Dòng Máu Của Rồng

Chương 57: TỨC CHẾT TRẪM

#DMCR#VP:

Cầm tấm lệnh bài bằng ngọc lạnh lẽo, khắc hai chữ"Nội Phong"cổ xưa trên tay, Minh Long không khỏi thầm tính toán:

-"Một tháng cơ à. .. một khoảng thời gian đủ để xảy ra vô số chuyện. Bảo sao điều kiện kiên quyết để tham gia là phải đạt Trúc Cơ hậu kỳ, nếu không, chưa cần nói đến việc bị kẻ khác săn giết, chỉ riêng việc sinh tồn trong một môi trường xa lạ cũng đủ để bỏ mạng vì đói khát rồi. "

​Hắn lại nghĩ đến quy tắc truyền tống ngẫu nhiên. Nội Phong Bí Địa rộng lớn vô cùng, nghe nói tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn ngự không bay hết một vòng cũng phải mất một khoảng thời gian không hề nhỏ. Việc mỗi người bị đưa đến một vị trí khác nhau chẳng khác nào ném những hạt cát vào sa mạc, độ khó để tập hợp lại là cực lớn.

​Minh Long vô thức vuốt ve chiếc nhẫn bạc trơn không họa tiết trên ngón tay mình. Chiếc nhẫn này trước đó đã được đích thân Hằng Nhạc trưởng lão phát cho bọn họ. Nó không phải pháp bảo công kích hay phòng ngự, nhưng trong hoàn cảnh này, nó lại là thứ quan trọng nhất, một tín vật định vị, giúp các đệ tử Hằng Thiên Tông có thể cảm nhận và tìm đến nhau trong một phạm vi nhất định.

​Từng hàng đệ tử theo hiệu lệnh của các vị trưởng lão, trật tự tiến vào bên trong tòa Truyền Tống Trận khổng lồ. Luồng sáng linh lực bên trong trận pháp cuồn cuộn dâng lên như thủy triều, tiếng"ong ong"ngày một lớn.

Phía bên ngoài, Nội Lịch - thành chủ Nội Phong Thành, cùng các vị giám quan của hoàng triều cũng đã có mặt, họ đứng thành một vòng tròn lớn quanh trận pháp, hai tay kết ấn, liên tục rót linh lực của mình vào để ổn định cho cuộc truyền tống quy mô lớn này.

​Khi bước chân vào trong màn sáng, Minh Long cảm nhận được một luồng năng lượng không gian thuần túy và mạnh mẽ bao bọc lấy mình. Ngay cả một người luôn bình tĩnh như hắn, lúc này tâm trạng cũng dần trở nên hồi hộp, trái tim bất giác đập nhanh hơn.

​Chợt, một giọng nói dịu dàng, mềm mại như một dòng suối ấm áp truyền thẳng vào thức hải của hắn:

​- Cẩn thận nhé!

​Minh Long giật mình, theo phản xạ quay ngoắt lại. Hắn bắt gặp ánh mắt của Thượng Quan Yên Nhi. Tảng băng vạn năm trong đôi mắt nàng dường như đã tan chảy hoàn toàn, thay vào đó là một sự lo lắng không hề che giấu, một ánh nhìn trìu mến và ấm áp đến lạ thường.

​Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Thượng Quan Yên Nhi như vậy.

​Minh Long hoàn toàn sững sờ, đầu óc có chút trống rỗng, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trên cao, Thái tử Hoàng Di Linh đã khẽ gật đầu.

​Lão công công đứng bên cạnh lập tức hiểu ý, cất giọng hét lớn, vang vọng khắp quảng trường:

​- BẮT ĐẦU!

​"Ong! Ong! Ong! "

​Một tiếng ngân vang kinh thiên động địa. Ánh sáng từ Truyền Tống Trận bùng lên chói lòa như một mặt trời nhỏ, nuốt chửng tất cả. Cảm giác trời đất quay cuồng ập đến, và hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong tâm trí Minh Long chính là ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy của Thượng Quan Yên Nhi.

​Khi ánh sáng tắt đi, bên trong Truyền Tống Trận đã không còn một bóng người.

. ..

"Vù vù vù. .. "

​Cảm giác trời đất quay cuồng dần tan biến, luồng ánh sáng mờ ảo bao bọc lấy Minh Long cũng từ từ phai đi. Hắn cảm nhận được mặt đất vững chãi dưới chân mình và hít một hơi thật sâu. Một luồng không khí trong lành, tinh khiết mang theo linh khí đậm đặc tràn vào lồng ngực, khiến toàn thân hắn khoan khoái.

​Xung quanh hắn lúc này là một khoảng đất rộng lớn, và hắn đang đứng ở ngay trung tâm. Từng luồng gió mạnh mẽ, không chút trở ngại, liên tục thổi tới, đập vào người hắn phần phật, vạt áo bay lượn trong gió:

-"Gió mạnh như vậy sao? "

​Minh Long đưa mắt quan sát, nhận ra bản thân đang đứng trên đỉnh một quả đồi trọc, không một bóng cây. Từ đây, hắn có thể thu vào tầm mắt một khung cảnh hùng vĩ đến nghẹt thở. Phía dưới, một khu rừng rậm nguyên sinh trải dài bất tận như một tấm thảm màu ngọc lục bảo. Cỏ cây đâm chồi xanh mướt, tràn đầy sức sống mãnh liệt. Bầu trời cao và trong vắt như một tấm pha lê xanh, vài gợn mây trắng lững lờ trôi. Nơi đây không có một dấu vết nào của con người, đường chân trời xa tít tắp, nối liền giữa rừng cây và bầu trời, không thể thấy được điểm kết thúc. Một vẻ đẹp hoang sơ, yên bình và cổ xưa bao trùm lấy vạn vật.

​Minh Long không khỏi cảm thán:

-"Cảnh vật nơi này cũng không tệ! "Nhưng rồi hắn nhanh chóng quay về thực tại:

-"Nhưng mà rộng lớn thế này, lại bị truyền tống đến đây một mình, kêu ta đi tìm cơ duyên thì biết tìm ở đâu bây giờ? "

​Ngọc Nhi trong thức hải hiện ra, bóng hình hư ảo của nàng đứng bên cạnh hắn, cùng nhìn về phía khu rừng vô tận. Nàng nói:

- Vẻ đẹp này cũng ẩn giấu vô số nguy hiểm. Đứng trên đồi trọc này quá dễ trở thành mục tiêu cho các yêu thú hoặc những kẻ khác. Trước mắt, cứ đi xuống dưới khu rừng kia đã.

​- Ừm. - Minh Long gật đầu đồng tình.

​Hắn bắt đầu tiến xuống sườn đồi, bước vào trong khu rừng. Ngay khi vừa vào trong, không khí lập tức thay đổi. Gió trên đồi bị chặn lại, ánh nắng trở nên yếu ớt khi phải xuyên qua những tán lá dày đặc, không gian trở nên ẩm ướt và có phần âm u. Cỏ dại mọc um tùm khiến hắn di chuyển khó khăn hơn. Nói là"cỏ"chứ thực chất mỗi một cây cỏ ở đây đều cứng và sắc, cao phải đến ngang ngực hắn. Có nhiều cây còn cao hơn cả đầu người, tạo thành một mê cung xanh mướt, che khuất hoàn toàn tầm nhìn phía trước.

​Hắn giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn bạc lên xem. Bề mặt chiếc nhẫn vẫn im lìm, không có một động tĩnh gì. Điều này chứng tỏ trong phạm vi cảm ứng, không có bất kỳ đồng môn nào của hắn ở gần đây.

. ..

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã ba ngày ròng rã trôi qua.

​Minh Long vẫn không ngừng di chuyển trong khu rừng nguyên sinh dường như vô tận này. Trên đường đi, hắn cũng đã bắt gặp một vài loại yêu thú cấp thấp ngáng đường. Có lúc là một con trăn khổng lồ ẩn mình trong bụi rậm, có lúc là một bầy sói hoang với đôi mắt xanh lè. Nhưng với thực lực của Minh Long, những chướng ngại đó không phải là vấn đề lớn, hắn đều dễ dàng giải quyết một cách nhanh gọn, không để lại dấu vết.

​Chỉ có điều. .. ba ngày qua, ngoài cây cối và vài con yêu thú cấp thấp, hắn vẫn chưa thấy một dấu hiệu gì cho thấy nơi đây chứa đựng"đại cơ duyên"như lời đồn. Linh khí trong khu rừng này cũng không quá đậm đặc, chỉ ở mức bình thường.

​Khi màn đêm dần buông xuống, nhuộm cả khu rừng một màu đen kịt, Minh Long dừng lại tại một gốc cây cổ thụ. Hắn thở dài một hơi, sự kiên nhẫn trong hắn cũng bắt đầu vơi đi:

- Có thể là do khí vận của lão tử không được tốt. - Hắn tự lẩm bẩm.

Trời lại bắt đầu tối. Minh Long nhanh chóng bố trí vài đạo Lôi Ấn Tàn Ảnh xung quanh để cảnh giới, rồi quyết định ngả lưng nghỉ ngơi một lát.

​An bài xong xuôi, Minh Long mới ngả lưng lên một rễ cây to lớn, gối đầu lên tay. Hắn nhìn lên bầu trời đêm qua kẽ lá. Bầu trời ở Nội Phong Bí Địa thật khác biệt, không có ánh đèn của thành thị, hàng vạn, hàng tỷ vì tinh tú hiện ra rõ mồn một, lấp lánh như một tấm thảm kim cương trải dài vô tận.

​Nhìn cảnh tượng kỳ vĩ nhưng xa lạ đó, một cảm giác hoài niệm khó tả bất chợt dâng lên trong lòng Minh Long. Đó không phải là nỗi buồn, cũng không hẳn là sự cô đơn, mà là một nỗi nhớ nhà da diết, nỗi nhớ của một kẻ lữ hành xa xứ. Hắn bất giác đưa tay lên không trung, như thể muốn chạm vào những vì sao xa xôi. Một câu hỏi thầm thì vang lên trong màn đêm tĩnh lặng:

​- Liệu rằng. .. hành tinh quê hương của mình có đang nằm trong vô số vì tinh tú kia không?

Gạt đi những suy nghĩ miên man, Minh Long nhanh chóng thu liễm tâm thần, hai mắt khép lại. Hơi thở của hắn trở nên đều đặn và gần như không thể cảm nhận, khí tức toàn thân cũng dần dần chìm xuống, hòa lẫn vào màn đêm tĩnh lặng của khu rừng. Hắn đã tiến vào trạng thái thiền định, vừa để phục hồi linh lực, vừa để giữ cho tâm trí luôn ở trạng thái cảnh giác cao nhất.

​Khi Minh Long vừa chìm vào tĩnh lặng, khu rừng xung quanh dường như không có gì thay đổi. Nhưng ở trên cao, từ phía những ngọn cây cổ thụ, ba bóng đen như những con báo rình mồi, không một tiếng động mà xuất hiện. Bọn chúng vận hắc y che kín toàn thân, khuôn mặt cũng được che đi, chỉ để lộ ra đôi mắt đầy vẻ tham lam và tàn nhẫn. Cả ba nhìn xuống bóng hình Minh Long đang ngồi bất động bên dưới, rồi truyền âm qua lại.

​- Huy hiệu trên áo hắn. .. là của Hằng Thiên Tông. - Một giọng nói có phần do dự vang lên trong đầu hai kẻ còn lại:

- Đệ tử của đại tông môn không dễ chọc đâu. Hay là chúng ta bỏ qua?

​- Bỏ qua? Ngươi bị ngốc à? - Một tên khác lập tức cắt ngang, giọng điệu đầy vẻ khinh thường:

- Hằng Thiên Tông thì sao? Ngươi không thấy hắn chỉ đang có một mình sao? Lại còn ngu ngốc ngồi thiền định giữa nơi hoang dã thế này, đây là trời ban cơ hội! Hơn nữa, đây là Nội Phong Bí Địa, giết người đoạt bảo là chuyện thường tình, ai dám truy cứu trách nhiệm?

​Tên còn lại cũng gật gù phụ họa, giọng nói đầy vẻ tham lam:

- Đúng vậy! Tên này chắc chắn có rất nhiều thứ đồ tốt trên người, nhẫn trữ vật của hắn chắc chắn không tầm thường. Đây chính là cơ duyên mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm chứ đâu xa?

​Tên đầu tiên nghe vậy thì sự do dự trong lòng cũng nhanh chóng bị lòng tham lấn át. Hắn cân nhắc một lúc rồi quyết định: - Nói cũng có lý. Được rồi, nhưng phải cẩn thận. Trước mắt cứ phải dò xét thực lực của hắn đã. Nếu cảm thấy khó ăn quá thì lập tức chuồn, không được ham chiến.

​Cả ba không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng gật đầu, một sự đồng thuận chết chóc được hình thành. Ba cặp mắt như của thú săn mồi đồng loạt khóa chặt lấy thân ảnh đang ngồi yên tĩnh bên dưới, sát khí từ từ lan tỏa.

Ba kẻ hắc y nhân ra hiệu cho nhau, rồi đồng loạt ra tay.

"​Vút! Vút! Vút! "

​Ba sợi xích đen ngòm, đầu có gắn móng vuốt sắc nhọn bằng huyền thiết, từ trên cao lao xuống như ba con mãng xà độc. Linh lực hắc ám được truyền vào khiến những chiếc móng vuốt tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, xé rách không khí, tạo ra những tiếng rít ghê rợn, cùng hội tụ về phía Minh Long với tốc độ kinh hoàng.

​Tưởng chừng như kẻ đang ngồi thiền định kia sẽ bị xé thành ba mảnh trong khoảnh khắc tiếp theo.

​Nhưng ngay khoảng khắc những chiếc móng vuốt gần chạm đến đỉnh đầu Minh Long, người đang nhắm mắt ngồi đó, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Hắn vốn không hề nhập định.

​"UỲNH! "

Miệng hắn khẽ niệm khẩu quyết, giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm:

​- Phần Thiên Luyện Ngục.

​"Keng! Keng! Keng! "

​Ba tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên dữ dội. Ba chiếc móng vuốt sắc nhọn, vốn mang theo sức mạnh đủ để xé nát đá tảng, khi va vào màn chắn rực lửa lại như trứng chọi đá. Chúng không những không thể xuyên thủng mà còn bị một lực phản chấn kinh người đánh bật ngược trở lại, bay vút vào trong màn đêm.

​- Cái gì? !

​Cả ba tên hắc y nhân bị lực phản chấn làm cho lảo đảo trên cành cây, giật mình nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

- Không thể nào! Hắn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, làm sao có thể kịp thời nhận ra và cản được đòn tấn công lén hoàn hảo của bọn ta? Luồng Dương lực kia. .. tại sao lại tinh thuần và mạnh mẽ đến vậy?

​Giữa sự kinh ngạc của bọn chúng, màn chắn hoàng kim từ từ tan biến. Minh Long đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi không hề tồn tại trên vai áo. Hắn từ từ mở đôi mắt đang nhắm ra. Trong một thoáng, con ngươi của hắn dường như thay đổi, Cửu Trùng Minh Nhãn xoay chuyển.

​Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bóng đêm nơi ba kẻ kia đang ẩn náu, cất giọng nói bình thản, nhưng lại mang theo một sự áp bức khiến người khác phải nín thở:

​- Từng người lên một, hay cả ba cùng lên đây?

Ba tên hắc y nhân kinh ngạc nhìn nhau, trong đầu chúng dấy lên một cơn sóng dữ.

-"Hắn. .. hắn biết chúng ta ở đây từ đầu? Bằng cách nào? Thuật ẩn thân của chúng ta không thể nào bị một tên Trúc Cơ hậu kỳ nhìn thấu được! "

​Thấy bọn chúng vẫn im lặng không có động tĩnh, Minh Long thở dài một hơi đầy vẻ thất vọng:

- Sao thế? Không đánh nữa à? Chán vậy. Vậy thì. .. ta xin phép.

​Hắn dứt lời, hai tay đưa lên kết những đạo pháp ấn phức tạp.

​"Ong ong ong! "

​Không khí sau lưng hắn rung động, ba thanh dương kiếm được ngưng tụ từ linh lực thuần túy, rực rỡ như vàng nóng chảy, lặng lẽ xuất hiện. Chúng tỏa ra một luồng khí tức nóng rực và chính đại, là khắc tinh của những kẻ chuyên ẩn mình trong bóng tối. Theo một cái phẩy tay của Minh Long, ba thanh kiếm như ba tia chớp vàng, rít lên trong không khí, lao thẳng đến ba vị trí khác nhau trong bóng tối nơi bọn chúng đang ẩn náu.

​Bị ép phải lộ diện, cả ba đồng loạt hừ lạnh một tiếng rồi lao ra khỏi chỗ nấp. Khí thế của ba tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đồng loạt bạo phát, luồng linh lực lạnh lẽo và đầy sát khí của chúng va chạm với ba thanh dương kiếm. Ba tiếng"keng"vang lên, ba thanh dương kiếm bị đánh bay trở về, lơ lửng sau lưng Minh Long.

​Ba tên hắc y nhân lúc này đã xuất hiện, im lặng đáp xuống đất, tạo thành một thế trận hình tam giác bao vây lấy Minh Long. Một tên trong số đó cất giọng khàn khàn:

- Tiểu tử, ngươi có chút bản lĩnh. Nhưng đừng nghĩ ngươi là người của Hằng Thiên Tông mà Sát Nhẫn Đoàn chúng ta không dám động thủ. Khôn hồn thì để lại nhẫn trữ vật cùng toàn bộ những thứ có giá trị trên người, bọn ta sẽ xem xét tha cho ngươi một mạng.

​Minh Long lúc này mới quan sát rõ ba tên. Cả ba đều vận hắc y, che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt tàn nhẫn. Trên cánh tay áo của chúng đều thêu một chữ"SÁT"bằng chỉ đỏ thẫm, màu đỏ tựa như được nhuộm bằng máu tươi.

​Ngọc Nhi trong thức hải lập tức lên tiếng, giọng điệu có chút ngái ngủ:

- Oáppp! !! Bọn chúng là người của Sát Nhẫn Đoàn, một tổ chức sát thủ khét tiếng chuyên nhận nhiệm vụ ám sát thuê. Đứng đầu tổ chức là một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. Đừng tin lời chúng, chúng không bao giờ để lại người sống.

​Minh Long gật gù, trong lòng thầm nghĩ: - Trang phục đen, che mặt, hành động lén lút, tên lại có chữ"Nhẫn". Trông cũng khá giống với hình ảnh"nhẫn giả"trong ký ức của ta.

​Thấy Minh Long vẫn im lặng, một tên khác gằn giọng, mất kiên nhẫn:

- Ngươi điếc hay sao? Không nghe lão tử nói gì à?

​Tên đứng bên cạnh thì cười khẩy:

- Đại ca, chắc là hắn bị dọa sợ đến ngu người rồi.

​Lúc này, Minh Long mới hờ hững ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản quét qua cả ba tên, lặp lại câu nói lúc trước như thể bọn chúng chưa từng tồn tại:

​- Ta nói rồi. Từng người lên một, hay cả ba cùng lên đây?

. ..

Phía trong hậu hoa viên của hoàng cung Thủy Vân Quốc, không khí vô cùng thanh bình. Linh khí nồng đậm nuôi dưỡng những gốc kỳ hoa dị thảo tỏa hương thơm ngát. Dưới một tòa ngọc đình, Hoàng Đế Thủy Vân Quốc - Hoàng Luật, đang mặc một bộ hoàng bào, ung dung ngồi thưởng trà cùng Thượng Quan Huyền Phong.

​Huyền Phong đặt chén trà ngọc xuống, mỉm cười nói:

- Kỳ tranh đoạt Nội Phong Bí Địa đã bắt đầu được ba ngày rồi thưa bệ hạ. Thái Tử cũng đã có mặt để chủ trì, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.

​Hoàng Luật gật đầu, vẻ mặt hài lòng.

- Có Thái Tử trực tiếp đứng ra lo liệu thì trẫm cũng an tâm rồi.

​Đúng lúc này, một vị cung nữ hớt ha hớt hải chạy đến từ xa, bộ dạng vô cùng hoảng hốt. Nàng lập tức bị hai thị vệ mặc kim giáp với ánh mắt sắc như ưng chặn lại. Nàng vừa thở dốc vừa cố nói vọng vào trong:

- Bệ hạ! Bệ hạ! Nô tì có việc quan trọng khẩn cấp cần bẩm báo với người!

​Hoàng Luật đang khoan thai nhấp một ngụm linh trà, nhìn thấy cảnh náo loạn thì khẽ nhíu mày. Nhưng khi nhận ra đó là Yến Yến, nô tì thân cận của đại công chúa, ông lập tức ra hiệu cho hai thị vệ cho vào.

​Yến Yến bước vào trong, lập tức quỳ rạp xuống đất, giọng nói vẫn còn đứt quãng vì thở dốc:

- Bệ. .. bệ hạ. .. không. .. không ổn rồi ạ.

​Huyền Phong thấy vậy thì ôn tồn nói:

- Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy? Ngươi cứ từ từ nói rõ cho bệ hạ nghe.

​Hoàng Luật cũng có chút không vui, gõ nhẹ ngón tay lên bàn:

- Việc gì mà phải cuống cuồng lên như thế? Chẳng lẽ đại công chúa lại đi nghịch ngợm khiến Hoàng Hậu trách phạt hay sao?

​Yến Yến nghe vậy vội lắc đầu nguầy nguậy:

- Không. .. không phải thưa bệ hạ.

​Hoàng Luật nhíu mày chặt hơn:

- Thế là chuyện gì, mau nói! Nếu như không phải chuyện gì thật sự quan trọng, kinh động đến trẫm, đừng trách trẫm phạt nặng ngươi.

​Yến Yến sợ hãi, vội đáp:

- Bẩm. .. bẩm bệ hạ, vài hôm trước khi nô tì đến để thay y phục mới cho đại công chúa thì người đã không còn ở trong phòng. Nô tì cùng các thị vệ phủ công chúa đã đi tìm kiếm khắp hoàng cung và các nơi người hay đến nhiều ngày rồi nhưng vẫn không thấy ạ.

​Hoàng Luật nghe xong thì thở dài một hơi, lắc đầu ngao ngán:

- Trẫm còn tưởng chuyện gì. Chuyện đó không phải thường xuyên xảy ra sao? Có gì mà phải gấp gáp như vậy? Con bé đó đi chơi chán rồi sẽ tự khắc mò về thôi.

​- Không phải đâu thưa bệ hạ! - Yến Yến vội nói, giọng đã sắp khóc:

- Điều đáng nói ở đây chính là, đại công chúa dạo gần đây thường xuyên nhắc đến bốn chữ Nội Phong Bí Địa! Lần này rời đi, công chúa người đã mang hầu hết các món pháp bảo hộ thân mà người ban cho đi theo! Nô tì sợ rằng. .. e là. .. công chúa hiện tại đang ở Nội Phong Bí Địa rồi ạ!

​Hoàng Luật vừa nghe vừa ung dung nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vẫn bình thản:

- Việc đó thì có gì mà phải. ..

​"PHỤT! !! "

​Một ngụm linh trà quý giá bị phun thẳng ra bàn. Vẻ mặt ung dung của Hoàng Đế biến mất, thay vào đó là sự kinh hoàng và giận dữ tột độ.

​- Ngươi. .. ngươi nói cái gì? !

​"Rầm! "

​Hoàng Luật giận giữ đập mạnh tay xuống bàn ngọc, khiến chiếc bàn nứt ra một đường. Ông đứng bật dậy, hoàng bào không gió mà bay, uy áp của một bậc đế vương bùng nổ:

- NHA ĐẦU NGHỊCH TỬ! NÓ LÀ ĐANG MUỐN TRẪM TỨC CHẾT ĐÂY MÀ!

​Huyền Phong vội đứng dậy chắp tay:

- Bệ hạ bớt giận, xin hãy bảo trọng long thể. Tiểu công chúa còn đang ham chơi, chưa có suy nghĩ thấu đáo.

​Hoàng Luật nghiến răng, đi đi lại lại trong ngọc đình:

- LẬP TỨC! Dùng lệnh bài khẩn cấp truyền tin cho Thái Tử! Nói cho nó biết đại công chúa có thể cũng đã tiến vào Nội Phong Bí Địa! Bằng mọi giá, phải cho người đi lôi cổ nha đầu đó về đây cho trẫm!

​Huyền Phong cúi đầu:

- Lão thần tuân mệnh.

========

Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:

* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)

Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.

*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!

*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.

CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận