Dòng Máu Của Rồng

Chương 41: THỂ CHẤT

#DMCR#VP:

Minh Long vừa lĩnh ngộ xong Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết, hai tay vỗ cái"đét", suýt nữa thì nhảy dựng lên, miệng lẩm bẩm không thôi:

- Con bà nó, công pháp bá đạo như vậy, bảo sao Hệ Thống đưa ra nhiệm vụ gia nhập tông phái này cho ta!

Trong thức hải, Ngọc Nhi che miệng cười khúc khích, giọng như đang đùa cợt:

- Đương nhiên rồi, Hệ Thống luôn tính toán giao nhiệm vụ để Ký Chủ có thể mạnh lên nhanh nhất có thể nha. Đừng xem thường nó.

Nàng nói đến đây thì dừng một chút, nghiêm túc hơn:

- Nhưng mà nè, công pháp này cũng giống như Thiên Điểu. Lĩnh ngộ được là một chuyện, nhưng sử dụng được lại là chuyện khác.

Minh Long gật gù:

- Ta hiểu.

Ngọc Nhi mỉm cười, ánh mắt như có tia sáng:

- Tuy nhiên, ngươi lại khác bọn họ. Có tầng đầu của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh hỗ trợ, ngươi có thể dung hợp, điều tiết, và thích ứng với bất kỳ công pháp nào dễ dàng.

- Ta hiểu mà. - Minh Long cười đáp, rồi lại nghiêm mặt.

- Ngoài ra. .. ta cũng cần dành thêm thời gian luyện tập Thiên Điểu. Vũ kỹ cỡ đó mà không dùng tới thì đúng là lãng phí trời ban.

Ngọc Nhi cũng gật đầu đồng tình.

Minh Long không nói thêm, nhắm ghiền đôi mắt. Trong đầu hắn, từng dòng kinh văn Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh lại tiếp tục vang vọng như tiếng tụng cổ từ thuở hồng hoang. Nhiệt lượng dương khí dâng trào khắp cơ thể, từng tia linh lực tự động tuần hoàn theo đúng quỹ đạo mới vừa lĩnh ngộ.

Minh Long cứ thế tiếp tục chìm vào trạng thái ngộ nhập, linh thức vừa cảm thụ công pháp mới, vừa hòa hợp với dòng năng lượng cổ kinh truyền thừa.

. ..

Sáng hôm sau, Minh Long từ từ hé mở đôi mắt. Cả đêm qua, hắn chỉ tập trung vào một việc duy nhất: nắm rõ từng nguyên lý và vận dụng của Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết.

Xương sống, huyết mạch, từng huyệt đạo trong cơ thể đều như đã quen dần với sự vận hành của nội lực mới, dòng dương khí ấm nóng chảy cuồn cuộn như suối lửa mùa hè, nhưng lại hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hắn.

Minh Long quay sang nhìn, thấy Liệt Khang và Lãnh vẫn còn đang nhắm mắt thiền định, hơi thở đều đặn. Không muốn làm phiền, hắn đứng dậy, khoác lại Bạch y, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Bước chân rảo đều trên lối nhỏ trải đá trắng quanh sườn núi, Minh Long ngẩng nhìn Hằng Thiên Tông đang chìm trong ánh sáng ban mai. Ban đầu, hắn tính đi tìm Tiểu Mễ, nhưng nghĩ lại, giờ này nàng hẳn còn đang trong phòng lĩnh ngộ công pháp như bao tân đệ tử khác.

Nghĩ đoạn, hắn xoay người chuyển hướng, đi thẳng về phía khu vực luyện tập của đệ tử nội môn.

Trên đường đi, không ít ánh mắt chú ý đổ dồn về phía hắn. Bạch y phấp phới theo từng bước chân, trở thành tâm điểm giữa quảng trường. Có không ít đệ tử vội né sang một bên, chắp tay hành lễ:

- Minh Long sư huynh!

- Tham kiến sư huynh!

Minh Long vừa đi vừa lắc đầu, miệng lẩm bẩm:

- Trước giờ ta không quen thế này. .. thật là ngại quá. ..

Cuối cùng, hắn cũng đến được khu luyện tập của nội môn. Trước cửa là hai đệ tử Lục y đang đứng gác. Vừa thấy Minh Long, cả hai liền chắp tay cung kính:

- Minh Long sư huynh!

Không cần hỏi tên, chỉ cần nhìn Bạch y trên người hắn cũng đủ hiểu thân phận không phải tầm thường. Minh Long khẽ gật đầu rồi tiến vào trong.

Vừa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn không khỏi sửng sốt:

- Móa ơi. .. thật rộng lớn!

Phía trước là một quảng trường bằng ngọc thạch xanh, trải dài mấy trăm trượng, bốn góc dựng lên các thạch trụ điêu khắc pháp văn, từ mặt đất tỏa lên từng tầng linh khí mờ mờ.

Các khu vực luyện tập được phân chia rõ ràng: chỗ dành cho luyện kiếm, chỗ dành cho luyện quyền, có nơi bày sẵn hình nhân, có nơi đang phát ra linh hỏa. .. Ở giữa là một võ đài lớn cao hơn mặt đất ba thước, dùng để luận võ.

Các đệ tử từ Lục y đến Hồng y đang chăm chú tu luyện, thân pháp tung hoành, khí tức lưu động mạnh mẽ. Nhưng khi Minh Long bước vào, ánh mắt tất cả lập tức quay lại, đồng loạt chắp tay:

- Minh Long sư huynh!

Minh Long còn đang ngại ngùng chắp tay chào lại mọi người thì bỗng phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo, có chút trêu đùa:

- Ngọn gió nào đưa Minh Long sư đệ đến khu luyện tập thế này đây?

Tất cả ánh mắt lại lần nữa hướng về phía sau, nơi một thân ảnh diện bạch kim y phục, mái tóc dài đen nhánh buộc nhẹ phía sau lưng, thân hình yểu điệu mà cao quý, khí chất xuất trần, bước chân uyển chuyển tựa như lướt nhẹ trên mặt nước.

Nàng chính là Hằng Tiên, một trong Thập Nhị Hộ Pháp, đồng thời cũng là hộ pháp phụ trách toàn bộ khu vực luyện tập của đệ tử nội môn. Nếu so vẻ đẹp của nàng với Thượng Quan Yên Nhi, thiên chi kiêu nữ danh chấn Thủy Vân Quốc, thì cũng phải nói là một chín một mười, mỗi người một vẻ, khó ai hơn ai.

Minh Long lập tức chắp tay, cúi người thi lễ:

- Thì ra là Hằng Tiên sư tỷ. Tham kiến sư tỷ.

Hằng Tiên mỉm cười nhẹ, ánh mắt như mang theo chút thích thú:

- Đệ không ở trong phòng mà lĩnh ngộ công pháp cho tốt, lại chạy đến đây làm gì?

Minh Long nhìn xung quanh rồi gãi gãi đầu, nở nụ cười hơi ngượng:

- Thật không giấu gì sư tỷ, đệ đã lĩnh ngộ được tầng thứ hai của Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết, nên hôm nay mới đến đây thử nghiệm một chút.

-". .. "

Lời hắn vừa dứt, như một tiếng sét giữa trời quang, tất cả đệ tử xung quanh gần như ngưng hết động tác. Một Lục y đệ tử vì quá bất ngờ mà làm rơi cả kiếm xuống đất, phát ra tiếng keng chói tai.

- Gì cơ? ?

- Hắn vừa nói gì đấy?

- Tầng. .. tầng hai? ? Sau một đêm? ?

Trong khi mọi người đang trố mắt nhìn nhau thì Hằng Tiên cũng đứng sững tại chỗ, môi khẽ hé, lắp bắp:

- Cá. .. cái. .. cái gì cơ? Đệ vừa nói đã lĩnh ngộ được tầng hai?

Giọng nàng bất giác cao lên.

- Thật hay đùa vậy? Ta không nghe nhầm chứ?

Từ bốn phương tám hướng, các đệ tử khác bắt đầu tụ lại, bàn tán không ngớt:

- Không thể nào! Năm đó Hằng Mặc sư huynh được gọi là thiên tài, vậy mà cũng mất tới hai tháng mới lĩnh ngộ được tầng thứ nhất.

- Chắc là Minh Long sư huynh nói đùa thôi. ..

- Ta không tin đâu, nhất định là nói quá lên rồi.

Nhưng Hằng Tiên thì khác. Dù khó tin, nàng vẫn bình tĩnh lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Minh Long:

- Nếu là thật, đệ hãy chứng minh xem nào.

Minh Long không nói thêm, chỉ mỉm cười, chắp tay rồi bước lại gần một mộc nhân bằng thiết mộc ở giữa sân.

Miệng hắn bắt đầu niệm khẩu quyết. Dương khí trong cơ thể tuôn ra hòa với thiên địa, hai tay hắn từ từ nâng lên, ánh sáng vàng nhạt bắt đầu tụ lại.

"Vù! !! "

Một thanh kiếm ánh dương dài chừng ba thước chậm rãi hình thành giữa không trung.

- Một thanh rồi!

"Vù! !! "

Thanh thứ hai hiện ra.

"Vù! !! "

Thanh thứ ba nối tiếp.

- Ba thanh? !

- Đây là. .. là thật à? !

Minh Long khẽ động ý niệm, ba thanh dương kiếm xoay tròn rồi đồng loạt chém thẳng vào mộc nhân khiến nó phát ra tiếng ầm nặng nề, bề mặt cháy xém như bị nung qua lửa.

Một đệ tử Hồng y đứng cạnh sững sờ lẩm bẩm:

- Đây đúng là. .. tầng thứ nhất: Dương Khí Hóa Hình. .. Hơn nữa còn cùng lúc tạo ra ba thanh. .. yêu nghiệt rồi. ..

Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó.

Không khí quanh Minh Long đột nhiên thay đổi. Ánh mặt trời như trở nên chói chang hơn, từng cơn nhiệt khí bắt đầu lan tỏa khắp sân tập.

Một số Lục y đệ tử Trúc Cơ trung kỳ bất giác lùi lại vài bước, sắc mặt nhăn nhó vì khí nóng áp bức, không thở nổi.

Hằng Tiên lúc này mắt mở to, hai tay khẽ đưa lên che miệng, trong giọng nói mang theo chút không tin tưởng:

- Đây. .. đây là tầng thứ hai: Phần Thiên Luyện Ngục. .. đúng là rồi. .. !

Cả sân luyện tập lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của mọi người nhìn Minh Long lúc này đã hoàn toàn thay đổi từ nghiêm túc, kính sợ, thậm chí có phần kiêng kỵ.

- Đây là Bạch tư chất thật sao. .. ?

- Yêu nghiệt. .. chắc chắn là yêu nghiệt rồi. ..

Minh Long đứng đó, ánh mắt bình thản, nhưng trong lòng lại thở dài, thầm nghĩ:

-"Nếu ta nói là đã lĩnh ngộ cả bảy tầng trong một đêm. .. chắc nguyên cái tông môn này sẽ náo loạn lên mất. "

Minh Long thu liễm khí tức, thu lại uy thế vừa rồi như chưa từng xuất hiện. Hắn quay sang nhìn Hằng Tiên, lúc này vẫn còn đang trợn tròn đôi mắt, miệng khẽ há ra vì kinh ngạc chưa nguôi.

Minh Long cười khẽ, chắp tay hỏi:

- Sư tỷ, không biết ở khu vực này. .. có nơi nào luyện tập riêng cho từng đệ tử không? Đệ cảm thấy bản thân cần có một không gian yên tĩnh, tránh làm phiền người khác.

Hằng Tiên khẽ giật mình như bị kéo về thực tại, ánh mắt vẫn còn chưa hết chấn động:

- Đ… đư… đương nhiên là có rồi! Theo ta.

Nàng nói xong liền xoay người bước đi, bước chân có chút vội, Minh Long cũng lặng lẽ theo sau.

Hai người tiến sâu hơn vào phía trong khu luyện tập, bỏ lại sau lưng một đám đệ tử vẫn còn đứng ngơ ngác, ánh mắt như muốn khắc ghi bóng lưng Bạch y kia vào trong đầu mãi mãi.

Đi hết một đoạn hành lang lát đá, trước mắt Minh Long hiện ra một dãy dài những tấm gương đồng lớn, mỗi tấm cao khoảng hai trượng, được đặt cách nhau một khoảng nhất định. Trên khung gương chạm khắc văn tự cổ, ánh lên những tia sáng linh lực nhàn nhạt, như có linh tính riêng.

Hằng Tiên dừng lại, đưa tay chỉ về một tấm gương gần nhất:

- Đây là Càn Khôn Kính, một pháp bảo không gian do Tông phái đặc chế. Bên trong mỗi chiếc kính là một không gian độc lập, chuyên dùng cho đệ tử Hồng y trở lên để luyện tập riêng biệt, không sợ bị ai quấy rầy.

Minh Long tròn mắt:

- Trên đời lại có thứ đồ hay như vậy sao?

Hằng Tiên khẽ mỉm cười, ánh mắt lại một lần nữa nhìn hắn đầy kỳ lạ:

- Ta sẽ đăng ký giúp đệ một gian.

Minh Long khẽ chắp tay cảm tạ:

- Đa tạ sư tỷ.

Hằng Tiên khẽ gật đầu, rồi giải thích cách vận dụng linh lực để kích hoạt kính. Minh Long điều động linh lực theo chỉ dẫn, linh văn trên gương đồng sáng bừng, một làn sóng không gian khuếch tán ra, cuốn lấy thân thể hắn.

"Vù. .. !"

Thân ảnh Minh Long biến mất vào trong Càn Khôn Kính, để lại mặt kính phản chiếu dung nhan của Hằng Tiên.

Hằng Tiên nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương, khẽ thở dài, rồi vỗ nhẹ trán:

- Một đêm lĩnh ngộ tầng hai. .. lại còn sử dụng thuần thục như vậy. .. tuyệt đối không thể xem nhẹ. Phải lập tức báo lại với Tông chủ mới được.

Nói đoạn, nàng vội quay người rời đi, thân ảnh nhanh chóng khuất sau dãy hành lang đá xám.

. ..

Phía bên trong Càn Khôn Kính, Minh Long đang đứng giữa một không gian rộng lớn, mặt đất bằng phẳng, bầu trời u ám, ánh sáng bao trùm nhưng không có mặt trời.

Xung quanh là những mộc nhân bằng thiết mộc, cao bằng người, được sắp xếp thành từng hàng ngay ngắn, trải dài về bốn hướng.

Minh Long nhìn quanh, rồi khẽ thở dài:

- Cũng may là có thứ như Càn Khôn Kính này. Bằng không. .. ta cũng chẳng biết nên tập luyện ở đâu. .. chẳng lẽ lại đứng giữa sân, trước mặt các đệ tử đồng môn mà thi triển tầng thứ bảy?

Hắn lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch:

- Không được, bị phát hiện thì phiền toái lắm a.

Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên nghiêm túc. Lĩnh ngộ được là một chuyện, nhưng vận dụng được lại là chuyện khác. Minh Long hiện giờ cần chính là luyện tập thật thuần thục… từng tầng một, từng bước một.

Hắn từ từ giơ tay, Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết cùng Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh đồng thời vận chuyển trong đầu.

Tiếng ngâm tụng cổ ngữ trầm thấp vang vọng khắp thức hải của hắn.

. ..

Thời gian chậm chạp trôi qua trong không gian tĩnh lặng của Càn Khôn Kính, Minh Long lúc này đang đối diện với hai con mộc nhân khôi lỗi, mỗi con đều cao gần hai trượng, được chế tạo từ thiết mộc quý hiếm, cứng rắn như tinh thiết, có thể chịu đựng cả đòn đánh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Minh Long hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng:

- Đến lúc rồi…!

Miệng hắn bắt đầu niệm khẩu quyết, ý niệm vận chuyển cực tốc, Dương lực toàn thân trỗi dậy, luân chuyển điên cuồng. Cùng lúc đó, hắn quát lớn:

- Thân Hóa Đại Nhật!

Lập tức, không gian trong Càn Khôn Kính dao động mãnh liệt, vô số luồng Chí Dương chi lực đang trôi nổi trong không khí như bị điều động bởi một sức mạnh vô hình, ào ào hội tụ về phía thân thể hắn.

Phía sau gáy Minh Long lúc này hiện ra một vầng thái dương mờ ảo, ánh sáng rực rỡ đến mức khiến mặt đất cũng như đang run lên từng nhịp. Nhiệt lượng khủng khiếp bao phủ toàn bộ không gian, khiến cho không khí vặn vẹo, từng luồng hơi nóng cuồn cuộn bốc lên như khói lửa lò luyện.

Hai con mộc nhân khôi lỗi dường như được kích hoạt, đồng thời chuyển hướng lao về phía Minh Long, quyền cước đánh thẳng tới. Nhưng ngay khi nắm đấm của chúng chạm vào thân thể hắn, một lớp ánh sáng chói lòa lóe lên, rồi tất cả bị thiêu cháy và hút sạch.

Lớp nhiệt năng cực hạn quanh thân Minh Long như một lò luyện sống, mọi lực đạo tiếp xúc với nó đều bị phân rã, nung chảy, sau đó bị hấp thu trở lại vào người hắn như một dạng tiếp năng.

Minh Long đứng bất động, ánh mắt tĩnh lặng giữa tâm bão. Hắn không né, không gồng, cứ để mặc cho đòn đánh tấn công tới, nhưng tất cả đều vô hiệu.

Ánh sáng quanh thân ngày càng chói hơn, hào quang như mặt trời bao phủ hắn, không ai có thể nhìn rõ hình dáng thật lúc này nữa. Một thứ hào quang bất khả xâm phạm, như chiếu rọi cả bóng tối trong không gian này.

Thế nhưng. ..

Chỉ sau vài hơi thở, hào quang ấy nhanh chóng mờ đi, cơ thể Minh Long trở lại trạng thái bình thường, vầng thái dương phía sau cũng từ từ tan biến.

Minh Long còn chưa kịp ổn định thân thể, thì một cú đá bất ngờ từ mộc nhân vút qua không khí,

"BỐP! "

Cả người hắn bay ngược ra sau, đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố lõm nhỏ, bụi mù tung lên.

- Ui da… đau quá. ..

Minh Long thở hổn hển, xoa xoa vai trái vừa hứng trọn cú đá, miệng rên rỉ:

- Cuối cùng cũng… sử dụng được tầng bảy. .. Nhưng thật sự. .. ta không thể duy trì trạng thái này quá lâu. .. Ba, bốn hơi thở… là quá sức rồi…

Một luồng sáng nhẹ lóe lên trong thức hải, Ngọc Nhi hiện ra, ngồi trên một đóa sen hư ảnh, chống cằm quan sát:

- Không tồi chút nào. .. Mới chỉ một ngày mà ngươi đã sử dụng được toàn bộ công pháp, tuy chưa hoàn toàn thành thục, nhưng như vậy đã là rất tốt rồi.

- Ngươi nên nhớ ngay cả người tạo ra công pháp này mới chỉ lĩnh ngộ được tầng thứ bảy chứ chưa thể sử dụng được như ngươi.

Minh Long nằm ngửa trên đất, hai tay giang rộng, mắt nhìn trần trời trong gương không gian, cười khổ:

- Chỉ có thể khen Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh quá mức nghịch thiên… Mới chỉ là tầng thứ nhất đã khủng khiếp đến vậy rồi… không biết các tầng tiếp theo sẽ như thế nào a. ..

. ..

Minh Long vừa lồm cồm bò dậy, vừa xoa xoa chỗ bị mộc nhân đá trúng, vừa lẩm bẩm:

- Cơ mà này, ta thấy sau khi luyện thành công pháp này, ta cảm thấy mình mạnh hơn nhiều rồi mà tu vi vẫn không nhúc nhích chút nào, thật là kỳ quái. ..

Hắn quay sang hỏi:

- Ngọc Nhi, ngươi xem giúp ta với, rõ ràng ta đã lĩnh ngộ và sử dụng thành công tầng bảy của Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết rồi, sao tu vi ta không có dấu hiệu tăng tiến gì vậy?

Ngọc Nhi lúc này đang ngồi lơ lửng trong thức hải, tay nghịch nghịch một sợi tóc đáp lại:

- Lý do rất đơn giản thôi. Vì công pháp chủ đạo ngươi tu luyện là Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, việc ngươi học được nhiều công pháp là do nó hỗ trợ ngươi lĩnh ngộ, nhưng việc tăng tiến tu vi thì phải dựa vào các điều kiện mà công pháp chủ đạo yêu cầu.

Minh Long gật gù:

- Tức là. .. dù ta có luyện bao nhiêu công pháp phụ cũng không giúp tăng tu vi, trừ phi thỏa mãn điều kiện của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh. ..

Ngọc Nhi mỉm cười:

- Chính xác. Ngươi hiện tại chỉ có thêm nhiều thủ đoạn chiến đấu hơn người thường, nhưng nếu muốn tiến giai, vẫn phải tìm các tài nguyên đặc thù như những dị thuộc tính, linh khí thuần chất, .. .. .

Minh Long thở dài:

- Chậc, đúng là không có gì dễ ăn trong tu chân giới cả. ..

Rồi ánh mắt hắn sáng lên:

- Nhưng công pháp Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết này rất mạnh nha, ta đặc biệt thích phong cách chiến đấu dựa trên năng lượng mặt trời của nó, cực kỳ ấn tượng! Không biết trên đời này còn loại công pháp nào cũng giống như vậy không?

Ngọc Nhi nghe thế thì khẽ mỉm cười vuốt cằm:

- Thật sự thì. .. không có nhiều công pháp dùng mặt trời làm trung tâm chiến đấu đâu, vì đó là loại năng lượng rất khó kiểm soát. Cơ mà ta biết một thứ có phong cách chiến đấu gần giống như Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết nhưng không phải công pháp.

Minh Long ngạc nhiên:

- Không phải công pháp? Vậy là thứ gì?

Ngọc Nhi ngưng lại một chút, ánh mắt dần nghiêm túc hơn, rồi chậm rãi nói từng chữ:

- Đó là thể chất. Một loại thể chất đặc biệt vô cùng cường đại có tên gọi Đại Nhật Thần Thể.

- Thể chất. .. ? - Minh Long nhíu mày

- Lại là một khái niệm mới nữa sao?

Ngọc Nhi cười khúc khích:

- Yên tâm, ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi hiểu.

Rồi nàng bắt đầu:

- Trong tu chân giới, thể chất là một trong những yếu tố quan trọng hàng đầu bên cạnh tư chất, huyết mạch và linh căn. Có người trời sinh thể chất đặc biệt, tu luyện nhanh gấp mấy lần người thường, thậm chí có thể miễn dịch hoặc kháng lại một số loại thuộc tính nhất định. Thể chất được chia làm ba loại chính:

"Thể chất phổ thông:"

- Là loại thể chất mà phần lớn người tu luyện sở hữu. Không có điểm yếu nhưng cũng không có điểm mạnh. Phụ thuộc hoàn toàn vào công pháp, tài nguyên và sự kiên trì.

"Thể chất thuộc tính:"

- Là những thể chất mang trong người sức mạnh của một nguyên tố cụ thể, ví dụ như Hỏa Linh Thể, Băng Nguyên Thể, Lôi Hồn Thể, v. v. .. Người sở hữu loại thể chất này khi tu luyện công pháp tương ứng với thuộc tính sẽ hiệu quả gấp bội, tấn công và phòng thủ đều hơn người.

"Thể chất đặc biệt, loại cực hiếm:"

- Đây mới là hàng thật giá trị. Những thể chất không bị giới hạn bởi thuộc tính đơn thuần, mà mang trong mình năng lượng, đạo lý hoặc lực lượng hỗn nguyên.

- Đại Nhật Thần Thể chính là một loại trong số đó.

. ..

Ngọc Nhi ngừng lại, nhấn mạnh:

- Đại Nhật Thần Thể là thể chất chuyên dùng mặt trời làm nguồn sức mạnh chính, chủ tu Chí Dương chi đạo, khi phát huy toàn lực thì cả thân thể như hóa thành một mặt trời chân chính, có thể tạo ra Thái Dương phía sau, số lượng Thái Dương thậm chí có thể lên tới hàng ngàn, hàng vạn, phụ thuộc vào khả năng của người sử dụng. Dẫn động Thiên Nhật, sức phá hoại thuộc vào hàng hủy diệt.

Minh Long mắt sáng rực vì vừa thu được kiến thức mới, vẻ mặt không giấu được sự háo hức:

- Vậy. .. đã từng có ai sở hữu Đại Nhật Thần Thể chưa?

Ngọc Nhi mỉm cười, gật đầu nhẹ:

- Có rồi, là một nữ cường giả.

Minh Long ồ lên, ánh mắt càng thêm tò mò:

- Ồ? Nữ cường giả sao? Đó là ai vậy? Có phải là nhân vật nổi danh trong lịch sử tu chân giới không?

Ngọc Nhi vuốt vuốt cằm, ánh mắt như hướng về một phương xa vô định, giọng nói chậm rãi như đang trầm tư tính toán điều gì đó:

- Chờ một chút. .. .. Hừm. .. .. .. Để ta xem nào. .. .. với thân phận của người đó hiện tại thì…

Nàng chợt thu lại nụ cười, đôi mắt trở nên sâu thẳm, lạnh nhạt buông một câu:

- Ngươi chưa đủ tư cách biết.

========

Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận