Dòng Máu Của Rồng

Chương 49: TAM ĐẠI TÔNG PHÁI

#DMCR#VP:

Thân ảnh Thượng Quan Yên Nhi như diều đứt dây, văng ngược giữa không trung.

Liệt Khang phản xạ theo bản năng, thân ảnh lóe lên, lao thẳng đến đỡ lấy nàng vào lòng. Yên Nhi đôi mắt nhắm chặt, y phục rách nát loang lổ, làn da tái nhợt như tờ giấy. Kinh mạch trong cơ thể nàng hỗn loạn hơn bao giờ hết, khóe môi không ngừng rỉ ra từng tia máu đỏ tươi.

Liệt Khang run rẩy, giọng khản đặc gọi liên tục:

- Yên Nhi… Yên Nhi!

Trên đài, Minh Long ánh mắt vẫn hờ hững. Cửu Trùng Minh Nhãn chỉ lóe lên thoáng chốc đã bị hắn thu liễm lại, tựa như chưa từng xuất hiện.

Hằng Mặc thấy vậy, lập tức tiến lên, đón lấy Yên Nhi từ tay Liệt Khang. Hắn rút ra một viên đan dược óng ánh, chính là Liệu Thương Đan, nhanh chóng nhét vào miệng nàng, đồng thời vận linh lực truyền vào cơ thể để bình ổn kinh mạch đang cuồn cuộn rối loạn.

Toàn trường sắc mặt chấn kinh.

Ngũ vị trưởng lão thì thào, giọng lắp bắp:

- Vừa rồi… là thứ gì? Loại vũ kỹ gì thế này? …

- Mà. .. .Trúc Cơ hậu kỳ có thể mạnh đến vậy sao?

Các đệ tử phía dưới cũng xôn xao bàn tán, ánh mắt không rời khỏi Minh Long.

- Chiêu đó là gì vậy?

- Vừa nghe tiếng đã thấy linh hồn run rẩy…

- Một kích đánh tan Nhân Sư? Không thể nào…

Trên khán đài, Lãnh đứng quan chiến, ánh mắt trở nên nghiêm nghị chưa từng thấy. Hắn âm thầm cân nhắc, nếu bản thân là người đối diện chiêu kia. .. liệu có thể toàn vẹn chống đỡ?

Hằng Đạt vẫn còn chưa hoàn hồn, cố trấn định rồi lớn giọng tuyên bố:

- Min… Minh Long chiến thắng! Quán quân bảng đấu thứ nhất: Minh Long. Á quân: Thượng Quan Yên Nhi!

Minh Long nghe vậy liền chắp tay thi lễ, rồi thản nhiên bước xuống võ đài.

Trong thức hải, tiếng Ngọc Nhi vang lên, giọng đầy vẻ trêu chọc:

- Chậc chậc chậc. .. Đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Nàng ta vừa rồi bị thương không nhẹ đâu. May là còn Nhân Sư hộ thể chống đỡ một phần, bằng không. .. lành ít dữ nhiều rồi.

Minh Long ánh mắt bình thản, giọng lạnh nhạt:

- Nữ nhân hay nam nhân cũng vậy. Đã nổi sát ý, chỉ muốn giết ta… thì ta không khách khí.

Bước về vị trí của mình, Minh Long nhận ra Liệt Khang đã đứng ở đó từ bao giờ. Ánh mắt hắn nhìn Minh Long, vừa mâu thuẫn, vừa nặng trĩu điều gì đó không nói ra.

. ..

Các trận đấu của bảng thứ hai tiếp tục diễn ra, nhưng sau một màn kinh thiên động địa vừa rồi, dường như chẳng ai còn đủ tâm trí để theo dõi trọn vẹn.

Từng trận nhanh chóng trôi qua, cuối cùng cũng đến trận chung kết bảng đấu thứ hai: Tào Tử Anh đối đầu Trần Ảnh.

Ngay khi trận bắt đầu, Tào Tử Anh lập tức điều động Hỏa linh lực, điều khiển phi binh như đàn én sắt quấn lấy đối thủ. Mũi nhọn linh binh xoay vòng, che kín mọi góc độ, thế công vừa nhanh vừa hiểm. Tuy nhiên, Trần Ảnh vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, tay khẽ vung, hơi lạnh băng hàn lập tức tràn ra, mặt đất quanh hắn nhanh chóng phủ một lớp băng mỏng.

Mỗi khi linh binh lao tới, chỉ cần sượt qua vòng băng khí liền chậm lại, động năng giảm hẳn, bị Trần Ảnh dễ dàng tránh né hoặc đánh bật. Tào Tử Anh tuy cố gắng biến hóa phương vị, gia tăng tốc độ khống chế, nhưng băng hàn càng lúc càng dày, khiến không gian hoạt động bị thu hẹp, đường công dần bị bóp nghẹt.

Chỉ sau hơn mười hiệp, một làn sương trắng bao trùm toàn bộ võ đài, bóng dáng Tào Tử Anh khựng lại, phi binh rơi loảng xoảng xuống nền băng. Nàng thở dốc, ánh mắt nhận ra chênh lệch không thể bù đắp.

Cuối cùng, chiến thắng thuộc về Trần Ảnh.

Hằng Đạt cất giọng vang vọng:

- Cuộc tỉ thí tuyển chọn đệ tử tham gia tranh đoạt Nội Phong Bí Địa kết thúc, xác định mười hai cái tên.

Bảng đấu thứ nhất: Minh Long, Thượng Quan Yên Nhi, cùng hai đệ tử lục y tu vi Trúc Cơ viên mãn.

Bảng đấu thứ hai: Trần Ảnh, Tào Tử Anh, cùng hai đệ tử lục y Kim Đan sơ kỳ.

Bảng đấu thứ ba: Lãnh, Liệt Khang, cùng hai đệ tử hồng y Kim Đan trung kỳ.

Dưới khán đài, tiếng bàn luận râm ran:

- Ây dà, tân đệ tử năm nay quả là khác biệt hẳn mọi năm…

- Cũng phải thôi, toàn thiên kiêu các đại gia tộc, lại còn có cả Bạch y Minh Long…

- Hằng Thiên Tông chúng ta e rằng sắp đổi vận nhờ thế hệ này rồi!

Trên võ đài lúc này, mười một người lần lượt bước lên, từng người một tiếp nhận từ tay Hằng Đạt một tấm lệnh bài khắc họa hoa văn cổ xưa, ánh sáng mờ mờ lưu chuyển, chính là điều kiện duy nhất để được phép tham gia tranh đoạt Nội Phong Bí Địa.

Riêng vị trí của Thượng Quan Yên Nhi lúc này đã trống trơn. Sau khi nhận đòn cuối cùng từ Minh Long, nàng đã được các vị hộ pháp nhanh chóng xuất hiện, dùng linh lực bao bọc toàn thân, tránh cho khí huyết tiếp tục hỗn loạn. Hai hộ pháp khẽ nâng nàng dậy, thân thể mềm nhũn tựa như chẳng còn chút sức lực nào. Vạt áo trắng vốn thanh lệ giờ đã nhuốm vệt máu đỏ mờ, vài sợi tóc xõa xuống che đi gương mặt tái nhợt. Hộ pháp thứ nhất mở đường, hộ pháp thứ hai ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nhưng không giấu được vẻ nghiêm trọng trong ánh mắt. Từng bước chân của họ đều lưu lại một vệt linh quang nhàn nhạt, cho thấy tốc độ di chuyển cực nhanh, thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt đệ tử toàn trường.

Các đệ tử quan sát không khỏi âm thầm cảm thán, mười hai cái tên tham gia tranh đoạt lần này, quả thực từng người đều là nhân vật nổi bật, hiếm thấy trong mấy khóa trở lại đây.

Hằng Vân đại trưởng lão lúc này bước lên phía trước, thần sắc uy nghiêm, giọng nói vang dội khắp võ đài:

- Đã xác định xong mười hai cái tên. Thời điểm tranh đoạt Bí Địa sẽ diễn ra trong vòng một tháng nữa. Trong thời gian này, các ngươi hãy luyện tập, chuẩn bị cho thật tốt.

Mười một người còn lại đồng loạt chắp tay, trầm giọng:

- Chúng đệ tử đã rõ!

Nói rồi, ngũ vị trưởng lão khẽ điểm mũi chân, thân ảnh như gió thoảng, trong nháy mắt biến mất khỏi võ đài. Toàn bộ đệ tử phía dưới đồng loạt chắp tay, cúi đầu cung tiễn, trước khi dần dần tản đi.

Đúng lúc này, một âm thanh uy nghiêm vang vọng khắp không trung:

- Minh Long, ngươi mau đến Tông Chủ Điện, vi sư cần gặp ngươi.

Minh Long chắp tay, khom người đáp:

- Vâng, thưa sư phụ.

Dứt lời, hắn lập tức xoay người, bước nhanh rời khỏi võ đài, thẳng hướng Tông Chủ Điện.

. ..

Bước vào Tông Chủ Điện, Minh Long lập tức thấy Hằng Dương đang đứng giữa đại sảnh, hai tay chắp sau lưng, bước đi chậm rãi mà dứt khoát. Ánh sáng từ những chiếc đèn cổ treo cao phản chiếu lên gương mặt lão, khiến vẻ trầm tư càng thêm sâu nặng.

Minh Long tiến lên, chắp tay cúi người:

- Đệ tử tham kiến sư phụ.

Hằng Dương dừng bước, ánh mắt như mũi kiếm khóa chặt vào hắn:

- Rốt cuộc ngươi còn bao nhiêu thứ đang giấu vi sư nữa?

Minh Long thoáng ngẩn ra, giọng mang chút bối rối:

- Thưa sư phụ, đồ đệ không hiểu ý của sư phụ?

Một tiếng thở dài khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh:

- Haizzz. .. Một tháng mà có thể tu luyện đến trọng thiên thứ ba của Hằng Thiên Quy Nguyên Quyết, ngươi định giấu vi sư đến bao giờ? Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?

Minh Long bình thản đáp, như thể việc ấy chẳng có gì đặc biệt:

- Đồ đệ cũng không biết phải giải thích thế nào. Chỉ là. .. đọc qua công pháp, làm theo từng chỉ dẫn, vậy là luyện thành.

Khóe miệng Hằng Dương khẽ giật:

- Nói như ngươi thì cần gì hỏi nữa?

Lão hít sâu một hơi, tiếp lời:

- Thôi, tạm gác chuyện đó sang một bên. Vi sư muốn biết, chiêu thức ngươi vừa dùng đánh bại tiểu thư Thượng Quan là gì?

- Không giấu gì sư phụ, một chiêu vừa rồi gọi là. .. Thiên Điểu.

Ánh mắt Hằng Dương hẹp lại, tia sáng sắc bén lóe lên:

- Thiên Điểu? Hừm. .. cái tên hay, nhất kích tựa ngàn điểu. Nhưng vi sư chưa từng nghe qua. Huống hồ, trong cùng cảnh giới mà có thể dễ dàng phá tan Nhân Sư. .. Ngươi có biết Nhân Sư là chiêu trấn gia của Thượng Quan gia, danh chấn thiên cổ Thủy Vân Quốc không?

- Đệ tử. .. không biết. - Minh Long trả lời, giọng đều đều.

Hằng Dương đưa tay vỗ trán:

- Thôi được, không biết cũng chẳng sao. Chỉ cần nhớ Nhân Sư của Thượng Quan gia rất mạnh, mà ngươi lại đánh tan chỉ bằng một chiêu. Vậy Thiên Điểu này, ngươi học từ đâu?

- Việc này. .. xin thứ lỗi, đồ đệ không thể tiết lộ.

Một thoáng im lặng. Sau cùng, Hằng Dương phất tay:

- Được rồi. Ai cũng có bí mật riêng, vi sư không ép.

- Tạ sư phụ thấu hiểu. - Minh Long cúi đầu.

Hằng Dương gật nhẹ:

- Sắp tới tranh đoạt Nội Phong Bí Địa, cơ duyên lẫn nguy hiểm đều song hành. Ngươi phải tận dụng để tăng thực lực, và cũng để cho thiên hạ thấy đệ tử Hằng Thiên Tông là thế nào, đặc biệt trước tam đại tông phái còn lại.

- Đệ tử đã rõ. Chỉ có điều. .. - Minh Long hơi ngập ngừng.

- Có điều gì? - Ánh mắt Hằng Dương lại sắc lạnh.

Minh Long gãi gãi đầu:

- Chỉ có điều. .. tam đại tông phái còn lại là những tông phái nào, cái này đệ tử. .. cũng không rõ.

Khóe miệng Hằng Dương khẽ co rút. Trong lòng ông thoáng hiện một câu: Tên tiểu tử này rốt cuộc chui từ xó nào ra, ngay cả chuyện này cũng không biết?

Minh Long mỉm cười, giọng nhẹ mà thẳng:

- Mong sư phụ chỉ dạy.

Hằng Dương chậm rãi nói, giọng trầm ổn như gõ từng tiếng vào tâm trí người nghe:

- Được rồi, dù sao vi sư cũng là sư phụ ngươi, trách nhiệm của ta là dạy dỗ ngươi đến nơi đến chốn.

Lão dừng lại một nhịp, hít sâu như gom hết bao năm kinh nghiệm:

- Tứ đại tông phái trấn quốc, ngoài Hằng Thiên Tông chúng ta, còn có ba cái tên khác. Thứ nhất là Hồn Thiên Cung. - Hằng Dương không nhanh không chậm nói:

- Tu sĩ của Hồn Thiên Cung đều là các hồn tu sĩ.

- Ồ. .. hồn tu? - Minh Long hơi trợn mắt.

- Từ trước đến giờ đệ tử chưa từng gặp hồn tu sĩ ngoài đời.

Hằng Dương gật đầu:

- Đúng như ngươi nghĩ, số lượng hồn tu tại Thủy Vân Quốc ít hơn rất nhiều so với nguyên tu và thể tu. Nhưng qua bao biến cố lịch sử, Hồn Thiên Cung đã chứng minh vì sao họ xứng đáng đứng trong hàng ngũ đỉnh cao. Một hồn tu cường giả. .. có thể dùng sức mạnh tinh thần để điều khiển sinh tử của kẻ địch mà không cần động tay.

Giọng ông trầm xuống:

- Tiếp đến, Tàn Hương Giáo.

Cái tên vang lên như một làn gió lạnh len vào tâm trí Minh Long.

-"Giáo phái của mùi hương tàn phai. .. "nghe như thơ, nhưng ẩn sau là tử khí. Hình ảnh đẹp nhất, quyến rũ nhất. .. lại thường là dấu hiệu của cái chết sắp kề.

Hằng Dương giải thích chậm rãi:

- Tu sĩ Tàn Hương Giáo là bậc thầy về độc và mê hương. Không phải hạng kẻ đầu độc vụng về, mà là những"nghệ nhân"biến chất độc thành nghệ thuật. Triết lý của họ chính là:"Sự sống mạnh mẽ nhất cũng có thể khuất phục bởi thứ mềm yếu nhất. Một làn hương, một giọt độc. .. còn hơn vạn quân. :

Hằng Dương nhìn thẳng Minh Long:

- Công pháp của họ lấy thân làm lò luyện, dung hợp linh thảo và độc dược để hình thành Bản Mệnh Chân Hương, mùi hương cơ thể đặc trưng, có thể tùy ý biến đổi tác dụng.

- Cái gì? ! - Minh Long giật nảy mình:

- Giáo phái này. .. tu luyện độc?

- Đúng vậy. - Hằng Dương khẽ gật:

- Và tất cả đều là nữ độc tu.

Minh Long nhíu mày:

- Nữ độc tu?

- Phải. - Hằng Dương nghiêm giọng:

- Tàn Hương Giáo chỉ thu nhận nữ tu, tuyệt không nhận nam. Và nhớ kỹ điều này. Bất cứ nam nhân nào tùy tiện đặt chân vào, nếu không phải người hoàng thất hoặc được sự cho phép đặc biệt từ giáo phái thì. .. kết cục chỉ có một.

Lão ngừng một chút, giọng lạnh như băng:

- Chết.

"Hít! "

Minh Long hít sâu, thầm nhủ:

-"Tốt nhất là càng tránh xa càng tốt. "

Hằng Dương thu lại khí thế, giọng nghiêm nghị hơn:

- Và cái tên cuối cùng. .. môn phái được coi là đối thủ muôn đời của Hằng Thiên Tông.

Ông dừng một nhịp, chậm rãi nhả từng chữ:

- Hàn. .. Nguyệt. .. Môn.

- Hàn Nguyệt Môn? - Minh Long nhíu mày tò mò.

- Như ngươi đã biết, Hằng Thiên Tông ta chủ tu chí Dương chi lực, lấy mặt trời làm chủ đạo. Hàn Nguyệt Môn thì ngược lại, chủ tu chí Âm chi lực, lấy mặt trăng làm trung tâm. Âm và Dương vốn tương khắc. Năm xưa, hai tông phái đã không dưới mười lần giao tranh lớn nhỏ, nhưng hiện tại tạm yên ổn nhờ hoàng đế đích thân đứng ra hòa giải từ thời tông chủ trước của cả hai bên, buộc đôi bên giữ hòa bình.

Minh Long gật gù:

- Một bên chí Dương, một bên chí Âm. .. bảo sao khó có thể tránh được xung đột.

Minh Long lại hỏi:

- Vậy còn các vị môn chủ của ba tông phái kia? Chắc hẳn cũng là những cường giả đỉnh tiêm, sư phụ có thể chỉ giáo thêm không?

Hằng Dương không trả lời trực tiếp, chỉ phất tay. Giữa không trung bỗng xuất hiện một cuộn trục cổ, ánh vàng mờ nhạt tỏa ra từ mặt giấy.

- Ngươi cầm về mà nghiên cứu. Trong đó ghi đầy đủ đặc điểm, sở trường chiến đấu của các tông phái khác, được Hằng Thiên Tông ta đúc kết lại được sau nhiều lần giao thủ trong quá khứ. Cũng có cả thông tin về những người đứng đầu bọn họ. Thứ này, chắc chắn sẽ hữu ích cho việc tranh đoạt Bí Địa sắp tới.

Minh Long đón lấy, cúi đầu:

- Đa tạ sư phụ, đệ tử nhất định sẽ nghiên cứu kỹ.

- Ừm, chuẩn bị cho tốt.

Đúng lúc ấy, một âm thanh máy móc quen thuộc vang lên bên tai:

[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Nội Phong Bí Địa

- Nhận một lần triệu hoán vật phẩm ngẫu nhiên.

- Ký chủ có muốn lập tức triệu hoán? ]

Khóe môi Minh Long khẽ cong, mừng thầm trong bụng. Y chắp tay cáo lui:

- Sư phụ, đệ tử xin phép rời đi.

Hằng Dương gật đầu, rồi chợt nói với theo:

- Tập luyện cho kỹ. À, còn nữa… ngươi nên đến thăm Thượng Quan Yên Nhi. Vi sư thấy vừa rồi nha đầu bị thương không nhẹ đâu. Dù sao cũng là do ngươi khiến nó thành ra như vậy.

- Đệ tử hiểu rồi.

Trời dần ngả tối khi Minh Long quay về. Bạch y tung bay trong gió, mỗi khi y đi ngang, các đệ tử đều đồng loạt chắp tay:

- Minh Long sư huynh!

- Minh Long sư huynh!

Hiển nhiên, màn thể hiện sức mạnh ban ngày đã khiến mọi lời dị nghị biến mất, chỉ còn lại sự khâm phục.

Về đến phòng, không khí yên tĩnh khác thường. Minh Long đảo mắt về phía giường, nhưng chỗ Lãnh thường ngồi giờ trống trơn. Bình thường giờ này hắn vẫn ở đó, vậy mà hôm nay lại không thấy đâu.

Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng hắn:

- Có cần phải ra tay đến mức như vậy không?

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận