Dòng Máu Của Rồng
Chương 52: NGU!
#DMCR#VP:
Dưới ánh mắt điềm tĩnh nhưng cũng không kém phần sắc bén của Tạ Linh, Minh Long cảm nhận được ít nhiều thiện ý. Giọng nói mềm mỏng ấy khiến lồng ngực hắn, vốn đang căng cứng, cũng dần thả lỏng.
Hắn đưa mắt nhìn sang Tạ Linh, rồi liếc về phía phụ tử Thượng Quan gia vẫn đứng ở cuối giường, ánh mắt kia vẫn chất chứa sự nghi hoặc và địch ý. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra, mang theo chút bất lực:
- Thôi được… Thượng Quan phu nhân đã chịu đứng ra lắng nghe, thì vãn bối cũng nên nói hết một lần cho rõ ràng.
Minh Long ngồi thẳng dậy đôi chút, lấy lại nhịp thở, hít sâu như chuẩn bị cho một trận đấu mồm dai dẳng. Trong đầu hắn nhanh chóng sắp xếp lại chuỗi sự kiện, rồi bắt đầu kể.
Tất cả khởi đầu từ một lần truyền tống bí ẩn, một luồng sáng đột ngột bao phủ hắn giữa lúc đang tu luyện, kéo phắt cả người ra khỏi nơi quen thuộc. Trước khi kịp định thần, cảnh tượng trước mắt hắn lại là một gian phòng tắm mờ hơi nước, và ngay giữa đó… chính là Thượng Quan Yên Nhi đang tắm. Nước trượt trên làn da trắng ngần, ánh mắt nàng lúc ấy khi bắt gặp hắn chẳng khác gì lưỡi kiếm vừa rút khỏi vỏ. Hắn hoảng loạn đến mức còn chưa hiểu chuyện gì đã phải vội thi triển thủ đoạn cá nhân tháo chạy.
Cứ ngỡ mọi chuyện dừng ở đó, nào ngờ duyên phận trớ trêu, hoặc đúng hơn là vận đen chưa buông tha hắn. Trong một lần giao đấu luyện tập, hắn vô tình để lộ vài dấu hiệu khiến Yên Nhi nhận ra… chính hắn là kẻ"đột nhập"hôm ấy. Và rồi… hiểu nhầm lớn hơn bắt đầu chồng chất, dẫn đến tình huống bây giờ.
Toàn bộ diễn biến chẳng hề có sự chủ ý nào từ hắn, nhưng khi ghép lại, quả thật bức tranh trông… cực kỳ khó bào chữa.
Yên Nhi vừa nghe xong lời Minh Long thì tức tối đến đỏ mặt, đôi mắt mở to đầy bức xúc, lập tức chất vấn:
- Tại sao lúc đó ngươi không chịu giải thích luôn?
Minh Long nghiến răng, giọng bùng nổ như sấm:
- Ngươi có cho ta giải thích sao? Nếu hôm đó ta không có thủ đoạn riêng thì chẳng phải bây giờ đã thành cái xác khô rồi!
Yên Nhi chỉ tay về phía hắn, hơi lắp bắp nhưng vẫn không chịu nhượng bộ:
- Nhưng… nhưng rõ ràng lúc giao đấu, ngươi nói đã nhìn thấy hết của ta rồi, đã vậy còn làm bộ mặt biến thái nữa!
Minh Long trợn mắt, chỉ tay ngược lại:
- Còn không phải do ngươi lúc đó không chịu nghe ta giải thích hay sao? Vừa nhận ra ta một cái là đã hùng hổ lao đến đòi mạng rồi! Lúc đó ta có gào thét van xin thế nào cũng chỉ có một kết cục thôi, nên ta mới nói như vậy! Nữ nhân gì mà ác như hổ cái!
Thượng Quan Hàn Thương lập tức nghiến răng ken két, giọng trầm thấp như sắp nổ tung:
- Tiểu tử, ngươi nói ai là hổ cái?
Minh Long không chút sợ hãi, thẳng tay chỉ:
- Ta nói con gái ông đấy! Được cả bố lẫn con, đều ác như hổ.
- Ngươi…! !! - Hàn Thương siết chặt nắm đấm, sát khí lan tràn.
Tạ Linh nhanh chóng chen vào, giọng đầy mệt mỏi nhưng uy nghi:
- Thôi, thôi, khổ lắm, mỗi người bớt đi một câu cho ta nhờ. Ta đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện rồi.
Nói rồi, nàng quay sang, ánh mắt như dao lườm hai cha con Thượng Quan.
- Việc này từ đầu đến cuối rõ ràng, và việc không chịu nghe giải thích đã đánh người là hai người các ngươi hoàn toàn sai.
Không nói thêm lời, Tạ Linh đưa tay nhéo mạnh vành tai Yên Nhi. Cô nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng:
- Á… mẫu thân… đau! - Thì đã bị lôi sát lại.
Tạ Linh nghiêm giọng quở trách:
- Tại sao ta sinh nha đầu ngươi ra mà tính tình lại không giống ta chút nào hết? Lại giống y hệt thói hư tật xấu của phụ thân ngươi!
Rồi nàng xoay người, đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào Hàn Thương
- Còn ngươi nữa! Ta còn phải nói bao nhiêu lần về cái tính nóng nảy của ngươi nữa đây? Con cái nhìn vào phụ mẫu mà noi gương, đạo lý này vẫn phải để lão nương dạy ngươi à?
. ..
Nhìn cảnh tượng một nữ nhân tay chống hông, miệng thao thao bất tuyệt giáo huấn hai"mãnh hổ"Thượng Quan gia, Minh Long không khỏi há hốc mồm. Vừa nãy thôi, Hàn Thương còn như sấm rền gió cuốn, Yên Nhi thì ánh mắt tóe lửa, vậy mà giờ đây cả hai chỉ biết cúi gằm mặt, lặng im như hai học trò bị bắt quả tang trốn học. Mỗi câu của Tạ Linh vang lên, cả hai đều khẽ gật đầu"vâng… dạ…"như thể sợ chỉ cần ngẩng lên là sẽ bị ánh mắt sắc bén ấy xuyên thủng.
Cảnh tượng ấy trái ngược hoàn toàn với khí thế hung hãn trước đó, khiến Minh Long trong lòng dâng lên một cảm giác vừa buồn cười vừa khâm phục. Hắn thầm giơ một ngón tay cái trong bụng: Nữ cường nhân a… chỉ bằng vài lời đã thuần phục được cả hai mãnh hổ, quả thực cao minh!
Sau khi nói hết lời, Tạ Linh thu lại vẻ nghiêm nghị, tiến đến trước mặt Minh Long, nở nụ cười dịu dàng mà vẫn đầy khí chất:
- Minh Long tiểu hữu, chuyện cũng đã rõ ràng. Ta thay mặt bọn họ tạ lỗi với cậu.
Rồi ánh mắt nàng đột ngột liếc ra phía sau, giọng sắc bén trở lại:
- Còn không mau tạ lỗi? Điếc hết rồi sao?
Nghe vậy, phụ tử Hàn Thương lẽo đẽo bước lên, đồng loạt chắp tay.
Hàn Thương khom người, giọng trầm nhưng thành khẩn:
- Chuyện vừa rồi là do ta quá nóng nảy, mong Minh Long tiểu hữu bỏ qua cho.
Yên Nhi cũng cúi đầu, giọng nhỏ đi rõ rệt:
- Minh Long sư huynh, lỗi là ở muội đã không bình tĩnh nghe huynh giải thích, mong huynh thứ lỗi.
Minh Long xua tay liên tục, hơi lúng túng:
- À… không… không có gì đâu.
Rồi hắn cũng chắp tay đáp lễ:
- Vừa rồi ta cũng cả giận mất khôn, lời nói đã có phần xúc phạm. Mong Thượng Quan tướng quân và phu nhân bỏ quá cho vãn bối.
Tạ Linh khẽ cong khóe môi, giọng nhẹ như gió xuân nhưng lại có cái uy khiến ai nghe cũng thấy yên tâm:
- Vậy là mọi chuyện đã xong.
Minh Long mỉm cười, ôm quyền đáp lễ.
Thượng Quan Hàn Thương khi này thu lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt xen chút hiếu kỳ:
- Minh Long, bổn tướng quân vẫn không khỏi thắc mắc… lúc đó ngươi dùng thủ đoạn gì để thoát thân? Ra vào Thượng Quan phủ của ta lại tự tại như chốn không người?
Minh Long ho khan một tiếng, nở nụ cười khó đoán:
- Khụ… chuyện này mong tướng quân thứ lỗi, coi như là một thủ đoạn bí truyền của vãn bối, tạm thời chưa tiện tiết lộ.
Nghe vậy, Hàn Thương liền đứng thẳng, ánh mắt sắc như dao quan sát hắn từ đầu đến chân, giọng mang chút tán thưởng lẫn thách thức:
- Tiểu tử, ngươi mới ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ… vậy mà vừa rồi lại né được một cước toàn lực của ta. Ở cảnh giới này, ta chưa từng thấy ai có tốc độ đủ nhanh để thoát khỏi chiêu của ta.
Minh Long cười xòa, xua tay:
- Chỉ là vài thủ đoạn nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.
Hắn bỗng quay sang Yên Nhi, giọng trầm xuống nhưng đầy quan tâm:
- Yên Nhi sư muội, mấy hôm trước ta ra tay có hơi quá… Thương thế của muội giờ thế nào rồi?
Câu hỏi bất ngờ khiến Yên Nhi khựng lại. Trong thoáng chốc, vẻ cứng cỏi thường ngày biến mất, thay bằng chút ngượng ngùng khó tả:
- Ta… ta đỡ hơn nhiều rồi.
Minh Long gật nhẹ, nụ cười chân thành:
- Vậy thì tốt.
Hàn Thương khi này lại lên tiếng, giọng ôn hòa hơn hẳn:
- Minh Long tiểu hữu, mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa. Thượng Quan phủ sẽ gửi đan dược trị thương tới, coi như chút tấm lòng, mong ngươi nhận cho.
Minh Long ôm quyền:
- Làm phiền tướng quân rồi.
Hàn Thương gật đầu, quay người định kéo Tạ Linh và Yên Nhi rời đi:
- Vậy thì chúng ta không quấy rầy tiểu hữu nghỉ ngơi nữa.
Nhưng Tạ Linh vừa bị kéo vừa nói nhanh:
- Khoan đã!
Minh Long hơi nghiêng đầu:
- Không biết Thượng Quan phu nhân còn điều gì muốn nói?
Ánh mắt Tạ Linh sáng rực, như vừa phát hiện điều gì thú vị. Nàng thản nhiên đảo mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân, rồi bỗng cất giọng hỏi thẳng:
- Không biết Minh Long tiểu hữu… gia cảnh thế nào? Phụ mẫu ra sao? Đã có hôn phối chưa?
-"Phốc! "
Cả Hàn Thương lẫn Minh Long đồng loạt phun ra một ngụm một người vì quá bất ngờ, một người vì… suýt sặc đan dược.
- H… hả…? - Minh Long gần như chết đứng, chẳng biết trả lời sao.
“Mẫu thân! Người hỏi gì kỳ cục vậy?”Yên Nhi đỏ bừng mặt, biểu hiện như một con mèo nhỏ đang xù lông, vội kéo tay mẫu thân.
Hàn Thương lập tức kéo phu nhân mình ra cửa:
- Bà nói linh tinh cái gì thế? Đi thôi, để tiểu hữu nghỉ ngơi!
Tạ Linh vừa bị lôi đi vừa ngoái đầu lại, không quên hô to:
- Này, ta hỏi thật đó! Ớ… cái lão già này…
. ..
Tiếng bước chân và giọng nói của ba người Thượng Quan gia dần xa, để lại căn phòng chìm trong yên tĩnh. Minh Long thở phào một hơi thật dài, mồ hôi trên trán mới kịp thấm xuống gối.
- Phù… cuối cùng cũng giải quyết xong. - Hắn lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch nhưng ánh mắt lại chứa chút mệt mỏi:
- Công nhận… thực lực của ta so với Nguyên Anh vẫn còn là một khoảng cách lớn.
Ngọc Nhi xuất hiện bên cạnh, giọng nghiêm túc:
- Đúng vậy, nếu vừa rồi ngươi thật sự ăn trọn một đòn Lam Hổ toàn lực của lão già đó, thì chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Minh Long gật đầu, đồng ý không chút do dự:
- Cũng may là sư phụ đến kịp…
Những khi ký ức về gương mặt Thượng Quan Hàn Thương lúc tràn ngập sát khí hiện về, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng hắn. Hắn rùng mình, bật ra câu chửi thầm:
- Con bà nó… từ giờ tránh xa cái gia tộc này càng xa càng tốt.
Nói rồi, Minh Long buông mình xuống giường, thân thể như vừa mất hết sức lực. Cơn đau nhức âm ỉ sau một màn kinh hồn vẫn chưa tan đi, nhắc nhở hắn rằng vừa rồi mình đã đi trên lằn ranh giữa sống và chết.
. ..
Một tuần sau, khi mặt trời vừa nhô lên khỏi dãy núi phía đông, Minh Long chậm rãi bước ra khỏi Dưỡng Thương Điện. Ánh nắng sớm mai hắt lên gương mặt hắn, khiến thần sắc vốn đã tươi tỉnh lại càng thêm sáng sủa. Hắn vừa vận khí thử một vòng, lập tức cảm nhận được dòng linh lực lưu chuyển ổn định, không còn hỗn loạn như mấy ngày trước.
Trước đó, tam trưởng lão Hằng Đan đã đích thân bắt mạch cho hắn. Ban đầu, lão vốn nghĩ vết thương của Minh Long sẽ cần ít nhất nửa tháng nữa mới có thể vận động bình thường, nhưng khi đặt tay lên cổ tay hắn, sắc mặt lão thoáng chấn động. Tốc độ hồi phục này… quá nhanh! Chỉ chưa đầy bảy ngày, thương thế đã khép lại phần lớn, kinh mạch thông suốt, khí huyết sung mãn. Sau một hồi quan sát, Hằng Đan chỉ còn biết thở dài lắc đầu, đồng ý cho hắn trở lại luyện tập trước thời hạn. Trước khi rời đi, lão không quên nghiêm giọng:
-"Nhớ uống đan dược đều đặn. Ngươi mà dám bỏ uống, tông chủ trách tội thì ta cũng mặc kệ. "
Minh Long ôm quyền cảm tạ, trong lòng thầm nghĩ lão tam trưởng lão này miệng cứng nhưng lòng lại rất mềm.
Rảo bước ra khỏi Dưỡng Thương Điện, hắn thong dong đi dạo quanh Hằng Thiên Tông. Cảnh vật quen thuộc hiện ra trước mắt: tiếng suối róc rách ở hậu viện, tiếng đệ tử luyện kiếm hò reo, từng làn gió mang theo hương cỏ non phảng phất trong không khí. Minh Long khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi cảm thán:
- Haizz… không gì tuyệt vời hơn là được tự do và hít khí trời.
Nhưng khoảnh khắc yên bình chưa kịp kéo dài thì. ..
"Bốp! "
Một bàn tay to tướng bất ngờ vỗ mạnh lên đầu hắn khiến Minh Long giật nảy mình, suýt nữa vận linh lực phản kích.
- Cái quỷ gì vậy? !
Quay phắt lại, hắn thấy ngay Liệt Khang đang cười hềnh hệch, vẻ mặt vô cùng khoái trá.
- Thế nào, tiểu tử, khỏe hẳn rồi sao?
Minh Long nhăn mặt, đưa tay xoa đầu:
- Chưa khỏi hẳn đâu! Vẫn còn đau lắm, huynh vỗ một cái thế này, e là thương thế lại nứt ra mất, ui da…
Liệt Khang bĩu môi, khoanh tay:
- Hừ, nghe tin ngươi bị Thượng Quan tướng quân đánh cho thừa sống thiếu chết, ta lập tức định chạy đến thăm. Nhưng sư phụ ra lệnh nghiêm cấm bất kỳ ai làm phiền ngươi nghỉ ngơi, ta đành bó tay.
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ tò mò:
- Mà… thật sự Thượng Quan tướng quân ra tay vì ngươi đánh trọng thương Yên Nhi à?
Minh Long hơi khựng lại, rồi cười trừ:
- Hả? À… ừ… đúng vậy. Ngoài lý do đó ra thì còn gì khác chứ.
Liệt Khang tặc lưỡi:
- Ngươi cũng là mạng lớn thật đấy.
Minh Long cười khổ:
- Cũng may lúc đó sư phụ kịp thời có mặt.
Liệt Khang vỗ mạnh vai hắn, cười hào sảng:
- Khỏe rồi thì đi luyện tập chút chứ? Xem ngươi sau trận này tiến bộ thế nào.
Minh Long còn đang định trả lời thì bỗng ánh mắt hắn chợt sáng lên. Ở phía xa, trong sân chính, một bóng dáng quen thuộc đang thong thả bước qua. Là Tiểu Mễ, nàng ôm vài cuộn trục trong tay, dáng vẻ trầm tĩnh nhưng vẫn toát ra khí chất thanh nhã.
Không chút do dự, Minh Long lập tức đứng bật dậy, ném lại cho Liệt Khang một câu ngắn gọn:
- Để hôm khác nha, ta có chút việc.
Nói rồi, hắn lao thẳng về phía Tiểu Mễ, bỏ mặc Liệt Khang đứng ngẩn ra như tượng gỗ. Một lúc sau, Liệt Khang mới lẩm bẩm trong bụng, khóe miệng co giật:
-"Móa nó… nữ nhân vẫn hơn huynh đệ. "
. ..
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Tiểu Mễ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua rồi lập tức quay đi, bước chân không hề chậm lại. Minh Long thoáng sững, cảm giác như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Nhưng chỉ chớp mắt, hắn đã lấy lại tinh thần, nhanh chân chạy lên sánh ngang với nàng.
- Mễ tỷ, vừa thấy đệ đã vội quay đầu đi vậy… không còn quan tâm đến đệ nữa sao? - Minh Long nặn ra một nụ cười, giọng nửa đùa nửa thật.
Tiểu Mễ lúc này mới quay sang nhìn hắn, ánh mắt bình thản như mặt hồ mùa thu, không gợn sóng. Nàng khẽ hành lễ:
- Minh Long sư huynh đã khỏe rồi sao? Chúc mừng huynh.
Nụ cười trên môi Minh Long khựng lại.
- Hả? Tỷ nói gì… sao nghe xa cách quá vậy? - hắn nhíu mày, giọng pha chút nghi hoặc.
Tiểu Mễ đáp, giọng nàng như phủ thêm một lớp sương mỏng:
- Không có gì. Nếu Minh Long sư huynh không còn việc gì nữa, Tiểu Mễ xin phép đi trước.
Nói rồi, nàng xoay người, bước nhanh, để lại sau lưng bóng áo xanh nhạt khuất dần trong hành lang dài. Minh Long đứng im vài nhịp, vẻ mặt ngơ ngác. Trong lòng hắn chỉ còn một câu hỏi lơ lửng:
-"Cái gì thế này? Bà nương này uống lộn thuốc rồi à? "
Chưa kịp nghĩ thêm, hắn liền sải bước đuổi theo, giơ tay gọi với:
- Ơ, này! Khoan đã, chờ ta với!
. ..
Minh Long cắm đầu chạy theo Tiểu Mễ, hai người một trước một sau đi qua con đường lát đá dẫn về phía thư viện. Trên cao, ánh nắng xuyên qua những tán cây cổ thụ, rơi thành từng vệt sáng lấp loáng trên nền đất. Gió mang theo mùi hương nhẹ của giấy mực thoảng qua, nhưng trong lòng Minh Long lại chẳng thấy thư thái chút nào.
Suốt cả ngày hôm nay, Tiểu Mễ vẫn giữ nguyên cái vẻ xa cách lạnh nhạt ấy. Nàng đi đâu hắn cũng tìm cớ ghé qua, mở lời vài câu trêu chọc, nhưng chỉ nhận lại những cái gật đầu xã giao và ánh mắt bình thản đến mức… khó chịu. Cảm giác như bị ai nhét một cục đá trong ngực, vừa nặng nề vừa bực bội, khiến hắn vò đầu bứt tai đến muốn phát điên.
Cuối cùng, chẳng chịu được nữa, Minh Long tăng tốc, vòng lên trước mặt, rồi bất ngờ đặt hai tay lên vai Tiểu Mễ.
- Mễ tỷ! - Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, giọng kiên quyết:
- Tỷ phải nói cho ta biết, rốt cuộc là vì sao.
Tiểu Mễ thoáng sững lại khi chạm phải ánh mắt ấy. Gương mặt nàng ửng hồng, muốn đưa tay gạt ra nhưng vai bị giữ chặt.
- Tỷ không nói lý do, ta không buông. - Minh Long nghiêm giọng.
Tiểu Mễ khẽ thở dài, rồi nói chậm rãi:
- Đệ… là người sắp có gia đình. Ta với đệ, nam nữ thụ thụ bất thân. Tốt nhất… nên giữ khoảng cách thì hơn.
Minh Long ngẩn ra như vừa nghe một chuyện nực cười.
- Ai nói với tỷ là ta sắp thành thân?
Tiểu Mễ mím môi:
- Lần trước… khi Thượng Quan tướng quân và phu nhân rời khỏi Dưỡng Thương Điện, ta nghe chính Thượng Quan phu nhân nói… ưng mắt đệ, muốn tác hợp đệ và Yên Nhi sư muội.
-"Phốc! "- Minh Long suýt sặc, suýt nữa là ho ra luôn:
- Vớ vẩn! Không có chuyện đó đâu! Ta còn muốn tránh xa cái gia tộc đó càng xa càng tốt đây.”
Ánh mắt Tiểu Mễ khẽ dao động:
- Thật… thật sao?
- Hoàn toàn thật! - Minh Long gật mạnh, rồi cau mày:
- Nhưng kể cả là như vậy… thì tại sao tỷ lại thay đổi nhanh như chớp thế?
Tiểu Mễ đỏ bừng mặt, lắp bắp:
- Không… không có gì.
Minh Long nheo mắt, giọng mang chút dò xét:
- Không lẽ… là tỷ đang…
Lồng ngực Tiểu Mễ phập phồng, hơi thở rối loạn.
- Không lẽ là tỷ đang sợ… nhỡ may ta thành thân thật thì phu nhân của ta sẽ hiểu lầm về quan hệ của chúng ta? - Minh Long cười cợt:
- Ây dà, yên tâm đi, tỷ vẫn luôn là tỷ tỷ tốt của ta thôi mà, không ai có thể nghi ngờ điều đó kể cả có là phu nhân của ta.
Như bị dội gáo nước lạnh, Tiểu Mễ lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng:
- Ừm, ta sợ như vậy đấy. - Nói xong, nàng xoay người rời đi, bước chân nhanh hơn trước.
Minh Long đứng ngẩn ra:
- Ơ… này… sao nói đi là đi vậy?
Bên trong thức hải, Ngọc Nhi ngồi trên ghế tựa, ôm Tiểu Lang đung đưa, hai tay day day thái dương, thở dài:
- Sao mà ngu thế không biết…
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!