Dòng Máu Của Rồng

Chương 56: HOÀNG DI LINH

#DMCR#VP:

Trong những ánh mắt phức tạp của toàn trường, bao gồm cả sự kính nể, tò mò và thán phục, Minh Long cùng các đệ tử Hằng Thiên Tông dưới sự dẫn dắt của Hàn Mộc, bình thản rời đi. Màn đối đáp vừa rồi không chỉ giúp họ lấy lại thể diện mà còn khiến uy danh của Hằng Thiên Tông trở nên khó lường hơn trong mắt các đối thủ.

​Cả đám đi một vòng thăm thú bên trong Bách Bảo Các, chiêm ngưỡng vô số kỳ trân dị bảo, sau đó mới bước ra ngoài, hòa mình vào không khí của Nội Phong Thành. Những ngày này, tòa thành cổ kính đang trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Các con phố được xây bằng đá xanh trở nên đông đúc, tấp nập bóng dáng các tu sĩ trong trang phục của đủ loại tông phái. Tiếng người nói chuyện, tiếng mặc cả mua bán, tiếng binh khí va chạm từ các võ đài gần đó hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng ồn ã nhưng đầy sức sống. Dọc hai bên đường, các quầy hàng được dựng lên san sát, bày bán đủ thứ trên đời: những viên yêu đan còn lấp lánh linh quang, những cây linh thảo tỏa hương thơm ngát, những khối khoáng thạch kỳ lạ. .. Đặc biệt, từ một góc phố, mùi thịt yêu thú nướng tẩm gia vị bay ra thơm lừng, khiến ai đi qua cũng phải hít một hơi thật sâu.

​Giữa khung cảnh náo nhiệt đó, ánh mắt Liệt Khang bỗng sáng lên khi hắn đảo mắt đến một quầy hàng bán nữ trang lấp lánh. Hắn bước tới, ngắm nghía một hồi rồi cẩn thận chọn lấy một chiếc vòng tay vô cùng tinh xảo. Chiếc vòng được chế tác từ bạc nguyên chất, thân vòng mảnh mai như tơ, được chạm khắc hình một con hồng hạc đang sải cánh, mỗi một chiếc lông vũ đều được chế tác tinh xảo đến từng chi tiết. Ngay giữa vòng là một viên Nguyệt Quang Thạch nhỏ bằng hạt đậu, tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, mát rượi.

​Liệt Khang vui vẻ quay sang, giơ chiếc vòng trước mặt Thượng Quan Yên Nhi với ánh mắt đầy mong chờ:

- Yên Nhi, ta thấy chiếc vòng này rất hợp với khí chất của muội. Ta tặng muội, muội có thích nó không?

​Thượng Quan Yên Nhi chỉ liếc qua chiếc vòng một cái, rồi lại lạnh lùng nhìn đi chỗ khác.

- Đa tạ ý tốt của huynh. Nhưng ta không có hứng thú với những thứ này. Huynh nên giữ lại để tặng cho ý trung nhân sau này của huynh thì hơn.

​Nụ cười trên mặt Liệt Khang cứng lại, rồi méo xẹo đi trông thấy. Hắn tiu nghỉu, đang tính đem chiếc vòng đi trả lại thì Minh Long từ đâu chạy lên, giật lấy chiếc vòng từ tay hắn.

​Bất chợt, Minh Long ưỡn ẹo, hai mắt chớp chớp, cất lên một giọng nói ẻo lả đến rợn người:

- Liệt Khang ca caaaa~. .. .. Nàng ta không thích nhưng muội muội này thích lắm nha! Huynh tặng cho ta đi, được không?

​"BỐP! "

​Một tiếng kêu rõ to vang lên. Bàn tay của Liệt Khang đã vỗ thẳng vào cái đầu của Minh Long không chút do dự.

​- Ái ui da. .. ! - Minh Long ôm đầu, kêu lên oai oái, rồi làm bộ mặt hờn dỗi, quay đi: - Hứ! Không được thì thôi, làm gì mà hung dữ vậy!

​Thấy cảnh tượng đó, Hàn Mộc trưởng lão phải quay mặt đi, bả vai run lên bần bật. Cả đám đệ tử phía sau cũng không nhịn được nữa, ai nấy đều phải che miệng để tiếng cười không phá lên quá lớn. Bầu không khí căng thẳng trước đó đã hoàn toàn tan biến.

Sau một ngày thăm thú, náo nhiệt và cũng đầy biến cố, cả nhóm Minh Long trở về Bách Bảo Các nghỉ ngơi. Cả Nội Phong Thành đêm đó dường như không ngủ. Không khí căng thẳng và chờ mong bao trùm khắp nơi, mỗi một tu sĩ đều đang tĩnh tâm, điều chỉnh trạng thái của mình lên mức đỉnh cao, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

​Ngày hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua màn sương, chiếu rọi lên dãy núi hùng vĩ, một tiếng tù và cổ xưa, trầm hùng vang lên, vọng khắp thành trì. Đó là hiệu lệnh tập trung.

​Từ khắp các tửu lầu, khách điếm, từng đoàn tu sĩ bắt đầu tuôn ra, im lặng di chuyển về phía sau Nội Phong Thành. Bầu không khí không còn ồn ào như hôm qua, thay vào đó là một sự trang nghiêm và lặng lẽ đến đáng sợ. Ai nấy đều mang một tâm trạng hồi hộp xen lẫn quyết tâm hừng hực. Đây đều là lần đầu tiên của bất kỳ tu sĩ nào có mặt ở đây, và cũng là lần cuối cùng.

​Sở dĩ nói như vậy là vì một quy định tối cao do chính Hoàng Đế khai quốc đã đặt ra: bất kỳ tu sĩ nào, bất kể thân phận, tu vi hay xuất thân, cũng chỉ được phép tham gia tranh đoạt Nội Phong Bí Địa một lần duy nhất trong đời. Tuyệt đối không có lần thứ hai. Quy định này, qua hàng ngàn năm, đã trở thành một luật thép, đảm bảo rằng cơ duyên sẽ không bị các tông phái lớn thâu tóm, tạo điều kiện cho các tông phái nhỏ hơn có cơ hội vươn lên. Điều này đồng nghĩa với việc thời cơ sẽ chỉ đến một lần. Nắm bắt được hay không, sống sót trở về hay bỏ mạng lại nơi đây, tất cả đều hoàn toàn phụ thuộc vào bản lĩnh và vận mệnh của chính bản thân mình.

​Lúc này, Minh Long cùng mọi người trong Hằng Thiên Tông đang đứng dưới chân một dãy núi cao chọc trời. Đối diện họ, trên một quảng trường đá khổng lồ, là một tòa Truyền Tống Trận cổ xưa và vĩ đại. Trận pháp được khắc chìm xuống mặt đất, từng đường văn, từng phù chú phức tạp đang lấp lánh, luân chuyển thứ ánh sáng màu xanh bạc huyền ảo, phát ra một tiếng"ong ong"trầm thấp, như hơi thở của một con mãnh thú viễn cổ.

​Xung quanh quảng trường lúc này đã tụ tập đông đảo các tông phái lớn nhỏ khác nhau, tạo thành một biển người với đủ màu sắc trang phục. Không còn những lời khiêu khích hay bàn tán ồn ào, tất cả đều đang âm thầm quan sát, đánh giá những đối thủ tiềm tàng của mình. Ánh mắt va vào nhau trong không trung, có thăm dò, có cảnh giác, có cả chiến ý không hề che giấu. Bầu không khí im lặng nhưng lại căng thẳng đến cực điểm, tựa như sự tĩnh lặng trước một cơn bão kinh thiên động địa.

Giữa quảng trường im lặng, Minh Long có thể cảm nhận rõ một luồng sát khí lạnh lẽo đang ghim chặt vào mình. Hắn đảo mắt một lượt, quả nhiên bắt gặp đám người Hàn Nguyệt Môn đang đứng ở một góc. Ánh mắt của Thái Đống tựa như hai mũi dao băng, khóa chặt lấy gương mặt hắn, chứa đầy sự oán độc và khiêu khích.

​Minh Long thấy vậy thì khẽ nhíu mày, trong đầu không khỏi nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc:

-"Ánh mắt này là sao đây? Chẳng lẽ. .. do ta quá đẹp trai nên hắn sinh lòng đố kỵ? "

​Nghĩ rồi, hắn nhún vai một cái, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của đối phương.

​Đúng lúc này, một cơn gió thơm ngát không biết từ đâu thổi tới, mang theo hương hoa ngọt ngào làm say đắm lòng người.

​"Vù! Vù! Vù! "

​Tiếng gió nổi lên, từ phía Nội Phong Thành, một đám mây màu hồng phấn nhẹ nhàng bay đến rồi hạ xuống quảng trường. Từ trong làn sương mỏng, hàng chục bóng hình yêu kiều lần lượt bước ra. Đó là các nữ tu sĩ của Tàn Hương Giáo. Họ vận những bộ y phục bằng lụa mỏng màu đỏ thẫm, được cắt may khéo léo để ôm trọn lấy những đường cong cơ thể tuyệt mỹ. Tà áo xẻ cao, để lộ đôi chân dài thon thả trắng nõn ẩn hiện trong mỗi bước đi. Cổ áo được thiết kế trễ nải một cách tinh tế, khoe ra bờ vai ngọc ngà và xương quai xanh quyến rũ. Mỗi cử chỉ, mỗi cái nhấc tay nhấc chân của họ đều toát lên một vẻ phong tình vạn chủng, vừa thanh cao như tiên tử, lại vừa mê hoặc như yêu nữ.

​Dẫn đầu bọn họ là một mỹ phụ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, dung mạo tuyệt trần, vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm của nàng khiến cho những nữ đệ tử trẻ trung phía sau cũng phải lu mờ. Nàng có một đôi mắt phượng long lanh như nước hồ thu, một nụ cười dường như có thể làm tan chảy cả băng giá.

​Sự xuất hiện của họ lập tức gây ra một trận xôn xao. Hầu như tất cả nam tu sĩ có mặt tại hiện trường, bất kể tu vi cao thấp, ánh mắt đều trở nên si mê, dán chặt vào những bóng hình yêu kiều đó.

​- Trời ạ. .. là Tàn Hương Giáo! Tiên nữ, đây chắc chắn là tiên nữ giáng trần!

- Đẹp quá. .. Đó là Tứ trưởng lão? Khí chất thật cao quý, vẻ đẹp thật kinh diễm. ..

​Vị mỹ phụ dẫn đầu đảo đôi mắt phượng xinh đẹp xung quanh một vòng, rồi nhanh chóng dừng lại ở vị trí của Hằng Thiên Tông. Nàng nở một nụ cười thân thiện, như hoa mẫu đơn bung nở, rồi ung dung dẫn các đệ tử tiến lại gần.

​Minh Long nhìn thấy những nữ nhân như hoa như ngọc đang tiến tới, đặc biệt là vị mỹ phụ dẫn đầu. Nụ cười của nàng ta dường như mang theo một ma lực khó tả, khiến cho Minh Long, người vốn luôn giữ tâm tĩnh như nước, cũng phải đơ ra một nhịp, trong lòng chỉ còn lại một chữ: -"Đẹp! "

​- Hàn Mộc tỷ tỷ, đã lâu không gặp. Tỷ vẫn khỏe chứ? - Giọng nói của mỹ phụ trong trẻo, ngọt ngào như chuông bạc.

​Hàn Mộc, người từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng, lúc này lại nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, tảng băng trên mặt như tan chảy.

- Đa tạ Hương Lan trưởng lão đã quan tâm, ta vẫn khỏe. Muội vẫn xinh đẹp như ngày nào.

​Rồi nàng quay về phía sau giới thiệu với các đệ tử:

- Đây là Tứ trưởng lão của Tàn Hương Giáo, các ngươi mau hành lễ.

​Nghe vậy, tất cả đệ tử Hằng Thiên Tông cùng chắp tay:

- Tham kiến Hương Lan trưởng lão! - Các nữ đệ tử Tàn Hương Giáo cũng yêu kiều hành lễ lại với Hàn Mộc.

​Cả hai vị trưởng lão trò chuyện một hồi, chủ yếu là về chất lượng các đệ tử năm nay. Minh Long đứng phía sau, thầm nghĩ:

-"Quả nhiên đúng như những gì mình đã đọc. Trong cuốn trục mà sư phụ đưa có ghi chép một chi tiết nhỏ là Hằng Thiên Tông và Tàn Hương Giáo là hai tông phái có giao tình sâu sắc qua nhiều thế hệ. Nay được chứng kiến quả không sai. "

Minh Long đang chăm chú quan sát các nữ đệ tử của Tàn Hương Giáo, trong lòng không khỏi gật gù đánh giá:

-"Toàn là mỹ nhân tụ hội, ai cũng đẹp, khí chất cũng hơn người. "

​Bất chợt, một luồng hàn khí vô hình nhưng cực kỳ sắc bén ập đến từ phía sau, lạnh lẽo tựa như một lưỡi dao băng đang kề sát gáy hắn. Toàn bộ tóc gáy của Minh Long dựng đứng, da gà nổi lên khắp người. Đây là một luồng địch ý vô cùng rõ ràng!

​Hắn theo phản xạ quay ngoắt người lại. Chỉ thấy lúc này, Thượng Quan Yên Nhi đang đứng ngay phía sau, nhìn chằm chằm vào hắn. Đôi mắt nàng vốn đã lạnh lùng, nay lại càng thêm băng giá, tựa như một mặt hồ mùa đông tĩnh lặng nhưng sâu không thấy đáy.

​Minh Long nhíu mày, trong lòng kinh ngạc:

-"Cái quỷ gì vậy? Ta đã làm gì chọc giận nàng à? - Hắn tò mò hỏi nàng:

- Mặt ta dính gì sao, Yên Nhi sư muội?

​Đáp lại câu hỏi của hắn, Thượng Quan Yên Nhi chỉ lạnh lùng liếc đi chỗ khác, hoàn toàn không có ý định trả lời, để lại một Minh Long ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

​Cùng lúc đó, hai vị trưởng lão cũng đã trò chuyện xong. Hương Lan trưởng lão mỉm cười, đưa các đệ tử của mình rời đi. Khi nàng bước qua mặt nhóm người Minh Long, bước chân của nàng khựng lại một nhịp. Đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng dừng lại trên người Minh Long, ánh mắt sâu thẳm như đang đánh giá, lại như đang nhìn thấu tâm can hắn. Khóe môi nàng bất giác nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi mới lướt qua.

​Theo sau những bóng hình yểu điệu đó là một mùi hương thơm ngào ngạt, tựa như hương của trăm loài hoa quý hòa quyện lại, khiến cho tất cả các nam tu sĩ xung quanh đều như bị cuốn theo, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi họ khuất dạng.

​Minh Long cũng đơ ra một hồi, mắt nhìn theo, miệng khẽ kêu:

- Hơ. .. Hơ. ..

​Liệt Khang thấy vậy thì không bỏ lỡ cơ hội, huých mạnh vào vai hắn một cái, cười ha hả:

- Này! Tỉnh lại đi! Người ta đi mất rồi kìa. Sao thế? Đẹp quá nên bị hút mất hồn rồi à?

​- Hơ. .. HẮT XÌÌÌ!

​Một tiếng hắt xì vang trời đột ngột phá tan bầu không khí. Minh Long rút một chiếc khăn tay ra, đưa lên khịt khịt mũi, khuôn mặt nhăn lại đầy khó chịu.

- Móa! Cái mùi phấn son gì mà nồng nặc quá vậy! Đau đầu chết mất!

​Nụ cười trên mặt Liệt Khang lập tức đông cứng lại. Khóe miệng hắn giật giật liên hồi, nhìn Minh Long như nhìn một sinh vật lạ, hoàn toàn không biết phải nói gì thêm.

Minh Long lại đảo mắt tiếp tục quan sát các thế lực xung quanh. Ánh mắt hắn chợt khựng lại ở một góc khuất, nơi dường như ánh sáng cũng bị bóp méo đi đôi chút. Ở đó có một nhóm đệ tử diện lam y phục, màu xanh lam của họ không phải là màu xanh bình thường mà mờ ảo, hư huyễn như một màn sương khói buổi sớm, khiến cho thân hình của họ trở nên không rõ ràng. Trên ngực áo thêu hai chữ"Hồn Thiên"bằng chỉ bạc. Người nào người nấy đều che kín mặt dưới lớp khăn mỏng, đội một chiếc nón tre rộng vành che đi gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra chiếc cằm lạnh lùng. Họ đứng im lặng như những bóng ma, không tỏa ra chút khí tức nào, nhưng lại khiến người khác cảm thấy một sự nguy hiểm chết người.

​Liệt Khang đưa mắt theo ánh nhìn của Minh Long, khẽ rùng mình một cái rồi thấp giọng nói:

- Đó là người của Hồn Thiên Cung.

​Minh Long gật gù, trong lòng thầm đánh giá:

-"Ngầu phết đấy chứ! "

​Chừng một khắc sau, khi không khí đang dần trở nên im lặng đến ngột ngạt. ..

​"KHIẾẾẾẾẾU! !! "

​Một tiếng khiếu uy mãnh rít lên chói tai, sắc lẻm như kim loại va vào nhau, mang theo một luồng uy áp kinh thiên động địa từ trên trời giáng xuống. Âm thanh mạnh đến mức khiến mặt đất rung chuyển, hàng ngàn tu sĩ có mặt tại hiện trường đều cảm thấy tức ngực khó thở.

​Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu. Chỉ thấy trên bầu trời từ xa, một con đại bàng to lớn đang sải cánh bay tới. Toàn thân nó phủ một lớp lông vũ màu vàng kim tựa như được đúc từ vàng ròng, đôi mắt sắc như dao găm, tỏa ra tứ phía tu vi của yêu thú Tứ giai viên mãn. Sau lưng nó là một cỗ xa giá lộng lẫy, được kéo bằng những sợi xích vàng kim. Cỗ xe tỏa ra kim quang rực rỡ, chói lòa như một mặt trời nhỏ, phía trước treo một miếng ngọc bội lớn bằng bạch ngọc thượng hạng, được khắc sâu hai chữ"ĐÔNG CUNG"đầy uy quyền. Theo sau cỗ xe là một đoàn người dài, gồm các cung nữ và thái giám vận y phục hoa lệ, mỗi người đều giữ vẻ mặt nghiêm trang, cung kính, lưng đứng thẳng tắp, nhanh chóng tiến đến.

​Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của tất cả các trưởng lão, kể cả Hàn Mộc và Hàn Thuyên, đều trở nên nghiêm túc. Họ nhanh chóng ra hiệu cho đệ tử của mình đứng lui về vị trí đã được định sẵn cho từng tông phái, ngay lập tức mở ra một con đường rộng lớn ở trung tâm quảng trường.

​Đi đầu đoàn người hoàng gia là một vị thái giám lớn tuổi, tay cầm một chiếc gậy cắm lông vũ ngũ sắc. Lão ta đáp xuống, bước lên phía trên bục cao một cách nhẹ nhàng, rồi hít một hơi, cất cao giọng, thanh âm được linh lực khuếch đại, vang vọng khắp nơi:

​- Thái Tử Điện Hạ. .. GIÁ ĐÁO!

​Lời vừa dứt, toàn bộ cung nữ và thái giám phía dưới, không một ai bảo ai, đồng loạt hướng về phía xa giá vẫn đang lơ lửng uy nghi trên cao, quỳ rạp xuống đất, đầu cúi sát đất, động tác đều răm rắp, thể hiện sự tôn kính tuyệt đối.

Trước sự uy nghiêm của hoàng gia, không một ai dám tỏ ra thất lễ. Đồng loạt tất cả những người có mặt phía dưới, từ các vị trưởng lão cho đến đệ tử, đều hướng về cỗ xa giá, chắp tay cúi đầu:

- Tham kiến Thái Tử Điện Hạ!

​Tiếng hô đồng thanh của tất cả tu sĩ hợp lại thành một, vang vọng khắp chân núi, thể hiện sự tôn kính tuyệt đối.

​Một giọng nói ấm áp nhưng đầy uy lực từ bên trong xa giá vang lên:

- Các vị không cần đa lễ.

​Tiếp theo đó, tấm rèm che bằng gấm vàng thêu hình phụng bay được vén sang hai bên. Bước ra từ bên trong là một nam tử vận hoàng bào, đầu đội ngọc quan, tóc đen như mực, mày kiếm mắt sao. Hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ đến mức yêu nghiệt, nhưng lại không hề có chút nữ tính nào, thay vào đó là một khí chất đế vương bẩm sinh, cao quý và uy nghiêm, khiến người khác vừa nhìn đã muốn cúi đầu thần phục. Trên tay hắn là một chiếc quạt xếp bằng ngọc trắng, mặt quạt vẽ cảnh sơn thủy hùng vĩ.

​Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến bao nữ tu sĩ có mặt phải biểu lộ ra ánh mắt si mê, tim đập loạn nhịp. Đây chính là Hoàng Di Linh, Đương Kim Thái Tử của Thủy Vân Quốc.

​Di Linh nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt vương giả quét một vòng khắp quảng trường, rồi cất giọng nói rõ ràng, vang vọng:

- Ngày hôm nay, bổn cung nhận sự phó thác của phụ hoàng đến đây để trực tiếp giám sát quá trình tranh đoạt Nội Phong Bí Địa. Hỡi các đệ tử ưu tú, các ngươi đều sẽ là những trụ cột tương lai của quốc gia. Lần tranh đoạt này chính là cơ duyên lớn nhất trong đời tu luyện của các ngươi, vì vậy, hãy trân trọng nó.

​Tất cả đồng loạt cúi đầu đáp:

- Rõ!

​Lời vừa cất lên, Minh Long đứng trong đám người lập tức chấn kinh. Hắn không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hay khí chất của đối phương, mà bởi luồng linh lực sâu không lường được ẩn sau vẻ ngoài đó:

-"Khí tức này. .. .. .là Hóa Thần trung kỳ! "Hắn ngước nhìn thân ảnh nam tử trẻ tuổi trên cao mà không khỏi cảm thán trong lòng:

-"Nhìn vẻ mặt ta đoán tuổi tác không hơn ta là bao, vậy mà đã là một Hóa Thần kỳ cường giả? Quả không hổ danh là người của hoàng gia, tài nguyên tu luyện thật không thể tưởng tượng nổi. "

-"Có điều. .. công bằng mà nói, ta vẫn là đẹp trai hơn hắn một chút. "

​- Tên tự luyến! - Giọng nói khinh bỉ của Ngọc Nhi lập tức vang lên trong thức hải của hắn.

​Trên cao, Thái tử Di Linh khẽ gật đầu. Vị thái giám già nua lập tức hiểu ý, bước lên một bước, cất giọng lanh lảnh nhưng đầy uy nghiêm:

​- Tất cả chú ý! Sau đây lão phu xin được phép phổ biến quy tắc tranh đoạt Nội Phong Bí Địa!

- Thứ nhất, mỗi tông phái sẽ có tối đa mười hai đệ tử tham dự.

- Thứ hai, tất cả sẽ đồng loạt bước vào Truyền Tống Trận để tiến vào Nội Phong Bí Địa, vị trí xuất hiện của mỗi người bên trong sẽ hoàn toàn là ngẫu nhiên.

- Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất. - Lão ta dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người:

- Bên trong Bí Địa, không có quy tắc, không có đạo lý! Tranh đoạt bảo vật, tiêu diệt lẫn nhau. .. đều được cho phép!

​Lời này vừa nói ra, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tất cả các đệ tử.

​- Thứ tư. - Lão thái giám tiếp tục:

- Mỗi đệ tử sẽ được phát một tấm lệnh bài truyền tống. Khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, có thể bóp nát nó và sẽ được truyền tống ra ngoài an toàn. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngươi chấp nhận thất bại và bỏ lỡ mọi cơ duyên. Cuối cùng, thời gian tối đa các ngươi có thể ở bên trong Bí Địa là một tháng!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận