Dòng Máu Của Rồng
Chương 31: XAO XUYẾN
Lời phản đối vừa dứt, toàn trường đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm.
Chính là Trần Ảnh, và người còn lại không ai khác chính là Liệt Khang nhị thiếu gia Liệt gia. Không khí giữa quảng trường như đông cứng lại, vô số tiếng xì xào bắt đầu vang lên.
- Là nhị vị thiếu gia. ..
- Bọn họ dám phản đối cả quyết định của Tông chủ sao?
- Chắc chắn có lý do, không thể nào vô cớ…
Ngũ vị trưởng lão vốn đang định bước lên khuyên giải thì Hằng Dương chỉ khẽ đưa tay ra hiệu, ngăn lại. Ánh mắt của vị tông chủ Hằng Thiên Tông trầm ổn nhìn hai người trẻ tuổi phía trước, giọng không vui không giận, chỉ như một vị trưởng giả thỉnh giáo hậu bối:
- Nhị vị thiếu gia, có thể cho lão phu biết… vì sao lại phản đối quyết định này?
Trần Ảnh bước ra một bước, ôm quyền chắp tay, ngữ khí không nhanh không chậm, từng chữ đều vang dội giữa quảng trường:
- Thưa Tông chủ, bọn vãn bối vô cùng kính ngưỡng Hằng Thiên Tông. Vì vậy mới không quản ngàn dặm xa xôi, theo lệnh chiêu mộ mà đến đây, cũng như bao tu sĩ khác tụ họp từ khắp bốn phương, chỉ để mong giành lấy một suất gia nhập tông môn danh tiếng bậc nhất Thủy Vân Quốc.
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp, mắt vẫn nhìn thẳng vào Hằng Dương:
- Thế nhưng, từ đầu vòng khảo nghiệm đến nay, tông môn chưa từng nhắc đến việc có tồn tại cái gọi là Bạch tư chất. Cũng chưa có bất kỳ thông tin nào cho thấy, chỉ cần đạt được tư chất ấy… thì có thể lập tức vượt qua toàn bộ vòng khảo thí còn lại. Nếu quyết định như vậy, e rằng sẽ khiến hàng trăm, hàng ngàn người tại đây cảm thấy thiếu công bằng.
Lời nói vừa dứt, không ít tu sĩ tại quảng trường khẽ gật đầu, vẻ mặt đồng tình.
Liệt Khang cũng không chậm trễ, từ sau bước ra, áo bào khẽ phất theo gió, chắp tay hướng về Tông chủ, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần sắc bén:
- Thưa Tông chủ, ngoài việc chưa từng công bố về Bạch tư chất, vãn bối còn một nghi vấn nữa. Đó là… người này là ai?
Hắn đưa mắt nhìn thẳng vào Minh Long:
- Trước khi đến đây, chưa từng nghe danh, chưa từng thấy mặt, cũng không biết tu vi hay thực lực thật sự của hắn thế nào. Nếu chỉ dựa vào một màu sắc từ Khảo Tư Thạch, dù cho là hiếm thấy đi nữa mà bỏ qua toàn bộ quy trình chính thống, e rằng sẽ làm tổn thương đến uy tín và lòng người. Xin Tông chủ thứ lỗi cho vãn bối nói thẳng… nhưng quyết định như vậy, thật khó tránh khỏi mất lòng công chúng.
Một câu này vừa nói ra, quảng trường xôn xao hơn hẳn.
- Nói có lý đó…
- Chẳng ai biết hắn là ai mà đã được thăng làm đệ tử chân truyền…
- Dù Bạch tư chất thật sự hiếm có, nhưng cũng nên khảo nghiệm thực lực chứ…
Tiểu Mễ đứng một bên, đôi mắt lạnh đi vài phần, khóe môi khẽ mím lại, thầm mắng:
- Còn không phải do các ngươi không phục vì thân phận thấp hơn lại có tư chất vượt qua mình hay sao…
Lúc này, Hằng Dương vẫn giữ nguyên vẻ trầm ổn, ánh mắt lặng lẽ nhìn toàn trường, rồi quay về phía các trưởng lão, nhẹ nhàng hỏi:
- Các ngươi… thấy sao?
Đại trưởng lão Hằng Vân bước lên, chắp tay ôm quyền, cúi người hành lễ:
- Bẩm Tông chủ, lời nói của nhị vị thiếu gia thật sự… cũng rất có lý.
Minh Long nghe một tràng phản đối, lòng không khỏi thầm mắng:
- Móa nó, phiền phức như vậy cơ à?
Vẻ mặt hắn không đổi, nhưng trong lòng đã sớm thấy nực cười. Còn đang suy nghĩ thì giọng nói trầm ổn của Hằng Dương lại vang lên, lần này không phải hỏi các trưởng lão, mà là hỏi cả toàn trường:
- Chư vị thấy sao?
Lời vừa dứt, quảng trường lại rộ lên tiếng bàn tán. Người thì cho là quyết định kia hợp lý, người thì vẫn bán tín bán nghi.
Giữa lúc đó, một giọng nói vang lên rõ ràng giữa bầu không khí:
- Vãn bối cảm thấy lời vừa rồi của nhị vị công tử rất có lý.
Tất cả đồng loạt quay đầu nhìn, chính là Vinh Trường, tam công tử Vinh gia. Y bước ra một bước, ôm quyền nói tiếp:
- Dù người này có Bạch tư chất hiếm thấy, nhưng nếu muốn được mọi người tâm phục khẩu phục, thì nên tham gia đầy đủ các vòng sau như tất cả chúng ta. Như vậy mới gọi là công bằng.
Nói xong liền cúi đầu chắp tay hành lễ với Hằng Dương, giọng không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Không đợi Tông chủ trả lời, một giọng khác lại vang lên từ phía bên kia:
- Vãn bối Hữu Thần cũng đồng ý với quan điểm ấy.
Rồi từng tiếng phụ họa vang lên khắp nơi, không khí gần như nghiêng hẳn về một hướng.
- Đúng vậy!
- Tiếp tục khảo nghiệm đi, cho công bằng!
Hằng Dương đứng yên lặng lắng nghe mọi người xôn xao một lúc, rồi quay người lại, ánh mắt rơi lên người Minh Long, ánh sáng trong mắt phức tạp mà bình hòa:
- Tiểu tử, ngươi nghĩ sao?
Minh Long chắp tay, ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết. Hắn chậm rãi lên tiếng, rút lại hai chữ"đệ tử"khi nãy từng nói, từng câu từng chữ vang vọng:
- Vãn bối… sẵn sàng.
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại dứt khoát như lưỡi đao chém vào không khí căng thẳng lúc này, khiến không ít người có mặt ở đây ngẩn ra trong thoáng chốc.
Hằng Dương gật gù, nụ cười thản nhiên nở trên môi:
- Vậy thì… tiếp tục đi.
Ông phất tay áo rộng, linh lực khẽ động. Trên quảng trường vốn chỉ có ba khu vực đánh dấu bằng ba màu: đỏ, lục và lam, thì nay, một ô mới hiện ra. Ánh sáng trắng thuần khiết ngưng tụ lại thành một vòng tròn nằm tách biệt hẳn bên cạnh ba khu vực còn lại.
Ngũ trưởng lão Túc Thệ lập tức lên tiếng, phất tay ra hiệu:
- Minh Long, tiến vào khu vực Bạch tư chất.
Minh Long không chần chừ, sải bước về phía vị trí ánh sáng trắng.
Vừa đi, vừa đúng lúc hắn lướt qua bên cạnh Liệt Khang, người duy nhất đứng trong khu vực Hồng tư chất.
Ánh mắt hai người như có cảm ứng, vô thức chạm vào nhau một khắc. Không ai nói gì, chỉ ánh nhìn lặng lẽ giao thoa, ẩn ẩn như có hỏa diễm lập lòe.
Minh Long không dừng lại, tiếp tục bước thẳng về phía khu vực dành cho riêng mình.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt lúc này đều dõi theo bước chân của hắn.
Khu vực ánh sáng trắng.
Chỉ có một mình hắn đứng đó.
Ngay cạnh, khu vực ánh sáng đỏ.
Cũng chỉ có một người - Liệt Khang.
Một màn vừa rồi kết thúc, tứ trưởng lão Hàn Mộc bước lên phía trước, ánh mắt quét qua toàn trường, rồi cất giọng rõ ràng:
- Khảo nghiệm tiếp tục.
Từng người, theo hàng ngũ đã xếp sẵn, lần lượt bước đến trước Khảo Tư Thạch. Trật tự được giữ vững nghiêm ngặt, không ai dám gây náo loạn dưới ánh mắt của các vị trưởng lão cùng hơn một ngàn người đang quan sát.
Một thiếu niên áo xám bước lên, đặt tay lên tảng đá. Một tia sáng đen nhạt bắn lên, Hắc tư chất. Không cần thông báo thêm, người nọ cúi đầu chắp tay, rời khỏi quảng trường. Sau hắn, hai người tiếp theo cũng lần lượt tiến lên, đều là Hắc tư chất. Cảnh tượng lặp lại y hệt: ánh sáng đen, sự thất vọng, rồi lặng lẽ rút lui.
Khảo nghiệm diễn ra liên tục, càng về cuối, số người đạt được Lam hay Lục tư chất càng hiếm. Đa phần đều là Hắc tư chất.
Trong đám đông, có kẻ rũ mắt cam chịu, có người không phục lặng lẽ siết nắm tay, cũng có kẻ mặt mũi trắng bệch không dám tin, có người gào khóc, cần người thân dìu xuống. Nhưng quy tắc là quy tắc, không ai có thể tranh cãi.
Từng cái tên bị loại được đánh dấu nhanh chóng. Không khí nặng nề như bị áp xuống theo từng lượt khảo nghiệm.
Cuối cùng, người cuối cùng cũng bước lên, một thiếu nữ dáng người mảnh mai, ánh mắt bối rối. Đặt tay lên Khảo Tư Thạch, nhưng chỉ một luồng sáng đen yếu ớt phóng ra, kết thúc giấc mộng tu đạo của nàng. Nàng cúi người hành lễ, lặng lẽ rời khỏi trong sự im lặng của toàn trường.
Tứ trưởng lão Hàn Mộc bước lên, ánh mắt quét qua bốn khu vực phía trước quảng trường. Mỗi khu vực được đánh dấu rõ ràng bởi pháp trận bên dưới, mỗi nhóm người đều đã an vị.
- Khu vực Lam tư chất: 80 người. Họ đứng thành năm hàng gọn gàng, tuy số lượng nhiều nhất, nhưng trong ánh mắt ai cũng hiểu rõ Lam tư chất là mức trung bình, con đường sau này cần nỗ lực gấp bội.
- Khu vực Lục tư chất: 20 người. Số lượng tuy ít hơn nhưng ai nấy đều có khí độ ổn định, đứng lặng lẽ, ánh mắt điềm tĩnh, đa phần là các công tử, tiểu thư từ các thế gia vọng tộc.
- Khu vực Hồng tư chất: chỉ có hai người. Một là Liệt Khang, một là người thần bí diện mạo che kín, không ai biết rõ thân phận. Họ đứng cách biệt, không giao tiếp với ai, khí thế nội liễm.
- Khu vực Bạch tư chất: chỉ duy nhất một người. Minh Long đứng đó một mình, ánh sáng trắng nhàn nhạt bao phủ xung quanh, khiến người khác vô thức không dám đến gần. Hắn vẫn giữ tư thế đứng thẳng, ánh mắt không dao động.
Từ một ngàn người ban đầu, sau khảo nghiệm vòng đầu tiên, chỉ còn vỏn vẹn 103 người được giữ lại.
Tỷ lệ bị loại quá cao.
Một con số nói lên mức độ cạnh tranh tàn khốc của kỳ chiêu mộ Hằng Thiên Tông, một trong tứ đại tông môn trấn thủ Thủy Vân Quốc.
Hàn Mộc trưởng lão bước lên phía trước, ánh mắt lướt qua bốn khu vực đã được phân định, giọng nói trầm ổn vang lên rõ ràng giữa quảng trường:
- Vòng thứ nhất, Khảo Nghiệm Tư Chất đến đây kết thúc. Tất cả những người đã vượt qua, sáng ngày mai sẽ tiến hành vòng tiếp theo.
Nói xong, ngũ trưởng lão Túc Thệ đưa tay kết ấn, linh lực lưu chuyển quanh người. Chỉ thấy trước mặt mỗi người đang đứng trong các khu vực tư chất lập tức hiện ra một chiếc vòng tay do linh lực tạo thành, ánh sáng nhàn nhạt cùng màu với tư chất người đó vừa được đánh giá - lam, lục, hồng và bạch.
Chiếc vòng tay đơn giản, không hoa văn phức tạp nhưng khắc rõ ấn ký của Hằng Thiên Tông, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay từng người. Từ khí tức phát ra, có thể nhận thấy nó không chỉ là vật đánh dấu, mà còn mang chức năng như một chiếc chìa khóa, chỉ người đủ tư cách mới có thể tiến vào vòng sau.
Lúc này, phía trên cao, Hằng Dương đang ngồi quan sát nhẹ nhàng đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, áo bào trắng khẽ tung bay theo gió. Lão đưa mắt nhìn xuống toàn trường, dừng lại một thoáng nơi Minh Long đang đứng một mình trong khu vực màu trắng, sau đó gật đầu, giọng bình thản:
- Ngày mai tiếp tục. Bây giờ, quay về nghỉ ngơi đi.
Dứt lời, thân ảnh Hằng Dương hóa thành một vệt sáng trắng nhạt, phóng vút lên tầng không, biến mất không để lại chút ba động nào.
Tất cả đệ tử, trưởng lão cùng các thế lực đang quan sát bên ngoài lập tức chắp tay, đồng thanh hành lễ:
- Cung tiễn Tông Chủ.
. ..
Tất cả tu sĩ tham gia kỳ tuyển chọn, dưới sự dẫn dắt của các vị trưởng lão, nhanh chóng tản ra rời khỏi quảng trường, tiến về nơi nghỉ ngơi đã được chuẩn bị từ trước.
Bên ngoài quảng trường, Minh Long cùng Tiểu Mễ vừa bước ra thì đã thấy Thanh Sơn hớt hải chạy đến. Hắn vừa rồi đứng ngoài quan sát toàn bộ sự việc, giờ phút này không kìm được niềm vui, ôm chầm lấy cả hai, giọng đầy kích động:
- Tốt rồi! Thật sự tốt rồi! Hai người đều vượt qua! Mà Minh Long đệ… đệ, đệ rốt cuộc là người thế nào vậy hả? Khiến cả Tông chủ cũng phải đích thân xuất hiện!
Minh Long cười khan, định nói gì đó nhưng chưa kịp thì đám người Trần Ảnh và Trần Tâm lướt qua sát bên. Cả hai không giấu giếm ánh nhìn lạnh lẽo, khóa chặt vào thân ảnh Minh Long. Cảm nhận rõ luồng sát khí nhè nhẹ ấy, Minh Long khẽ nghiêng đầu, thầm nghĩ:
-"Hai tên này, đầu óc chắc có vấn đề. .. "
Rồi dửng dưng quay mặt đi, chẳng mấy để tâm. Dù sao đây là kỳ tuyển chọn công khai, ai cũng bị giám sát nghiêm ngặt, sẽ chẳng ai dám làm gì dại dột vào lúc này.
Ở một góc khác, trong đám đông đang lục tục rời khỏi, Liệt Khang cũng đảo mắt nhìn quanh, chợt phát hiện bóng người thần bí đứng cùng khu vực với hắn lúc nãy, người duy nhất đạt Hồng tư chất bên cạnh hắn đã không thấy đâu. Dường như người đó rời khỏi quảng trường từ lâu, không một tiếng động, chẳng ai hay biết.
Hơi cau mày, Liệt Khang nhanh chóng rảo bước về phía Thượng Quan Yên Nhi, lúc này đang được hai hộ vệ đi cùng hộ tống. Hắn tiến lại gần, giữ nụ cười nho nhã, khẽ chắp tay:
- Thượng Quan tiểu thư, tối nay Hằng Thiên Trấn có trăng sáng, cảnh sắc hữu tình. Nếu không phiền, không biết ta có vinh hạnh được đồng hành?
Yên Nhi nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh như sương đọng một tia lễ độ nhưng xa cách. Nàng khẽ đáp, giọng vẫn bình thản như từ chối một lời xã giao:
- Liệt công tử có lòng, ta xin đa tạ. Chỉ là ngày mai còn phải chuẩn bị cho vòng khảo nghiệm tiếp theo, e không tiện.
Dứt lời, đôi mắt nàng bất giác lướt về phía xa, nơi Minh Long đang cùng Tiểu Mễ và Thanh Sơn trò chuyện.
Liệt Khang nhận ra rõ ràng ánh mắt ấy. Hắn cũng quay đầu nhìn theo, bắt gặp thân ảnh Minh Long, trong lòng thoáng trầm xuống, ánh mắt vô thức hẹp lại.
- Kẻ này. .. rốt cuộc là ai?
. ..
Tối đến, trong căn phòng của khách điếm được chỉ định dành cho các tu sĩ đã vượt qua vòng khảo nghiệm đầu tiên, ánh sáng từ những chiếc đèn linh thạch treo trên trần dịu dàng tỏa xuống. Ba người Minh Long, Tiểu Mễ và Thanh Sơn quây quần quanh một bàn ăn được bày biện đầy ắp món ngon, linh cốt hầm sâm, cá linh lam nướng mật ong, bánh gạo ngọc cẩm thơm phức. ..
Thanh Sơn vừa gắp vừa xuýt xoa:
- Goa, không hổ danh là tông phái hàng đầu của Thủy Vân Quốc! Đãi ngộ thế này, thật sự khiến người ta kính phục đến rơi nước mắt.
Vừa nói xong, hắn đã vùi mặt vào đống thức ăn, ăn một cách nhiệt tình không chút khách khí. Minh Long và Tiểu Mễ nhìn nhau rồi phá lên cười.
Sau một lúc, Tiểu Mễ đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói:
- Nghe nói cứ đến dịp chiêu mộ đệ tử như thế này thì Hằng Thiên Trấn nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Phố phường tấp nập, tu sĩ từ khắp nơi tụ về. .. Lát nữa chúng ta ra ngoài dạo phố một chút đi.
Thanh Sơn nghe vậy thì lập tức xua tay:
- Không đâu! Ta đứng ngoài cả ngày rồi, mệt muốn chết đây, giờ chỉ muốn ngủ thôi! Hai người đi đi, để ta ôm giấc mộng trong bụng no nê này.
Hắn vừa dứt lời thì đã trèo lên giường, nằm vật ra như một cái bao gạo, không đến mấy hơi thở đã bắt đầu ngáy nhè nhẹ.
Tiểu Mễ quay sang Minh Long, ánh mắt khẽ cong lên:
- Đệ có đi không?
Minh Long đứng dậy, vươn vai một cái, đáp nhẹ:
- Dạo phố một chút cũng tốt, xem náo nhiệt, thư giãn đầu óc.
Hai người rời khỏi khách điếm, hòa vào dòng người tấp nập đang đổ ra các con phố của Hằng Thiên Trấn. Trời đã tối, nhưng ánh sáng rực rỡ từ những chiếc lồng đèn linh thạch khiến cả trấn như chìm trong sắc màu huyền ảo. Tiếng nhạc dân gian, tiếng rao hàng, tiếng trẻ nhỏ nô đùa vang lên không ngớt.
Cả hai dừng lại trước một đoàn kịch đang biểu diễn ở đầu ngõ. Những nhân vật trong tích truyện cổ xưa tung hoành trên sân khấu gỗ, ánh lửa phản chiếu gương mặt khán giả sáng rỡ. Minh Long và Tiểu Mễ cười khúc khích, vỗ tay không ngớt theo từng hồi trống vang.
Rồi họ tiếp tục đi, lướt qua một quầy hàng trang sức. Dưới ánh đèn linh thạch, những chiếc trâm, vòng tay, dây chuyền. .. đều ánh lên vẻ rực rỡ. Tiểu Mễ ngoài mặt thì không để tâm, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự chú ý. Nàng ngắm lướt từng món, nhưng rồi vẫn bước tiếp, như chẳng có gì.
Từ nhỏ, nàng đã quen sống tiết kiệm. Trước mặt huynh trưởng luôn tỏ ra không cần, nhưng đều là nữ nhân, có ai không muốn làm đẹp?
Minh Long khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, như hiểu ra điều gì. Khi Tiểu Mễ đã đi xa mấy bước, hắn lặng lẽ quay lại quầy hàng.
- Ngọc Nhi, ngươi thấy cái nào đẹp?
Trong đan điền, Ngọc Nhi đang ngồi vắt chân ôm Tiểu Lang, bĩu môi:
- Cũng biết tán gái rồi đấy? Không uổng công ta dạy dỗ!
Minh Long trợn mắt:
- Đừng nói nhảm, giúp ta đi.
Ngọc Nhi đảo mắt, chỉ vào một cây trâm bằng bạch ngọc tinh xảo, hình dáng như một cánh sen khảm ngọc lam.
- Cây kia. Rất hợp với nàng ấy.
Minh Long không chút do dự rút ra 50 linh thạch trung phẩm thanh toán. Người bán hàng cười tươi rói:
- Khách quan có mắt thật tinh!
Lúc này, Tiểu Mễ đang đứng chờ ở ngã rẽ, ngoái đầu lại thì không thấy Minh Long đâu. Vừa định mở miệng gọi, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt. Nàng hơi giật mình, đưa tay đánh nhẹ vào vai hắn:
- Đệ trốn đi đâu vậy?
Minh Long mỉm cười, không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa ra cây trâm ngọc:
- Quà chúc mừng tỷ đã qua vòng một.
Tiểu Mễ mở to mắt, có phần ngỡ ngàng. Nàng vội lùi nửa bước:
- Làm gì vậy, đệ… mua mấy thứ này làm gì? Tốn kém lắm, mau đem trả lại đi.
Minh Long lắc đầu:
- Không đáng là bao. Coi như cảm tạ tỷ và huynh Thanh Sơn đã cho ta đi cùng. Nếu không, ta đã lạc đường mất rồi.
Rồi không để nàng từ chối, hắn vòng tay nhẹ nhàng cài trâm lên búi tóc của Tiểu Mễ.
Khoảnh khắc đó, dường như tất cả âm thanh, ánh sáng, cả dòng người qua lại đều lắng xuống. Thời gian ngưng đọng trong vài giây tĩnh lặng.
Ánh sáng từ chiếc trâm bạch ngọc phản chiếu vào đôi mắt của nàng, sáng lên như gợn sóng nơi đáy hồ. Tiểu Mễ ngây ra một khắc, tay chạm nhẹ vào mái tóc, môi khẽ mím lại, nhưng không giấu nổi ánh nhìn xao động nơi khóe mắt.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!