Dòng Máu Của Rồng
Chương 46: QUÁ NHANH
#DMCR#VP:
Trận đấu giữa Thượng Quan Yên Nhi và Trần Tâm vừa được xướng tên, không khí quanh võ đài lập tức trở nên sôi động. Ánh mắt của gần như toàn bộ đệ tử tham gia đều dồn về phía võ đài. Đây không chỉ là một trận đấu đơn thuần, mà còn là cuộc đối đầu giữa hai thiên kiêu trẻ tuổi đến từ hai đại thế gia của Thủy Vân Quốc.
Thượng Quan Yên Nhi bước lên đài trong bộ Lục y nhã nhặn, vạt áo tung bay theo gió nhẹ. Mái tóc dài được búi cao đơn giản, làn da trắng như tuyết, đôi mắt trầm tĩnh và sống mũi thanh tú. Nàng không cần bất kỳ trang sức nào cũng khiến người ta cảm thấy ánh sáng nơi võ đài đều hội tụ vào mình nàng.
Dưới khán đài, đám nam đệ tử nhìn nàng đến ngẩn người, từng tiếng rì rầm vang lên không dứt:
- Đẹp quá. .. đúng là nữ thần trong mộng của ta. ..
- Như tiên tử hạ phàm vậy. ..
- Haizzz. .. chỉ tiếc là ta không với được nàng.
Liệt Khang đứng bên cạnh nghe mà mặt đen lại, hàm răng cắn chặt, cả người tỏa ra khí tức khó chịu.
- Hừ… vẻ đẹp của nàng là thứ để các ngươi tùy tiện bàn luận à?
Minh Long đứng bên cạnh chứng kiến rõ ràng liền bật cười ha hả:
- Người ta nói đúng rồi còn gì, huynh không thấy nàng đẹp thật sao?
Liệt Khang trừng mắt nhìn sang như sắp ăn tươi nuốt sống:
- Câm miệng. .. hoặc ăn đòn!
Minh Long vội giơ hai tay đầu hàng:
- Ta vô tội a!
Tiếng cười chưa kịp dứt thì Hằng Đạt đã cao giọng ra hiệu:
- Bắt đầu!
Trên võ đài, Trần Tâm chắp tay cung kính:
- Thượng Quan đại tiểu thư, đắc tội rồi!
Yên Nhi không đáp, đôi mắt trầm tĩnh như nước, nàng chậm rãi nâng tay, thủ thế.
Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của nàng lập tức tỏa ra, như mặt hồ yên bình nhưng sâu thẳm đến khó lường. Trần Tâm thấy thế cũng không dám khinh thường, lập tức bạo phát linh lực, Trúc Cơ viên mãn, toàn thân băng khí lượn lờ.
Hắn rút kiếm, băng linh lực quấn quanh thân kiếm tạo thành những dải khí lạnh xé gió.
- Lên!
Trần Tâm lao đến trước, xuất kiếm với tốc độ không thể xem thường.
Thượng Quan Yên Nhi ánh mắt không gợn sóng, tay vung nhẹ, đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay. Thủy linh lực tuôn ra như nước vỡ bờ, không mang theo khí thế cường bạo nhưng lại mềm mại, uyển chuyển, như dải lụa quấn quanh cánh tay nàng.
"KENG! "
Hai thanh kiếm va chạm, tạo thành tiếng ngân vang trong trẻo, tia linh lực bắn tung. Trần Tâm tấn công nhanh, chính xác, không hề giữ lại thực lực, nhưng Yên Nhi như nước chảy mây trôi, chiêu thức không cứng không mềm, đủ để hóa giải từng đòn công kích mà không để bản thân rơi vào bị động.
Một bên là Băng - ngưng đọng và sắc bén, một bên là Thủy - linh động và nhẹ nhàng. Hai loại linh lực va chạm giữa trời đất như họa thành một bức tranh sống động ngay trên võ đài. Mặc dù tu vi của Yên Nhi thấp hơn một tiểu cảnh giới, nhưng thần sắc nàng chưa từng tỏ ra chật vật, trái lại, từng bước tiến lùi đều như đã tính toán từ trước, khiến người xem không khỏi trầm trồ.
- Không ngờ Trần Tâm lại không chiếm được thượng phong. ..
- Thượng Quan Yên Nhi… quả nhiên không phải chỉ có dung mạo. ..
Minh Long gật gù:
-"Đẹp người, đẹp cả kiếm pháp. "
Võ đài, cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, nước và băng va chạm trong từng chiêu thức, tạo nên một màn giao đấu vừa đẹp mắt vừa căng thẳng đến nghẹt thở.
Ngũ vị trưởng lão ngồi trên cao đều chăm chú dõi theo từng động tác trên võ đài. Trận chiến giữa Thượng Quan Yên Nhi và Trần Tâm dù chưa đến mức gay gắt nhưng đã thể hiện rõ sự khác biệt trong tư chất và cách vận dụng linh lực của cả hai.
Hằng Đan nghiêng người, thấp giọng nói với Hằng Vân:
- Hai đồ đệ này của huynh, tố chất đều rất cao, kiếm thuật không hề kém cạnh so với đệ tử lâu năm.
Hằng Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi trận đấu:
- Cũng là do chúng vốn xuất thân từ hai thế gia lớn, thiên phú thừa hưởng từ tiền nhân rất cao. Ta chẳng qua cũng chỉ là góp phần mài giũa thêm độ sắc bén cho hai thanh bảo kiếm này thôi.
Trên võ đài, Trần Tâm ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, từng bước ép sát. Hắn tung ra một kiếm sắc bén chém thẳng xuống, Thượng Quan Yên Nhi lập tức đưa đoản kiếm lên đỡ. Kiếm khí va chạm khiến tiếng kim thiết ngân vang lan khắp quảng trường, thân hình nàng bị lực phản chấn đẩy lùi vài bước chân.
Không bỏ lỡ cơ hội, Trần Tâm hét lớn, Băng linh lực như dòng thác trút xuống thanh trường kiếm của hắn. Không do dự, hắn cắm mũi kiếm xuống sàn đấu một cách dứt khoát.
- Băng Ngục!
Âm thanh trầm đục vang lên.
"ONG! ! ONG! ! ONG! !. ."
Từ nơi mũi kiếm tiếp xúc với mặt đất, những vòng sóng khí mang theo hơi lạnh lan tỏa ra bốn phía, từng lớp băng giá như xúc tu bò loang nhanh về phía Thượng Quan Yên Nhi. Chỉ trong nháy mắt, mặt đất quanh nàng bắt đầu đóng băng, từ phía dưới, từng bàn tay băng giá mờ ảo dần dần nổi lên, muốn khóa chặt đôi chân nàng lại.
Có đệ tử kinh hô:
- Là Băng Ngục! Chiêu thức khống chế nổi danh thiên hạ của Trần gia!
Không khí xung quanh lạnh buốt, những bàn tay băng giá như sinh vật sống, hướng đến thân ảnh thanh nhã của Yên Nhi.
Nhìn những bàn tay lạnh giá đang trườn đến như muốn phong tỏa toàn bộ không gian quanh mình, sắc mặt Thượng Quan Yên Nhi trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Đoản kiếm được nàng nhanh chóng dắt trở lại phía sau hông, cả hai tay vung lên kết ấn trong chớp mắt. Thủy linh lực quanh thân rít gào hội tụ, một tầng sóng nước lam sắc bốc lên xoáy tròn như gió bão cuộn chặt lấy nàng.
Giọng nàng vang lên, trong trẻo nhưng đầy uy nghiêm:
- Lam Hổ.
Từ linh lực ngưng tụ, hai con thủy hổ uy mãnh như sinh linh thật sự hiện hình trong ánh sáng lam sắc. Tiếng gầm vang vọng trời đất. Song hổ lao đến, xông thẳng vào biển băng đang lan tràn của Trần Tâm, va chạm dữ dội với từng cánh tay băng giá mọc lên từ đất.
"RẦM! !"
Thủy lực và băng lực va chạm như hai dòng sông trái nghịch đổ ập vào nhau. Xung lực cực lớn lan khắp võ đài, khiến các đệ tử đứng gần phải lùi về sau nửa bước.
Song hổ và hàn băng giằng co. Ánh mắt Yên Nhi như băng tuyết ngưng kết, hai tay nàng đột ngột siết lại thành nắm đấm, linh lực tăng vọt.
- PHÁ!
"OÀNH! "
Lam Hổ nổ tung trong ánh sáng chói lòa, bạo liệt như pháo nổ giữa trời đông. Lực xung kích dội ra bốn phía, hất tung toàn bộ tầng băng của Trần Tâm, đồng thời thổi văng thanh trường kiếm khỏi tay hắn, bay xoáy về phía xa.
Trần Tâm bị uy áp nổ tung bức lui cả chục bước, sống lưng lạnh buốt, sắc mặt tái đi, ánh mắt không che giấu nổi sự kinh hãi.
- Nữ nhân này…!
Cả khán đài ồ lên như sấm nổ, tiếng hò hét vang rền:
- Hay! Hay quá!
Liệt Khang nheo mắt, khóe miệng nhếch lên:
- Hay thật.
Minh Long cũng không kìm được, khẽ gật đầu:
- Nếu là cùng cảnh giới, Trần Tâm sớm đã bại rồi.
Trên võ đài, Yên Nhi không hề cho đối phương cơ hội thở. Nàng đã rút đoản kiếm ra, thân ảnh như nước chảy vung liên tục từng nhát kiếm về phía Trần Tâm. Kiếm ảnh chồng chéo, linh lực theo từng đường chém lan ra như sóng gió đè nén.
Không còn trường kiếm trong tay, Trần Tâm chỉ có thể gắng gượng dựng khiên băng để phòng ngự. Mỗi đòn đánh của Yên Nhi đều mang theo khí thế dồn ép khiến lớp băng phòng hộ run rẩy từng hồi.
Không can tâm bị áp đảo, Trần Tâm cắn răng đưa tay về phía xa:
- Quay về cho ta!
Linh lực vừa động, thanh trường kiếm bay lên rít gió quay trở về phía hắn. Nhưng Yên Nhi như sớm đã đoán được, chỉ nghiêng người một bước, đoản kiếm lóe sáng, chém ngang một nhát.
"KENG! !"
Thanh kiếm của Trần Tâm văng lần nữa, rơi xuống ngoài rìa võ đài.
Ưu thế hoàn toàn nghiêng về phía nàng.
Trần Tâm liên tục phòng ngự, bước chân bắt đầu loạng choạng. Dù có cố gắng phản kháng, nhưng với tốc độ và nhãn lực của Yên Nhi, bất kỳ động tác phản công nào cũng lập tức bị hóa giải. Cuối cùng, sau một nhát kiếm nữa giáng xuống, đoản kiếm trong tay nàng xuyên phá tầng băng cuối cùng, dừng lại ngay trước ngực Trần Tâm trong khoảng cách một đốt tay.
Không cần thêm lời nào.
Trần Tâm lùi lại, chắp tay:
- Ta nhận thua.
Khán đài lại nổ tung trong tiếng vỗ tay. Trận đấu giữa hai thiên kiêu kết thúc đầy mãn nhãn.
Hằng Đạt cao giọng tuyên bố, thanh âm trầm vang dội khắp võ trường:
- Thượng Quan Yên Nhi thắng, Trần Tâm bị loại.
Bên dưới, tiếng hoan hô lại vang lên như sóng trào. Minh Long thu hồi ánh nhìn về phía nữ tử vừa bước xuống đài, trong lòng thầm đánh giá:
- Ghê thật… xuất thân không phải kiếm tu, nhưng kiếm pháp lại có thể đạt đến trình độ này… đúng là tuyệt diệu.
Chưa kịp nghĩ nhiều thì giọng của Hằng Đạt lại một lần nữa vang lên:
- Tiếp theo: Minh Long đấu với Hằng Minh.
Một cú huých nhẹ từ bên cạnh khiến Minh Long giật mình quay sang. Liệt Khang cười híp mắt, thấp giọng:
- Kìa, đến lượt rồi đó.
- À… ừm. - Minh Long hơi gật đầu, ánh mắt thu lại tia tập trung, từng bước một hướng về phía võ đài.
- Đây rồi, cuối cùng cũng đến Minh Long sư huynh!
- Là Bạch y đệ tử a! Hôm nay nhất định phải nhìn xem hắn có gì lợi hại!
Trên khán đài, âm thanh bàn luận xôn xao không ngớt. Nhiều ánh mắt tràn đầy mong chờ, phấn khích dõi theo thân ảnh đang bước lên cao.
Một góc khán đài, Tiểu Mễ lặng lẽ nắm chặt tay, thì thầm khe khẽ:
- Minh Long, cố lên.
Trên võ đài, hai người đứng đối diện nhau.
Lục y đệ tử tên Hằng Minh ôm quyền, thái độ khách khí:
- Không ngờ đối thủ của ta lại là Minh Long sư huynh, hôm nay quả là vinh hạnh.
Minh Long cũng ôm quyền đáp lại, cười nhẹ:
- Tên của ta và huynh đệ đều có một chữ"Minh", cũng xem như hữu duyên.
Dứt lời, Minh Long hạ thấp người, thân hình khẽ nghiêng. Một chân trụ vững, một chân lùi lại nửa bước. Tay trái đưa ngang trước ngực, khẽ co khẽ duỗi như nghênh phong. Tay phải rủ thấp bên hông, đầu ngón khép hờ. Cả thân hình như uốn theo gió, tựa như nhàn nhã, lại ẩn chứa sức bật không thể lường:
- Mời. !
Thế thủ vừa xuất hiện, lập tức khiến không ít người nhíu mày kinh ngạc. Không ai nhận ra đó là chiêu gì, nhưng ánh mắt Minh Long lúc này lại toát lên một loại tự tin ung dung, như thể trận đấu này đã nắm chắc phần thắng.
Hằng Minh cũng không chậm trễ. Hắn bạo phát linh lực, tu vi Trúc Cơ viên mãn triệt để thể hiện. Linh lực ngưng tụ quanh người nặng nề, mang theo khí tức trầm ổn của Thổ hệ. Một cây trường côn lập tức hiện lên trong tay hắn, to dài bằng cả thân người, uốn lượn khí thổ như sông ngầm chực trào.
- Đắc tội rồi!
Hằng Minh hét lên, trường côn vung ra, thân hình theo đó lao vút đến như thác lũ.
Côn vừa xuất, khí thế như núi đè, áp lực khiến cả khán đài lặng đi một nhịp. Nhưng Minh Long chỉ khẽ xoay nhẹ chân, thân thể nghiêng đi một nửa, như cánh diều lách qua kẽ gió, dễ dàng né được đòn đầu tiên.
Đồng thời, Trúc Diệp Đao hiện ra trong tay hắn không một tiếng động.
Một đường đao nhẹ như khói, nhưng bén như chớp, xẹt ngang mặt Hằng Minh.
- Choang!
Trường côn lập tức đưa lên đỡ lấy, hai vũ khí va chạm, phát ra âm thanh ngân dài lan rộng.
Không một lời thừa, cả hai lao vào giao đấu.
Côn nặng đè ép, đao nhẹ thoắt ẩn thoắt hiện.
Một bên như núi sụp trời long, từng chiêu từng thức đều muốn nghiền ép đối phương trong một hơi. Một bên lại như gió thoảng lá rơi, vừa mềm mại vừa sắc bén, mỗi chiêu đều nhằm đúng vào sơ hở trong thế côn.
Nhưng càng đánh, người quan chiến càng nhận ra thế trận đang dần nghiêng về một phía.
Minh Long nhẹ nhàng, tự tại, như đang dẫn vũ điệu giữa lưỡi đao.
Tuy chưa có sát chiêu nào thực sự bộc phát, nhưng toàn bộ tiết tấu giao chiến đã nằm trọn trong tay hắn.
Hằng Minh lùi nhanh về phía sau, hai mắt hơi trợn lên, trong lòng tràn đầy khó tin. Đối thủ trước mặt chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy mà từ đầu đến giờ hắn không có nổi một thế công ra hồn. Cảm giác như mỗi lần ra chiêu đều đã nằm trong tính toán của Minh Long, một chiêu cũng không làm khó được hắn.
Không thể tiếp tục thế này! Hằng Minh cắn răng, song chưởng kết ấn, linh lực vận chuyển cực hạn.
- Dương Khí Hóa Hình!
Dương khí quanh thân hắn dâng trào như nước sông vỡ đê, tụ lại trên đỉnh đầu, xoay chuyển ngưng tụ, cuối cùng hóa thành hai cây đoản côn rực hỏa dương quang. Chưa dừng lại ở đó, hai đoản côn xoay tít trên không, theo tay Hằng Minh điều khiển, cuốn theo nhiệt lưu nóng bỏng, ầm ầm lao thẳng về phía Minh Long.
Nhưng. .. Minh Long vẫn đứng im.
Vẫn là vẻ mặt bình thản như nước, đôi mắt không hề có chút dao động. Hắn chậm rãi nâng tay, ngón tay khẽ búng một cái, rồi lẩm nhẩm khẩu quyết, giọng không lớn nhưng tỏa ra xung quanh một cỗ uy áp vô hình, tiếng ồn cũng theo đó tan biến:
- Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết, trọng thiên thứ hai. .. Phần Thiên Luyện Ngục.
"ẦM! "
Không khí xung quanh Minh Long như bị vặn xoắn, nhiệt độ bỗng chốc tăng vọt, nóng đến mức khiến cả những đệ tử ngồi gần đó cũng phải lùi về sau mấy bước. Dương khí khắp võ đài bỗng trở nên đặc lại, vặn vẹo, đỏ rực như dung nham.
Hai đoản côn rơi vào phạm vi nhiệt hỏa, ngay khi vừa va chạm đến tầng khí nóng xung quanh Minh Long thì phụt một tiếng, bị thiêu rụi hoàn toàn, tan biến thành bụi ánh sáng trong chớp mắt.
- Cái gì! ? - Hằng Minh không thể tin nổi, hai mắt trợn lên kinh hoàng.
Nhưng hắn chưa kịp hoàn hồn.
- Xoẹt!
Một bóng người lướt đến. Trong một hơi thở, Minh Long đã biến mất khỏi chỗ cũ.
- Lôi Lang Hành Ảnh!
"ẦM! !"
Hằng Minh theo phản xạ quật thẳng trường côn xuống sàn, Thổ linh lực bộc phát hòng cản đường đối phương. Nhưng khi tiếng côn đập vang lên, nền võ đài rung lắc dữ dội. .. hắn mới nhận ra. ..
- Hụt rồi?
Ngay khoảnh khắc đó, mặc cho Phần Thiên Luyện Ngục khiến nhiệt độ xung quanh nóng rực, nhưng. .. Hằng Minh lại cảm thấy như có một luồng hàn khí lạnh buốt đang rót thẳng vào cổ hắn.
Trúc Diệp Đao đã kề sát yết hầu từ lúc nào không hay.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng:
- Ngươi thua rồi.
Hằng Minh chết lặng.
Chỉ khi tay hắn buông lơi trường côn, hắn mới thở ra một hơi thật dài:
- Ta. .. đầu hàng.
"ẦM! ẦM! "
Toàn trường như nổ tung.
- Cái. .. gì vừa xảy ra vậy?
- Ngươi có nhìn rõ không! ?
- Quá nhanh. .. nhanh đến mức ta còn chưa kịp thấy hắn di chuyển!
Ở một góc khán đài, Liệt Khang vỗ đùi cái đét, miệng hô lớn:
- Con bà nó! Tên này nhanh như vậy à! ? Trúc Cơ hậu kỳ mà đã đến mức này! ?
Trên cao, các trưởng lão cũng đồng loạt gật đầu, sắc mặt đầy suy tư.
Hằng Nhạc trầm giọng:
- Bảo sao lại chọn Trúc Diệp Đao. .. Thân pháp nhanh đến mức này, Hằng Minh đúng là. .. không có cửa thắng rồi.
Minh Long thu đao, chắp tay hướng Hằng Minh:
- Đa tạ huynh hạ thủ lưu tình.
Hằng Minh khẽ cúi đầu, thần sắc phục sát đất:
- Quả nhiên là Bạch y đệ tử. .. Hằng Minh ta thua, tâm phục khẩu phục.
Minh Long chiến thắng trở về, vừa ngồi xuống đã thấy Liệt Khang trừng mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Minh Long nhướng mày hỏi, giọng đầy vẻ khiêu khích:
- Thấy sao?
Lần này đến lượt Liệt Khang cười một tiếng rồi giơ ngón tay cái lên, miệng nói khẽ:
- Biết rồi, biết rồi… cũng không tệ lắm.
Minh Long bật cười, không nói gì thêm.
Thời gian trôi qua, từng trận đấu diễn ra liên tiếp, các bảng đấu cũng dần tiến tới hồi kết. Không khí trên khán đài càng lúc càng nóng lên khi những cái tên nổi bật nhất dần hiện diện ở các trận then chốt. Đệ tử tán tụng, trưởng lão quan sát, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn về phía trung tâm võ đài.
Lúc này, Hằng Đạt lại cao giọng tuyên bố:
- Trận chung kết bảng đấu thứ ba, Liệt Khang đấu với… Lãnh!
"ẦM! "
Tên vừa được xướng lên lập tức khiến toàn trường sôi sục. Đây rồi! Đây rồi! Trận long tranh hổ đấu mà bọn họ mong chờ cuối cùng cũng đến!
- Hai tân Hồng y đệ tử. ..
- Tên nào cũng là yêu nghiệt có chiến lực đỉnh tiêm!
Minh Long liếc sang võ đài. Đôi mắt hắn hơi nghiêm lại. Lãnh chính là một trong những người có chiến lực mạnh nhất từ đầu đến giờ. Những trận đấu của Lãnh diễn ra vô cùng chóng vánh, hầu như không ai kịp thấy rõ hắn ra tay thế nào thì đối thủ đã bị loại.
Lúc này, Liệt Khang đứng lên, quay sang Minh Long cười tự tin:
- Xem ta dạy dỗ tên này cho ngươi coi.
Minh Long cười nhẹ, giọng mang theo vài phần hàm ý:
- Chưa biết được a.
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sư đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!