Dòng Máu Của Rồng
Chương 27: TRƯỚC THỀM TUYỂN CHỌN
Cả ba tiếp tục di chuyển băng rừng nhiều ngày liền, vượt qua không ít đoạn đường hiểm trở. Đến một ngày, khi ánh nắng ban trưa chiếu xuyên qua tán cây dày đặc, giọng nói phấn khởi của Thanh Sơn vang lên:
- Đây rồi! Cuối cùng cũng đến mạch đường chính.
Minh Long và Tiểu Mễ nhìn theo hướng tay chỉ của Thanh Sơn, quả nhiên phía trước là một con đường lớn, bằng phẳng và dễ đi hơn hẳn những ngày qua.
Cả ba bước ra khỏi bìa rừng, cảm giác như từ địa ngục trở lại trần gian, thở phào nhẹ nhõm. Đường lớn sạch sẽ, có dấu vết xe ngựa và dấu chân người qua lại, hiển nhiên nơi này là một tuyến giao thương phổ biến.
Đi thêm một đoạn nữa, trước mặt họ xuất hiện một dịch quán nhỏ ven đường, mái ngói đỏ tươi, tiếng người nói cười vọng ra náo nhiệt.
- Vào nghỉ một chút đi. - Minh Long đề nghị, và hai người còn lại đồng tình.
Cả ba bước vào, chọn một chiếc bàn sát cửa sổ. Mỗi người gọi một bát nước mát. Thanh Sơn vừa cầm lên đã tu một hơi cạn sạch, rồi vỗ ngực:
- Khà. .. sảng khoái quá!
Trong lúc họ đang nghỉ ngơi, âm thanh từ bàn bên cạnh vang lên rõ ràng:
- Kỳ chiêu mộ đệ tử lần này của Hằng Thiên Tông chắc chắn sẽ rất đặc sắc a.
- Nghe nói nhị thiếu gia Liệt gia - Liệt Khang cũng sẽ tham gia.
Một giọng khác chen vào đầy phấn khích:
- Trời ạ! Liệt gia cũng tham dự sao? Ta nghe đồn Liệt Khang mười sáu tuổi đã đạt Trúc Cơ viên mãn, vượt cấp chiến đấu không thua kém ai. Giờ mới hai mươi lăm tuổi mà đã là Kim Đan trung kỳ rồi đấy!
- Không chỉ thiên phú cao, mà còn xuất thân danh môn. Liệt gia đời đời trung liệt với Thủy Vân Quốc, từ xưa đến nay luôn là trụ cột quốc gia, đâu phải ai cũng sánh kịp.
- Nói mới nhớ, hình như đại tiểu thư Thượng Quan gia cũng sẽ tham dự.
- Cái gì? ! Một trong tứ đại mỹ nhân Thủy Vân Quốc đó hả?
- Chính là nàng! Thượng Quan Yên Nhi - thiên chi kiều nữ, tu vi không kém, dung nhan lại càng không ai bì nổi.
Một người khác than thở, ánh mắt mơ màng:
- Haizz… chỉ tiếc là… chúng ta… không thuộc về nhau thôi.
- Ngươi câm mồm đi, mộng mơ gì thế…
Tiếng cười đùa lại rộn ràng, còn tiếp tục nói về nhiều cái tên khác, khiến cả dịch quán càng thêm náo nhiệt.
. ..
Trên đường rời khỏi dịch quán, ba người Minh Long ai nấy đều trông có vẻ hào hứng sau khi nghe được những cái tên lẫy lừng sắp tụ hội. Dường như kỳ chiêu mộ đệ tử của Hằng Thiên Tông lần này không đơn giản như tưởng tượng.
- Xem ra. .. cũng đã đến gần địa phận Hằng Thiên Tông rồi. - Minh Long nói, tay giở tấm bản đồ ra xem.
Hắn động ý niệm một dòng chữ mờ mờ hiện lên trong đầu:
[Kỳ chiêu đệ tử: 3 ngày 1 canh giờ]
- Còn ba ngày nữa…
Không ai bảo ai, cả ba nhanh chóng lên đường, rảo bước dọc theo con đường lớn trải đá phẳng lì, hai bên cây cối đã ít dần, thay vào đó là các xe hàng, đoàn người và các thương nhân đi lại ngày càng đông. Phía xa, bóng núi hiện ra hùng vĩ, như một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ giữa đất trời.
. ..
Di chuyển thêm một thời gian, bầu trời nhuộm sắc cam nhạt, bọn họ rốt cuộc cũng đặt chân tới Hằng Thiên Trấn, một thị trấn lớn nằm ngay dưới chân Hằng Thiên Sơn, được Hằng Thiên Tông che chở suốt bao đời.
Vừa mới bước qua cổng trấn, cả ba người lập tức bị khung cảnh nhộn nhịp náo nhiệt trước mắt làm cho sững sờ.
Hai bên đường là vô số cửa tiệm tấp nập người ra vào, có tửu lâu bày hàng trước cửa, có quán trà tỏa khói thơm phức, có các sạp hàng rong bán từ linh đan, linh thảo, đến vũ khí pháp khí cấp thấp. Âm thanh rao hàng lẫn tiếng hò hét, mặc cả, tranh luận dồn dập đổ vào tai như dòng thác không dứt.
Không khí mang theo mùi thơm của các món ăn vặt đường phố đang bốc khói nghi ngút. Có quán bán bánh bao linh cốt, có nơi chiên linh xà nướng chấm muối tủy, lại có những sạp chuyên bán bánh nếp ngũ hành chỉ thấy vào dịp đại hội.
Trên phố, tu sĩ các cấp bậc mặc đủ loại y phục qua lại, đa phần là những thiếu niên tay cầm kiếm, mắt sáng như sao, hiển nhiên đều là những người trẻ đến từ khắp nơi để tham gia chiêu mộ.
Xa xa là khu vực buôn bán pháp khí, nơi ánh sáng của các trận pháp phát ra từ từng món đồ long lanh, thu hút không ít người tụ tập quanh xem.
Tiếng trẻ con nô đùa, tiếng linh điểu từ các lồng sắt phát ra, tiếng sấm từ pháp bảo kiểm tra lôi hệ vang vọng đâu đó. Trên bầu trời, từng đạo quang ảnh bay vụt qua, đều là các tu sĩ cưỡi pháp khí hoặc linh thú từ khắp nơi kéo đến.
Minh Long nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, bất giác cảm thán:
- Thật là náo nhiệt a…
Tiểu Mễ gật đầu, mắt lấp lánh như vừa bước vào hội chợ lớn nhất đời người. Thanh Sơn thì vỗ ngực đầy hứng khởi:
- Trấn này, đúng là xứng đáng là nơi Hằng Thiên Tông tọa lạc.
. ..
Dưới ánh chiều tà nhuộm cam mái hiên quán trọ, ba người Minh Long dừng chân trước một quán tên Thiên Hà Khách Điếm, kiến trúc ba tầng, mái cong lợp ngói xanh, bảng hiệu gỗ được chạm trổ hoa văn linh khí lấp lánh, hiển nhiên không phải loại khách điếm bình dân.
Minh Long bước lên quầy, còn chưa kịp mở lời thì người phục vụ trẻ tuổi mặc áo vải đai thắt gọn gàng đã cúi đầu cười lễ độ:
- Khách quan, hiện tại chỉ còn đúng hai phòng. Mỗi phòng giá 250 linh thạch hạ phẩm một đêm.
- 250? ! Một phòng? ! - Thanh Sơn suýt chút nữa thì phun ra ngụm nước miếng vừa nuốt.
Người phục vụ vội xua tay, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp:
- Thành thật xin lỗi quý khách, vì kỳ chiêu mộ đệ tử của Hằng Thiên Tông, tu sĩ từ khắp nơi đổ về khiến phòng trọ khan hiếm, cung không đủ cầu, các nhà trọ xung quanh đều đã kín. Đây là giá bình thường mùa đại hội, mong khách thông cảm.
Thanh Sơn còn đang chép miệng định kéo Minh Long rời đi thì từ phía sau vang lên tiếng giày lộc cộc.
Hai gã thiếu niên ăn vận áo bào thêu mây vàng, mặt trắng môi hồng, mỗi người dắt theo hai mỹ nữ y phục hở hang uốn éo bám lấy, thần thái đầy kiêu căng. Một tên bước lên, nhếch môi nhìn người phục vụ nói:
- Hai phòng này, chúng ta thuê.
Thanh Sơn xoay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm hai tên như thể đang định nói gì, nhưng chưa kịp thì Minh Long đã nhẹ giữ lấy tay áo hắn, ánh mắt bình thản nói:
- Chúng ta thuê.
Hai tên thiếu gia nhướng mày nhìn nhau, rồi quay sang đánh giá ba người, một thiếu niên áo xám, một nam tử ăn mặc đơn sơ, và một cô nương mộc mạc đi sau, ánh mắt lập tức trở nên khinh khỉnh. Một tên hừ mũi:
- Trông vậy mà cũng đòi thuê phòng 250 linh thạch? Có đủ tiền không đấy?
Minh Long chẳng buồn đáp, vung tay, một cái túi mở ra 500 viên linh thạch hạ phẩm hiện rõ ánh sáng lam nhàn nhạt, xếp gọn bên trong. Người phục vụ hai tay run run đón lấy, gật đầu lia lịa:
- Đa tạ quý khách! Đây là chìa khóa của hai phòng, tầng hai bên trái.
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó.
- Khoan đã! - một tiếng hét đầy giận dữ vang lên từ phía sau.
Tên thiếu gia còn lại bước tới, ánh mắt đỏ ngầu:
- Bổn thiếu gia nói muốn hai phòng đó, ngươi dám tranh với ta? Giá bao nhiêu, ta trả gấp đôi!
Minh Long xoay người, nhìn thẳng vào mắt tên đó, giọng bình tĩnh nhưng không mất phần cứng cỏi:
- Hai vị thiếu gia, chúng ta đến trước, tại sao phải nhường? Các ngươi là khách, chúng ta cũng là khách. Làm khó người khác, không phải hành vi của người có giáo dưỡng.
- Hừ! Ngươi không biết ta là ai à? - tên nọ trừng mắt, lùi nửa bước, rồi ngẩng cao đầu như thể muốn toàn trấn phải nghe:
- Nghe cho rõ, bổn thiếu gia Trần Ảnh!
Lời vừa dứt, không khí toàn khách điếm như khựng lại một nhịp. Gần như ngay lập tức, người xung quanh xôn xao:
- Trần Ảnh? ! Là đại thiếu gia Trần gia! Nhi tử duy nhất của Thượng Thư Hình Bộ Trần Vinh đương triều!
- Trời ạ, không ngờ hắn cũng đến kỳ chiêu mộ!
- Nghe nói hắn Trúc Cơ viên mãn từ mười tám tuổi, giờ đã Kim Đan sơ kỳ rồi!
Thanh Sơn nghe thấy những lời xì xào đó thì toát mồ hôi, quay sang kéo nhẹ tay Minh Long định lui.
Nhưng Minh Long chỉ nhẹ gật đầu, xoay lưng lại, tiếp nhận hai chiếc chìa khóa từ tay người phục vụ.
- Thì ra là Trần đại thiếu gia.
Rồi hắn chậm rãi nói tiếp, không quay đầu:
- Chẳng biết ngươi là ai.
Thanh âm thản nhiên như gió thoảng. Hắn thản nhiên bước qua, kéo theo Thanh Sơn và Tiểu Mễ đi lên lầu, để lại một Trần Ảnh đang đứng ngây người, mặt dại ra như bị tát vào giữa đại sảnh.
- Ngươi! ! - Trần Ảnh nghiến răng, toàn thân khí thế bạo phát, tu vi Kim Đan sơ kỳ tràn ra như lốc xoáy. Cả khách điếm rung lên, bát đũa loảng xoảng, bàn ghế run rẩy, không ít người khách sợ hãi lui về sau.
Ngay lúc này, người phục vụ hốt hoảng chạy tới vội chắp tay trước mặt Trần Ảnh:
- Trần đại thiếu gia, xin ngài dừng tay! Đây là nơi do Hằng Thiên Tông bảo hộ, tuyệt đối không được phép động thủ trong địa phận trấn!
Không khí căng như dây đàn.
Trần Ảnh trừng mắt nhìn bóng lưng Minh Long đang từng bước lên cầu thang, khí tức dần thu lại.
Hắn híp mắt, khóe môi nhếch lên lạnh lùng:
- Ngươi. .. ta nhớ mặt ngươi rồi.
. ..
Dọc hành lang lầu hai, bước chân ba người khẽ vang giữa ánh sáng đèn dầu ấm áp. Thanh Sơn khẽ liếc Minh Long, lên tiếng hỏi nhỏ:
- Không sợ phiền phức à?
Minh Long dửng dưng đáp lại, giọng thản nhiên như chẳng bận tâm:
- Chúng ta đến trước mà.
Rồi hắn xoay người nhìn Tiểu Mễ, giọng dịu đi:
- Thôi được rồi, hai người về phòng nghỉ ngơi đi. Tỷ hãy chuẩn bị tinh thần cho thật tốt.
Tiểu Mễ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn theo bóng lưng Minh Long đang thong thả đi về phía căn phòng của mình.
Bên trong phòng, ánh đèn đá lấp lánh phản chiếu qua lớp cửa sổ bằng ngọc mỏng, tạo nên một không gian vừa thanh nhã vừa ấm áp. Minh Long đẩy cửa bước vào, ngã vật ra chiếc giường mềm, thân mình gần như muốn tan ra trong tấm nệm êm ái.
- Chà… di chuyển suốt gần tháng, thật là mệt mỏi a… - Hắn thở ra một hơi dài.
Cởi bỏ y phục đã sờn rách, Minh Long đi đến bể tắm đá cẩm thạch được đục ngay trong phòng, một tiện nghi xa xỉ mà chỉ các khách trọ cao cấp mới được hưởng. Nước đã được rót sẵn, hơi ấm lan tỏa, xen lẫn hương dược thảo dịu nhẹ.
Hắn chậm rãi ngâm mình xuống nước, mắt nhắm hờ, cơ bắp thả lỏng, tận hưởng từng dòng nước mơn man cơ thể. Cảm giác mỏi mệt dường như cũng tan ra theo từng đợt hơi nóng bốc lên.
Đang thư giãn thì cạch một tiếng, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
- Ai đó? - Minh Long nheo mắt hỏi.
Bên ngoài vang lên tiếng cười hề hề rất quen thuộc:
- Là ta, Thanh Sơn đây. Phòng bên Tiểu Mễ đang tắm, không tiện lắm… ta qua đây tắm nhờ đệ chút!
Minh Long chưa kịp đáp thì cửa đã mở ra. Thanh Sơn ló đầu vào, tay ôm theo một bộ đồ sạch, miệng vẫn chưa ngừng cười:
- Không ngờ phòng bên không có bồn tắm lớn, đệ đúng là có số hưởng nha!
Không đợi Minh Long nói thêm, hắn đã tụt y phục, phóng thẳng xuống nước, vốc một nắm hất lên mặt, xuýt xoa:
- Ôi cha mẹ ơi… thoải mái muốn chết!
Minh Long ngồi dựa vào thành bồn, mắt nửa mở nửa nhắm, lắc đầu bất lực. Thanh Sơn quay sang, nghiêng đầu hỏi:
- Mà nè, đệ giàu vậy à? Lúc nãy vung tay chi ra 500 linh thạch hạ phẩm, huynh với Tiểu Mễ suýt nữa thì lật ngửa ra sau luôn đó!
Minh Long đưa tay vuốt sống mũi, miệng cười nhạt:
- Không có gì đâu, chỉ là chút phòng thân thôi.
- Phòng thân mà như vậy thì ta đây chắc nên gọi đệ là"đại gia"mới đúng! - Thanh Sơn phì cười, gãi gãi đầu rồi tựa vào cạnh bồn tắm, hai mắt lim dim.
Hai người đàn ông miệng cười nói rôm rả như rửa sạch hết bụi đường của những ngày dài bôn ba mệt mỏi.
. ..
Tối đến, ánh trăng bạc lặng lẽ rọi qua khung cửa sổ khép hờ, trải một lớp ánh sáng mờ nhạt lên nền phòng. Minh Long ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, ánh mắt khép hờ, thân thể bất động như tượng đá. Phía sau, Thanh Sơn đã ngủ say trên chiếc giường đệm ấm áp, tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên đều đều, tạo thành một phông nền yên bình cho đêm tĩnh mịch.
Minh Long vận chuyển một luồng ý niệm, toàn bộ cảm giác lập tức chìm sâu vào nội thể. Lôi lực trong đan điền hắn lúc này đang cuồn cuộn như một dòng thác vàng kim, cực kỳ hùng hậu và dữ dội. Vừa tiếp nhận dị lôi cường đại, hắn hiểu rõ điều bản thân cần làm lúc này không phải vội vã sử dụng, mà là học cách điều tiết khiến nó hòa quyện với bản nguyên thay vì áp đảo, thu phục thay vì phụ thuộc.
Bên trong đan điền, lôi quang lấp lánh như những dòng điện vắt ngang trời, tỏa ra từng tầng từng lớp uy áp, nhưng dưới sự dẫn dắt của Minh Long, tất cả dần trở nên mượt mà và hài hòa hơn:
- Phải làm chủ được nó. Đây sẽ là cơ sở để sau này… có thể áp chế phần nào sức mạnh của Thiên Điểu.
Ý niệm đó vững như núi, dẫn dắt hắn từng bước xâm nhập sâu hơn vào lôi nguyên trong cơ thể.
Từng hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu hắn, bóng dáng Thiểm Tật Kim Lang lao đi như chớp giật, để lại những vệt tàn ảnh vàng kim như muốn xé toạc không gian. Những chiêu thức đặc biệt ẩn chứa trong ký ức của dị lôi lúc này truyền tới như dòng suối dữ dội, đập vào tâm thức Minh Long.
Cổ kinh vang vọng trong đầu như một bản hùng ca của đất trời. Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh tự động được ngâm tụng theo dòng ý niệm, từng chữ từng âm mang theo thiên đạo vận chuyển, mở rộng giới hạn ngộ tính của hắn.
Minh Long cảm nhận rõ ràng bản thân đang không chỉ học được, mà còn hiểu sâu như thể những chiêu thức ấy vốn đã là một phần trong dòng máu mình từ lâu. Hắn hít một hơi sâu, tâm thần ngày một bình ổn hơn, từng ý niệm, từng đạo pháp được gói gọn lại, gắn kết vào trong ý thức chiến đấu của chính mình.
. ..
Hai ngày trôi qua tựa như một cái chớp mắt.
Trong phòng trọ, ánh sáng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, phủ lên bóng người đang ngồi xếp bằng bất động giữa gian phòng. Tiểu Mễ và Thanh Sơn từ sớm đã ngồi một bên chăm chú quan sát, ánh mắt đầy sự nghi hoặc lẫn lo lắng. Thanh Sơn khẽ nghiêng đầu nói nhỏ:
- Minh Long đã giữ nguyên tư thế này suốt hai ngày… không ăn, không ngủ, không uống lấy một ngụm nước. Hắn thật sự ổn chứ?
Tiểu Mễ im lặng một lát rồi đứng dậy, định tiến lại gần để lay gọi thì. ..
-". .. "
Đôi mắt Minh Long bỗng mở ra, ánh vàng kim chói lóa lóe lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi nhanh chóng thu liễm, khí tức cường đại quanh thân cũng biến mất như chưa từng tồn tại. Tiểu Mễ đứng khựng lại, hai mắt mở to:
- Khí tức này… Trúc Cơ hậu kỳ?
Nàng kinh ngạc thốt lên, không thể tin vào cảm nhận của bản thân. Thanh Sơn cũng trợn mắt nhìn Minh Long như thể lần đầu gặp người này.
- Vậy ra. .. trước giờ đệ đã che giấu tu vi?
Minh Long nhìn hai người, tay gãi gãi sau đầu, nở một nụ cười có chút ngượng ngùng:
- Cái này… thật ra cũng không có gì to tát đâu… chỉ là…
Không đợi bị hỏi thêm, hắn lập tức chuyển chủ đề, vỗ tay một cái:
- Thôi đến giờ rồi! Mau đi thôi, kỳ chiêu mộ sắp bắt đầu rồi!
Cả ba người thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng trọ. Minh Long nhanh chóng xuống lầu thanh toán thêm tiền phòng, rồi ba người sóng vai rời khỏi quán trọ, tiến thẳng về phía chân núi Hằng Thiên, nơi đang tụ hội anh tài bốn phương.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!