Dòng Máu Của Rồng
Chương 59: ÁNH SÁNG CUỐI ĐƯỜNG
#DMCR#VP:
Nhìn ba cái xác không hồn nằm giữa bãi đất tan hoang, Minh Long mới thực sự thở phào. Cửu Trùng Minh Nhãn trong mắt hắn từ từ thu lại, đôi mắt trở lại trạng thái bình thường.
- Phù. .. - Hắn thở ra một hơi dài, rồi ngồi bệt xuống đất, cảm nhận sự mệt mỏi thấm vào từng thớ cơ:
- Thật là phiền phức mà.
Trận chiến vừa rồi tuy diễn ra chớp nhoáng nhưng cực kỳ nguy hiểm. Để có thể giải quyết gọn gàng ba tên Kim Đan sơ kỳ, linh lực của hắn đã tiêu hao đi không hề ít. Nhưng cùng lúc đó, một luồng năng lượng ấm áp, tinh thuần từ ba linh hồn vừa thu được đang từ từ dung nhập vào linh hồn của hắn. Cảm giác linh hồn bản thân vừa mạnh lên không ít, một sự khoan khoái dễ chịu nhanh chóng bù đắp cho sự mệt mỏi về thể xác.
Minh Long vuốt vuốt cằm, nhắm mắt lại. Trong thức hải, những ký ức và kinh nghiệm chiến đấu của ba tên sát thủ đang hiện lên rõ mồn một:
- Hừm, để xem nào. ..
Hắn nhanh chóng nắm được thông tin, cả ba đều là đệ tử nội môn của Sát Nhẫn Đoàn, được huấn luyện để trở thành những cỗ máy giết người. Thủ đoạn chiến đấu của bọn chúng nhanh chóng bị Minh Long biết được tường tận. Đáng chú ý nhất chính là"Ẩn Thân Chi Thuật", bí thuật này cho phép người sử dụng tạo ra một sự bóp méo không gian nhỏ, giúp cơ thể trở nên vô hình trong mắt đối thủ và dịch chuyển đến một khoảng cách không quá xa. Tuy nhiên, cái giá phải trả là nó tiêu hao khá nhiều linh lực.
- Thì ra vừa rồi tên kia dùng thứ này để né được Thiên Điểu của ta. - Minh Long lẩm bẩm. Rồi hắn ngước lên, hỏi vọng vào trong tâm trí:
- Ngọc Nhi, ngươi cảm thấy thủ đoạn này thế nào?
Trong thức hải, bóng hình hư ảo của Ngọc Nhi hiện ra với vẻ mặt lười biếng, nàng đang ngáp một cái rõ dài:
- Thứ đó á? Một món đồ rác rưởi thôi, không đáng nhắc đến. Chỉ là một chút thủ thuật không gian thô thiển. Thủ đoạn của Sát Nhẫn Đoàn suy cho cùng vẫn kém quá xa so với những công pháp chính thống của Hằng Thiên Tông. Với lại. .. - Nàng liếc xéo Minh Long:
- Chẳng phải ngươi sở hữu Áo Choàng Xích Vân rồi sao? Cái đó còn cao cấp hơn vạn lần.
Minh Long gật gù, cảm thấy có lý.
Ngọc Nhi lại nói thêm, giọng điệu như đang phân tích một cách nghiêm túc:
- Tuy nhiên, công bằng mà nói thì nó cũng khá phù hợp với phong cách chiến đấu của ngươi.
- Ta hiểu rồi. - Minh Long gật đầu:
- Nó hợp với lối đánh tốc độ, lén lút. .. khoan đã. .. - Hắn bỗng trợn tròn mắt, nhận ra ẩn ý trong câu nói:
- Nói như vậy chẳng phải là đang kêu ta có phong cách chiến đấu"rác rưởi"hay sao?
Ngọc Nhi cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên trong đầu hắn.
- Là ngươi tự nói đấy nhé.
Nói rồi, bóng hình của nàng mờ đi, bay vào lại trong thức hải, không cho hắn cơ hội phản bác.
- Được lắm! - Minh Long nghiến răng, một tia lửa tức giận lóe lên trong mắt. Hắn lầm bầm:
- Cứ đợi đấy!
Rồi Minh Long đứng dậy, quay sang công việc quan trọng hơn đó là thu hoạch chiến lợi phẩm từ nhẫn trữ vật của ba tên xấu số.
Sau một hồi lục lọi, Minh Long không khỏi thất vọng. Bên trong ba chiếc nhẫn trữ vật của ba tên Kim Đan sơ kỳ cũng chẳng có đồ vật gì quý giá, chủ yếu chỉ là một ít linh thạch hạ phẩm và vài bình đan dược cấp thấp. Hắn tặc lưỡi, thu dọn tất cả.
- Thôi được, có còn hơn không vậy.
Đúng lúc hắn định ngồi xuống thiền định để hồi phục linh lực, một âm thanh máy móc quen thuộc, lạnh lẽo lại vang lên trực tiếp trong đầu hắn.
[Đinh! ]
Một màn hình màu xanh lam mờ ảo hiện ra trước mắt Minh Long.
[Hệ Thống thông báo, khai mở nhiệm vụ chính tuyến: Giải Cứu Ngọc Linh.
- Chú thích: Mục tiêu nhiệm vụ"Ngọc Linh"đang phải đối mặt với nguy hiểm chí mạng. Ký chủ phải nhanh chóng di chuyển đến cứu người.
- Phần thưởng thành công: Một lần triệu hoán pháp bảo ngẫu nhiên.
- Hình phạt thất bại: Ký chủ bị tước đoạt vĩnh viễn dị lôi"Thiểm Tật Kim Lang"
*Lưu ý: Từ chối nhiệm vụ coi như thất bại. ]
- CON BÀ NÓ!
Minh Long đọc xong, không kìm được mà vỗ đùi cái đét, tức giận nhảy dựng lên.
- Hệ thống chết tiệt! Tiểu Lang là một phần của lão tử, các ngươi nói tước đoạt là tước đoạt sao? !
Bên trong đan điền của hắn, Thiểm Tật Kim Lang dường như cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, nó khẽ sủa"gâu"một tiếng đầy bất mãn.
Cơn tức giận qua đi, Minh Long lại nhíu mày, sự nghi hoặc nổi lên:
- Ngọc Linh? Là ai nha? Trong những người ta quen biết, làm gì có ai tên là Ngọc Linh?
Đúng lúc này, giọng nói của Ngọc Nhi vang lên, có vẻ cũng đang phân tích:
- Chờ một chút.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.
"Đinh! Đinh! Đinh! "
Ba tiếng kêu ngân lên trong trẻo. Ngay lập tức, trước mặt Minh Long hiện ra một mũi tên bằng ánh sáng màu xanh lam, lơ lửng giữa không trung, chỉ về một hướng sâu trong khu rừng. Một đường chỉ dẫn mờ ảo cũng hiện ra trên mặt đất, kéo dài vào trong bóng tối.
Minh Long nhìn cảnh tượng này không khỏi cảm thán:
- Ồ, hiện đại phết nha. Giao diện này cũng quá xịn rồi.
Nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Hình phạt tước đoạt Tiểu Lang là điều hắn tuyệt đối không thể chấp nhận. Không một chút do dự, hắn lập tức vận khởi linh lực còn lại, thân hình hóa thành một tia chớp, nhanh chóng chạy theo chỉ dẫn của Hệ Thống.
. ..
"RẦM! !"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Một chiếc đuôi khổng lồ, to như một cột đá và phủ đầy lớp vảy cứng như nham thạch, vừa quật xuống mặt đất, tạo ra một cái hố sâu hoắm.
Dư ba mạnh mẽ của đòn tấn công giống như một bức tường vô hình, hất văng thân ảnh nữ nhân bay ngược về phía sau. Ngọc Linh loạng choạng, phải lùi lại hơn chục bước mới giữ được thăng bằng. Nàng khẽ ho một tiếng, một dòng máu tươi rỉ ra từ khóe miệng. Nàng đưa tay áo lên lau đi, nhưng ánh mắt không hề có một tia sợ hãi, thay vào đó là sự kiên cường và có chút tức giận, nhìn chằm chằm vào sinh vật trước mắt.
Đó là một con Tam Vĩ Thổ Sư. Hình thể nó vô cùng to lớn, sừng sững như một ngọn đồi nhỏ di động, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông màu nâu đất dày và cứng. Nó đang gầm gừ, để lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn. Nhưng thứ đáng sợ nhất chính là ba chiếc đuôi to lớn và đầy uy lực ở phía sau. Mỗi một chiếc đuôi di chuyển đều mang theo tiếng gió rít, mỗi một cú quật xuống đều nặng tựa ngàn cân, đủ sức nghiền nát cả đá tảng.
Khí tức hoang dã và bạo ngược của một con yêu thú Tứ giai trung kỳ tỏa ra từ người nó, tạo thành một áp lực vô hình, đè nặng lên không gian xung quanh.
Ngọc Linh cắn chặt bờ môi đang rỉ máu, sự kiên cường trong mắt nàng còn rực sáng hơn cả nỗi đau. Khí tức Nguyên Anh sơ kỳ không chút giữ lại mà bùng nổ dữ dội, một luồng sáng màu xanh lam tỏa ra từ người nàng. Nàng thét lớn, thanh âm trong trẻo nhưng đầy uy lực:
- Kình Thiên Cự Lãng!
Ngay lập tức, Thủy thuộc tính linh lực từ trong nội thể nàng cuộn trào ra bên ngoài như một cơn sóng thần thực thụ. Mặt đất rung chuyển, nước từ không khí ngưng tụ lại, tạo thành hàng trăm con sóng lớn nhỏ, gào thét lao đến bao vây lấy con Tam Vĩ Thổ Sư, biến cả khu rừng thành một vùng biển động.
Nhưng Ngọc Linh không dừng lại ở đó. Hai tay lại nhanh chóng kết một đạo pháp ấn phức tạp hơn.
- Thủy Thiên Kiếm!
"Ong Ong Ong! "
Trên bầu trời, phía trên đỉnh đầu con Thổ Sư, một vòng xoáy nước khổng lồ xuất hiện. Từ trong vòng xoáy đó, một thanh thủy kiếm vĩ đại được triệu hồi, thân kiếm trong suốt như pha lê, lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang theo một luồng kiếm khí sắc bén cắm thẳng xuống.
Nhưng nào có dễ như vậy. Chỉ thấy con Thổ Sư ngửa đầu gầm lên một tiếng kinh thiên động địa. Một luồng sóng âm màu vàng đất hữu hình từ miệng nó bắn ra, va chạm dữ dội với mũi kiếm. Hai luồng sức mạnh giằng co kịch liệt trên không trung, tạo ra một vùng năng lượng hỗn loạn. Cùng lúc đó, ba chiếc đuôi của nó điên cuồng quật tứ phía, mỗi một cú vung lên đều khiến những con sóng nước xung quanh nổ tung.
Khóe miệng Ngọc Linh rỉ máu càng lúc càng nhiều. Thủy Thiên Kiếm chính là chiêu thức mạnh nhất hiện tại của nàng. Nếu không hạ được nó, nàng chỉ còn cách duy nhất là dùng đến tấm lệnh bài nhất kích mà phụ hoàng đã ban cho. Nhưng làm như vậy đồng nghĩa với việc vị trí của nàng sẽ bị phụ hoàng cảm ứng được ngay lập tức, và mọi nỗ lực sẽ tan thành mây khói.
-"Không! Tuyệt đối không thể kết thúc như vậy được! "
Ngọc Linh cắn răng, một sự quyết tuyệt điên cuồng hiện lên trong mắt. Nàng gào lên một tiếng chói tai, dồn hết tất cả ý chí và sự không cam lòng vào đó.
Đồng tử của nàng lúc này đột nhiên mất đi màu sắc, trở thành một màu trắng dã đầy yêu dị!
- THIÊU ĐỐT TINH HUYẾT!
"Vù vù vù! "
Một luồng sương máu màu đỏ nhạt tỏa ra từ người nàng. Thủy linh lực trong nội thể như được đổ thêm dầu vào lửa, bạo tăng một cách điên cuồng. Luồng sức mạnh dồi dào và hoang dại đó lập tức truyền vào thế công. Những con sóng nước xung quanh không còn vỗ vào con Thổ Sư nữa, mà hóa thành hàng trăm sợi xích nước khổng lồ, quấn chặt lấy tứ chi và thân thể của con mãnh thú.
Thanh Thủy Thiên Kiếm trên cao cũng được tiếp thêm sức mạnh, nó rung lên bần bật rồi phá tan tiếng gầm của con Thổ Sư, tiếp tục đâm xuống với một uy thế không thể ngăn cản, khóa chặt lấy thân ảnh con mãnh thú.
"Răng rắc! "
Luồng sóng âm phòng ngự của con Tam Vĩ Thổ Sư cuối cùng cũng vỡ tan như một tấm gương. Được tiếp thêm nguồn sức mạnh từ tinh huyết, thanh Thủy Thiên Kiếm bỗng nhiên biến lớn hơn gấp đôi, ánh sáng màu lam được nhuốm thêm một màu đỏ yêu dị, mang theo một uy thế hủy diệt không thể ngăn cản, đâm thẳng xuống.
Thanh kiếm nước khổng lồ xuyên qua lớp phòng ngự cuối cùng, cắm phập vào thân thể to lớn của con mãnh thú. Tiếng gầm rú kinh thiên của nó bỗng chốc nghẹn lại, thay vào đó là một tiếng rên rỉ đầy đau đớn. Thân thể khổng lồ của nó run rẩy kịch liệt, sự sống trong đôi mắt hung tàn nhanh chóng phai đi.
"Uỳnh! "
Con Thổ Sư ngã lăn ra đất, khiến cả khu rừng rung chuyển. Đôi mắt nó vẫn mở to, chứa đầy sự không cam lòng. Một viên yêu đan màu vàng đất, tỏa ra linh lực thổ thuộc tính nồng đậm, bay ra từ trong cơ thể nó.
Nhưng phía bên này, Ngọc Linh chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến chiến lợi phẩm. Ngay khi con thú ngã xuống, nàng cũng thu liễm lại toàn bộ linh lực. Sức mạnh vay mượn từ việc thiêu đốt tinh huyết biến mất, một sự phản phệ kinh khủng ập đến.
"Phụt! "
Nàng điên cuồng thổ ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn như không còn xương, lảo đảo rồi ngã quỵ xuống. Y phục trên người đã trở nên rách rưới từ bao giờ, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây trắng bệch không còn một giọt máu.
- Khụ. .. khụ. .. - Nàng ho khan, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đang vỡ nát:
-"Chẳng lẽ. .. phải thật sự từ bỏ ở đây rồi sao? "
Bàn tay run rẩy của nàng thò vào trong ngực áo, tìm lấy tấm lệnh bài bằng ngọc ấm áp mà ca ca nàng đã đưa cho trước đó. Nàng biết, chỉ cần bóp nát nó, Di Linh bên ngoài sẽ lập tức xông vào trong ứng cứu. Cầm tấm lệnh bài trên tay, Ngọc Linh mím chặt đôi môi tái nhợt, do dự. Nàng đã phải trả một cái giá lớn như vậy, thật sự không cam tâm.
Bất chợt. ..
"XÀÀÀÀ! !! "
Một tiếng kêu quỷ dị, a dua và lạnh lẽo vang lên từ phía bụi rậm, khiến nàng nổi hết da gà. Nàng lập tức quay đầu về phía âm thanh vừa phát ra, đôi mắt mở to cảnh giác.
Chỉ thấy từ trong bóng tối, một con Hắc Xà khổng lồ từ từ trườn ra. Thân nó dài đến gần chục trượng, toàn thân phủ một lớp vảy đen nhánh như hắc ín, mỗi một chiếc vảy đều to như một tấm khiên. Nó nhẹ nhàng há cái miệng rộng ngoác, nuốt chửng viên yêu đan Thổ Sư đang lơ lửng giữa không trung.
Quanh thân nó tỏa ra một luồng khí tức âm hàn và mạnh mẽ hơn con Thổ Sư gấp nhiều lần. Một con yêu thú Tứ giai hậu kỳ hàng thật giá thật!
Ngọc Linh trợn trừng mắt, trái tim như chìm xuống đáy vực:
-"Tứ giai hậu kỳ? Trách sao ta không thể cảm ứng được nó. .. Hóa ra nó đã cố tình ẩn nấp từ lâu, chờ đợi để ngư ông đắc lợi! "
Hiện giờ, nàng đã là nỏ mạnh hết đà, yếu ớt hơn bao giờ hết.
Con Hắc Xà sau khi cắn nuốt xong viên yêu đan, nó đảo đôi mắt rắn màu vàng kim, lạnh lẽo vô tình của mình sang nhìn Ngọc Linh. Nó mở miệng, một giọng nói khàn khàn, a dua vang lên, có thể khiến người ta chết cóng:
- Chà. .. chà. .. thật là một mỹ nhân tuyệt sắc. Hôm nay, bổn xà thật là có phúc đây mà.
Ngọc Linh tuyệt vọng. Yêu thú khi đạt đến Tứ giai hậu kỳ đã có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ của con người, nhưng phải đạt đến Ngũ giai sơ kỳ mới có thể hóa thành hình người. Con quái vật trước mắt này, là một kẻ săn mồi có trí tuệ.
Trước con quái vật đáng sợ, Ngọc Linh không còn một giây nào để chần chừ. Nàng dồn hết chút sức lực cuối cùng vào bàn tay yếu ớt, cố gắng bóp nát tấm lệnh bài trong tay. Nàng có thể cảm nhận được những vết rạn nhỏ bắt đầu xuất hiện.
Nhưng đã quá muộn!
Ánh mắt con Hắc Xà lóe lên một tia khát máu. Nó ngay lập tức nhận ra ý đồ của nàng. Tốc độ của một con yêu thú Tứ giai hậu kỳ bùng nổ. Thân hình khổng lồ của nó biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh, và trong chưa đầy một cái nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Ngọc Linh. Cái miệng rộng ngoác, hôi thối mùi tử khí và nọc độc, nhằm thẳng vào người nàng mà đớp lấy.
Bằng bản năng chiến đấu của mình, Ngọc Linh vội lách người qua một bên, thành công né tránh được cú táp chí mạng có thể xé nát cả thân trên của nàng. Nhưng. ..
"Phập! "
Một tiếng kêu khô khốc, rợn người vang lên. Cơn đau xé rách thân thể khiến nàng không thể tin nổi. Một trong hai chiếc răng nanh khổng lồ, sắc như dao găm của nó vẫn cắm phập vào bắp chân của nàng, xuyên qua cả xương, ghim chặt nàng xuống đất.
- A. .. AAAAAAAA! !!
Một tiếng thét thất thanh, chứa đầy sự đau đớn tột cùng vang lên. Tấm lệnh bài, niềm hy vọng sống sót cuối cùng của nàng, tuột khỏi bàn tay vô lực, rơi xuống nền đất nhuốm máu, ngay ngoài tầm với. Cùng lúc đó, một luồng nọc độc lạnh lẽo nhanh chóng từ chiếc răng nanh truyền vào cơ thể nàng, khiến vết thương chuyển sang màu đen kịt.
Con Hắc Xà dường như rất tận hưởng sự đau đớn của con mồi. Nó không rút chiếc răng nanh ra ngay, mà từ từ. .. rút ra từng chút một. Hành động đó khiến cho miệng vết thương bị xé toạc ra, thịt nát xương tan, gây ra một sự thống khổ còn hơn cả cái chết.
Khi chiếc răng nanh đẫm máu được rút ra hoàn toàn, nó từ tốn le chiếc lưỡi chẻ đôi của mình ra, liếm lấy từng giọt máu tươi vẫn còn vương trên đó một cách đầy khoái trá. Nó phát ra một tiếng cười"khà khà"khô khốc, ma quái, đôi mắt rắn vô tình nhìn thẳng vào khuôn mặt đang trắng bệch vì đau đớn của Ngọc Linh.
- Ngươi không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp. - Giọng nói khàn khàn của nó vang lên:
- Thịt của ngươi. .. lại còn rất ngon nữa.
Con Hắc Xà dường như vô cùng khoái trá trước sự bất lực của con mồi. Với ánh mắt thể hiện rõ sự khát máu và tham lam, nó lại một lần nữa nhe cặp nanh độc, thân hình khổng lồ lao đến, muốn đớp trọn lấy thân thể mềm mại của Ngọc Linh.
Cái bóng to lớn của nó bao trùm lấy nàng, mùi tử khí hôi thối ập vào mặt. Ngọc Linh lúc này đang nằm dưới đất, nọc độc đã lan ra khắp cơ thể, cơn đau từ vết thương nơi bắp chân khiến nàng gần như ngất đi. Nàng đã không còn một chút sức lực nào để né tránh. Đôi mắt nàng từ từ nhắm lại, chấp nhận số phận. Trong khoảnh khắc cuối cùng, tâm trí nàng chỉ kịp hiện lên một suy nghĩ đầy bi thương và nuối tiếc:
-"Muội muội. .. tỷ tỷ. .. thất bại rồi! "
Ngay lúc hàm răng sắc nhọn của con Hắc Xà chỉ còn cách nàng một gang tấc, ngay tại thời khắc sinh tử mong manh nhất. ..
"RÍTTTT! !! !! "
Một âm thanh chói tai đến cực điểm đột ngột vang vọng khắp khu rừng. Âm thanh đó sắc lẻm và cao vút, tựa như tiếng rít của ngàn con lôi điểu đang cùng lúc hót vang, mang theo một luồng uy thế hủy diệt. Cùng lúc đó, một tia chớp màu vàng kim rực rỡ xé toạc màn đêm, lao đến với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Ánh sáng vừa hiện thế trong mắt Ngọc Linh tựa như ánh sáng cuối con đường.
Theo sau tia chớp, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng đầy uy lực vang lên, tuyên cáo tên của đòn tấn công kinh hoàng đó:
-"THIÊN ĐIỂU! "
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*MỌI THÔNG TIN DONATE ĐỀU ĐÃ ĐƯỢC VŨ PHONG LƯU LẠI VÀ SẼ TRI ÂN KHI CÓ MINH CHỦ BẢNG DÀNH RIÊNG CHO TRUYỆN DÒNG MÁU CỦA RỒNG TRONG LẦN CẬP NHẬT WEB SẮP TỚI.
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!