Dòng Máu Của Rồng
Chương 17: TRONG GANG TẤC
Lời vừa dứt, Minh Long còn đang giữ nguyên biểu cảm"tâm hồn nữ tính"thì trong thức hải, Ngọc Nhi đã ho sặc sụa, tay vỗ vỗ trán, miệng thì thào:
- Ngươi… ngươi thật sự. .. hết thuốc chữa rồi.
Nữ nhân trước mặt thì khóe miệng co giật liên tục, ánh mắt vốn đã lạnh như băng giờ lại như đóng thêm một tầng sương nữa. Nàng hít sâu một hơi, hai tay đột nhiên nâng lên, kết thành pháp ấn.
- Tên biến thái ngươi đi chết đi!
Thủy linh lực từ hai tay nàng tuôn trào dữ dội như cuồng lưu vỡ đập, chưởng ảnh hóa thành một con bạch hổ bằng nước lao thẳng đến chỗ Minh Long, kình khí sắc bén khiến sàn đá cũng bị cắt rách như đậu hũ.
Minh Long hoảng hồn, toàn thân da gà da vịt dựng đứng, chân lập tức đạp mạnh xuống đất, lăn người né sang bên trong tích tắc. Cú chưởng đánh lệch đi, nổ ầm một tiếng xuyên thủng vách phòng phía sau.
- Tha mạng a! - Minh Long vừa bò vừa lăn vừa hét như con vịt bị vặt lông.
Nhưng nàng kia không hề có ý định dừng lại. Thân ảnh nàng như thiểm điện, từ sương mù lao đến, mỗi bước là một tiếng nổ nước vang lên, linh lực ngưng tụ thành từng đợt sóng dữ, sát khí ngút trời.
Minh Long mặt mày xám ngoét, mồm lắp bắp không ra câu.
Ngay khoảnh khắc chưởng ảnh thứ hai sắp giáng xuống đỉnh đầu hắn thì
[Đing!
Hệ Thống thông báo triệu hoán thành công:
Chúc mừng Ký Chủ đã nhận được phần thưởng nhiệm vụ: Ngũ cấp cực phẩm pháp bảo Áo Choàng Xích Vân, số lượng: 1. ]
Trong thức hải, Ngọc Nhi kêu lên:
- A! Đồ tốt! Mau triệu hoán, mặc vào ngay!
Minh Long cũng chẳng kịp hỏi nó là cái quái gì, thần trí lập tức động ý niệm:"Triệu hoán! "
Vụt!
Một luồng ánh sáng đỏ rực như hỏa diễm bùng nổ quanh thân thể hắn, Áo Choàng Xích Vân hóa thành từng sợi tơ ánh sáng cuốn quanh người hắn trong khoảnh khắc. Vừa mặc lên người, toàn thân hắn như hóa thành một làn khói đỏ nhẹ nhàng, thân ảnh đột nhiên biến mất không còn tăm tích.
ẦM! !!
Cú chưởng mang theo sát ý và toàn bộ linh lực Trúc Cơ hậu kỳ giáng thẳng xuống nền đá, để lại một cái hố sâu hoắm và những vết nứt tỏa ra khắp phòng.
Nữ nhân kia thở gấp, đôi mắt còn chưa kịp thích ứng với tốc độ vừa rồi. Trước mắt nàng lúc này… trống không.
- … Biến mất? - nàng lẩm bẩm.
Toàn bộ diễn biến, từ lúc Minh Long còn khóc lóc van xin đến khi cả thân ảnh biến mất, chỉ gói gọn trong vài giây đến mức ngay cả nàng, một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cũng không kịp nhận thức chuyện gì vừa xảy ra.
Minh Long lúc này đang nằm co quắp bên góc phòng, cơ thể run lên từng đợt như con chuột mới thoát nạn khỏi móng vuốt mèo hoang. Toàn thân hắn vẫn phủ bởi Áo Choàng Xích Vân - loại pháp bảo vừa cứu mạng hắn trong gang tấc. Hắn nhìn xuống tay mình, cảm giác lớp vải như một làn khói đỏ đang nhẹ nhàng trôi nổi quanh cơ thể, mơ hồ mà vô cùng thực tại.
[Hệ Thống chú thích Ngũ cấp cực phẩm pháp bảo Áo Choàng Xích Vân:
- Khi mặc vào sẽ bao phủ toàn bộ thân thể. Khi kích hoạt, người sử dụng có thể trở nên tàng hình hoàn toàn trước mắt đối phương và che đậy toàn bộ khí tức.
Hiệu lực có tác dụng với tu sĩ từ Hóa Thần hậu kỳ trở xuống. Thời gian duy trì: 2 khắc]
- Khặc, khặc… đúng là bảo bối! - Minh Long nuốt nước bọt ực một tiếng rõ to trong đầu, mắt không rời khỏi bóng lưng nữ nhân phía trước.
Ngọc Nhi trong thức hải cũng thở phào:
- May mà ngươi phản ứng nhanh, lại thêm có Thấu Thị kịp thời triển khai… nếu không, hôm nay xác định cúng ngươi bằng nhang thơm rồi.
Minh Long không dám đáp lại. Trán hắn đẫm mồ hôi, ánh mắt vẫn chăm chăm theo dõi nữ nhân đang đứng lưng quay về phía mình. Lúc này nàng đang khoác lên mình một bộ y phục mỏng nhẹ màu lam nhạt, dáng vẻ nghiêm nghị, sát khí vẫn chưa hề tiêu tán.
Chợt.
Cộp! Cộp! Cộp!
Nhiều tiếng bước chân vang vọng từ ngoài hậu viện.
Một giọng nam trung niên trầm ổn mà mang theo chút lo lắng vang lên:
- Yên Nhi! Ta nghe thấy động tĩnh lớn trong phòng con, có chuyện gì xảy ra vậy? Phụ thân có thể vào không?
Nữ nhân tên Yên Nhi hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại thần sắc, giọng nàng vang lên:
- Phụ thân, người vào đi.
Cánh cửa phòng mở ra. Một người đàn ông trung niên râu quai nón, hình thể cao lớn, đôi mắt sáng như đuốc bước vào. Ông ta mặc cẩm bào màu nâu sậm, bên hông treo một thanh đoản đao, chỉ riêng khí thế quanh người đã đủ khiến linh khí nơi hậu viện dao động từng đợt.
Ngay khi bước vào, ánh mắt người đàn ông đảo quanh căn phòng: chiếc giường chăn chiếu xộc xệch, nền đá có vết nứt, một góc phòng cháy xém nhẹ, ánh mắt ông trầm xuống, sắc mặt lạnh băng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Yên Nhi quay người lại, giọng căm phẫn vẫn chưa tan:
- Có một con chuột nhắt đột nhập vào phòng con. Lúc ta phát hiện thì nó đã biến mất không một dấu tích.
- Chuột nhắt? - Giọng trung niên nam nhân hạ thấp, rồi đột nhiên
Ầm!
khí tức tu sĩ Nguyên Anh viên mãn bạo phát, một luồng sát ý lạnh buốt tỏa ra khiến cả gian phòng như nghẹt thở.
- Kẻ nào… dám rình tiểu nữ của ta tắm! ?
Minh Long lúc này chỉ thiếu nước khóc. Ngọc Nhi thì không nói được lời nào, chỉ cắn tay áo trong thức hải mà run lẩy bẩy.
- Nguyên Anh viên mãn… con bà nó, đây là muốn lấy mạng ta sao?
Yên Nhi thấy phụ thân mình có dấu hiệu nổi sát tâm, cũng vội lên tiếng trấn an:
- Phụ thân đừng vội. Con không nghĩ kẻ đó có thể rời đi nhanh như vậy, chắc chắn là có pháp bảo hoặc thủ đoạn nào đó che mắt chúng ta.
Nghe vậy, người trung niên lập tức phất tay, lạnh giọng:
- Người đâu! Lập tức phong tỏa toàn bộ hậu viện, lục soát từng gốc cây ngọn cỏ! Bắt được kẻ đột nhập… giết không tha!
- Rõ! - Hàng chục tiếng hô bên ngoài vang lên như sấm.
Minh Long nghe vậy, cả người lạnh toát, đến thở mạnh cũng không dám. Cả người hắn dính đầy bùn đất, rách rưới, máu khô lại, lại trốn ngay trong phòng nữ nhân vừa tắm xong… Nếu bị bắt, dù có mọc miệng cả trăm cái cũng không thể giải thích được.
Ngọc Nhi thì thầm:
- Nếu bây giờ ngươi đánh rắm một cái thôi, xác định ngươi sẽ bị ném xuống luyện ngục sống không bằng chết.
Minh Long lẩm bẩm:
- Không đánh rắm… không hắt xì… ngứa mũi nhưng không hắt xì cũng không đánh rắm.
Cả hai người, một thật một ảo, giờ chỉ cầu trời… cho cái Áo Choàng Xích Vân này đừng đột nhiên… hết hiệu lực.
Lúc này, toàn bộ gia viên đã bị lục tung. Hộ vệ áo giáp đen di chuyển liên tục qua từng dãy hành lang, tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngớt, ánh sáng từ những viên dạ minh châu treo cao soi sáng từng ngóc ngách. Bên trong căn phòng, nữ nhân kia cùng phụ thân nàng đang đích thân dò xét từng chi tiết một. Gầm giường, hộc tủ, vách tường, cả bồn nước cũng bị khuấy tung.
Minh Long thì đang ép chặt thân người sát đất phía sau một chiếc tủ thấp, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm lưng áo. Từng nhịp tim hắn đập như trống trận. Hơi thở hắn đã kịp điều chỉnh cho đều, không thở mạnh, không run tay, không được để phát ra tiếng động nào, chỉ một âm thanh nhỏ cũng đủ khiến hắn mất mạng.
Đợi đúng khoảnh khắc hai người xoay lưng lại, Minh Long nghiến răng, lấy hết can đảm, bắt đầu bò. Từng động tác chậm chạp như một con ốc sên, lòng bàn tay ép chặt xuống sàn, cánh tay và đầu gối cử động sát mặt đất để giảm thiểu tối đa tiếng cọ xát. Hắn lần lượt bò ngang qua chân hai người, từng bước một, thận trọng như đang đi qua lưỡi đao.
- Không được nhìn xuống… không được quay lại…
Một tiếng “rắc”nhỏ vang lên khi đầu gối hắn vô tình chạm phải một miếng mảnh sành vỡ, Minh Long đông cứng lại trong khoảnh khắc.
- Hửm? - Nữ nhân chợt quay đầu.
Minh Long lập tức bất động, không thở, không chớp mắt.
- Chắc chỉ là gió làm rơi cái gì… - nàng cau mày lẩm bẩm rồi quay đi.
Chỉ khi tiếng bước chân hai người rời xa, Minh Long mới một mạch lách người ra khỏi căn phòng, tim vẫn chưa dám đập mạnh trở lại.
Ra đến sân vườn phía sau, hắn lập tức ép người dọc theo mép tường, rón rén từng bước, chân giẫm nhẹ như mèo. Ánh sáng từ các cột đèn pháp khí khiến mọi góc tối đều bị soi rõ, từng tốp hộ vệ cầm thương đi qua tuần tra, tiếng quát tháo lẫn tiếng đèn lồng rung chuyển hòa cùng tiếng bước chân nặng nề, tất cả khiến nơi đây chẳng khác gì một pháo đài bị báo động cấp cao nhất.
Minh Long vừa lách người tránh một tốp lính thì nhìn thấy một góc tường vắng người ở cuối sân. Hắn lập tức lao đến, nấp sau một bức tượng đá hình mãnh thú, đưa mắt đo chiều cao bức tường cao ít nhất phải đến ba trượng.
- Móa nó. .. cao thế này ta mà trèo thì chả khác gì cá chạch leo cột. - Minh Long thầm rủa.
Đúng lúc ấy, ánh mắt hắn lóe lên, trong đầu bật ra một kế. Không chần chừ, hắn giơ tay phải, Lôi Ấn Tàn Ảnh lập tức được khắc lên điểm cao hai phần ba bức tường. Sau đó, hắn lùi lại vài bước, hít sâu một hơi, nhắm điểm tiếp xúc.
- Phi Lôi Thần Thuật!
Một đạo ánh chớp lóe lên, hắn dịch chuyển đến điểm đánh dấu ngay giữa không trung, và nhờ đà lao tới trước đó, toàn thân bật lên thêm lần nữa, bàn tay chụp được mép tường.
- Ráng lên… - Minh Long nghiến răng, cơ bắp căng cứng, hai chân đạp mạnh vào mặt tường, leo qua thành công.
Ngọc Nhi từ trong thức hải vỗ tay:
- Đầu óc không tệ chút nào, lúc nguy hiểm lại cực kỳ tỉnh táo.
Minh Long thở hổn hển, toàn thân như nhũn ra, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười toe toét:
- Chứ sao nữa.
Không dừng lại quá lâu, hắn nhanh chóng lẩn vào một con hẻm nhỏ, rồi vút chạy dọc theo con phố, bóng người chìm vào giữa màn đêm, hòa tan trong những ánh đèn lờ mờ của thành trấn.
. ..
Trời cuối cùng cũng hửng sáng, ánh dương nhẹ rọi qua từng mái ngói cũ kỹ, len qua tán cây rậm rạp trải dài khắp dãy phố. Minh Long lúc này miệng ngáp ngắn ngáp dài, dáng vẻ bơ phờ như thể vừa lết từ trong địa ngục ra, đôi mắt thâm quầng, tóc tai rối bù, y phục rách rưới lấm lem bùn đất lẫn máu khô. Dù đã thoát nạn, nhưng hắn cũng vừa trải qua một đêm có thể gọi là"mười phần mệt mỏi".
Hắn bước đi giữa dòng người tấp nập qua lại, ánh mắt của đám người qua đường đều đồng loạt quét nhìn hắn như đang đánh giá một kẻ hành khất. Có người còn che miệng thì thào: “Tên này trông như từ bãi rác mới chui ra…”
Minh Long phớt lờ, vừa lê bước vừa hỏi nhỏ trong thức hải:
- Giờ ta nên làm gì tiếp theo đây, Ngọc Nhi?
Ngọc Nhi giọng bình thản nhưng đầy ý tứ:
- Việc đầu tiên… là đi tắm. Sau đó thay ngay một bộ y phục ra dáng người sống trong xã hội tu chân. Đừng để người ta nghĩ ngươi vừa đào thoát từ tử lao ra nữa.
Minh Long trợn mắt:
- Tắm thì tắm… nhưng tiền đâu hả?
Ngọc Nhi nghe thế thì bật cười:
- Ngươi quên rồi sao? Mau mang đám yêu đan thu được từ đêm qua đi bán, đổi lấy Linh Thạch. Có tiền rồi tính sau.
- À há! - Minh Long đập tay một cái, vẻ mặt tỉnh hẳn ra:
- Suýt nữa thì quên khuấy mất.
Nghĩ vậy, hắn lập tức chạy vội về phía một quầy bán khoai nướng ven đường, nơi đang nghi ngút khói. Một người đàn ông đang nhóm than, thoạt nhìn thấy Minh Long, mặt lập tức đổi sắc, hai tay xua lấy xua để:
- Không có gì cho đâu mà xin! Đi chỗ khác đi!
Minh Long lập tức nở một nụ cười vô hại, giọng thân thiện:
- Không không, huynh đệ hiểu lầm rồi. Ta đâu có xin ăn. Chỉ là… muốn hỏi chút chuyện thôi.
Người bán khoai nheo mắt, bán tín bán nghi.
Minh Long cúi đầu lễ độ hỏi:
- Huynh cho hỏi, quanh đây có chỗ nào trao đổi yêu đan không?
Người bán khoai chậc lưỡi, đáp:
- Hết con đường này, rẽ trái, nhìn bên tay phải là thấy biển hiệu Bách Bảo Các to tướng. Cứ vào đó, muốn bán gì cũng có người thu mua.
- Đa tạ huynh đài! - Minh Long cúi đầu lần nữa rồi quay đi.
Đi được vài bước, hắn bỗng ngoảnh đầu lại, gãi đầu hỏi thêm một câu:
- À, mà… nơi đây là đâu thế?
Người bán khoai nhíu mày khó hiểu, giọng kéo dài:
- Đây là… Trường An Thành.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!