Dòng Máu Của Rồng

Chương 32: LÀ NÀNG

Sáng sớm hôm sau. Từng dòng người lục tục kéo tới, không khí yên tĩnh nhưng lại hàm chứa căng thẳng âm thầm. Những người đã vượt qua vòng một đều mang trên tay vòng linh sắc theo tư chất của mình, tụ tập theo từng khu vực đã được phân định sẵn từ hôm trước.

Minh Long và Tiểu Mễ cũng đã có mặt. Cả hai đứng trong khu vực riêng biệt đã định.

Chẳng bao lâu, năm vị trưởng lão đồng loạt xuất hiện trên đài cao. Hàn Mộc với gương mặt lạnh lùng, Túc Thệ vẫn giữ nét điềm đạm, Hằng Vân áo bào trắng, cùng nhị trưởng lão Hằng Nhạc, người duy nhất mang vẻ hiền hậu giữa các trưởng lão nghiêm nghị. Sau cùng, tông chủ Hằng Dương xuất hiện, sắc mặt uy nghiêm nhưng không giấu nổi ánh nhìn lướt qua Minh Long.

Tất cả thí sinh đồng loạt chắp tay hành lễ:

- Tham kiến Tông Chủ! Tham kiến chư vị trưởng lão!

Không khí trang nghiêm đến mức không ai dám thở mạnh.

Nhị trưởng lão Hằng Nhạc tiến lên một bước, tay áo phất nhẹ.

- Vòng thứ hai: Chiến Khôi Khảo Thí.

Mọi người lập tức dõi theo.

Ông giơ tay, một bên xuất hiện những khôi lỗi màu xám bạc, thân hình bằng kim loại, ánh mắt vô hồn đỏ rực đó chính là Chiến Khôi Lâu.

- Chiến Khôi Khảo Thí: Các ngươi sẽ đối đầu với khôi lỗi linh lực phân ra đẳng cấp vượt bản thân một tiểu cảnh giới. Chúng sẽ mô phỏng đòn đánh cơ bản, nhiệm vụ của các ngươi là né tránh, phản kích. Các loại linh khí sơ cấp, phù văn hoặc vũ khí thông thường đều được phép sử dụng.

Giọng ông trầm xuống:

- Không xét thắng thua tuyệt đối, chỉ xét cách chiến đấu, phản ứng và tâm lý trước áp lực. Ai bỏ cuộc hoặc để khôi lỗi đánh trúng ba lần, xem như thất bại.

Dứt lời, một nửa quảng trường tách ra, lộ ra các sàn đấu nhỏ được tạo bằng linh thạch, ánh sáng trận pháp lấp lánh.

Mọi người nghe xong đều không khỏi nắm chặt tay, gương mặt nghiêm trọng hơn hẳn.

Nhị trưởng lão Hằng Nhạc đứng trên đài cao, tay áo phất nhẹ, giọng trầm ổn vang lên:

- Lần lượt thứ tự Lam tư chất đến Bạch tư chất.

- Chiến Khôi Khảo Thí bắt đầu.

Lúc này, khôi lỗi từ các bệ đá phía xa được dẫn ra từng con một. Mỗi khôi lỗi cao khoảng một trượng, khớp kim loại hoạt động linh hoạt, toàn thân được kết cấu bằng linh đồng và xương huyền thiết, mắt khảm thạch phù đỏ rực. Chúng không mang khí tức sinh mệnh, nhưng mỗi bước tiến lại khiến mặt đất rung lên nhè nhẹ, đủ để cảm nhận sức mạnh vật lý thuần túy ẩn chứa bên trong.

Thí sinh đầu tiên của nhóm Lam tư chất bước lên, là một tu sĩ nam mặc áo vải xanh bạc, dáng người nhỏ thó, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn siết chặt thanh đoản kiếm, hít sâu một hơi, rồi thủ thế.

Phía đối diện, khôi lỗi tương ứng với cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ bước ra, bộ khung kim loại phát ra tiếng kêu lách cách, mỗi bước đi tạo nên áp lực rõ ràng.

"Bắt đầu. "

Theo hiệu lệnh của Túc Thệ trưởng lão, trận pháp bao quanh sàn đấu lập tức kích hoạt, tạo thành một vòng tròn phong tỏa, ngăn linh khí phát tán ra ngoài.

Khôi lỗi không cần chờ đợi, bước đầu tiên đã nhắm thẳng vào thí sinh, cánh tay kim loại khổng lồ vung ra với tốc độ kinh ngạc so với vóc dáng cồng kềnh. Tu sĩ nọ giật mình, lăn sang bên né tránh, vội vã chém một kiếm phản công, nhưng đường kiếm chém trúng chỉ để lại vết xước mờ trên lớp giáp ngoài.

Khôi lỗi ngay lập tức phản đòn, một cước quét ngang khiến hắn lảo đảo. Hắn cố đứng vững, tung ra một đạo phù hỏa sơ cấp, nhưng ngọn lửa chỉ làm khôi lỗi chậm lại nửa nhịp rồi tiếp tục lao đến.

Ba chiêu. Chỉ ba lần khôi lỗi tấn công trúng, ánh sáng trận pháp lập tức lóe lên, truyền tống người thanh niên ra ngoài sàn đấu, kết thúc phần khảo nghiệm của hắn. Khuôn mặt hắn tái đi, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ánh mắt không dám tin vào kết quả vừa rồi.

Xung quanh quảng trường, các thí sinh đang quan sát đồng loạt rì rầm, có người khẽ lắc đầu, có người âm thầm điều chỉnh lại tâm lý. Dù biết nó chỉ là khôi lỗi, nhưng sự chính xác trong hành động, sự lạnh lùng và tốc độ xử lý chiêu thức gần như không thể đoán trước đã khiến nhiều người nhận ra đây không phải là khảo nghiệm chỉ để đánh cho có lệ.

Từng người từng người lần lượt bước lên. Có người sử dụng kiếm pháp linh hoạt, có người tận dụng trận pháp nhỏ dưới chân để phản kích, có người vận linh khí gia trì vào vũ khí để tăng sức công phá. Thậm chí có một thiếu nữ vận dụng Phù Hàn Băng sơ cấp, khiến khôi lỗi khựng lại vài nhịp, nhưng rồi cũng thất bại sau vài lần va chạm.

Nhưng cũng không thiếu những người biểu hiện nổi bật. Một thiếu niên sử dụng linh phù kết hợp với bộ pháp huyền ảnh, tuy không thắng, nhưng né tránh khéo léo qua hơn trăm chiêu, duy trì trọn thời gian quy định và được thông qua.

Sau gần một canh giờ, phần khảo nghiệm của nhóm Lam tư chất kết thúc. Từ hơn tám mươi người ban đầu, chỉ còn lại ba mươi người đủ tiêu chuẩn bước vào vòng trong. Sắc mặt các vị trưởng lão không biến đổi, nhưng ánh mắt rõ ràng dừng lại lâu hơn ở vài cái tên có biểu hiện đặc biệt.

Cả quảng trường lúc này đã yên lặng hơn hẳn. Những người chưa đến lượt thì im lặng chuẩn bị tâm lý. Những người đã thất bại thì im lặng rời đi, không ai oán trách, chỉ có ánh mắt đầy tiếc nuối.

. ..

Đến lượt nhóm Lục tư chất.

Dưới sự chú ý của toàn trường, người đầu tiên bước lên trong nhóm Lục tư chất chính là Hữu Thần - nhị thiếu gia Hữu gia, một trong những đại thế tộc lẫy lừng của Thủy Vân Quốc. Gia tộc này nổi danh hàng trăm năm về truyền thống thể tu, lấy sức mạnh thân thể làm gốc rễ tu luyện. Phụ thân của hắn - Hữu Thái, chính là một cường giả thể tu đạt đến Ngũ chuyển sơ kỳ, lại còn được Hoàng đế đích thân sắc phong chức vị Binh Bộ Thị Lang, quyền uy không ai dám xem thường.

Hữu Thần bước lên giữa quảng trường, nét mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định. Dưới lớp trường bào rộng thùng thình, từng khối cơ bắp như ẩn hiện theo từng bước chân. Khí thế của hắn không cần phô trương, vẫn khiến không ít người cảm thấy một loại áp bức vô hình lan tỏa trong không gian.

Đối diện hắn là một khôi lỗi linh lực, cao hơn một trượng, toàn thân chế tạo từ tinh thiết, trọng giáp dày đặc, đôi tay thô kệch, mỗi bước đi như chấn động mặt đất. Tu vi khôi lỗi được thiết lập ở mức thể tu Tam chuyển trung kỳ, cao hơn Hữu Thần một tiểu cảnh giới.

Không ai ra hiệu, không cần khởi động.

Hai bên đồng thời lao vào.

Quyền đối quyền. Cước đối cước. Tiếng kim loại va vào da thịt vang vọng khắp quảng trường. Hữu Thần không né tránh dù chỉ một bước. Mỗi đòn đánh của hắn đều là lấy cứng chọi cứng, từng quyền đều nặng như thái sơn áp đỉnh, từng cước khiến gió lồng lộng gào rú.

Khôi lỗi bị chặn đứng. Một tay nó tung quyền, tay còn lại xoay ra sau định tung một cú bổ trảo, nhưng Hữu Thần đã xoay người tránh sát biên, rồi lập tức lao lên, đầu gối nện thẳng vào ngực khôi lỗi, khiến cả người nó lùi về sau một bước.

Không ai lên tiếng. Khán giả dường như đều nín thở.

Ngay lúc ấy, Hữu Thần lùi về một nửa bước, thu thế. Linh lực toàn thân ngưng tụ tại hai cánh tay, huyết khí cuồn cuộn trào lên như sóng. Hắn gầm lớn:

- Hữu Gia Bách Bạo Quyền!

Hữu Gia Bách Bạo Quyền là vũ kỹ Thiên cấp hạ phẩm nổi danh của Hữu gia, được truyền qua từng đời trong dòng tộc thể tu này như một bí truyền trấn gia. Bộ quyền pháp ấy không dựa vào sự hoa mỹ, biến hóa hay tốc độ, mà hoàn toàn là sự tích tụ tinh thuần của lực lượng, dùng cương chế cương, dùng bạo đối bạo, từng chiêu từng thức đều mang theo thế áp đảo tuyệt đối về thể chất trong đồng cấp.

Mỗi cú đấm trong Bách Bạo Quyền không đơn thuần là ra quyền, mà còn kết hợp một nhịp vận chuyển khí huyết đặc thù trong Hữu gia, khiến lực đạo không những mạnh mà còn dồn nén, có khả năng xuyên thấu phòng ngự, trực tiếp công phá bên trong. Tên gọi"Bách Bạo"cũng không phải tùy tiện đặt, bởi đúng như tên gọi, một trăm quyền liên hoàn được thiết kế để đánh sập hệ thống phòng thủ của kẻ địch, mỗi đòn sau đều mạnh hơn đòn trước.

Giờ đây, khi Hữu Thần, truyền nhân trẻ tuổi của Hữu gia, trước ánh mắt của toàn trường thi triển một cách liền mạch và tinh thuần đến như vậy, chẳng khác nào đang khẳng định một điều: Hữu gia tuy là thế gia thể tu, nhưng ở cả khía cạnh truyền thừa vũ kỹ lẫn căn cơ tu luyện, đều không hề thua kém bất kỳ môn phái nào.

Tiếng gầm rung trời. Cả thân hình hắn hóa thành một cơn lốc nắm đấm. Quyền đầu tiên đánh ra, mặt đất dưới chân khôi lỗi nứt ra. Quyền thứ hai, thứ ba… cho đến khi quyền ảnh liên tiếp như trút xuống cơn mưa sấm sét.

Từng quyền mang theo sức mạnh hung bạo, khí thế dồn dập không cho khôi lỗi có lấy một giây phản kháng. Một trăm quyền nối tiếp như dòng suối lũ cuốn trôi mọi phòng thủ, cho đến khi phần đầu khôi lỗi vỡ toạc, trận pháp phòng hộ tự động khởi động, kết thúc trận chiến.

