Dòng Máu Của Rồng
Chương 13: PHI LÔI THẦN THUẬT
Minh Long trong lòng dậy lên một hồi sóng lớn. Dù kinh ngạc khi biết vị lão nhân trước mặt là một cường giả Hóa Thần viên mãn nhưng sắc mặt hắn vẫn giữ nguyên bình tĩnh. Kinh nghiệm sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt giúp hắn hiểu rằng, càng là cao nhân thật sự, lại càng không muốn kẻ khác dò xét hay tâng bốc quá đà.
Hắn chắp tay, cúi đầu:
- Vãn bối xin vâng lời tiền bối.
Rồi ngẩng đầu, giọng thành khẩn:
- Chỉ là. .. vãn bối vẫn chưa biết nên xưng hô thế nào cho phải đạo. Không biết tiền bối họ gì? Có thể cho vãn bối biết tên không?
Ông lão khẽ vuốt chòm râu bạc, khoé môi nhếch lên một nụ cười hiền hòa, đáp:
- Lão phu họ Hoàng.
Minh Long nghe vậy liền cúi đầu chắp tay thật sâu:
- Hoàng lão tiền bối, đa tạ ân cứu mạng.
Ông lão chỉ nhẹ gật đầu, rồi không nói gì thêm, ánh mắt như đã chuyển về mặt hồ tĩnh lặng trước mặt, tiếp tục thong thả chờ cá cắn câu.
Ngọc Mai đứng bên cạnh thấy vậy, liền nghiêng người nói:
- Ca ca, hiện tại người vẫn còn yếu lắm, không nên đứng lâu, mau theo muội về phòng nghỉ ngơi đã.
Minh Long gật đầu, giọng có chút khàn đặc vì mệt:
- Làm phiền muội rồi.
Hắn chậm rãi xoay người, từng bước nặng nề nhưng vững chãi. Ngọc Mai đi bên cạnh, nửa đỡ nửa dìu, nhẹ giọng nói chuyện như sợ hắn mệt mỏi, kể đôi chút về nơi ở, về khu rừng bao quanh ngọn núi, và cả mấy loài chim muông thường lui tới bên ao mỗi sáng sớm.
Về đến căn phòng nhỏ trong nhà gỗ, nơi đơn sơ nhưng ngăn nắp sạch sẽ, Ngọc Mai giúp Minh Long ngồi xuống giường, rồi dặn dò:
- Ca ca tạm thời hãy nghỉ ngơi ở đây. Cơ thể ngươi bị thương nặng như vậy, không thể hồi phục trong ngày một ngày hai. Đến khi nào thật sự bình phục, lúc đó hãy rời đi cũng chưa muộn.
Minh Long nghe vậy, cảm động trong lòng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, gật đầu:
- Minh Long ta. .. đa tạ muội.
Ngọc Mai cẩn thận đóng cửa phòng lại, để Minh Long được nghỉ ngơi yên tĩnh. Khi tiếng bước chân của nàng xa dần, không gian trong phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Ngay lúc này, một âm thanh máy móc quen thuộc bất chợt vang lên trong đầu Minh Long:
[Đinh! Hệ Thống thông báo: Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn Vượt Cấp Chiến Đấu!
Chúc mừng nhận được phần thưởng:
- Một lần triệu hoán thân pháp ngẫu nhiên
- Một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên
Cả hai đã được lưu trữ vào không gian Hệ Thống. Ký chủ có muốn lập tức triệu hoán không? ]
Minh Long vừa nghe xong liền gần như bật dậy, dù cơ thể hắn vẫn đau ê ẩm nhưng nội tâm thì kích động không thôi. Hắn lập tức đáp:
- Triệu hoán! Cả hai luôn!
[Đinh! Đã tiếp nhận lệnh ký chủ.
Bắt đầu triệu hoán thân pháp ngẫu nhiên: đếm ngược 10 giây. ..
Triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên: đếm ngược 50 giây. .. ]
Nghe đến đây, gân trán Minh Long co giật, khóe miệng run rẩy, há hốc mồm:
- Mười giây? Năm mươi giây? Hệ Thống, ngươi có nhầm không vậy?
- Ta liều mạng sống sót, hai bằng hữu chết trước mắt ta, bản thân thì gần nát xác, cái nhiệm vụ vượt cấp chiến đấu kia suýt tiễn ta đi gặp tổ tiên, thế mà giờ phần thưởng tổng cộng chỉ tốn đúng một phút đếm ngược à?
Hắn ngửa đầu thở dài, lòng đau như bị cắt thành trăm mảnh.
Trong thức hải, giọng nói trong trẻo quen thuộc của Ngọc Nhi vang lên, mang theo chút tiếu ý:
- Ngươi kêu than cái gì? Hệ Thống vốn luôn âm hiểm như thế mà. Một phút còn đếm ngược cho ngươi xem, đỡ hơn mấy cái quẳng đồ ra thẳng không nói một câu. Biết đâu lại ra thứ tốt thì sao?
Minh Long nghiến răng:
- Ta không mong thứ tốt gì cả. .. ít nhất cũng cho ta có thời gian để mừng chứ! Một phút! Một phút thì ta biết cái gì mà mừng? !
Ngọc Nhi nhẹ nhàng cười:
- Ngươi không cần mừng, ngươi cứ ngồi yên xem, biết đâu lại"mừng rớt nước mắt"theo kiểu khác thì sao?
Minh Long nghi hoặc:
- Ngươi. .. có biết trước sẽ ra cái gì không?
Ngọc Nhi dửng dưng:
- Biết thì đã chẳng gọi là triệu hoán ngẫu nhiên, ngươi hỏi thừa quá đấy.
- Chờ xem đi. Đừng rên nữa, đau đầu.
Minh Long hừ một tiếng khó chịu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi bảng thông báo đang hiện lơ lửng trước mặt:
[Đinh!
Chúc mừng ký chủ hoàn thành triệu hoán.
- Nhận được thân pháp: Phi Lôi Thần Thuật:
+ Đẳng cấp: ? ??
+ Phù hợp: Tu sĩ Lôi hệ
- Nhận được vật phẩm Thông Dịch Lệnh, số lượng: 1]
Minh Long nhíu mày, chỉ tay lên dòng thông tin, lẩm bẩm:
- Đẳng cấp"Hỏi chấm"Là sao? Đây là đẳng cấp gì? Hoàng, Huyền, hay chỉ là một trò lừa?
Ngay lúc ấy, Ngọc Nhi hiện ra trong thức hải, mái tóc bạc nhẹ tung bay theo từng gợn linh lực xung quanh, nàng đưa tay chống cằm, khẽ nghiêng đầu nói một câu đầy ẩn ý:
- Ồ, thì ra là nó.
Minh Long càng thêm ngơ ngác, tròn mắt hỏi:
- Ngươi biết thứ này à? Nói ta nghe xem, rốt cuộc là sao? Tại sao lại không hiện đẳng cấp?
Ngọc Nhi lúc này mới mỉm cười, thong thả giải thích:
- Hệ Thống hiếm khi nghiêm túc, nhưng một khi nó đã dùng dấu hỏi thay vì một cấp bậc cố định thì chứng tỏ đây là thứ đặc biệt thật sự.
Đến đây nàng nghiêm mặt lại:
- Phi Lôi Thần Thuật không giống các thân pháp thông thường bị đóng khung trong một đẳng cấp nhất định. Thứ này sẽ phản ánh trình độ và khả năng vận dụng của chính ngươi. Ngươi sử dụng yếu thì nó chỉ mạnh ngang Hoàng cấp trung phẩm, nhưng nếu sau này ngươi đạt đến cảnh giới cao, điều khiển lôi lực linh hoạt, vận dụng kỹ xảo hoàn hảo, vậy thì đẳng cấp của nó cũng theo đó mà thăng tiến.
Minh Long nhíu mày ngẫm nghĩ một chút rồi gật gù:
- Thì ra là vậy. .. giống như một thanh đao trong tay người thường thì chỉ là đao cùn, nhưng vào tay cao thủ lại có thể chém thần trảm quỷ.
Ngọc Nhi cười tán thưởng:
- Ví dụ đó không tệ. Hiểu nhanh đấy. Có điều, thứ thân pháp này dù là sơ bộ cũng đã thuộc hàng nghịch thiên rồi, còn phát triển được tới đâu thì phải xem khí vận và khổ luyện của ngươi.
Minh Long nhướn mày, nhắc lại:
- Khí vận? Lại là khí vận? Lần nào cũng là khí vận. Thế còn cái Thông Dịch Lệnh kia là gì?
Ngọc Nhi thở ra một hơi dài như có như không:
- Cái đó thì ngươi giữ lấy đi, khi nào đến nơi cần dùng, nó sẽ tự kích hoạt. Hệ Thống quăng ra đồ không bao giờ vô dụng, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Minh Long gãi đầu:
- Vậy ra, mấy thứ như thân pháp này, vật phẩm kia, sau này ta có thể nhận được thêm đúng không?
Ngọc Nhi nhún vai:
- Cũng chưa chắc. Còn tùy vào cơ duyên, nhiệm vụ, và. .. khí vận.
Minh Long lẩm bẩm lại từ đó, giọng bất lực:
- Khí vận. .. khí vận. .. sao ta nghe càng ngày nó càng giống đánh bạc rồi vậy.
Ngọc Nhi khúc khích cười:
- Vậy thì hãy cầu cho"canh bạc"này của ngươi thắng.
. ..
Minh Long hít sâu một hơi, nội tâm khẽ động, âm thầm ra lệnh tiếp nhận thân pháp mới từ Hệ Thống:
[Đinh! Ký chủ xác nhận tiếp nhận thân pháp: Phi Lôi Thần Thuật]
Trong khoảnh khắc, một luồng thông tin khổng lồ như cơn sóng dữ cuồn cuộn đổ vào thức hải của hắn. Hình ảnh từng thủ ấn, phương pháp vận chuyển linh lực, quỹ đạo lôi lực, khái niệm định vị điểm dịch chuyển… tất cả như được khắc sâu vào tâm trí hắn theo từng dòng ánh sáng mơ hồ. Đó không chỉ là một thân pháp, mà là cả một hệ thống dịch chuyển được xây dựng hoàn chỉnh, dựa trên tốc độ thi triển, điểm đánh dấu và khả năng tương thích của lôi linh căn.
Mỗi lần thi triển, hắn có thể để lại lôi ấn tàn ảnh, gọi là lôi điểm định vị, từ đó dùng lôi lực xuyên qua không gian để dịch chuyển tức thì hay có thể nói là thuấn thân.
Tuy nhiên, khoảng cách càng xa, tiêu hao linh lực càng lớn. Nếu vượt quá mức chịu đựng của thân thể, không chỉ thất bại trong dịch chuyển, mà còn có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến kinh mạch, thậm chí tệ hơn nữa là mất mạng.
Ngay khi thông tin vừa tiếp nhập trọn vẹn, sâu trong cơ thể, Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh liền chấn động, từng ký tự cổ ngữ ngâm tụng khe khẽ như đang tự động vận hành để dung hợp Phi Lôi Thần Thuật vào hệ thống tu luyện của Minh Long. Không gặp bất cứ trở ngại nào, thân pháp kỳ dị ấy cứ thế trôi chảy nhập thể, hòa hợp như vốn sinh ra để dành cho hắn.
Minh Long ngồi trên giường, trong đầu còn văng vẳng từng nhịp lôi âm, đáy mắt lộ vẻ thán phục sâu sắc:
- Quả nhiên là thần thuật…
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt ánh lên tia suy tư. Dựa theo mô tả trong thức hải, khoảng cách dịch chuyển về lý thuyết dường như không hề bị giới hạn, nếu linh lực đủ mạnh, điểm định vị rõ ràng, thì dù là ngàn dặm, vạn dặm… cũng có thể trong tích tắc mà vượt qua.
- Bảo sao cái tên lại dám xưng một chữ"Thần"trong đó…
Minh Long thở ra một hơi, ánh mắt dần trở nên trầm tĩnh.
Trong không gian thức hải yên tĩnh, Ngọc Nhi hiện thân, mái tóc đen dài nhẹ lay động như có gió thổi, nàng khoanh tay đứng lơ lửng giữa màn linh quang, đôi mắt dịu dàng nhưng lại ẩn chứa nét nghiêm nghị, như hiểu được suy nghĩ của Minh Long, nàng nhẹ nói:
- Ta biết ngươi đang rất muốn thử thân pháp mới. - nàng chậm rãi mở lời, ánh mắt liếc nhìn Minh Long đang ngồi xếp bằng trên giường:
- Nhưng không cần vội. Thân thể ngươi hiện tại còn chưa hoàn toàn khôi phục, nội thương vẫn còn tồn đọng rất sâu.
Minh Long nhìn nàng, vẻ mặt trầm ổn hơn trước, nhẹ gật đầu. Hắn định mở miệng thì Ngọc Nhi lại tiếp lời:
- Hơn nữa, sau lần giao chiến vừa rồi, ngươi hẳn đã hiểu được phần nào cái giá phải trả khi cưỡng ép sử dụng Cửu cấp vũ kỹ như Thiên Điểu. Dù cho có Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh giúp ngươi áp chế bớt sức mạnh của nó, thì bản chất của nó vẫn là một loại vũ kỹ khủng khiếp vượt xa tu vi hiện tại của ngươi.
Nàng nghiêng đầu, giọng nói có phần trầm xuống:
- Cho nên, để sử dụng Thiên Điểu, ngươi còn cần phải luyện tập nhiều hơn để điều tiết và áp chế được nó. Tuyệt không phải ngày một ngày hai.
Minh Long khẽ rùng mình, hình ảnh lúc thi triển Thiên Điểu như một vết khắc in đậm trong tâm trí hắn. Lúc ấy hắn thật sự không suy nghĩ được gì, chỉ còn lửa giận và sự điên cuồng là còn tồn tại trong ý thức.
- Ừm, ta hiểu. - hắn thở dài:
- Sức mạnh thật sự rất lớn. .. nhưng cũng đầy nguy hiểm.
Hắn ngước nhìn lên trần nhà, thanh âm nhẹ như gió thoảng:
- Có điều, nếu lúc đó không có Hoàng lão tiền bối xuất thủ. .. có lẽ hiện tại ta đã là một xác chết lạnh lẽo trên sườn núi rồi.
Ngọc Nhi khẽ gật đầu đồng tình, nhưng ánh mắt nàng vẫn mang theo sự lo lắng:
- Minh Long, ngươi phải nhớ kỹ. Ở thế giới tu chân này, sức mạnh càng lớn, thì rủi ro càng cao. Nhưng thứ đáng sợ nhất. .. không phải là yêu thú, không phải là thiên kiếp, mà là lòng người.
Minh Long quay sang nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc.
Ngọc Nhi chậm rãi lơ lửng trước mặt hắn, từng chữ một như giáng thẳng vào tâm trí:
- Ngươi hiện đang sở hữu Cấm Kỵ. Chỉ cần một tia tin tức lộ ra. .. dù chỉ là lời đồn thổi, cũng đủ khiến không biết bao nhiêu thế lực lao tới truy sát. Không có cái gọi là cảm thông hay đạo nghĩa trong thế giới này, chỉ có lợi ích và dục vọng.
Minh Long lặng thinh hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
- Ta hiểu.
Ngọc Nhi nở một nụ cười nhè nhẹ:
- Đó là tốt nhất.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!