Dòng Máu Của Rồng

Chương 45: LIỆT KHANG NGHIÊM TÚC

#DMCR#VP:

Theo hiệu lệnh của đại trưởng lão, cuộc tỉ thí chính thức bắt đầu.

Phía trước Hằng Đạt hộ pháp lúc này là ba chiếc rương đồng to lớn được đặt ngay ngắn, mỗi chiếc tương ứng với một bảng đấu. Bên trong từng rương là các thẻ bài đồng ghi số báo danh của thí sinh đã đăng ký tham gia.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Hằng Đạt, không khí trở nên im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng hít thở đầy căng thẳng. Hằng Đạt đưa tay chậm rãi, thận trọng thò vào chiếc rương đầu tiên bảng Trúc Cơ hậu kỳ, rút ra từng lá thăm một. Cặp đấu đầu tiên xuất hiện, rồi tiếp đó là bảng Kim Đan sơ kỳ, Kim Đan trung kỳ các lá thăm được lấy ra lần lượt, tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt quanh quảng trường khi những cặp tên quen thuộc xuất hiện.

Trên khán đài dành cho các đệ tử quan chiến, tiếng hô vang không ngừng. Các trận đầu tiên đã bắt đầu, từng cặp bước lên võ đài, kết giới trận pháp lập tức được kích hoạt, ánh sáng xanh nhạt bao phủ toàn bộ lôi đài.

Minh Long đứng cùng các đệ tử khác, mắt chăm chú quan sát. Dù chưa đến lượt mình, hắn vẫn không bỏ qua bất kỳ trận nào. Trực giác chiến đấu bén nhạy khiến hắn âm thầm đánh giá từng đối thủ tiềm năng. Và đúng như lời đồn, mỗi đệ tử nội môn của Hằng Thiên Tông đều thể hiện ra thực lực phi phàm.

Một trận đấu ở bảng Trúc Cơ vừa kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm. Một đệ tử tu vi Trúc Cơ viên mãn, thân hình cao gầy thi triển thân pháp gió lốc đã đánh bật đối thủ ra khỏi võ đài trong tích tắc, chiêu thức phối hợp linh hoạt đến mức mắt thường khó bám kịp. Phía xa, một nữ đệ tử dùng thực vật khống chế chi chít rễ cây cuốn chặt lấy đối thủ, khiến Minh Long xem phải cảm thán.

- Thật không hổ danh Hằng Thiên nội môn, ai nấy đều có bản lĩnh riêng!

Tiếng bàn luận dày đặc khắp khán đài:

- Không thể xem thường Trúc Cơ nữa rồi! Có người đã luyện đến cực hạn của cảnh giới ấy rồi.

Rồi ánh mắt mọi người nhanh chóng chuyển hướng khi tên hai người ở bảng Kim Đan sơ kỳ được gọi lên:

- Tào Hưng đấu với Trần Ảnh.

Hai người này đều là thiên tài đến từ các thế gia lớn trong Thủy Vân Quốc. Không khí thoắt cái trở nên ngột ngạt. Võ đài sáng lên, trận đấu bắt đầu.

Trần Ảnh khoác Lục y, tay cầm chiếc quạt bằng băng tinh, linh lực lạnh lẽo toát ra khiến nhiệt độ toàn bộ lôi đài giảm xuống rõ rệt. Hắn phẩy quạt một cái, băng khí cuộn trào, kết tụ thành một thanh trường kiếm bằng băng lơ lửng bay xung quanh.

Nhưng lạ lùng là băng kiếm ấy không lạnh giá âm u như người ta tưởng, mà xung quanh lại tỏa ra vầng hào quang như ánh thái dương, vừa sáng chói vừa rực rỡ.

Một đệ tử quan sát hét lên:

- Là Hằng Thiên Thất Hình Kiếm! Trọng thiên thứ nhất - Dương Khí Hóa Trường Kiếm!

- Trời ạ! Không ngờ hắn không chỉ lĩnh ngộ được tầng thứ nhất mà còn có thể kết hợp với Băng linh lực! Đây là ngộ tính cao đến thế nào?

- Thiên tài Trần gia quả thật không phải nói chơi. ..

Tào Hưng đối diện cũng chẳng hề hoảng loạn. Hắn rút ra một quyển trục cổ xưa, nhẹ nhàng mở ra giữa không trung. Từng chữ vàng hiện ra:"Kiếm", "Đao", "Côn", "Chùy", .. .. Sát khí ngưng tụ mạnh mẽ.

- Hằng Thiên Ngự Khí Điển, trọng thiên thứ nhất - Dương Khí Ngự Binh!

Hắn niệm quyết, tiếng hô dõng dạc vang vọng

Từ trong quyển trục, từng loại binh khí như được triệu hoán từ hư không, xuất hiện lơ lửng xung quanh thân Tào Hưng, tầng tầng lớp lớp binh khí ánh vàng như tạo thành một vòng bảo hộ vững chắc.

- Điên rồi! Điên rồi thật rồi! - Một đệ tử hét lớn:

- Lĩnh ngộ được Ngự Binh chỉ trong một tháng?

- Không hổ là hậu nhân Tào gia, thiên phú luyện khí và ngự binh đúng là khiến người khác nghẹn họng!

Tiếng vỗ tay rầm trời vang lên khi hai người bắt đầu lao vào nhau.

Kiếm băng của Trần Ảnh bay lượn quanh hắn như vật sống, tấn công từ mọi góc độ, luồn lách qua từng khoảng trống giữa dàn binh khí của đối thủ. Tào Hưng liên tục điều động từng món binh khí ngăn chặn, phản kích, nhưng vẫn bị đẩy lùi từng bước.

Trần Ảnh chỉ nhếch môi cười, quạt khẽ phẩy, kiếm băng lập tức phân làm ba, rồi thành chín, chuyển động thành hình thái liên hoàn như cửu tinh liên kết, áp lực như sóng biển tràn đến.

Dù Tào Hưng có thiên phú luyện khí và kỹ thuật phòng thủ đáng gờm, thì sự khống chế chiến trường của Trần Ảnh vẫn vượt trội hơn hẳn. Càng đánh, Tào Hưng càng rơi vào thế bị động, đường lui bị bóp nghẹt từng chút một.

Minh Long nhìn đến đây, khẽ gật đầu.

- Trần Ảnh… quả nhiên là không thể xem thường.

Rồi cuối cùng, sau một loạt giao đấu căng thẳng, Tào Hưng cũng để lộ ra một khe hở nhỏ khi điều khiển đám binh khí ngự vật có chút trệch hướng. Trần Ảnh như đã chờ sẵn giây phút ấy từ lâu, ánh mắt lóe lên tinh quang, thân hình xoay một vòng, cánh tay vung mạnh. Hắn hét lớn:

- Băng Dương Phi Kiếm!

"ONG! ONG! ONG! "

Tức thì thanh băng trường kiếm đang bay lượn quanh thân bỗng phát ra tiếng ngân vang chói tai, bức xạ ánh dương rực rỡ rồi hóa thành một đạo kiếm quang xoáy thẳng vào phía trước. Tào Hưng theo phản xạ lập tức điều động một tấm khiên dày đặc xuất hiện chắn trước ngực. Nhưng vẫn không kịp.

"ẦM! "

Toàn thân hắn bị kiếm quang đánh bật ra khỏi võ đài, lăn ba vòng mới dừng lại. Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân đấu.

- Hay quá!

- Đẹp mắt thật!

- Băng Dương Phi Kiếm. .. là chiêu gì vậy?

Trong khu vực của các trưởng lão, Hằng Nhạc nhị trưởng lão khẽ nhướn mày, rồi quay sang nói với đại trưởng lão:

- Hằng Vân sư huynh, chiêu vừa rồi không biết là chiêu gì? Trông không giống công pháp phổ thông.

Hằng Vân cười nhẹ, xua tay:

- Không dám giấu, đó là chiêu Băng Dương Phi Kiếm, do ta kết hợp một chút từ dương lực vào kiếm thuật băng hệ truyền thụ cho Trần Ảnh. Kiếm mang hàn ý nhưng lại bức xạ nhiệt lực bên ngoài, khiến đối thủ khó phán đoán thuộc tính thật sự. Chỉ là chút thủ xảo thôi.

Hằng Nhạc chắp tay nhẹ:

- Vẫn là sư huynh cao minh, đồ đệ cũng thật không hổ danh là truyền nhân của Trần gia.

Hằng Vân cũng khen ngược lại:

- Tào Hưng tố chất ngự binh cũng không hề tầm thường chút nào.

Phía dưới, Hằng Đạt tuyên bố dõng dạc:

- Trần Ảnh thắng, Tào Hưng bị loại.

Trần Ảnh bước xuống võ đài, đến trước Tào Hưng chắp tay thi lễ:

- Đa tạ thủ hạ lưu tình.

Tào Hưng cũng ôm quyền đáp lại, nét mặt không giấu được vẻ tiếc nuối nhưng vẫn lịch sự, không hề thất thố.

Tuy nhiên, sự chú ý của toàn trường lúc này đã chuyển hướng sang cặp đấu tiếp theo của bảng ba, cặp đấu được nhiều người chờ đợi:

- Liệt Khang và Hữu Thần.

Trên võ đài, hai thân ảnh đứng đối diện. Liệt Khang khẽ liếc xuống khán đài, vừa thấy Minh Long đang cổ vũ mình, Liệt Khang hắn chẳng thèm để ý, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang một góc khác, nơi Thượng Quan Yên Nhi đang đứng khoanh tay, ánh mắt bình tĩnh. Liệt Khang mỉm cười đầy tự tin, như thể muốn nói:"Xem kỹ khả năng của ta nhé. "

Minh Long thấy thế thì lắc đầu cười khổ, khóe miệng khẽ giật:

- Móa… nữ nhân vẫn hơn huynh đệ a.

Hiệu lệnh vừa vang lên, Hữu Thần đã như mũi tên bật khỏi dây cung. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh hắn đã xuất hiện sát bên Liệt Khang, nắm đấm cuộn đầy linh lực đánh thẳng về phía ngực đối phương.

Thể tu Tam chuyển trung kỳ được Hữu Thần bạo phát toàn lực.

- Nhanh như chớp! - Minh Long lẩm bẩm.

Liệt Khang không hề bối rối, hỏa linh lực xoay quanh người, tụ lại trước ngực tạo thành Hỏa Thuẫn rực cháy chắn ngang đường quyền.

"ẦM! "

Tiếng va chạm dữ dội vang lên. Sóng xung lực tỏa ra mạnh mẽ khiến kết giới quanh võ đài rung lên. Liệt Khang lùi lại ba bước, thân thể chỉ hơi chấn động, Hỏa Thuẫn tuy có vết nứt nhưng chưa sụp đổ.

Hữu Thần không hề chậm lại. Một chân đạp đất, thân ảnh lại vọt tới, lần này là cước pháp và quyền pháp đan xen, công thế liên hoàn như bão táp.

- Quả nhiên là thể tu, áp lực thật không nhỏ. - Minh Long thầm đánh giá, ánh mắt chăm chú.

Trên đài, Liệt Khang vẫn giữ vẻ trấn định. Hắn xoay người tránh đòn, đồng thời hai tay đánh ra từng luồng hỏa chưởng ngăn cản thế công. Mỗi lần tiếp xúc, không khí xung quanh đều bị đốt nóng, nhưng Hữu Thần thì như thể không hề sợ bỏng, cứ thế xông vào như cuồng phong.

Đệ tử phía dưới nín thở quan sát. Một bên là hỏa linh lực bùng cháy đầy uy nghi, một bên là thể tu cường mãnh đánh đâu phá đó. Thế trận nhìn qua tưởng như giằng co, nhưng từng chiêu từng thức đều vô cùng nguy hiểm, không ai dám lơ là một giây.

Trận chiến mới chỉ bắt đầu, nhưng khí thế đã căng như dây đàn. Ai mạnh hơn, ai yếu hơn lúc này, vẫn chưa thể đoán định.

Hữu Thần rít khẽ một hơi, thân hình bỗng chấn động, đôi chân dậm mạnh xuống sàn võ đài. Trong tích tắc, hắn gầm lên, tung ra chiêu bài gia truyền:

- Hữu Gia Bách Bạo Quyền.

Từng quyền, từng quyền như mưa rào, mang theo áp lực cuồng bạo và tiếng gầm rít rợn người. Mỗi cú đánh đều khiến không khí xung quanh rít lên dữ dội, từng luồng khí nén bị xé toạc, khiến khán đài lặng ngắt rồi lại bùng lên:

- Hay!

- Bách Bạo Quyền kìa!

- Trận này quá đáng xem rồi!

Nhưng điều khiến nhiều người há hốc miệng chính là phản ứng của Liệt Khang.

Hắn không chống đỡ trực diện cũng chẳng hốt hoảng né tránh loạn xạ. Thân ảnh hắn linh hoạt như u linh giữa biển quyền, từng bước di chuyển ổn định, tư thế không rối loạn, ánh mắt vẫn lạnh lùng quan sát. Những cú đấm như sấm động kia hoàn toàn bị hắn hóa giải bằng những cú nghiêng người, chuyển chân tinh tế hoặc liệt hỏa hộ thể đỡ đúng điểm yếu lực.

Một trăm quyền cuồng mãnh như núi đổ, nhưng tất cả chỉ như làn sóng đập vào đá tảng không thể lay chuyển. Hữu Thần đánh đến quyền cuối cùng, toàn lực giáng xuống, khiến Liệt Khang bị đẩy lùi nửa bước nhưng cũng chỉ có thế. Không một vết thương, không một giọt máu.

Hữu Thần chau mày, sắc mặt đã có phần tái nhợt, cánh tay khẽ run lên như dấu hiệu của việc tiêu hao quá độ. Dù thân hình hắn lực lưỡng, cao lớn hơn Liệt Khang một bậc, lúc này cũng phải thấm mệt, Hữu Thần nhìn ánh mắt Liệt Khang vẫn bình thản, ánh mắt hắn lại trở nên không cam lòng.

Hắn lại hét lên, lao tới lần nữa, quyền phải giáng xuống đầy hung mãnh.

Nhưng lần này, cục diện thay đổi.

"Ầm! "

Một bàn tay rực cháy liệt hỏa chặn lấy quyền kình như dã thú của Hữu Thần ngay giữa không trung. Khí lưu chấn động, nhiệt độ tăng vọt. Bàn tay ấy là tay của Liệt Khang.

Ánh mắt hắn lạnh xuống như đang muốn đóng băng tất cả mặc cho nhiệt độ xung quanh vẫn đang không ngừng tăng vọt, đôi môi mím chặt như lưỡi đao, ngọn lửa bùng phát quanh người. Hắn nói, giọng như băng giá đập thẳng vào tai Hữu Thần:

- Ngươi đánh đủ rồi. Giờ đến lượt ta.

- Cái gì?

Hữu Thần vừa thốt ra thì đã lãnh trọn một cú đấm vào mặt. Quyền đầu của Liệt Khang vẽ nên một đường hỏa tuyến đỏ rực, dội thẳng vào gò má đối thủ. Liệt hỏa va chạm với làn da như sắt thép khiến Hữu Thần gào lên một tiếng, thân hình bị đánh lùi mấy bước.

Không để hắn kịp ổn định, Liệt Khang hét lớn:

- Liệt Hỏa Chưởng!

Chưởng ảnh như từ sâu trong địa ngục lao ra, hỏa diễm bốc cháy như hung thú đang gào rú, khí thế khiến mặt đất võ đài rung nhẹ. Hữu Thần rít một hơi, cơ bắp toàn thân co lại như áo giáp, hai tay bắt chéo đỡ lấy.

"OÀNH! "

Va chạm nổ tung, khói bụi mù mịt. Khi làn khói tản đi, có thể thấy Hữu Thần liên tục lùi lại, khuôn mặt nhăn nhó, hàm răng nghiến chặt chịu đau. Hai tay hắn đỏ rực và lốm đốm phỏng rộp, hơi nước bốc lên vì bị thiêu cháy.

Liệt Khang không nói thêm nửa câu, bỗng tăng tốc. Liệt hỏa lại bao trùm đôi tay, hắn lao vào đối quyền trực tiếp. Những cú đấm liên hoàn như pháo nổ, mỗi lần va chạm là một tiếng vang rền. Hữu Thần tuy vẫn kiên cường đáp trả, nhưng rõ ràng thân pháp bắt đầu chậm dần, cường độ lực đạo cũng không còn như ban đầu.

Giao đấu đến quyền thứ hai mươi chín, Liệt Khang nắm bắt được một kẽ hở cực nhỏ, vai trái Hữu Thần lệch nhẹ trong thoáng chốc. Hắn rút tay, kết ấn nhanh như chớp.

- Chiêu Luân Dương Viêm!

Phía trên đầu Liệt Khang xuất hiện một vòng hỏa luân đỏ rực, quay chậm rãi như mặt trời nhỏ đang thiêu đốt cả bầu trời. Ánh sáng tỏa xuống, ép không khí xung quanh trĩu nặng, đè nén đến ngộp thở.

Liệt Khang gầm lên, tay đưa từ trên cao xuống, ngón trỏ chỉ thẳng vào Hữu Thần.

- Xuống đi!

Luân hỏa ầm ầm giáng xuống như thiên thạch bùng nổ. Một luồng sóng nhiệt xé toạc võ đài, thổi bay Hữu Thần ra khỏi khu vực chiến đấu, thân thể hắn quăng xuống đất, trượt dài mấy vòng rồi dừng lại.

Khán đài nổ tung:

- TRỜI ƠI!

- Liệt gia đáng sợ thật!

- Tuyệt kỹ gì mà kinh người đến vậy?

Các vị trưởng lão đồng loạt gật đầu, tiếng vỗ tay vang rền. Một vị trưởng lão thốt:

- Ngộ tính trọng thiên thứ nhất đã vững vàng như vậy. .. không hổ là huyết mạch Liệt gia.

Họ lại nhìn về phía Túc Thệ ngũ trưởng lão. Ông thản nhiên gật đầu:

- Hữu Thần vẫn còn thiếu một chút hỏa hầu, nhưng có thể trụ được đến bước này cũng xem như không tệ rồi.

Liệt Khang chắp tay đứng thẳng, ánh mắt vẫn nhìn về phía Thượng Quan Yên Nhi đang ở xa, mà chẳng liếc Minh Long lấy một lần.

Hằng Đạt tuyên bố:

- Liệt Khang thắng, Hữu Thần bị loại.

Liệt Khang bước từ võ đài xuống phía Hữu Thần đỡ hắn dậy, chắp tay:

- Đa tạ hạ thủ lưu tình.

Hữu Thần cũng chắp tay đáp lại:

- Liệt Khang sư huynh vẫn là mạnh hơn ta.

Minh Long trợn trừng mắt, khó tin nhìn theo bóng lưng Liệt Khang đang từ võ đài bước xuống. Ngày thường, con hàng này lúc nào cũng cợt nhả, vô tư như chẳng có chuyện gì khiến hắn bận tâm. Nhưng khi chiến đấu… lại có thể đến mức này sao?

Trước đây Minh Long từng thấy Liệt Khang ra tay trong lần khảo nghiệm, nhưng khi đó chỉ là đấu với khôi lỗi, dẫu có mạnh đến đâu thì suy cho cùng vẫn là vật chết, không thể nào so sánh với một tu sĩ chân chính, đặc biệt là một thể tu như Hữu Thần.

Mà Hữu Thần lại còn là Tam chuyển trung kỳ thể tu, thể loại tu luyện theo hướng trực tiếp nhất, bạo lực nhất, mỗi quyền một cước đều mang theo sức mạnh kinh thiên. Thế mà cái tên Liệt Khang kia lại có thể bình thản tiếp đón hết tất cả, thậm chí còn phản công áp đảo?

Minh Long âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng khẽ động.

- Nếu mình đấu toàn lực với hắn. .. liệu có thắng được không?

Trong thức hải, giọng nói êm dịu của Ngọc Nhi vang lên, mang theo vẻ phân tích rõ ràng:

- Có thể. Nếu ngươi vận dụng tất cả thủ đoạn chiến đấu hiện có, cơ hội chiến thắng là có. Nhưng. .. sẽ không dễ. Đối thủ này khó nhằn hơn ngươi nghĩ nhiều đấy.

Minh Long gật đầu, ánh mắt nghiêm túc trở lại.

Lúc này, Liệt Khang đã thong dong trở lại đứng bên cạnh hắn, nét mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ đắc thắng:

- Thế nào? Thấy khả năng của ta chưa?

Minh Long nghiêng đầu, nheo mắt nhìn hắn như muốn trêu ngươi:

- Biết ta thấy sao không?

Liệt Khang tỏ vẻ tò mò:

- Thấy sao?

Minh Long không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên.

Liệt Khang lập tức bật cười đắc ý, gật đầu liên tục như thể vừa nhận được phong hiệu đại anh hùng:

- Đó, ta biết ngay mà!

Chưa kịp để hắn tiếp tục lên giọng, thì từ trên cao, Hằng Đạt đã cao giọng tuyên bố, kéo lại toàn bộ sự chú ý của toàn trường:

- Cặp đấu tiếp theo, bảng đấu thứ nhất. .. Trần Tâm và Thượng Quan Yên Nhi!

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sư đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận