Dòng Máu Của Rồng

Chương 60: Ý CHỈ THẦN SẤM

#DMCR#VP:

Thiên Điểu rực sáng trong màn đêm, mang theo tiếng rít gào của ngàn con lôi điểu, như một mũi khoan sấm sét nhắm thẳng vào đầu con Hắc Xà mà đâm xuống.

​Nhưng con Hắc Xà cũng phản ứng cực kỳ nhanh. Yêu thú Tứ giai hậu kỳ để mà nói thì tu vi đã ngang ngửa với một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, tốc độ và bản năng chiến đấu của nó thực sự khủng khiếp. Ngay lúc Thiên Điểu sắp chạm tới, nó phản xạ quay ngoắt người lại, chiếc đuôi khổng lồ, cứng như huyền thiết, vung lên như một ngọn roi thép, đỡ trực diện vào đòn tấn công.

"​ĐÙNG! "

​Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Luồng sét và yêu khí hắc ám va chạm vào nhau, tạo ra một quả cầu năng lượng hỗn loạn rồi phát nổ. Dư ba của vụ nổ khiến Minh Long cảm giác như bị một ngọn núi đâm sầm vào người, hắn bị hất văng ngược về sau như một con diều đứt dây, đâm qua mấy cái cây cổ thụ rồi mới rơi bịch xuống đất. Phía bên kia, con Hắc Xà chỉ bị lực lượng kinh hoàng đó làm cho lùi lại một chút, trên lớp vảy cứng rắn của nó chỉ để lại một vệt cháy xém mờ nhạt.

​Ngọc Linh đang nằm thoi thóp, yếu ớt đưa mắt nhìn thân ảnh vừa lao đến cứu mình. Nhưng khi cảm nhận được khí tức của hắn, chút hy vọng vừa nhen nhóm trong mắt nàng lập tức vụt tắt, thay vào đó là sự kinh ngạc và tuyệt vọng:

-"Trúc Cơ. .. hậu kỳ? "

Nàng thều thào bằng giọng nói yếu ớt, gần như không nghe thấy:

- Chạy. .. mau chạy. .. đi. ..

​Con Hắc Xà đưa đôi mắt rắn giảo hoạt của nó nhìn lấy Minh Long đang lồm cồm bò dậy, nó cất lên giọng nói khàn khàn đầy vẻ chế giễu:

- Chà chà, con chuột nhắt ở đâu lại chui ra thế này? Cũng muốn học đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân à?

​Minh Long chống tay đứng dậy, máu từ khóe miệng đã rỉ ra, hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Hắn thầm chửi thề trong bụng:

- Móa nó, Hệ Thống chó má! Yêu thú Tứ giai hậu kỳ, đây rõ ràng là muốn ép lão tử đến chỗ chết sao? 'Bản thân hắn đã từng được kinh qua sức mạnh của Nguyên Anh viên mãn là thế nào, con súc sinh Tứ giai hậu kỳ tương đương Nguyên Anh hậu kỳ này, không cần nói cũng biết kèo này đối với hắn lệch đến mức nào.

​- Bổn xà nói, ngươi không nghe sao? - Con Hắc Xà mất kiên nhẫn, gầm lên.

​Minh Long hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định:

-"Thôi kệ, đã đâm lao thì phải theo lao. Mất gì thì mất, ta tuyệt đối không thể mất Tiểu Lang! "

​Song Trúc Diệp Đao nắm chặt trong tay, Lôi Lang Hành Ảnh kích hoạt! Thân hình hắn hóa thành một tia chớp, không tấn công con Hắc Xà mà lao thẳng đến vị trí Ngọc Linh đang nằm dưới đất.

​Con Hắc Xà cười gằn một tiếng man rợ:

- Muốn cứu người ngay trước mắt bổn xà? Nằm mơ!

"​Oành! "

Chiếc đuôi của nó vung lên, lần này còn nhanh hơn, mạnh hơn, như một ngọn núi đen giáng xuống vị trí Minh Long với tốc độ kinh hoàng. Lực đạo khủng khiếp của nó khiến không khí bị nén lại, phát ra tiếng nổ chói tai. Chỉ cần trúng một đòn này, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

​Minh Long cắn chặt răng, máu tươi ứa ra. Cửu Trùng Minh Nhãn của hắn đã xoay tròn từ lâu. Hắn gầm lên, dồn hết Dương lực còn lại:

- PHẦN THIÊN LUYỆN NGỤC!

​Một tấm màn chắn hoàng kim lại một lần nữa triển khai, nhưng lần này có vẻ mỏng manh hơn trước, cố gắng chống đỡ lại thế công hủy diệt.

Tấm màn chắn hoàng kim, vốn là phòng ngự mạnh mẽ, dưới đòn tấn công toàn lực của con Hắc Xà lại trở nên mỏng manh như một tấm kính.

​"Răng Rắc! "

​Một tiếng vỡ tan chói tai vang lên. Phần Thiên Luyện Ngục không thể chịu nổi, nó nổ tung thành vô số mảnh vỡ ánh sáng màu vàng kim rồi tiêu tán vào không khí. Chiếc đuôi khổng lồ, mang theo lực đạo hủy diệt, không chút trở ngại mà đánh thẳng vào người Minh Long.

​Một tiếng"Bịch! "trầm đục vang lên. Minh Long cảm giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người mình bị đảo lộn. Hắn bị đánh bật ngược trở lại như một quả bóng da, bay xa mấy chục trượng, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi trong không trung rồi mới rơi xuống đất, tạo thành một vệt dài trên mặt đất.

​- Khà khà khà. ..

​Con Hắc Xà thấy cảnh đó thì cất lên một tràng cười khô khốc, man rợ. Nó nhìn thân ảnh đang nằm co quắp, không ngừng thổ huyết của Minh Long, đôi mắt rắn vô tình hiện lên vẻ thích thú.

​- Không tệ, không tệ. Có thể khiến bổn xà phải dùng đến sức lực thật sự, ngươi cũng rất thú vị đấy chứ.

​Nó không vội kết liễu Minh Long ngay, mà lại nheo đôi mắt giảo hoạt của mình, nhìn về phía Ngọc Linh đang nằm bất động dưới đất. Giọng nói đểu giả, đầy ác ý của nó lại vang lên, cố tình để cho Minh Long đang trọng thương cũng có thể nghe thấy:

​- Mỹ nhân à, nàng cứ chờ ở đó một chút nhé. Để ta. .. "chơi đùa"một lát với tên anh hùng rơm này đã. Xong việc, ta sẽ quay lại. .. "ăn thịt"nàng sau.

Nói rồi nó dùng chiếc đuôi ném mạnh tấm lệnh bài trên mặt đất bay đi mất.

Con Hắc Xà không cho Minh Long thêm một giây nào để hồi phục. Với ánh mắt thể hiện rõ sự khát máu, nó gầm lên một tiếng rồi lao đến tấn công. Thân hình khổng lồ của nó di chuyển với một tốc độ không hề tương xứng, tựa như một ngọn núi đen đang di chuyển, san bằng tất cả cây cối và đất đá trên đường đi của nó.

​Minh Long cắn răng, dồn hết sức bình sinh để đứng dậy. Hắn theo bản năng muốn vận khởi Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết để phòng ngự, nhưng trong đan điền, luồng Dương lực đã hoàn toàn cạn kiệt sau những chiêu thức vừa rồi, mà hiện tại đang là ban đêm, không có lấy một ánh nắng mặt trời, không thể ngưng tụ được dù chỉ là một tia sáng nhỏ.

​-"Chết tiệt! "- Hắn thầm chửi.

​Không còn lựa chọn nào khác, Minh Long chỉ có thể đem toàn bộ lôi lực còn sót lại gia trì lên thân thể. Thân hình hắn lóe lên ánh chớp, dùng hết sức bình sinh để chạy và né tránh.

​Cảnh tượng trong khu rừng lúc này trở nên vô cùng hỗn loạn. Một bóng người nhỏ bé, được bao bọc bởi những tia sét mỏng manh, đang liều mạng chạy trốn. Ngay phía sau, một con quái vật khổng lồ không ngừng đuổi đánh.

"RẦM! "

Cái đuôi của nó quật xuống, mặt đất nơi Minh Long vừa lướt qua lập tức bị đánh cho nát bấy.

"PHẬP! "

Cặp nanh độc của nó đớp hụt, cắm sâu vào một thân cây cổ thụ.

​Con Hắc Xà dường như không vội kết liễu con mồi, nó xem đây như một trò chơi mèo vờn chuột. Nó không ngừng cười lớn, tiếng cười"khà khà khà"đầy thỏa mãn và tàn bạo của nó vang vọng khắp khu rừng, như một bản án tử hình dành cho Minh Long.

Giữa cuộc rượt đuổi sinh tử, Minh Long vừa chạy vừa tính toán điên cuồng trong đầu, lồng ngực phập phồng vì kiệt sức. Lôi lực trong người hắn cũng đang cạn kiệt nhanh chóng. Hắn hỏi dồn dập trong tâm trí:

- Ngọc Nhi, chút linh lực còn lại, liệu có đủ không?

​Giọng nói của Ngọc Nhi vang lên ngay lập tức, không một chút do dự, ngắn gọn mà đầy quả quyết:

- ĐỦ!

​Một chữ"ĐỦ"đó như một liều thuốc trợ tim mạnh nhất. Sự do dự trong mắt Minh Long biến mất, thay vào đó là một sự quyết đoán điên cuồng:

- Được!

​Nói rồi, hắn bất chợt dừng lại, hai chân cắm sâu xuống đất. Hắn xoay người, đối mặt trực diện với con Hắc Xà đang lao đến với tốc độ thần sầu quỷ khốc. Con quái vật thấy con mồi đã dừng lại, nó không khỏi cất lên một tràng cười ngạo mạn.

​- Bỏ cuộc sớm như vậy sao? Ha ha ha! Vậy thì bổn xà không khách khí nữa!

​Nó há cái miệng rộng ngoác, lao đến muốn đớp trọn lấy hắn.

​Nhưng Minh Long lúc này đã hoàn toàn tĩnh lặng. Hắn đứng yên, Cửu Trùng Minh Nhãn xoay chuyển đến cực hạn, chăm chú quan sát từng chuyển động, từng thớ cơ co giật của con mãnh thú. Gương mặt hắn trở nên nghiêm nghị và tập trung hơn bao giờ hết.

​Ngay tại khoảnh khắc hàm răng độc chỉ còn cách hắn một tấc. ..

​"XOẸT! "

​Phi Lôi Thần Thuật một lần nữa triển khai. Thân hình Minh Long biến mất, dịch chuyển về vị trí của một đạo Lôi Ấn Tàn Ảnh mà hắn đã kịp đánh ra sau lưng con Hắc Xà trong lúc bỏ chạy.

​Con Hắc Xà đớp vào khoảng không. Nó còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì một cảm giác nguy hiểm chí mạng đã ập đến từ phía sau.

​Bàn tay Minh Long giơ lên, những ngón tay bay múa, kết thành từng đạo ấn cổ xưa và phức tạp. Hắn ngửa đầu lên trời, gào lên một tiếng vang vọng khắp núi rừng, một tiếng gào chứa đựng tất cả sự không cam lòng và ý chí chiến đấu cuối cùng:

​- TIỂU LANG! !!

​Trong khoảnh khắc đó, một sự thay đổi kinh thiên động địa xảy ra. Cửu Trùng Minh Nhãn của Minh Long bỗng chuyển sang một màu vàng kim rực sáng, tựa như hai mặt trời nhỏ. Mái tóc đen của hắn cũng nhanh chóng chuyển sang màu vàng kim, không gió mà bay, tỏa ra một thứ ánh sáng chói lòa giữa màn đêm u tối.

​Con Hắc Xà kinh hãi quay đầu lại, đôi mắt rắn của nó co rút.

- Cái. .. cái quỷ gì thế này?

​"ẦM! ẦM! ẦM! "

​Trên bầu trời, mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, che kín cả vầng trăng. Trong tầng mây, những tia sét màu vàng kim khổng lồ đang điên cuồng gào thét, va đập vào nhau, tạo ra những tiếng sấm kinh hoàng. Một luồng uy áp cổ xưa, hoang dã và đầy bá đạo giáng xuống, tựa như thiên môn đang mở ra.

​Cùng lúc đó, bên trong đan điền của Minh Long, Thiểm Tật Kim Lang bỗng ngẩng đầu. Toàn thân nó rực sáng, nó tru lên một tiếng dài. ..

​"TRUUUUUUUU! !! !! "

​Tiếng tru không phải phát ra từ trong cơ thể hắn, mà dường như vang vọng từ Cửu Thiên, hòa cùng tiếng sấm sét, chấn động cả một vùng không gian.

Được bao bọc bởi ánh sáng vàng kim, thân thể Minh Long từ từ bay lên không trung, lơ lửng giữa cơn bão sấm sét do chính hắn tạo ra. Mái tóc vàng kim của hắn tung bay, đôi mắt rực cháy như hai mặt trời nhỏ, khí thế bá đạo tựa như một vị lôi thần giáng thế.

​Con Hắc Xà ở dưới đất ngẩng đầu lên, đôi mắt rắn khổng lồ của nó hiện lên vẻ khó tin và một tia sợ hãi bản năng:

- Thủ đoạn gì thế này? Bay lên không trung? Một tên Trúc Cơ hậu kỳ. .. làm sao có thể làm được chuyện này? Khí tức cổ xưa và uy nghiêm này. .. rốt cuộc là sao?

​"ẦM! ẦM! ẦM! "

​Lôi đình trên bầu trời càng lúc giật càng mạnh, từng tia sét vàng kim to như những con trăn khổng lồ đang gầm thét trong tầng mây. Uy áp kinh hoàng từ trên trời giáng xuống khiến mặt đất rung chuyển. Từng con yêu thú cấp thấp đang ẩn mình quan sát trận chiến từ xa, lúc này đều cảm nhận được một mối nguy hiểm chí mạng, chúng hoảng sợ cụp đuôi bỏ chạy tán loạn, không dám ở lại thêm một giây nào.

​Sự sợ hãi trong mắt con Hắc Xà nhanh chóng bị sự hung tàn thay thế. Nó hừ lạnh một tiếng:

- Giả thần giả quỷ! Dù ngươi có là cái thá gì, hôm nay cũng phải chết!

​Nó há rộng cái miệng khổng lồ của mình ra, một quả cầu năng lượng màu đen kịt, xoay tròn và đặc quánh như một hố đen nhỏ, điên cuồng ngưng tụ trong cổ họng nó.

​- HẮC XÀ PHÁO!

"​CHÍU! ĐÙNG! "

​Một luồng năng lượng khủng khiếp, một cột pháo hắc ám thuần túy, được giải phóng từ trong nội thể nó. Nó bắn ra từ miệng, tựa như một khẩu đại pháo thực thụ, mang theo uy lực thét gào hủy diệt. Cỏ cây, đất đá xung quanh đổ rạp xuống, thậm chí là tan thành tro bụi khi luồng kình lực hủy diệt của chiêu thức quét qua.

​Ngự trị trên bầu trời, Minh Long lạnh lùng nhìn xuống cột pháo hắc ám đang bay đến với tốc độ kinh hoàng. Không hề né tránh. Hắn từ từ giơ bàn tay phải của mình lên, rồi chỉ thẳng một ngón tay xuống, tựa như một vị đế vương đang ra lệnh. Hắn gầm lên từng chữ, giọng nói của hắn hòa cùng tiếng sấm, vang vọng khắp đất trời:

​- Ý. .. CHỈ. .. THẦN. .. SẤM! !!

​"RẦM! RẦM! RẦM! "

​Lời nói vừa ban ra, tựa như một đạo thánh chỉ của lôi thần. Cả bầu trời sấm sét dường như đã tìm thấy chủ nhân của nó. Hàng ngàn tia sét đang gầm thét trong mây đen, như đang thần phục trước vị minh chủ của chúng, đồng loạt lao xuống, hội tụ vào một điểm. Chúng điên cuồng đan xen, xoắn vào nhau, hợp thành hình dạng một con lôi lang khổng lồ, toàn thân cấu thành từ sấm sét thuần túy.

​Con lôi lang ngửa đầu tru lên một tiếng vang trời, rồi hóa thành một thiên thạch sấm sét, phóng thẳng xuống Hắc Xà Pháo.

​Hai luồng sức mạnh điên cuồng, một đại diện cho hắc ám tà ác, một đại diện cho lôi đình thiên uy, điên cuồng tàn phá lẫn nhau trên không trung. Ánh sáng vàng kim và hắc ám va chạm, tạo ra một vụ nổ ánh sáng chói lòa khiến người ta không thể nhìn thẳng. Sóng xung kích kinh hoàng lan tỏa ra tứ phía, xé nát cả một vùng rừng rậm rộng lớn, mặt đất bị cày xới lên, cây cối bị nghiền thành bột mịn. Cả khu vực biến thành một vùng đất chết dưới sự va chạm của hai luồng sức mạnh hủy diệt.

​Con Hắc Xà nheo đôi mắt rắn, sự kinh ngạc tột độ hiện lên trong đó:

- Cái gì! Hắn. .. hắn chống lại được? - Nó có thể cảm nhận rõ, luồng năng lượng hắc ám của nó đang bị thứ ánh sáng vàng kim kia điên cuồng thanh tẩy và ăn mòn.

​"Răng Rắc! "

​"Hắc Xà Pháo", vốn là một đòn tấn công hủy diệt, lúc này đang có dấu hiệu rạn nứt trước"Ý Chỉ Thần Sấm". Những vết nứt màu vàng kim lan ra như mạng nhện trên cột pháo hắc ám. Con lôi lang khổng lồ gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi.

"OÀNH! !"

​Nó điên cuồng cắn xé, phá tan hoàn toàn chiêu thức của con Hắc Xà. Không dừng lại ở đó, con lôi lang, dù đã tiêu hao đi không ít năng lượng, vẫn lao thẳng vào thân thể khổng lồ của con Hắc Xà, tạo ra một vụ nổ kinh hoàng. Bụi đất, đá vụn và những tia sét vàng kim bay tứ tung, che kín cả một khoảng trời rộng lớn.

​Dư ba từ vụ nổ kinh hoàng đó một lần nữa đánh bay Minh Long ngược trở lại. Hắn văng ra xa như một chiếc lá khô, đập mạnh xuống đất. Hắn cố gắng ngước nhìn lên đám mây bụi mịt mù, đôi mắt vàng kim của hắn từ từ mất đi ánh sáng, Cửu Trùng Minh Nhãn đã đạt đến cực hạn, thu liễm lại như ban đầu. Mái tóc vàng của hắn cũng trở lại màu đen tuyền.

​"PHỐC! !"

​Minh Long điên cuồng thổ huyết, mỗi một lần ho ra máu tươi, hắn lại cảm giác như lục phủ ngũ tạng của mình đang vỡ tan. Hắn nằm đó, toàn thân không còn chút sức lực, mỗi một nhịp thở lại khiến toàn bộ gân cốt đau nhức như bị xé rách. Cú va chạm vừa rồi là một đòn tất sát, dư ba vụ nổ và sự phản phệ từ việc sử dụng"Ý Chỉ Thần Sấm"chính là thứ đã khiến hắn trọng thương đến mức này.

​Hắn đảo đôi mắt mờ mịt của mình, quan sát đám mây bụi đang dần lắng xuống, không còn cảm nhận được luồng khí tức yêu thú hung bạo lúc trước nữa. Hắn thầm nghĩ trong sự mệt mỏi và đau đớn tột cùng:

- ​"Thành. .. thành công. .. rồi sao? "

Minh Long đưa ý thức vào trong đan điền, chỉ thấy Ngọc Nhi đang nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Lang. Thân thể của chú cún nhỏ đã trở nên mờ ảo, nó đang ngủ say, rõ ràng một chiêu vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức mạnh của nó. Ngọc Nhi khẽ nói:

- Tiểu Lang cần phải nghỉ ngơi rồi.

​Minh Long gật đầu, chấp nhận sự thật. Hắn nằm ngửa mặt nhìn lên bầu trời, từng hơi thở đều hổn hển và đau đớn.

​Nhưng, tưởng chừng như mọi thứ đã thật sự kết thúc. ..

​"Uỳnh! "

​Một tảng đá lớn nơi đè lên con Hắc Xà trước đó bỗng nhiên bị đánh tan thành bột mịn. Giọng nói khàn khàn đầy oán độc của con Hắc Xà lại vang lên:

- Khà. .. mẹ kiếp. .. tiểu tử nhà ngươi cũng khá đấy!

​Minh Long giật mình, vội đảo mắt nhìn theo.

- Cái gì? !

​Trong ánh mắt khó tin của hắn, thân ảnh khổng lồ của con Hắc Xà, tưởng như đã bị đánh chết, lại từ từ trườn ra từ đống đổ nát. Tình trạng của nó lúc này vô cùng thê thảm. Khóe miệng nó đã rỉ từng đợt máu tươi, trên thân thể chi chít những vết thương, nhiều mảng vảy đen bóng đã bị lôi lực đánh cho cháy xém, bốc lên mùi khét lẹt.

​Nhưng những vết thương đó dường như chỉ làm nó càng thêm điên cuồng. Ánh mắt nó trở nên cuồng bạo, đỏ ngầu, ghim chặt vào Minh Long đang nằm dưới đất như một tấm giẻ rách.

​- Có cố gắng đấy. - Nó gầm gừ:

- Khá khen cho thủ đoạn của ngươi. .. nhưng xét cho cùng, vẫn chỉ là trò vặt vãnh!

​Minh Long trợn mắt nghiến răng, một sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng:

-"Con bà nó. .. bị thương nặng đến thế mà vẫn còn hung hãn. .. nó trâu đến như vậy sao? "

Hắn đã dốc toàn lực, nhưng vẫn không thể giết được nó.

​Con Hắc Xà nhe cặp nanh dính đầy máu tươi, nó gầm lên một tiếng cuối cùng:

- Giờ thì mau xuống địa ngục!

​Nó lao đến, mang theo một luồng tử khí nồng đậm, muốn diệt sát Minh Long một cách triệt để.

​Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, khi Minh Long chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết đang đến gần, một màn chắn mỏng manh bằng Thủy linh lực bỗng nhiên hiện ra trước mặt hắn, chặn đứng thế công của con Hắc Xà.

​Cả Minh Long và con mãnh thú đều sững sờ, cùng đảo mắt về nơi phát ra năng lượng.

​Ở một góc xa, Ngọc Linh, người tưởng chừng đã ngất đi, không biết từ lúc nào đã gắng gượng ngồi dậy. Nàng đang cắn chặt bờ môi đến bật máu, hai tay nàng run rẩy không ngừng, cố gắng kết một đạo pháp ấn phòng ngự. Từng dòng Thủy linh lực yếu ớt, mỏng manh như sợi tơ, tuôn ra từ cơ thể đã gần cạn kiệt của nàng, như đang muốn níu lại chút hy vọng sống cuối cùng giữa sự tuyệt vọng.

Con Hắc Xà rít lên một tiếng đầy tức giận khi thấy đòn tấn công của mình lại bị chặn lại. Nó liếc đôi mắt rắn lạnh lẽo về phía Ngọc Linh, sự kiên nhẫn của nó đã cạn kiệt.

​- Tiện nữ! Thật phiền phức!

​"OÀNH! "

​Nó không hề báo trước, một cú quật đuôi mang theo kình lực hủy diệt giáng thẳng vào màn chắn nước mỏng manh. Lớp phòng ngự yếu ớt, vốn được duy trì bởi chút ý chí cuối cùng của Ngọc Linh, vỡ tan như một bong bóng. Nàng lại thổ ra một ngụm máu tươi nữa, ánh sáng trong đôi mắt hoàn toàn vụt tắt, toàn thân đổ gục xuống, bất tỉnh nhân sự.

​Thấy chướng ngại vật cuối cùng đã bị loại bỏ, con Hắc Xà quay đầu lại, khóa chặt lấy Minh Long bằng ánh mắt tử thần. Nó gầm lên một tiếng đầy thỏa mãn:

- CHẾT!

​Nó lao đến, cái bóng đen khổng lồ của nó bao trùm lấy Minh Long.

​Minh Long nhìn cái chết đang ập đến. Hắn khó khăn dùng Song Trúc Diệp Đao cắm xuống đất, chống cơ thể tàn tạ của mình dậy, cố gắng gượng lên trên một đầu gối. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định không một chút sợ hãi, nhìn thẳng vào con quái vật. Cổ họng hắn ngập tràn huyết tươi, nhưng hắn vẫn dồn hết chút sức tàn, gào lên một tiếng cuối cùng, một tiếng gào khàn đặc chứa đầy sự bất khuất và ngạo nghễ đến tận xương tủy:

​- CON MỌE MÀY. .. NHẢY VÀO ĐÂY!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*DONATE:

- 3/8 : +Tran Tru: 100. 000 VND

+ Vô Hối: 100. 000 VND

+ Loc Tran: 500. 000 VND

+ Dang Huu Cuong: 55. 555 VND

+ Hoàng Lão Tà: 669. 420 VND

- 4/8: + Tieu Dao Tu: 123. 456 VND

- 5/8: + Cong Nguyen: 2. 630. 195 VND

+ Vu Cao Son: 100. 000 VND

- 7/8: + Minh Anh: 100. 000 VND

- 11/8: + Ung ho tg VP: 700. 000 VND

+ Fan ML: 250. 000 VND

- 16/8: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 10. 200. 000 VND

+ GIẤU TÊN: 5. 100. 000 VND

+ Tien Trung: 1. 000. 000 VND

+ Cam on tac gia: 100. 000 VND

- 17/8: + Con Rể Lạc Nam: 69. 696 VND

========

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận