Dòng Máu Của Rồng
Chương 65: ÔN HÒA
#DMCR#VP:
Sự quyết tâm trong lòng Minh Long đã được đẩy lên đến đỉnh điểm. Hắn không còn giữ sức nữa mà bộc phát Lôi lực đến cực hạn, biến thành một lằn sấm sét màu vàng kim, điên cuồng lao đi trong khu rừng rậm. Cảnh vật hai bên vút qua như những dải màu nhòe nhoẹt, cây cối bị kình phong từ tốc độ của hắn làm cho gãy rạp, lá cây bị xé nát tung bay mù mịt.
Nhưng cuộc rượt đuổi còn khó khăn hơn hắn tưởng.
Khởi Linh Phong dường như đã nhận ra được quyết tâm của kẻ bám đuôi. Nó không còn di chuyển một cách ngẫu nhiên nữa, mà bắt đầu một cuộc chơi vờn bắt thực sự. Linh tính của nó cực cao. Nó lướt đi như một con ma trơi, không để lại bất cứ dấu vết vật lý nào. Thân pháp Lôi Lang Hành Ảnh của Minh Long vốn dĩ đã là đỉnh cao về tốc độ, nhưng giờ đây lại giống như một con sói hung tợn đang cố gắng vồ bắt một làn khói hư ảo.
Khi thì cảm ứng từ đan điền cho thấy nó ở ngay phía trước, thôi thúc hắn tăng tốc đến nghẹt thở. Nhưng khi hắn vừa thu hẹp khoảng cách, cảm ứng lại đột ngột biến mất, rồi xuất hiện ở tít phía sau lưng, như thể đang cười nhạo sự chậm chạp của hắn. Nó liên tục thay đổi quỹ đạo, khi thì lượn lách qua những khe đá hẹp mà Minh Long không thể đi qua, khi thì đột ngột bay vút lên không trung rồi lại lao xuống lòng đất, khiến hắn phải liên tục thay đổi phương hướng đến chóng mặt.
"Hộc! Hộc! Hộc! "
Sau gần ba canh giờ quần thảo, Minh Long phải dừng lại, hai tay chống lên đầu gối, lồng ngực phập phồng dữ dội, mồ hôi đã thấm đẫm lưng áo. Đôi chân hắn bắt đầu cảm thấy mỏi nhừ. Cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ bị nó vắt kiệt sức trước khi có thể chạm vào nó.
Đang lúc cảm thấy có phần mệt mỏi, trong đầu Minh Long chợt lóe lên một ý nghĩ. Hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh, ánh mắt lấp lóe tia sáng:
- Muốn chơi đuổi bắt sao? Được thôi, để xem ai là thợ săn thực sự!
Minh Long lại lao đi, nhưng lần này đã có sự khác biệt. Trong lòng bàn tay phải của hắn, một ấn ký sấm sét mờ ảo hiện lên, chính là Lôi Ấn Tàn Ảnh. Vừa truy đuổi, bàn tay hắn vừa lướt qua những thân cây cổ thụ, vách đá, bụi rậm… mỗi nơi hắn lướt qua đều để lại một ấn ký sấm sét cực nhỏ, ẩn sâu vào trong, hoàn toàn không thể bị phát hiện. Hắn đang âm thầm giăng một tấm lưới vô hình trên khắp khu vực này.
Quả nhiên, Khởi Linh Phong lại giở trò cũ. Cảm nhận được Minh Long đang đến gần, nó đột ngột chuyển hướng, dịch chuyển ra phía sau lưng hắn, tự mãn cho rằng mình lại một lần nữa cắt đuôi được kẻ phiền phức.
Nhưng nó không biết rằng, đó chính là sai lầm chí mạng. Nhận thấy thời cơ!
- Đây rồi! - Minh Long gầm lên trong đầu.
"Vút! "
- PHI LÔI THẦN THUẬT!
Không một giây do dự, thân ảnh Minh Long biến mất trong một tia chớp. Hắn dịch chuyển tức thời đến một Lôi Ấn Tàn Ảnh mà hắn đã đánh dấu từ trước, vị trí đó chỉ cách nơi Khởi Linh Phong vừa xuất hiện vài mét! Đan điền hắn đang hò reo một cách điên cuồng, cảm ứng chưa bao giờ rõ rệt đến thế! Theo bản năng mách bảo, Minh Long không chút do dự mà vươn tay, chụp thật mạnh vào khoảng không ngay trước mặt.