"Chiến thắng".

Từng tràng pháo tay vang lên đều đều. Hằng Dương ngồi trên cao khẽ gật đầu, nhớ đến nhân vật như Hữu Thái:

- Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Không tồi chút nào.

Phía dưới, Minh Long cũng khẽ gật gù, ánh mắt chăm chú không rời:

- Con bà nó ác liệt vậy. Đây là sức mạnh của Thể tu à?

. ..

Từng người lên một, cũng đã có vài người bị loại, kế đến là Trần Ảnh.

Trần gia vốn danh chấn Thủy Vân Quốc, nổi danh với Băng linh lực bẩm sinh, thuộc tính mạnh vào hàng bậc nhất trong hệ nguyên tố khống chế. Trong đó, Trần Ảnh là người được xem như hậu duệ có thiên phú cao nhất đời này. Hắn bước ra, áo dài màu lam bạc đính kim tuyến, tay cầm Băng Vũ Phiến, một kiện pháp khí Địa cấp trung phẩm do chính Trần gia chế tạo, nổi bật với năng lực chuyển hóa linh lực thành sát băng mang tính phong ấn và công kích cực cao.

Trước mặt hắn là một Chiến Khôi Lâu mô phỏng tu vi Kim Đan trung kỳ, hình thể khôi vĩ, hai tay hóa thành song đao thép đen, khí tức cơ giới chấn động không gian xung quanh.

Không một lời thừa thãi, Trần Ảnh vận chuyển linh lực, tu vi Kim Đan sơ kỳ bùng phát. Không khí quanh hắn lập tức trở nên lạnh giá, sương trắng lan ra mấy trượng. Một cú phẩy quạt, băng hoa tỏa ra, từng cánh mỏng lượn lờ giữa không trung, nhưng khi chạm đất lại để lại dấu băng rạn nứt.

Chiến Khôi Lâu gầm lên lao tới, song đao bổ thẳng vào đầu Trần Ảnh. Hắn bình tĩnh nghiêng người, quạt mở rộng:

- Băng Liên Khai.

Từ đầu phiến quạt, ba đóa băng liên nở rộ, xoáy tròn chắn đòn trực tiếp. Song đao chém trúng nhưng lập tức bị đóng băng một phần, chuyển động chậm lại. Trần Ảnh không bỏ lỡ cơ hội, lật tay vung quạt lần nữa:

- Băng Trảm Hàn Mang!

Một đường băng lam hình lưỡi liềm phóng ra, mang theo hàn khí thấu cốt, chém mạnh vào ngực khôi lỗi. Từ vết chém, vết rạn lan rộng, băng giá thấm sâu vào linh trận bên trong. Chừng vài chục nhịp thở sau, Chiến Khôi Lâu nổ một tiếng nhẹ, toàn thân đông cứng và gãy vụn.

"Chiến thắng. "

Toàn trường vỗ tay vang lên. Không ai ngạc nhiên, Trần gia truyền nhân có phong thái chiến đấu điềm tĩnh, ra đòn tinh tế, khống chế hoàn hảo, một màn thể hiện vừa đủ để chứng minh thực lực mà không phô trương quá mức.

Trần Ảnh thu quạt, thong thả bước xuống. Khi lướt qua Minh Long, ánh mắt hắn nghiêng nhẹ, nhìn lướt qua như có như không, bên môi nở nụ cười mỉa, đầy khiêu khích. Minh Long nhíu mày, trầm mặc:

-"Đúng là toàn con cháu thế gia, người nào cũng mạnh thật. "

Tiếp đến là Trần Tâm, biểu đệ của Trần Ảnh. Hắn cũng tu luyện Băng linh lực như biểu ca, tu vi đạt Trúc Cơ viên mãn, dù khí thế không sắc bén như Trần Ảnh nhưng lại ổn định, thực chiến tương đối bài bản. Trước khôi lỗi mang khí tức Kim Đan sơ kỳ, Trần Tâm khởi động một cách thận trọng, từng chiêu từng thức đều nặng về khống chế hơn là công phá. Phải sau hơn trăm chiêu mới giành được chiến thắng, tuy có đôi chút khó khăn nhưng cuối cùng vẫn vượt qua.

Rồi đến lượt Tào Hưng và Tào Tử Anh, huynh muội song sinh của Tào gia, một gia tộc nổi tiếng với Hỏa linh lực và luyện khí tại miền nam Thủy Vân Quốc.

Cả hai đều là Kim Đan sơ kỳ, phối hợp với vũ kỹ đặc trưng của gia tộc, Hỏa Tượng Hóa Ấn, chiến đấu bằng thế ổn định, sức phòng ngự cao bằng pháp bảo và phản công kiên định. Mỗi người đều vượt qua trận chiến với khôi lỗi một cách chắc chắn, không tạo ra quá nhiều tiếng vang nhưng vẫn khiến các trưởng lão gật đầu hài lòng.

Đến lượt Tiểu Mễ.

Nàng là thí sinh duy nhất tu vi Trúc Cơ sơ kỳ được phân vào nhóm Lục tư chất, điều này đã khiến nhiều người chú ý. Khi bước lên, ánh mắt toàn trường đều đặt lên thân ảnh mảnh mai đó. Trần Ảnh khẽ nhếch mép cười khinh, tay vuốt Băng Vũ Phiến, thì thầm đủ để mấy người gần đó nghe thấy:

- Trúc Cơ sơ kỳ? Được phân Lục tư chất, đúng là trò cười.

Khôi lỗi trước mặt nàng lập tức bộc phát khí tức Trúc Cơ trung kỳ, cơ giới xoay chuyển, mắt lóe lên ánh lạnh lẽo. Áp lực vô hình lan đến.

Tiểu Mễ lặng lẽ nhìn về phía Minh Long. Hai ánh mắt giao nhau, nàng nhận được ánh nhìn kiên định từ hắn. Minh Long không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Một nụ cười mỏng lướt qua môi nàng, rồi tay nhẹ sờ lên chiếc trâm bạch ngọc đang cài nơi mái tóc, như lấy lại tinh thần từ một điều gì đó rất gần gũi.

Nàng quay lại, đối mặt với khôi lỗi. Không có pháp bảo, không có vũ kỹ mạnh mẽ, Tiểu Mễ lựa chọn chiến đấu bằng thân pháp và cảm ứng linh khí sơ đẳng.

Khôi lỗi lao lên, từng đòn như mang theo khí lực bộc phá, Tiểu Mễ không hề chặn lại, nàng liên tục né tránh, từng bước chân linh hoạt, uyển chuyển như một vũ nữ trong màn sương.

Có lúc chỉ cách đòn tấn công một tấc, nàng vẫn nhẹ nhàng né qua như đoán trước tất cả. Nhiều người bắt đầu kinh ngạc. Một số thì thầm:

- Thân pháp này không tệ chút nào a

Dù không thể phản kích trực tiếp, nhưng nàng liên tục cầm cự, giữ vững nhịp thở, không hề loạn tâm. Thời gian quy định vừa kết thúc, trận pháp sáng lên báo hiệu thành công vượt qua khảo nghiệm.

Cả quảng trường thoáng chốc im lặng rồi bùng lên vài tiếng tán thưởng. Tiểu Mễ thở nhẹ, mồ hôi thấm đẫm trán. Minh Long bên dưới mới buông một hơi, miệng khẽ nhếch thành nụ cười nhẹ:

-"Cuối cùng cũng qua. "

Tuy mệt mỏi sau trận chiến vừa rồi, Tiểu Mễ vẫn cố giữ vững bước chân, đi ngang qua Minh Long thì khẽ nở một nụ cười nhẹ, rồi lặng lẽ trở về vị trí của mình trong nhóm Lục tư chất.

Tiếp theo là lượt của Vinh Trường, tam công tử của Vinh gia, gia tộc nổi danh về y đạo và đan dược tại Thủy Vân Quốc. Dù không thiên về chiến đấu như các thế gia khác, nhưng người tu luyện đan đạo lại thường sở hữu khả năng điều khiển linh khí tinh tế. Vinh Trường đứng trên đài, bộc phát tu vi Kim Đan sơ kỳ, Mộc linh lực từ thân thể hắn tuôn ra nhu hòa như nước chảy, nhưng chỉ một khắc sau đã biến thành từng dây leo đầy gai nhọn lao thẳng về phía khôi lỗi.

Hắn không dùng sức mạnh cứng đối cứng, mà lựa chọn cách khống chế, phong tỏa từng bước di chuyển của khôi lỗi, khiến đối phương không thể triển khai được toàn bộ sức mạnh. Sau hơn hai mươi chiêu, khôi lỗi bị trói chặt, thân thể cứng đờ, trận pháp báo hiệu chiến thắng.

Minh Long đứng bên dưới dõi theo, trong lòng không khỏi thầm đánh giá:

- Tuy cũng là Kim Đan sơ kỳ, nhưng những người như Vinh Trường hay Hữu Thần có khi còn có thể áp chế được cả Kim Đan trung kỳ như Mã Triêu, gia chủ Mã gia.

Ngọc Nhi trong thức hải khẽ cười, giọng nói mang theo vẻ khinh thường:

- Đương nhiên rồi. Tu vi chỉ là một chuyện. Khả năng chiến đấu lại là chuyện khác. Bọn hắn đều là hàng thiên kiêu, xuất thân từ những gia tộc hiển hách thế lực Ngũ cấp. Kẻ như Mã gia, một tiểu gia tộc vô danh ở nông thôn, sao có thể so sánh?

. ..

Từng người một tiếp tục bước lên hoàn tất khảo nghiệm. Khi người cuối cùng tiến ra trung tâm võ đài, toàn trường bỗng trở nên im lặng đến kỳ lạ. Đó là Thượng Quan Yên Nhi.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên gỡ bỏ chiếc khăn lụa mỏng đang che đi nửa gương mặt, trong nháy mắt, cả quảng trường như chìm vào một làn gió lặng. Làn da trắng mịn tựa bạch ngọc, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ thu, sống mũi cao thanh tú, môi đỏ như son điểm nhẹ lên vẻ lãnh đạm bẩm sinh. Mái tóc đen dài buông nhẹ sau lưng như suối chảy. Khí chất thanh cao nhưng lạnh lùng, chẳng khác nào tiên tử giáng trần. Vẻ đẹp không tô điểm cầu kỳ mà khiến người ta chỉ dám ngắm nhìn từ xa, không dám buông lời mạo phạm.

Một loạt tiếng xôn xao nổi lên, tiếng hít thở dồn dập trong đám đông, vô số ánh mắt dõi theo thân ảnh mỹ lệ ấy, trong đó có không ít là ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.

Ở phía bên dưới, Minh Long đang đứng yên, trong khoảnh khắc vừa trông thấy gương mặt đó thì… há hốc mồm.

- Là nàng ta? ! - hắn thầm hét trong đầu, đầu óc lập tức hiện lên ký ức không mấy tốt đẹp.

Hôm đó, vì bị Thông Dịch Lệnh chết tiệt dịch chuyển nhầm, hắn đột ngột rơi vào giữa phòng tắm của nàng, cảnh tượng không thể nào quên… và suýt nữa đã không còn mạng mà đứng ở đây.

Trong thức hải, Ngọc Nhi cười khúc khích như thể bắt được chuyện hay:

- Đúng là oan gia ngõ hẹp nha… Ta lại thấy thú vị rồi đó.

Minh Long hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh:

-Không… không sao đâu… nhìn bộ dạng hiện tại của ta khác quá xa lúc đó rồi, nom chẳng khác gì tên ăn mày, chắc nàng ta không nhận ra đâu… Cầu trời đừng nhớ ra…

========

Em viết chương này hơi dài một chút vì trong tuần tới có thể em sẽ không ra chap hoặc ra ít chap hơn do em phải đi công tác.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận