Dòng Máu Của Rồng
Chương 35: CHỈ LÀ TA VUI THÔI
Theo hiệu lệnh từ đại trưởng lão Hằng Vân, vòng ba: Đạo Tâm Minh Giám chính thức bắt đầu.
Các thí sinh nhóm Lam tư chất là những người đầu tiên tiến vào khảo nghiệm. Ba mươi người, từng người bước lên Vấn Đạo Đài. Trên mặt đài, ngũ sắc đạo luân xoay chuyển chậm rãi, dần dẫn linh thức thí sinh hòa nhập vào huyễn cảnh nội tâm.
Dưới quảng trường, mọi ánh mắt đều dõi theo, song không ai biết chính xác trong ảo cảnh kia đang diễn ra điều gì. Một vài người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt khi bước xuống, thậm chí có người hai chân run rẩy, ánh mắt hoảng loạn như vừa thoát khỏi địa ngục.
Vấn Đạo Đài không chém giết, không đấu pháp, nhưng lại tàn khốc theo một cách khác. Nó không đòi hỏi về sức mạnh mà đòi hỏi về chính đạo tâm của từng người.
Một khắc sau khi thí sinh rời đài, Đạo Bi Linh Khắc ở trung tâm đạo trường sẽ phát sáng. Nếu vượt qua, tên người đó sẽ hiện lên, ánh sáng màu lam nhạt, biểu thị thân phận đệ tử ngoại môn.
Kết thúc lượt cuối cùng, trong ba mươi thí sinh nhóm Lam tư chất, chỉ có mười hai người vượt qua, chính thức trở thành Lam y đệ tử. Mười tám người còn lại, đạo tâm không vững, bị ảo cảnh bài xích. Một số bị trục xuất khỏi linh cảnh do tâm niệm quá cực đoan hoặc bất chính, số khác thì gục ngã vì không chịu nổi tra tấn tâm linh, tự nguyện rời khỏi Vấn Đạo Đài.
Dưới hiệu lệnh từ đại trưởng lão Hằng Vân, mười thí sinh nhóm Lục tư chất lần lượt bước lên Vấn Đạo Đài. So với nhóm Lam tư chất trước đó, bầu không khí giờ đây dường như còn căng thẳng hơn vài phần. Dù không ai nói ra, nhưng ai nấy đều biết những người này đều là thiên kiêu xuất thân từ các thế gia quyền quý, nếu có thể vượt qua, sẽ trở thành đệ tử nội môn, thậm chí có cơ hội được ngũ vị trưởng lão thu làm chân truyền.
Ánh mắt toàn trường đều dõi theo.
Trên đài, Vấn Đạo Đài bừng sáng, ngũ sắc đạo luân chuyển động nhịp nhàng, tỏa ra từng làn sóng linh lực kỳ ảo. Từng thí sinh một lần lượt chìm vào ảo cảnh của riêng mình, thần sắc đều trở nên đờ đẫn như đang mộng du.
Minh Long đứng yên dưới quảng trường, ánh mắt lặng lẽ quan sát tất cả, song ánh nhìn luôn dừng lại nơi Tiểu Mễ. Mái tóc nàng khẽ lay động trong gió, lớp lụa mỏng che mặt cũng không giấu được đôi chân mày đang khẽ nhíu lại. Dường như nàng đang vật lộn với điều gì đó trong tâm trí.
Minh Long khẽ siết tay, âm thầm cổ vũ trong lòng:
-"Cố lên, Tiểu Mễ. "
Thời gian chậm rãi trôi. Không ai nói một lời, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ và ánh đạo luân đang dần tỏa sáng rõ ràng hơn ở từng vị trí.
Một lúc sau, người đầu tiên mở mắt là Hữu Thần. Khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén hơn trước vài phần. Ngay sau đó là Trần Ảnh, mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng ánh mắt lại sáng rực, như vừa bừng tỉnh sau một cơn mê dài. Rồi đến Tào Hưng, Tào Tử Anh, Vinh Trường, Trần Tâm, lần lượt tỉnh lại, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ nghiêm nghị khác thường, không ai dám xem thường khảo nghiệm tâm linh này.
Thượng Quan Yên Nhi là người thứ bảy mở mắt. Nàng không nói gì, đôi mắt phẳng lặng như mặt nước, ánh lên tia lạnh nhạt vốn có. Vẫn là vẻ đẹp lạnh lùng ấy, chỉ có điều giờ đây, ánh mắt nàng dường như sâu thêm một tầng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Ba người còn lại vẫn chưa tỉnh lại.
Một trong đó là Tiểu Mễ.
Nàng khẽ run lên một cái, cả thân thể trong chốc lát như bị một tầng linh lực nhấn chìm. Gương mặt tái nhợt, lớp lụa mỏng che mặt bị gió thổi lệch đi, để lộ một phần má trắng hồng đang dần chuyển sang nhợt nhạt. Mày liễu nhíu chặt, ngón tay mảnh khảnh khẽ siết vào nhau.
Minh Long vô thức bước lên một nửa, trái tim bỗng nghẹn lại.
Đúng lúc ấy một luồng linh quang trắng bạc nhẹ nhàng lan tỏa quanh người Tiểu Mễ. Nàng mở mắt.
Ánh nhìn ấy thoáng qua một tia mơ hồ, rồi dần trở nên kiên định. Nàng khẽ hít sâu một hơi, ổn định tâm thần. Vấn Đạo Đài dưới chân nàng khẽ sáng lên, rồi lập tức tắt đi.
Tên nàng xuất hiện trên Đạo Bi Linh Khắc, ánh lên lục quang dịu dàng.
Minh Long thở phào, không che giấu được nụ cười nhẹ.
-"Tốt rồi…"
Hai thí sinh còn lại không vượt qua được, khi tỉnh lại thì sắc mặt tái nhợt, thần hồn run rẩy, vội rời khỏi Vấn Đạo Đài mà không dám ngoảnh đầu. Dù không ai cười nhạo họ, nhưng thất bại trước ảo cảnh đã là vết hằn không dễ xóa.
Trong mười người bước lên, còn lại tám.
Lúc này, trên cao, Hằng Dương đứng dậy, giọng nói trầm ổn vang vọng khắp đạo trường:
- Lục tư chất đã hoàn tất khảo nghiệm, tám người thông qua. Nay đến lúc các vị trưởng lão chọn đệ tử, xin mời.
Không khí trên đạo trường lập tức lặng như tờ. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ngũ vị trưởng lão.
Người đầu tiên bước ra là ngũ trưởng lão Túc Thệ. Dáng người ông bình thường, không cao lớn hay vạm vỡ như nhiều người lầm tưởng về một thể tu, nhưng chỉ những ai từng đối mặt trực tiếp mới hiểu rõ, ẩn bên trong vẻ ngoài điềm tĩnh đó là sức mạnh thể chất kinh hoàng.
Ông bước ra một bước, ôm quyền hướng Hằng Dương:
- Bẩm tông chủ, ta muốn thu nhận Hữu Thần làm đệ tử chân truyền.
Lời vừa dứt, toàn trường tuy có xôn xao nhẹ, nhưng phần lớn đều gật đầu thầm công nhận. Với biểu hiện vừa rồi, Hữu Thần xứng đáng được vị thể tu cường giả bậc nhất Hằng Thiên Tông - Túc Thệ đích thân thu nhận.
Túc Thệ quay sang nhìn Hữu Thần, ánh mắt kiệm lời nhưng đầy trọng lượng:
- Tố chất thể tu của ngươi rất tốt. Ngươi có nguyện ý bái trở thành đệ tử của ta?
Hữu Thần xoay người, cúi đầu thi lễ thật sâu:
- Đệ tử nguyện ý. Xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy.
Túc Thệ nhẹ gật đầu, không nói thêm, nhưng ánh mắt thoáng qua vẻ hài lòng rõ rệt.
Ngay sau đó, nhị trưởng lão Hằng Nhạc đứng dậy, giọng nói ôn hòa:
- Ta muốn thu nhận huynh muội Tào gia làm đệ tử.
Tào Hưng và Tào Tử Anh cùng bước ra, thi lễ chu toàn.
Tam trưởng lão Hằng Đan cũng không chậm trễ, mở lời:
- Vinh Trường, ta thu.
Vinh Trường cung kính bước tới hành lễ.
Tiếp đến, ánh mắt mọi người đổ dồn về đại trưởng lão Hằng Vân. Ông khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt sắc như kiếm, sau cùng lạnh nhạt cất lời:
- Trần Ảnh, Trần Tâm, Thượng Quan Yên Nhi, ba người, theo ta.
Cả ba bước ra, đồng loạt bái lạy. Trần Ảnh và Trần Tâm ánh mắt kiên định, Thượng Quan Yên Nhi gật đầu nhẹ, ánh nhìn điềm tĩnh.
Lúc này, chỉ còn Tiểu Mễ đứng đó. Ánh mắt nàng trong trẻo, trầm tĩnh, không hoảng hốt cũng không thất vọng, chỉ lặng im chờ đợi.
Song. .. không một trưởng lão nào đứng ra.
Minh Long hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia không vui.
Tiểu Mễ khẽ mím môi sau lớp khăn lụa, ánh mắt nàng hơi cụp xuống, dù cố giữ bình thản nhưng khó giấu được nét thất vọng nhè nhẹ trong đáy mắt. Không một ai muốn thu nhận nàng.
Thực ra, điều này cũng chẳng phải bất công.
Cùng là Lục tư chất, nhưng hiện tại nàng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, chưa khai mở thuộc tính bản mệnh, chưa thể xác định rõ ràng được con đường tu luyện. Trong khi đó, những người còn lại đều đã thể hiện tư chất vượt trội ở lĩnh vực cụ thể thể tu, chiến lực, luyện đan, luyện khí… Nàng thì vẫn chưa.
Không thể trách được các vị trưởng lão. Chẳng ai muốn đầu tư thời gian vào một mầm non chưa rõ sẽ nở hoa theo hướng nào. Có lẽ sau này, khi đột phá Trúc Cơ trung kỳ, khai mở nguyên tố bản mệnh, định hình đạo lộ rõ ràng hơn, thì cơ hội sẽ đến.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã khép lại thì bất chợt, một giọng nói ôn hòa nhưng rõ ràng vang lên giữa đạo trường:
- Tiểu Mễ, ta thu nhận.
Toàn trường khẽ xôn xao.
Người vừa lên tiếng là tứ trưởng lão Hàn Mộc:
Nàng mỉm cười hiền hậu:
- Nếu chưa thể xác định được tu lộ, thì chi bằng trước mắt hãy theo ta. Học về phụ trợ đạo, sẽ giúp ngươi nhìn rõ bản tâm và tiềm lực của chính mình.
Ánh mắt Tiểu Mễ và Minh Long cùng lúc sáng lên. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích sâu sắc. Rồi nàng quay lại, bước ra khỏi hàng, quỳ xuống thi lễ:
- Xin sư phụ nhận của đệ tử một lạy.
Hằng Dương gật đầu nhẹ, ánh mắt quét qua tám người vừa chính thức được thu nhận, đặc biệt dừng lại một thoáng nơi Tiểu Mễ đang lui về vị trí. Lão trầm giọng:
- Tốt, tiếp tục đi.
Ánh mắt toàn trường lập tức đổ dồn về hai người đứng ở khu vực trung tâm, Liệt Khang và Lãnh.
Không cần ai nhắc, cả hai đồng loạt bước lên Vấn Đạo Đài.
Một người là Liệt gia nhị thiếu gia, thiên tài kiêu hùng của Thủy Vân Quốc, danh vọng hiển hách, hậu thuẫn thâm sâu. Người còn lại lại thần bí khôn lường, tu vi cao thâm, thân phận mơ hồ. Cả hai đều là Hồng tư chất, được xếp vào tầng lớp đỉnh tiêm của thế hệ trẻ.
Không khí chung quanh như lặng xuống.
Vấn Đạo Đài bắt đầu vận chuyển, ngũ sắc đạo luân chậm rãi xoay tròn, ánh sáng từ dưới chân tỏa ra, lan lên thân thể hai người.
Trong khoảnh khắc linh quang chạm vào trán, ánh mắt Liệt Khang trở nên nghiêm nghị, còn Lãnh vẫn giữ nguyên vẻ lãnh đạm tĩnh lặng như thường nhật, đôi mắt sâu không lộ cảm xúc.
Một là hỏa khí ngùn ngụt, một là phong linh bất định.
Rồi…
Cả hai cùng chìm vào ảo cảnh.
Ngũ sắc đạo luân trên đài tách ra thành hai quầng sáng riêng biệt, ánh đỏ nơi Liệt Khang đang đứng như hừng lên, còn bên phía Lãnh, sắc lam lặng lẽ xoay tròn trong tịch mịch.
Các trưởng lão trên cao nhìn xuống không ai lên tiếng. Tư chất càng cao, ảo cảnh càng phức tạp, khảo nghiệm càng khắc nghiệt. Không chỉ thử thách tâm trí, mà còn chạm đến tầng sâu nhất trong đạo tâm và bản thể.
Dưới đạo trường, không ít thí sinh ngừng cả hô hấp, tất cả đều muốn nhìn xem hai thiên tài sẽ vượt qua như thế nào.
Bầu không khí càng lúc càng căng như dây đàn.
. ..
Qua một khoảng thời gian dài như kéo dãn từng khắc, ánh sáng quanh thân hai người trên Vấn Đạo Đài dần thu liễm, đạo luân tỏa ra linh quang rực rỡ. Liệt Khang và Lãnh đồng loạt mở mắt.
Ánh mắt sắc bén như kiếm, thần sắc ổn định, khảo nghiệm đã hoàn tất.
Một luồng linh khí mờ bạc từ đáy đài lan rộng, tỏa lên thân thể hai người, biến thành quầng sáng hồng nhạt bao phủ toàn thân, chứng minh bọn họ đã chính thức trở thành Hồng y đệ tử.
Phía trên cao, Hằng Dương đứng dậy, gật đầu chậm rãi:
- Các vị trưởng lão, hai người này tư chất thượng hạng, đạo tâm vững vàng, có ai muốn thu nhận chăng?
Câu hỏi vừa dứt, bốn vị trưởng lão đồng loạt lên tiếng.
- Lãnh khí tức thiên về phong hành, hợp nhập kiếm đạo, giao cho ta là thích hợp nhất. - Hằng Vân trầm giọng.
- Ta lại thấy Liệt Khang thiên phú dị thường về hỏa thuộc tính, cơ thể có chút thể tu tiềm lực, để ta dẫn hắn vào thể đạo là hợp nhất. - Túc Thệ cũng không chịu kém.
- Hừ, các ngươi chỉ nhìn biểu hiện bên ngoài. Cả hai đều có khả năng phụ trợ và phối hợp rất cao, nhất định sẽ là thiên tài luyện khí. Đưa bọn họ cho ta. - Hằng Nhạc chen lời.
- Hai người này, căn cơ quá vững. Căn bản cần phải bồi dưỡng từ gốc đạo tâm, hay để ta giảng cho bọn chúng đan đạo từ đầu! - Hằng Đan cũng không nhường.
Không khí chợt náo nhiệt. Dưới đạo trường, toàn bộ thí sinh và dân chúng quan sát qua Phản Ảnh Kính đều thấy hứng thú trước một màn tranh đoạt này. Hiếm có dịp thấy bốn vị trưởng lão cùng lúc tranh giành một lượt, đúng là chuyện chưa từng có.
Phía trên, Hằng Dương thở dài một hơi, tay đưa lên nhẹ nhàng vỗ trán, giọng lão như bất đắc dĩ:
- Được rồi, được rồi. .. Như vậy đi. Hỏi qua ý nguyện của hai ngươi trước đã.
Cả Liệt Khang và Lãnh đồng loạt chắp tay, nghiêm trang đáp:
- Đệ tử nguyện ý bái nhập môn hạ của Tông chủ.
Các vị trưởng lão nghe xong lời ấy, sắc mặt đồng loạt cứng lại, như thể suýt nữa thì phun ra một ngụm.
- Tông chủ còn chưa mở miệng, hai tiểu tử này lại dám chủ động xin bái nhập môn hạ?
Không ai nói thành lời, nhưng vẻ mặt của cả bốn trưởng lão đều rõ ràng lộ ra tiếc nuối, ánh mắt phức tạp như vừa đánh mất một khối bảo ngọc.
Lúc này, Hằng Dương khẽ nhướng mày. Lão trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt dần trở nên đăm chiêu, rồi không nói gì, quay sang nhìn về phía vị trí của Minh Long.
Ánh mắt lão vừa rơi xuống, toàn trường liền im bặt, mọi người đều hiểu rõ Hằng Dương đang suy nghĩ điều gì.
Không khí khựng lại trong vài hơi thở, sau cùng, tông chủ Hằng Dương chắp tay sau lưng, giọng điềm tĩnh:
- Việc này. .. để bổn tông chủ suy xét thêm. Trước mắt hai ngươi cứ lui xuống đã.
- Tuân mệnh. - Cả Liệt Khang và Lãnh đồng loạt cúi đầu, chắp tay thi lễ, rồi theo chỉ thị lặng lẽ lui xuống khỏi đài.
Khi bước ngang qua, ánh mắt hai người lại đồng loạt nhìn về phía Minh Long một cái nhìn phức tạp, khó đoán.
Hằng Dương phất tay:
- Bạch tư chất, tiếp tục đi.
Minh Long chậm rãi bước lên Vấn Đạo Đài trong sự quan sát chăm chú của toàn trường.
Vừa đặt chân vào trung tâm, một luồng sức mạnh vô hình lập tức cuốn lấy hắn, như muốn xé rách thực tại rồi kéo hồn phách hắn chìm sâu vào nơi nào đó không có ánh sáng, không có khái niệm về thời gian. Mọi thứ đảo lộn.
Rồi. .. ánh sáng quay trở lại.
Hắn thấy mình đang đứng giữa một ngọn đồi trống, cỏ xanh rì mượt mà, mùi đất ẩm hòa cùng gió thoảng nhè nhẹ.
Cảnh sắc yên bình đến mức hắn suýt quên rằng bản thân đang trong khảo nghiệm nếu như không nhớ rõ rằng mình vừa đặt chân lên Vấn Đạo Đài, thì e rằng chính hắn cũng tưởng đây là thật.
Trước mặt Minh Long là hai bóng người đang đứng quay lưng về phía hắn, trong tay xách theo bó củi.
Rất quen thuộc.
Tim hắn bỗng siết lại. Hắn chậm rãi bước tới vài bước. Hai người nọ nghe tiếng, đồng loạt quay đầu.
Là A Hưng và Tiểu Cẩu Tử.
Khuôn mặt tươi cười của hai người bằng hữu hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.
- A Long, chúng ta lấy đủ củi rồi, về thôi kẻo trời tối bây giờ.
Minh Long đứng khựng lại, ngẩn người. Sống mũi bất giác cay cay, cổ họng nghẹn lại. Rồi ngay tức khắc lao đến ôm chầm lấy hai người trước mắt.
- A Long, ngươi sao vậy? Uống nhầm thuốc rồi à? - A Hưng bật cười.
Minh Long cũng cười, ánh mắt ươn ướt:
- Không có gì, chỉ là… thấy hai người ta vui thôi.
Tiểu Cẩu Tử nhíu mày, mắng chửi:
- Buông lão tử ra, khó thở quá, ngươi lên cơn à?
Minh Long buông ra, nở nụ cười. Rồi cả ba lặng lẽ cùng nhau bước xuống đồi, hướng về phía Mã gia.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!