Một cảm giác kỳ lạ truyền đến. Bàn tay hắn dường như xuyên qua một lớp gợn sóng vô hình, rồi nắm lấy một thứ gì đó mềm mại, mát lạnh. Không gian trước mặt hắn giao động dữ dội. Tưởng chừng như Minh Long vừa nắm lấy không khí, nhưng không. Trong tay hắn lúc này, một chiếc khăn lụa màu trắng thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi trần, đang dần dần hiện hình. Từ chiếc khăn lụa, một luồng Phong linh lực tinh thuần, ấm áp và tràn đầy sinh cơ cuồn cuộn tỏa ra, xác nhận thân phận không thể nhầm lẫn của nó.
Vừa nắm chắc chiếc khăn lụa trong tay, một luồng khí tức mát lành, thuần khiết và tràn đầy sinh cơ lập tức truyền vào cơ thể Minh Long. Luồng khí này đi đến đâu, sự mệt mỏi trong cơ bắp và kinh mạch sau cuộc rượt đuổi kịch liệt đến đó liền như băng tuyết gặp nắng xuân, nhanh chóng tan ra. Một cảm giác khoan khoái, thư thái đến tận linh hồn khiến hắn không khỏi cảm thán:
- Thứ này. .. chính là Khởi Linh Phong sao? - Hắn lẩm bẩm.
- Chính xác! - Ngọc Nhi vội vàng đáp, giọng nói không giấu nổi vẻ vui mừng.
Minh Long tò mò ngắm nghía chiếc khăn lụa. Nó mềm mại, mát lạnh, và dường như đang run rẩy nhè nhẹ trong lòng bàn tay hắn, tựa như một con thú nhỏ đang sợ hãi, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng không dám. Hắn nhíu mày:
- Lạ thật, sao ta chẳng cảm nhận được chút uy lực bá đạo nào của một loại Dị thuộc tính vậy nhỉ? Nó hiền khô thế này?
Hắn bất giác hướng sự chú ý vào đan điền của mình. Bên trong, Tiểu Lang đang vui vẻ chạy nhảy trong vùng khí hải rộng lớn, thấy chủ nhân để ý đến mình liền vẫy đuôi mừng rỡ. Minh Long không khỏi nhớ lại cảnh tượng nó hung hãn muốn cắn nuốt mình lúc trước, liền chỉ tay vào Tiểu Lang, nói với Ngọc Nhi:
- Đấy, ngươi xem. Như Thiểm Tật Kim Lang còn muốn ăn thịt ta kia kìa. Cái này thì…
Tiểu Lang dường như cảm nhận được mình đang bị"nói xấu", nó nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Minh Long rồi vẫy đuôi sủa lên một tiếng khích lệ.
- Gâu!
Ngọc Nhi bật cười khúc khích trước cảnh tượng này, rồi giải thích:
- Thì như ta đã nói với ngươi trước đó rồi. Ngươi không thể dùng tư duy về các loại Dị thuộc tính chuyên về sát phạt để đánh giá nó được. Khởi Linh Phong mặc dù đúng là một loại Dị phong, nhưng bản chất của nó lại cực kỳ ôn hòa và nhút nhát. Nó không phải là một thanh đao để chém giết, mà là một hạt giống để gieo trồng sự sống, thiên về bồi dưỡng và chữa lành.
Nàng dừng lại, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn:
- Nhưng cũng đừng bao giờ vì vậy mà coi thường khả năng của nó. Dù sao, trên Dị Phong Bảng thì Khởi Linh Phong cũng được xếp ở vị trí thứ tư đấy!
Minh Long nghe vậy liền gật gù, ánh mắt nhìn chiếc khăn lụa đã hoàn toàn khác. Hắn hiểu ra, sức mạnh không chỉ có một dạng.
- Đúng là không thể coi thường được. Sức mạnh hủy diệt có thể khiến người khác sợ hãi, nhưng chỉ riêng khả năng có thể khiến phàm nhân thành tu sĩ đã là một loại năng lực sáng tạo vận mệnh, vô cùng nghịch thiên rồi.
Minh Long cảm nhận rõ sự run rẩy sợ hãi từ chiếc khăn lụa trong tay. Nó không phải là sự phản kháng mang tính công kích, mà là sự co rúm lại của một sinh linh nhút nhát đang rơi vào tuyệt vọng. Nhớ lại lời giải thích của Ngọc Nhi, hắn hiểu ra, thứ mà Khởi Linh Phong sợ hãi nhất không phải là bị đánh bại, mà là bị biến thành một công cụ, bị ép buộc làm những điều trái với bản chất ôn hòa của nó.
Nghĩ đến đây, Minh Long từ từ thu lại lôi lực đang còn vương lại quanh người, cố gắng để khí tức của bản thân trở nên bình ổn và ôn hòa nhất có thể. Hắn không nhìn nó như một chiến lợi phẩm vừa săn được, mà như một sinh linh đang hoảng sợ cần được an ủi.
Hắn nhẹ giọng, giọng nói trầm ấm, chậm rãi truyền vào chiếc khăn lụa một luồng ý niệm chân thành:
- Ngươi không cần phải sợ hãi. Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi sợ ta sẽ giam cầm ngươi, sẽ biến ngươi thành một công cụ để phục vụ cho tham vọng của mình, đúng không?
Chiếc khăn lụa run lên một nhịp, như thể bị nói trúng tim đen.
Minh Long mỉm cười hiền hòa, tiếp tục nói:
- Ta thừa nhận, ta rất cần sức mạnh của ngươi. Nhưng con đường tu luyện của ta không phải là con đường của sự hủy diệt và sát phạt. Ta tìm kiếm sức mạnh là để bảo vệ những người ta trân quý, để có thể tự do đi trên con đường của riêng mình. Bản chất của ngươi là sự sống và hy vọng, điều đó không hề mâu thuẫn với con đường của ta.
- Đi theo ta. - Hắn nói một cách trang trọng:
- Ta không biến ngươi thành công cụ, mà ta muốn ngươi trở thành một người đồng hành. Ta sẽ không ép ngươi làm điều ngươi không muốn. Sức mạnh của ngươi là để ban tặng hy vọng, và ở bên ta, có lẽ một ngày nào đó, ngươi sẽ có thể dùng năng lực của mình để cứu giúp một ai đó, để thực hiện cái sứ mệnh mà trời đất đã ban cho ngươi, thay vì cứ mãi lẩn trốn trong cô độc.
Khởi Linh Phong hoàn toàn im lặng. Bản năng của nó từ khi được sinh ra đã là đa nghi và lẩn trốn. Nó đã gặp vô số tu sĩ mạnh mẽ, những người mang trong mình tham vọng ngút trời và sát khí lạnh lẽo. Nó cẩn thận đưa một luồng cảm ứng tinh khiết nhất của mình ra, lặng lẽ chạm vào linh hồn của Minh Long.
Nó muốn tìm kiếm sự tàn bạo, sự tham lam, hay dục vọng chiếm đoạt trần trụi. Nhưng không. Nó không cảm nhận được những điều đó. Thay vào đó, nó cảm nhận được một ý chí kiên định như núi, một trái tim vẫn còn giữ được sự trong sáng, và quan trọng nhất, một sự tôn trọng chân thành mà Minh Long dành cho nó. Lời nói của hắn không phải là dối trá.
Sự run rẩy trong tay Minh Long dần dần dịu lại. Ánh sáng màu trắng thuần khiết từ chiếc khăn lụa cũng trở nên mềm mại hơn. Lần đầu tiên sau hàng trăm, hàng nghìn năm lẩn trốn, nó cảm thấy. .. có lẽ đi theo người này cũng không phải là một lựa chọn tồi. Quyết tâm chống cự đến cùng của nó bắt đầu có chút lung lay.
Minh Long mỉm cười, một nụ cười hiền hòa và thấu hiểu, dường như đã đọc được những do dự cuối cùng của Khởi Linh Phong. Hắn không nói thêm gì nữa, mà nhẹ nhàng nâng bàn tay còn lại lên. Một luồng kim quang lôi lực ấm áp, không hề có chút bá đạo nào, trào ra từ lòng bàn tay, hội tụ lại thành một sinh vật nhỏ bé đang vui vẻ vẫy đuôi.
Chính là Tiểu Lang.
Khởi Linh Phong lập tức nhận ra chú cún nhỏ trước mắt cũng là một loại Dị thuộc tính giống nó. Nhưng điều khiến nó chấn động hơn cả, là nó cảm nhận được linh trí của chú cún này vô cùng hoạt bát và trọn vẹn, đang tỏa ra một cảm xúc yêu mến và tin tưởng tuyệt đối với chủ nhân. Thông thường, khi một tu sĩ luyện hóa Dị thuộc tính, để đảm bảo sự khống chế tuyệt đối, họ thường sẽ dùng thủ đoạn xóa đi linh trí nguyên bản của nó. Nhưng vị chủ nhân này, đã không làm vậy! Có được một chủ nhân tôn trọng sự tồn tại của mình như vậy, còn mong cầu điều gì hơn nữa?
Nghĩ đến đây, mọi sự phòng bị và đa nghi cuối cùng cũng sụp đổ. Chiếc khăn lụa không còn run rẩy nữa, nó chủ động bay lên, nhẹ nhàng vòng qua và quàng lên cổ Minh Long, tựa như một người bạn đồng hành đã tìm thấy nơi thuộc về mình.
Cảm nhận được sự chấp thuận hoàn toàn của nó, Minh Long mỉm cười, bàn tay khẽ chạm vào chiếc khăn mềm mại. Hắn thì thầm, như một lời hứa trang trọng:
- Đa tạ đã tin tưởng ta. Ta hứa, ta sẽ không xóa đi linh trí của ngươi.
Ngay khi lời hứa vừa dứt, một sự kết nối linh hồn được thiết lập.
"Ong! Ong! Ong! "
Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh ngâm tụng. Từng luồng thần văn cổ xưa, mang theo khí tức hồng hoang từ trong cơ thể hắn bay ra, óng ánh như những con bướm vàng, nhẹ nhàng bao bọc lấy Khởi Linh Phong. Quá trình luyện hóa bắt đầu.
Nhưng ngay khoảnh khắc luồng thần văn đầu tiên chạm đến Khởi Linh Phong, nó chợt run lên bần bật, một sự run rẩy còn mãnh liệt hơn cả lúc sợ hãi. Nó cảm nhận được một khí tức uy nghiêm không thể tả, một luồng huyết mạch cao quý đến mức không thể tưởng tượng được từ chính vị chủ nhân mới của nó.
"NGAO! "
Một tiếng ngâm trầm thấp nhưng đầy uy quyền tuyệt đối vang vọng từ sâu trong đan điền Minh Long, trực tiếp truyền vào ý thức của Khởi Linh Phong. Bên trong đan điền của hắn, một sinh vật cổ xưa khổng lồ, mờ ảo hiện hữu, đôi mắt ngạo thị màu đỏ rực như hai mặt trời đang nhìn lấy nó. Khởi Linh Phong cảm nhận được một luồng uy áp đến từ huyết mạch, đến từ linh hồn, một sự áp chế của sinh vật đứng ở đỉnh chuỗi sáng tạo. Nó run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà là vì sự kính phục và quy thuận đến từ bản năng sâu thẳm nhất. Như gặp phải tổ tiên, Khởi Linh Phong thiếu điều muốn nằm rạp xuống mà bái lạy.
Cùng lúc đó, Minh Long cảm nhận được từng dòng Phong linh lực tinh thuần, mát lành đang dần dần được dẫn vào kinh mạch của hắn, hòa quyện một cách hoàn hảo với Lôi lực bá đạo. Hắn không dám chần chừ, thân hình khẽ động, nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống dưới một gốc cổ thụ, nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm vào quá trình luyện hóa.
. ..
Đâu đó trong Nội Phong Bí Địa.
"RẦM! "
Một thân ảnh bay ngược ra sau như diều đứt dây, đâm gãy liên tiếp mấy thân cây nhỏ trước khi lún sâu vào một bụi gai rậm rạp.
- Oái! Móa nó! - Liệt Khang loạng choạng đứng dậy, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hằn lên tia máu nhìn chằm chằm về phía trước:
- Lão tử không tha cho ngươi!
Trước mặt hắn, một con Yêu Hổ khổng lồ, thân hình vằn vện, đang gầm gừ đắc thắng. Tu vi của nó đã đạt đến Tam giai viên mãn, cực kỳ khó đối phó.
Phía bên cạnh, Thượng Quan Yên Nhi đứng chắn trước mặt Liệt Khang, thanh kiếm trong tay khẽ run lên vì kiệt sức, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Gương mặt kiều diễm của nàng đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở có chút dồn dập. Cả hai đã may mắn tìm được nhau vài ngày trước nhờ vào cảm ứng của chiếc nhẫn bạc, nhưng không ngờ lại sớm đụng phải một con yêu thú khó nhằn đến vậy.
- Yên Nhi. - Liệt Khang lau vệt máu trên khóe miệng, hỏi:
- Muội còn đánh được không?”
- Được! - Yên Nhi gật đầu chắc nịch, không một chút do dự.
- Tốt! - Liệt Khang đứng dậy, lảo đảo nhưng vẫn vững vàng thủ thế. Hai tay hắn bắt đầu kết những ấn quyết phức tạp, nhìn con Yêu Hổ, gằn giọng:
- Lên cho ta! Mau đi chết!
Con Yêu Hổ cảm nhận được uy hiếp, nó gầm lên một tiếng rồi bốn chi đạp mạnh xuống đất, lao đến như một cơn lốc. Hai bên lại một lần nữa lao vào nhau.
Nhưng ngay khi trận chiến sắp bùng nổ trở lại, một hiện tượng kỳ dị đã xảy ra.
"Vù. .. ! Vù. .. ! Vù! "
Ban đầu chỉ là một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh bất thường. Nhưng chỉ trong vài hơi thở, cơn gió đã mạnh lên thành một trận cuồng phong, gào thét qua những tán lá, thổi tung cả bụi đất và sỏi đá.
Cả ba, Liệt Khang, Yên Nhi và con Yêu Hổ hung hãn, đều đột ngột khựng lại, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng. Cơn gió này. .. không phải là gió tự nhiên.
Không chỉ có họ. Xa hơn nữa, trong khắp các cánh rừng và thung lũng, vô số yêu thú cấp thấp đang rình rập quan chiến đều đồng loạt ngẩng đầu lên trời, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang và sợ hãi. Cả đời chúng nó đã tồn tại bên trong Nội Phong Bí Địa này, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Chúng nó cảm nhận được một sự thay đổi mang tính bản nguyên.
Toàn bộ gió bên trong Nội Phong Bí Địa, từ ngọn gió lướt qua kẽ lá đến luồng khí thổi trong hang sâu, tất cả, không sót một luồng nào, đều đang như những thần dân nhận được thánh chỉ, lũ lượt hành hương về cùng một hướng!
Một cảm giác kính sợ và quy thuận đến từ linh hồn khiến vạn vật phải run rẩy. Rốt cuộc. .. chuyện quái gì đang xảy ra?
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE:
- 3/8 : +Tran Tru: 100. 000 VND
+ Vô Hối: 100. 000 VND
+ Loc Tran: 500. 000 VND
+ Dang Huu Cuong: 55. 555 VND
+ Hoàng Lão Tà: 669. 420 VND
- 4/8: + Tieu Dao Tu: 123. 456 VND
- 5/8: + Cong Nguyen: 2. 630. 195 VND
+ Vu Cao Son: 100. 000 VND
- 7/8: + Minh Anh: 100. 000 VND
- 11/8: + Ung ho tg VP: 700. 000 VND
+ Fan ML: 250. 000 VND
- 16/8: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 10. 200. 000 VND
+ GIẤU TÊN: 5. 100. 000 VND
+ Tien Trung: 1. 000. 000 VND
+ Cam on tac gia: 100. 000 VND
- 17/8: + Con Rể Lạc Nam: 69. 696 VND
- 22/8: + Cam on tac gia: 56. 789 VND
+ Ủng hộ DMCR: 100. 000 VND
+ Duc Anh: 50. 000 VND
- 23/8: + To Phan Hoa: 200. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn VP và DMCR: 50. 000 VND
- 25/8: + Nguyễn Hùng: 66. 666 VND
+ ML liêm khiết: 50. 000 VND
- 30/8: + GIA THANG: 50. 000 VND
- 31/8: + Luong Minh Thang: 150. 000 VND
========
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại: https://youtu. be/hCDPpCiNf5U? si=AX0MkzEOziYtleYI
Audio sẽ được cập nhật chương mới vào thứ 3 hàng tuần.
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!