Dòng Máu Của Rồng

Chương 42: HẮN LÀ PHỤ THÂN TA

#DMCR#VP:

Minh Long nghe vậy thì bĩu môi:

- Ta không thèm biết.

Rồi hắn lắc đầu, phủi phủi tay áo như để trút bỏ sự tò mò, bước đến cánh cổng không gian chuẩn bị rời khỏi Càn Khôn Kính.

Ngọc Nhi trong thức hải thong thả nhắc:

- Giờ này chắc bên ngoài đã tối rồi đó.

Minh Long gật đầu, lẩm bẩm:

- Ra ngoài xem thử vậy, tập cũng xong rồi.

Thế nhưng ngay khi thân thể hắn vừa rời khỏi tầng không gian đặc thù kia, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn suýt nữa giật bắn người.

Phía trước là Hằng Dương Tông Chủ, ngũ vị trưởng lão đều đang đứng đó, nhìn thẳng vào hắn như nhìn thấy một món bảo vật quý hiếm. Khuôn mặt ai nấy đều treo nụ cười đến mang tai, miệng ngoác không ngậm lại nổi, thần thái giống hệt mấy lão bá bắt được vàng ròng trong núi hoang.

Hai bên còn có Hằng Tiên và Hằng Mặc, cả hai cũng đang đứng chắp tay, ánh mắt nhìn Minh Long chăm chú như đánh giá một khối ngọc thượng phẩm vừa được mài giũa xong.

Giữa không khí quỷ dị ấy, giọng nói đầy phấn khích của Hằng Dương vang lên:

- Hảo đồ đệ! Vi sư nghe nói… ngươi chỉ trong một đêm đã lĩnh ngộ và sử dụng được tầng thứ hai của Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết… điều đó là thật chứ?

Minh Long gãi gãi đầu:

- Ừm… đúng là như vậy, thưa sư phụ.

Nghe hắn xác nhận, cả đám trưởng lão như bị kích trúng huyệt đạo, Hằng Dương quay sang hét:

- Mau! Mau cho chúng ta xem đi! Đích thân thi triển một lần!

Không thể từ chối ánh mắt rực lửa của đám người, Minh Long chỉ biết bước ra sân, đứng ngay chính giữa khoảng đất rộng.

Hắn khẽ hít vào, rồi niệm khẩu quyết, Dương lực toàn thân hội tụ lại, không khí xung quanh lập tức biến dạng vì nhiệt, từng luồng Dương khí cuồn cuộn trào lên như một cơn luyện ngục đang hình thành.

Một giọng thốt lên, chính là Hằng Vân đại trưởng lão:

- Quả nhiên… là tầng thứ hai: Phần Thiên Luyện Ngục!

Các trưởng lão còn lại đồng loạt hít sâu một hơi, ánh mắt bừng sáng:

- Bạch tư chất ngàn năm có một!

- Không phải người, là yêu nghiệt chuyển thế!

- Chưa từng có ai trong lịch sử tông môn làm được việc này… chỉ sau một đêm…

Hằng Dương chứng kiến trọn vẹn màn biểu diễn vừa rồi, ánh mắt vẫn chưa nguôi vẻ kích động, liền quay sang các vị trưởng lão và Minh Long, trầm giọng nói:

- Chúng ta về Nghị Sự Điện.

Ngũ vị trưởng lão đều gật đầu nghiêm túc, không còn chút dáng vẻ ung dung như thường ngày. Cả đoàn người đồng loạt xoay người rời khỏi sân luyện tập.

. ..

Bên trong Nghị Sự Điện, ánh sáng dịu nhẹ từ bạch ngọc đăng hắt lên tường đá. Ở trung tâm, Hằng Dương ngồi trên bảo tọa cao nhất, xung quanh là năm chiếc bảo tọa khác nơi ngũ vị trưởng lão đang lần lượt an tọa. Còn Minh Long thì đứng dưới, chắp tay cung kính.

Hằng Dương ngả người nhẹ ra sau, ánh mắt vẫn quan sát kỹ từng cử động của Minh Long, rồi mở lời:

- Đồ đệ, vi sư muốn biết… ngươi đã làm thế nào mà chỉ sau một đêm lại có thể lĩnh ngộ đến tầng thứ hai Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết?

Minh Long chắp tay, cúi nhẹ người, giọng nói điềm đạm:

- Bẩm sư phụ, bẩm các vị trưởng lão, thú thật thì đồ đệ cũng không biết rõ bản thân đã làm thế nào. Chỉ là sau khi đọc xong và thử tu luyện đúng theo khẩu quyết ghi lại… thì cảm thấy dòng khí tức vận chuyển trơn tru, rồi… cứ thế lĩnh ngộ được.

Nghe vậy, cả sáu người trên đài đều trở nên trầm ngâm, mỗi người một vẻ suy tư. Một trưởng lão thì gật gù, một vị khác lại khẽ nhíu mày, ánh mắt phức tạp.

Hằng Dương chau mày, trầm mặc một thoáng rồi lại lên tiếng, lần này giọng lão không còn nghi vấn nữa, mà mang theo sự thăm dò sâu hơn:

- Minh Long, bây giờ… vi sư muốn biết nhiều hơn về bản thân ngươi.

Hằng Dương nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Hãy kể rõ chi tiết về thân thế của ngươi từ quê quán, xuất thân, lai lịch, mọi thứ.

Minh Long hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia dao động nhưng lập tức ổn định. Hắn chắp tay, cúi đầu:

- Bẩm sư phụ. Đệ tử xuất thân tại thôn Triều An, một nơi nghèo hẻo lánh ven biên giới phía nam Thủy Vân Quốc.

Giọng hắn trầm xuống:

- Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, phải làm đủ việc thuê mướn cho một vị địa chủ để sống qua ngày…

Tất cả các trưởng lão nghe vậy đều chăm chú lắng nghe, có người thở dài khe khẽ, có người khẽ gật đầu đồng cảm.

Minh Long nói tiếp:

- Trong một lần lên núi hái thảo dược, đệ tử tình cờ gặp một vị cao nhân, người đó không nói tên, chỉ để lại một đoạn khẩu quyết ngắn cùng vài lời chỉ điểm. Từ đó đệ tử bắt đầu bước vào con đường tu hành.

Hằng Dương nghe vậy thì thần sắc lại càng thêm tập trung, lập tức hỏi tiếp:

- Vị cao nhân đó. .. là ai?

Ánh mắt lão hơi nheo lại, mang theo chút sắc bén của một bậc tông chủ nhìn thấu lòng người.

Minh Long khẽ chấn động trong lòng, thoáng nghĩ đến Ngọc Nhi trong thức hải, rồi lập tức giữ bình tĩnh, ngoài mặt điềm đạm đáp:

- Bẩm sư phụ, danh tính của vị cao nhân đó quá bí ẩn, người che giấu dung mạo, lại hành tung quỷ dị… đồ đệ thật sự không biết rõ người đó là ai.

Hằng Dương ánh mắt bình tĩnh mà sâu lắng như đã ẩn giấu muôn trùng suy nghĩ.

Lão khoát tay áo nhẹ, trầm giọng nói:

- Thôi được rồi, giờ này cũng đã muộn, Minh Long, ngươi hãy về nghỉ ngơi trước đi.

Minh Long liền cúi người chắp tay, giọng cung kính:

- Đệ tử xin cáo lui.

Nói rồi xoay người bước đi, thân ảnh dần khuất sau hành lang đá dài phía ngoài. Đến tận khi không còn thấy bóng dáng hắn nữa, Hằng Dương mới đưa mắt nhìn quanh năm vị trưởng lão đang im lặng suy xét. Ánh mắt lão trầm xuống, đặt từng lời nặng như thạch:

- Các ngươi… thấy thế nào?

Hằng Đan tam trưởng lão ánh mắt nghi hoặc, lắc đầu:

- Xuất thân tầm thường, không thế lực nương tựa… nghe vậy thật khiến người khác khó tin.

Hàn Mộc tứ trưởng lão trầm giọng tiếp lời:

- Quả là nghe qua khó tin… nhưng không thể phủ nhận, việc hắn lĩnh ngộ đến tầng hai Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết chỉ trong một đêm là sự thật.

- Bạch tư chất… truyền thuyết đã thành thật. - Túc Thệ ngũ trưởng lão khẽ thì thầm, giọng đầy cảm khái.

Các trưởng lão lần lượt lên tiếng, trong điện vang lên những tiếng bàn luận rì rầm, ánh mắt mỗi người đều ánh lên vẻ nghiêm túc và bất định.

Hằng Dương vẫn giữ dáng ngồi thẳng lưng, ánh mắt không hề dao động, chờ cho tiếng rì rầm lắng xuống rồi mới trầm giọng dứt khoát:

- Thôi được rồi.

Lão nhấn từng chữ:

- Thân phận có thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng việc Minh Long mang Bạch tư chất, lại lĩnh ngộ tầng hai chỉ sau một đêm, đó là sự thật rành rành trước mắt.

Giọng lão đầy quyết đoán, như đánh xuống một tảng đá:

- Từ giờ phút này trở đi, hắn sẽ là đệ tử hạch tâm của Hằng Thiên Tông. Bất kể là tông chủ ta, sư phụ của hắn, hay các ngươi, trưởng lão trọng yếu của bổn tông, đều phải toàn lực bồi dưỡng Minh Long.

Hằng Dương nhấn mạnh từng lời:

- Bất cứ tài nguyên nào, chỉ cần có thể giúp hắn trưởng thành, đều phải ưu tiên cấp phát, không được do dự, không được tính toán.

Ngũ vị trưởng lão nghe vậy đều sửng sốt trong chốc lát, rồi lập tức đồng loạt đứng dậy, nghiêm túc chắp tay:

- Xin nghe lệnh của Tông Chủ.

Ngay lúc đó, Hằng Dương vung tay áo, triệu hoán ra một tấm lệnh bài hoàng kim trên mặt trước khắc một chữ"Hằng"uy nghi, mặt sau là con số"mười hai"sáng rực như ánh nhật tinh.

Chính là Tông Chủ Chi Lệnh. Tấm lệnh bài phát ra quang mang nhàn nhạt, khí tức cổ xưa như truyền thừa mấy ngàn năm hiện rõ giữa không trung.

Hằng Dương truyền ý niệm vào trong đó.

Ngay lập tức, mười hai thân ảnh mặc bạch kim y như ẩn như hiện, từ tứ phương bát hướng cùng nhau xuất hiện, thân hình uy mãnh, tu vi mạnh mẽ, chính là Thập Nhị Hộ Pháp trấn thủ các khu vực trọng yếu của Hằng Thiên Tông.

Tất cả đồng loạt chắp tay cung kính:

- Tham kiến Tông Chủ, tham kiến Ngũ Vị Trưởng Lão!

Hằng Dương gật đầu, giọng nghiêm nghị:

- Từ giờ phút này, lệnh cho các ngươi toàn bộ phải chú ý đến đệ tử Bạch y Minh Long. Hắn sẽ là hạch tâm trọng điểm của tông môn. Trong phạm vi quyền hạn của các ngươi, nếu Minh Long có bất kỳ nhu cầu về tài nguyên tu luyện, pháp bảo, hoặc chỉ điểm, đều phải toàn lực hỗ trợ, không được để hắn thiếu thốn.

Câu nói vừa dứt, cả hội trường lặng đi một nhịp, dường như ai cũng đang tiêu hóa mệnh lệnh trọng yếu này.

Nhưng rồi, không một ai dám thắc mắc, không ai dám phản đối.

Mười hai người đồng loạt chắp tay khom người thật sâu:

- Tuân lệnh!

Hằng Dương phất tay áo, giọng bình thản nhưng không giấu nổi uy nghi:

- Được rồi, tất cả lui đi. Chỉ riêng Hằng Tiên ở lại, ta có nhiệm vụ đặc biệt dành cho ngươi.

Thập Nhị Hộ Pháp và các trưởng lão cùng lúc chắp tay cáo lui, từng người rời khỏi nghị sự điện như những dòng ánh sáng tan vào bóng đêm.

Chỉ còn lại Hằng Tiên, nữ hộ pháp với ánh mắt kiên định, yên lặng đứng trước mặt Hằng Dương, lắng nghe chỉ thị.

. ..

Minh Long lúc này đã trở về phòng, cánh cửa vừa mở ra, Liệt Khang từ đâu đã chắn ngang ngay trước cửa, miệng nhe răng cười toe toét, hàm răng trắng bóc như muốn phản chiếu ánh đèn.

Minh Long giật mình, nhướng mày:

- Cái quỷ gì vậy trời?

Liệt Khang giọng cười gian xảo:

- Hehehe… nghe nói có người chỉ sau một đêm đã lĩnh ngộ được tầng thứ hai công pháp trấn tông đó nha…

Chưa kịp định thần, Liệt Khang đã túm lấy tay hắn, lôi tuột vào trong phòng, nhét phịch xuống ghế rồi hồn nhiên nhảy tót ra sau lưng hắn, vừa bóp vai vừa cười như tên trộm lành nghề:

- Minh Long hảo đệ đệ, ngươi có thể chỉ điểm một chút cho ca không đó hả?

Minh Long trợn mắt:

- Làm sao huynh biết?

Liệt Khang cười tỉnh bơ:

- Giờ cả cái Hằng Thiên Tông này ai chả biết chuyện này. Huynh đây vừa mới luyện công ra là nghe tin sét đánh rồi.

Minh Long vỗ vỗ trán:

- Móa, tin tức truyền nhanh dữ vậy sao? ??

Liệt Khang vẫn xoa vai, ánh mắt sáng như đèn chợ đêm:

- Đệ có bí quyết gì không, chia sẻ huynh với, đừng nói là không có gì đó nha?

Lúc này Lãnh, từ đầu đến giờ ngồi xếp bằng trong góc phòng, bề ngoài ra vẻ không quan tâm, nhưng nghe đến đây thì đôi tai cũng nhúc nhích, mắt hơi hé, lặng lẽ vểnh lên nghe.

Minh Long thở dài, tay chống cằm, giọng chậm rãi:

- Thú thật… thì ta cũng không biết tại sao đâu. Ta chỉ mở nó ra đọc, rồi niệm khẩu quyết, làm đúng chỉ dẫn, thế là thành công.

Liệt Khang như quả bóng xì hơi:

- Nói thế thì nói làm gì…

Minh Long nhún vai cười:

- Nhưng đó là sự thật mà.

Liệt Khang ngồi phịch xuống giường, giọng than vãn:

- Chẳng trách ngươi lại mang Bạch tư chất… đúng là số trời đã định, bọn ta có cố cũng chưa chắc bằng.

. ..

Phía trên một ngọn núi cao hùng vĩ, mây mù quấn quanh, từng vách đá dựng đứng như những bức tường thiên nhiên che chở cho một vùng đất tuyệt đối thần bí. Ánh trăng vằng vặc treo giữa bầu trời, từng tia sáng ngân bạc rọi xuống xuyên qua tầng tầng mây mỏng, chiếu lên một toà đại điện ẩn hiện dưới màn sương lạnh lẽo.

Tòa đại điện đó… sừng sững như một cổ thần ngủ quên, mái vòm cao vút dựng lên từ những khối đá hắc ngọc nhẵn bóng, phát ra ánh sáng u trầm dị thường dưới ánh trăng. Tường điện khắc phù văn cổ xưa, không rõ là văn tự của tộc nào, ẩn chứa áp lực khiến kẻ yếu tim run lạnh gáy. Trước cửa điện, đôi cột trụ lớn khảm kim tuyến trông cực kỳ khí phách. Không gian xung quanh lặng ngắt, chỉ nghe tiếng gió rít và tiếng lá xào xạc từ cánh rừng cổ thụ dưới chân núi xa xa.

Bên trong, một bóng người ngồi trên bảo tọa trung tâm, cao hơn hẳn các bậc thềm phía dưới, như một vị vương giả giữa hắc ám. Đó là một nam tử trung niên, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm vô tận. Hắn khoác hắc kim trường bào, tay áo rộng dài, khí tức tĩnh lặng nhưng chứa đựng uy áp kinh người, như một con hung thú đang ngủ, chỉ chờ một cái liếc mắt cũng đủ nghiền nát sinh linh.

Trên hông hắn đeo một miếng lệnh bài màu đen, mặt trước khắc sâu một chữ"Nguyệt", lạnh lẽo, âm u, giống như lấy từ chính ánh trăng bạc trên trời.

Phía dưới đại điện, một thân ảnh hắc y nhân quỳ một gối sát đất, toàn thân phủ kín trong hắc bào, mặt đội mũ che kín, không để lộ bất cứ đặc điểm nào, khí tức mơ hồ như sương khói, khiến người khác không thể tra xét.

Nam tử trung niên cất tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự bất ngờ hiếm thấy:

- Hằng Thiên Tông có một tân đệ tử như vậy?

Hắc y nhân cúi đầu, cung kính trả lời:

- Bẩm Chưởng môn, đích thị là như vậy.

Nam tử trung niên híp mắt, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn bảo tọa:

- Một đêm lĩnh ngộ Trọng Thiên thứ hai. .. Xem ra lão già Hằng Dương thật sự vừa đạt được một đại bảo bối rồi.

Hắn ngừng một chút rồi hỏi tiếp:

- Ngươi có biết xuất thân của hắn?

Hắc y nhân nhanh chóng hồi đáp:

- Người này tên là Minh Long, xuất thân hèn kém nơi vùng quê thôn dã, mồ côi từ nhỏ, không nơi nương tựa.

Nam tử trung niên khẽ gật đầu, giọng khàn khàn như ma âm vọng từ vực sâu:

- Minh Long…

Hắn nhấn mạnh cái tên đó như để khắc ghi vào tận xương tủy, trong đôi mắt hiện lên một tia lãnh ý khó dò.

. ..

Một tháng trôi qua, sau khi chỉ thị toàn lực bồi dưỡng Minh Long được tông chủ đích thân ban xuống, đãi ngộ của hắn hiện giờ so với các đệ tử nội môn thông thường phải nói là nghiêng trời lệch đất. Đan dược được phân phát định kỳ, phòng tu luyện cấp cao mở riêng, thậm chí đến cả Càn Khôn Kính cũng được tự do ra vào thường xuyên mà không cần xin phép, những đặc quyền mà đến cả Hồng y đệ tử cũng không dám mơ tới. Khắp nơi trong Hằng Thiên Tông, hai chữ"Minh Long"trở thành chủ đề nóng hổi mỗi ngày.

Minh Long lúc này đang ngồi trong thư viện nội môn, nơi chuyên lưu trữ các công pháp, điển tịch và trục thư về đan dược, trận pháp, phù văn… Ánh nắng xuyên qua những cửa sổ khắc ngọc chiếu nhẹ lên gương mặt đang chăm chú đọc sách của hắn. Trước mặt là một cuốn trục"Bách Diệu Đan Lộ", hắn đang nghiền ngẫm ghi chú về tương khắc dược liệu.

Chốc lát sau, Minh Long đứng dậy, tiến về phía kệ chọn thêm vài cuộn trục khác. Nhưng vừa rẽ qua một dãy kệ, hắn bất ngờ đối diện với hai thân ảnh quen thuộc, Trần Ảnh và Trần Tâm.

Cả hai nhìn thấy Minh Long thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội chắp tay cung kính:

- Minh Long sư huynh.

Minh Long khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt quét qua một lượt rồi cũng không để tâm lắm, quay người tiếp tục chọn sách.

Thấy vậy, Trần Ảnh gọi với theo:

- Khoan đã…

Minh Long nhíu mày, ánh mắt có phần không kiên nhẫn:

- Có việc gì vậy?

Trần Ảnh cùng Trần Tâm tiến lên thêm một bước, chắp tay cúi đầu:

- Vụ việc trước đây xảy ra tại khách điếm dưới Hằng Thiên Trấn… Khi đó ta quá bốc đồng, mong Minh Long sư huynh bỏ quá cho ta.

Minh Long lúc này mới sực nhớ lại hôm đó, khi Trần Ảnh từng hống hách gây sự, suýt nữa đã xảy ra xung đột.

Hắn tặc lưỡi, giọng thản nhiên như không buồn để tâm:

- À… không có gì. Chuyện đó ta cũng không còn nhớ nữa rồi.

Nói rồi Minh Long quay người bước tiếp, để lại hai người đứng đó.

Trần Tâm nhìn theo bóng lưng hắn, hừ nhẹ một tiếng, rồi nói nhỏ vào tai Trần Ảnh:

- Biểu ca, tên đó ỷ được tông chủ cưng chiều, giờ đây có vẻ cũng chẳng coi huynh ra gì. Việc gì phải đến tìm hắn xin lỗi?

Trần Ảnh trợn mắt, hạ giọng rít lên:

- Ngươi thì biết cái gì! Trước đây hắn chỉ là một tên hèn mọn. Còn bây giờ hắn là phụ thân ta!

========

Được sự đồng ý và ủng hộ của Admin.

Hôm nay Vũ Phong xin phép được mở Donate tại chương thứ 42 của bộ truyện Dòng Máu Của Rồng.

Quý độc giả có thể ủng hộ cho tác giả Vũ Phong qua tài khoản:

*TP BANK: -STK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Vì một vài lý do cá nhân không tiện nên tác giả Vũ Phong sẽ chỉ nhận Donate qua tài khoản này, nhưng vẫn sẽ đảm bảo cập nhật thông tin từng quý độc giả đã Donate một cách đầy đủ.

Cuối cùng. Dù ít hay nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong viết tiếp, và sớm hoàn thành bộ truyện này một cách trọn vẹn nhất.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận