Dòng Máu Của Rồng
Chương 30: TA PHẢN ĐỐI
Dưới ánh nắng ban trưa rực rỡ, lúc mà ai nấy đều cho rằng sự việc đã kết thúc, Minh Long sẽ chỉ là một"Hắc tư chất"lặng lẽ rời đi như bao kẻ thất bại khác… thì Khảo Tư Thạch bất chợt rung lên dữ dội.
"Ầm… ầm…"
Một âm thanh trầm đục vang lên từ trong lòng đất, tựa như tiếng sấm vọng từ lòng núi cổ xưa vọng về.
Ngay khoảnh khắc Minh Long xoay người, luồng sáng màu đen trên bầu trời vốn đã tượng trưng cho tư chất phế vật đột nhiên lay động rồi chớp nháy.
Trong sự sửng sốt của toàn trường, nó chuyển dần sang màu Lam.
- Cái… gì vậy? !
Chưa để ai kịp hoàn hồn, màu Lam vừa ổn định trong tích tắc lại chớp lên thành Lục.
- Không thể nào…
- Lục tư chất? Không, lại chuyển nữa rồi kìa!
Ngay lập tức, màu Lục vụt sáng rồi bị đỏ rực bao trùm.
Rồi…
"Bùm! "
Toàn bộ ánh sáng tắt ngấm, chỉ còn màu đen quay lại.
- Là… lỗi à?
Không ai nói nên lời thì một lần nữa, ánh sáng chuyển từ Đen sang Lam, rồi Lục, rồi Đỏ, cứ luân phiên nhau chớp nháy, xoay vần như vòng luân hồi. Bầu trời như bị xé rách bởi những cột sáng đầy hỗn loạn, khiến từng cường giả, từng thiên kiêu, thậm chí cả những trưởng lão Hằng Thiên Tông đều đứng sững tại chỗ.
Thượng Quan Yên Nhi vốn lạnh nhạt suốt từ đầu đến giờ, lúc này ánh mắt chấn động mãnh liệt. Đôi con ngươi đẹp như thủy ngọc phản chiếu từng vệt sáng luân chuyển.
Nàng liếc qua nơi Minh Long đang đứng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng, hình như nàng đã gặp tên này ở đâu rồi nhưng lại không thể nhớ ra. Rồi lại nhìn về phía Khảo Tư Thạch, lòng tự hỏi:
- Đây là loại gì…?
Liệt Khang mắt híp lại, toàn thân khẽ siết chặt, một tia nghi ngờ chợt lóe lên trong lòng hắn.
Tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn về phía Khảo Tư Thạch đang không ngừng rung lắc dữ dội hơn bao giờ hết.
Rồi bỗng nhiên.
"ẦM! !"
BỐN cột sáng: Hắc, Lam, Lục, Hồng đồng loạt bắn vọt lên trời, xé mây chia tầng trời cao thành bốn dải.
Trong tích tắc, bốn luồng sáng ấy cuộn xoáy, chụm vào nhau trên tầng không, hội tụ tại một điểm trung tâm.
Tia sáng phát ra từ điểm giao nhau ấy không mang màu sắc nào trong bốn loại được biết.
Nó là trắng. Một thứ ánh sáng thuần khiết, thanh khiết, không mang thuộc tính nào rõ rệt nhưng lại khiến người ta rợn ngợp trong lòng.
Không nóng như đỏ.
Không mát như lam.
Không sinh như lục.
Không tuyệt vọng như đen.
Chỉ là… ánh sáng.
Thanh khiết.
Thoát tục.
Đầy bí ẩn.
Các vị trưởng lão đồng loạt giật mình, ánh mắt như bị kéo căng đến cực điểm. Hằng Vân đại trưởng lão vốn là người trầm ổn nhất cũng lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Đây… đây là…
Hàn Mộc trưởng lão chắp tay trước ngực, ánh mắt trầm sâu:
- Ta đã tu luyện cả trăm năm… cũng chưa từng thấy thứ tư chất nào như vậy…
Không ai trả lời.
Chỉ có ánh sáng trắng… vẫn lơ lửng giữa không trung, chiếu rọi xuống một mình Minh Long, như dải hào quang thiên mệnh đang giáng xuống người hắn.
Minh Long ngẩn người đứng đó.
Không hiểu gì.
Chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như được thế gian ôm lấy.
. ..
Vừa dứt cơn ngỡ ngàng của bốn cột sáng hợp nhất thành màu trắng, đột nhiên.
"Khiếu! !! "
Một tiếng hạc dài như xuyên qua trời đất, vang vọng khắp cả Hằng Thiên Sơn, khiến mọi âm thanh đều ngưng bặt.
Ngay sau đó, một luồng khí tức cường đại, uy nghiêm như thiên đạo giáng thế, bất chợt bao phủ toàn trường.
Ánh mắt từng người lập tức trợn to.
- Hóa. .. Hóa Thần hậu kỳ!
- Khí tức này. .. chẳng lẽ là. .. !
Không khí bỗng như ngưng đọng trong một nhịp thở.
Từ phía xa chân trời, giữa từng tầng mây trắng bị xé rách, một đàn bạch hạc to lớn đang chầm chậm bay đến, linh khí mờ ảo như bức họa thiên đình hạ thế.
Dẫn đầu là một lão giả tóc trắng như tuyết, râu dài bạc phơ chấm ngực, khoác bạch y rộng tay, tà áo phiêu dật không nhiễm một hạt bụi trần. Đôi mắt lão hiền hòa nhưng ẩn chứa ánh nhìn thâm sâu tựa như xuyên thấu vạn vật, bên hông đeo một chiếc ngọc đĩnh hình tròn có khắc chữ"Hằng".
Ông lão ấy, khí chất trầm tĩnh như gió xuân, lại uy nghiêm như núi thánh, mỗi bước chân như giẫm lên từng luồng linh khí ngưng tụ mà thành.
Chính là Hằng Dương.
Tông chủ đương nhiệm của Hằng Thiên Tông.
Một vị cường giả Hóa Thần hậu kỳ, thân phận tôn quý không chỉ trấn quốc mà còn có uy vọng khắp chư quốc trong khu vực.
- Là Tông chủ!
- Tông chủ Hằng Dương đến rồi!
Cả quảng trường lập tức sôi trào.
Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả cùng đồng loạt chắp tay, cúi thấp người:
- Tham kiến Hằng Thiên Tông chủ!
Âm thanh lễ bái vang lên như sấm dậy, chấn động cả quảng trường rộng lớn.
Các vị trưởng lão đứng trên cao cũng quay người, cúi mình hành lễ nghiêm cẩn:
- Tông chủ!
Ngay cả các thiên kiêu thế gia từng ngạo mạn cũng lập tức ra khỏi đội ngũ, đứng nghiêm trang cúi đầu.
Minh Long lúc này vẫn đang đứng đơ dưới cột sáng trắng, thấy mọi người đều cúi đầu thì cũng lúng túng làm theo.
Tuy ánh mắt ai nấy đều đang cúi xuống, nhưng vẫn âm thầm liếc nhìn về phía Hằng Dương.
Không ai dám lên tiếng, không ai dám nhúc nhích.
Nhưng Tông chủ lại chẳng nói gì với họ.
Ông chỉ nhẹ nhàng hạ thân xuống đất, ánh mắt chăm chú dừng lại nơi cột sáng màu trắng thuần khiết vẫn đang từ Khảo Tư Thạch phóng thẳng lên trời.
Một luồng linh lực nhẹ như khói, nhưng vững như núi, từ lòng bàn tay ông âm thầm truyền tới Khảo Tư Thạch, bao bọc lấy nó, làm cho luồng sáng trắng bắt đầu ổn định lại, không còn rung lắc kịch liệt như ban nãy.
Ánh mắt ông khẽ lóe sáng, lẩm bẩm trong lòng:
- Đây là. .. truyền thuyết. .. đã thật sự xuất hiện rồi sao?
Rồi Hằng Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt từ hòa nhưng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhẹ nhàng chỉ tay về phía Minh Long đang chắp tay cúi đầu cách đó không xa.
- Ngươi! lại đây.
Minh Long ngẩn ra, đầu ngẩng lên, nét mặt hiện rõ vẻ ngơ ngác, đưa ngón trỏ chỉ vào chính mình, như thể không tin nổi:
- Gì cơ… ta á?
Các vị trưởng lão đứng sau Hằng Dương thấy thế, đồng loạt phất tay, người thì mỉm cười, người thì ra hiệu gấp:
- Ngươi đó! Còn đứng đó làm gì? Lại đây nhanh lên!
Minh Long hơi luống cuống nhưng cũng bước ra khỏi hàng, từng bước tiến lại gần.
Đứng trước mặt Hằng Dương, hắn vội vàng chắp tay, hơi khom người:
- Vãn bối tham kiến tiền bối.
Hằng Dương giơ tay khẽ xua nhẹ:
- Không cần đa lễ.
Ánh mắt ông trầm tĩnh nhìn chằm chằm vào Minh Long trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi tên là gì? Quê quán ở đâu?
Minh Long đáp lời, giọng nghiêm túc:
- Vãn bối tên Minh Long, vốn là người thôn Triều An, một nơi cách đây khá xa.
Nghe vậy, Hằng Dương hơi gật đầu, vuốt râu nhè nhẹ, ánh mắt lóe lên một tia trầm ngâm.
- Ngươi vừa rồi, đã nhìn thấy kết quả tư chất của bản thân chưa?
Minh Long gật đầu.
- Dạ thấy rồi ạ.
Hằng Dương tiếp lời, ánh mắt hơi chăm chú:
- Vậy… ngươi có nhận biết được đó có ý nghĩa là gì không?
Minh Long thoáng ngập ngừng một chút, rồi thành thật lắc đầu:
- Vãn bối không rõ, mong tiền bối chỉ điểm.
Lúc này, Hằng Dương xoay người lại, đứng trước quảng trường đông nghịt người, giọng nói tuy không lớn nhưng lại truyền đi rõ ràng khắp bốn phương:
- Chư vị ở đây… có ai nhận biết được màu trắng này có ý nghĩa là gì không?
Toàn trường nghe vậy, đồng loạt chắp tay, từ trưởng lão đến đệ tử thế gia, từ người bình thường đến các thiên kiêu:
- Xin Hằng Thiên Tông chủ chỉ giáo!
Hằng Dương nhẹ vuốt bộ râu bạc trắng, ánh mắt uy nghiêm quét qua toàn trường, rồi cất giọng sang sảng như chuông đồng vang vọng:
- Ngoài bốn tư chất mà các ngươi đã biết: Hắc, Lam, Lục và Hồng thì còn có một loại nữa. .. một loại tư chất cực kỳ hiếm thấy, gần như ngàn năm chưa từng xuất hiện: Bạch tư chất.
Toàn trường nhất thời lặng như tờ, không ai dám động đậy, không ai thốt thành lời.
Hằng Dương chắp tay sau lưng, thong thả bước về phía trước vài bước, giọng nói uyên bác vang lên giữa quảng trường rộng lớn:
- Hắc tư chất, đại diện cho sự yếu kém cả về thể chất lẫn tinh thần. Đó là những kẻ tâm luôn hướng về cao xa nhưng không bao giờ thật sự nỗ lực. Chỉ biết mơ mộng, không biết hành động. Đó là sự hão huyền, là căn cơ không đáng trông mong.
Ông dừng lại một nhịp, ánh mắt quét qua một số người vừa bị loại.
- Lam tư chất cao hơn, đại diện cho những người tuy năng lực hạn chế nhưng trong tâm luôn có ý chí. Có chí cầu tiến, không ngừng học hỏi. Người có Lam tư chất, nếu chăm chỉ rèn luyện, vẫn có thể tạo nên thành tựu không tầm thường.
Giọng ông dần trầm xuống:
- Lục tư chất. .. là sự cân bằng giữa thể chất và tinh thần. Những người có Lục tư chất không chỉ có nền tảng ổn định mà còn có trí tuệ và dũng khí để vươn xa. Là tư chất chính đạo đáng trọng.
Ông dừng lại thêm một chút, đoạn ngẩng đầu:
- Hồng tư chất. ..
Đôi mắt Hằng Dương lúc này trở nên sâu thẳm, giọng nói vang vọng, trầm hùng:
-. .. là sự bộc phát tuyệt đỉnh của thiên tài. Là kẻ được tạo hóa ban cho khả năng vượt bậc, là lôi phong chi tử, có thể một bước đạp thiên, mười năm đạp lên vạn người. Những người như vậy, nếu không chết yểu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành trụ cột một phương.
Đến đây, ông ngừng lại, ánh mắt hướng về phía Minh Long đang đứng trước mặt, trầm giọng nói:
- Còn Bạch tư chất. ..
Toàn trường đồng loạt nuốt nước bọt.
- Tâm địa trong sáng, căn cơ vững vàng, tâm khí không kiêu ngạo, ngược lại là khiêm cung, thành tĩnh. Nhưng điều quan trọng nhất. ..
Ông đưa tay chỉ lên bầu trời, nơi ánh sáng trắng vẫn đang chầm chậm tan biến:
-. .. là được thiên địa ưu ái. Có thể nói, người sở hữu Bạch tư chất. .. xứng đáng với hai chữ:"Thuần Khiết".
Minh Long đứng nghe một màn vừa rồi, miệng gần như không khép lại được, ánh mắt ngơ ngác, tự chỉ vào ngực mình, trong đầu dậy sóng:
- Gì cơ… là đang nói ta à? Ta… ta như vậy thật sao?
Bên trong thức hải, giọng nói lười biếng mang theo vài phần chế giễu của Ngọc Nhi vang lên:
- Đương nhiên là không phải rồi. Một tảng đá vớ vẩn mà cũng có thể đánh giá được tư chất của người mang Cấm Kỵ sao? Hừ. .. chưa đủ tư cách.
Minh Long cau mày lại:
- Vậy. .. vậy nó vừa mới khảo nghiệm cái gì trên người ta? Sao lại xuất hiện màu trắng quỷ dị như vậy?
Ngọc Nhi nhếch môi cười khẽ, giọng trầm xuống:
- Là huyết mạch, nó không thể dò xét được Cấm Kỵ nên chuyển qua dò xét huyết mạch. Trước Lạc Hồng Huyết Mạch, thiên địa cũng phải cúi đầu. Tảng đá kia… chẳng qua là tự biết lượng sức, không dám ra phán xét.
Minh Long bừng tỉnh, ánh mắt sáng rực:
- Vậy… màu trắng đó. .. không phải là do tư chất, mà là vì nó không dám đánh giá ta?
- Đúng thế. - Ngọc Nhi hờ hững đáp, như thể đây chỉ là chuyện hiển nhiên:
- Trước đó nó đã luân phiên thử cả bốn loại tư chất: Hắc, Lam, Lục và Hồng nhưng đều không đủ sức khẳng định, cuối cùng mới hiện ra màu trắng, chẳng qua là biểu hiện rằng"ta không dám đánh giá"mà thôi.
Minh Long trầm ngâm, tâm trí chuyển động:
- Nhưng… tại sao lão Tông chủ lại nói nó là tư chất thuần khiết?
Ngọc Nhi khẽ thở dài, giọng đều đều:
- Bởi vì kiến thức của lão ta vẫn còn quá nông cạn. Đúng là có loại Bạch tư chất đại diện cho sự thuần khiết, nhưng đó là ánh trắng nhàn nhạt, tĩnh lặng. Còn màu trắng trong suốt và chói sáng như của ngươi, đó không phải thuần khiết, mà là bất khả xâm phạm, không thể đánh giá.
Giọng nàng hơi hạ xuống, mang theo uy áp không rõ ràng:
- Ngoài bốn loại tư chất phổ biến, còn có ba cấp bậc thượng đẳng: Bạch, Hoàng Kim, và cao nhất là Tử Kim. Nhưng có vẻ thế giới này… chưa từng có ai đạt đến Bạch tư chất, chứ đừng nói đến Hoàng Kim hay Tử Kim. Cho nên họ mới không biết.
Minh Long như được mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn hẳn.
. ..
Bỗng một giọng nói trầm ổn, mang theo khí tức lão luyện vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu Minh Long:
- Bẩm Tông chủ. - đó là Hằng Vân đại trưởng lão:
- Vậy vì sao từ trước tới nay, ngay cả chúng ta cũng chưa từng nhận biết được sự tồn tại của Bạch tư chất?
Hằng Dương nhẹ nhàng vuốt chòm râu dài trắng như cước, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng lại một ký ức đã rất xưa cũ:
- Bạch tư chất… đương nhiên là các ngươi không thể nhận thức được. Bởi lẽ điều này chỉ được lão tổ sư truyền lại riêng cho người kế nhiệm tông chủ, tuyệt đối không ghi chép thành văn tự. Từ thời lập phái đến nay, đã hơn một ngàn năm trôi qua, chưa từng có một ai mang Bạch tư chất xuất hiện, kể cả trong những truyền kỳ xưa cũ cũng chỉ nhắc đến trong vài câu ngắn ngủi mơ hồ. Ta cũng chỉ là nghe lão tông chủ trước truyền lại, và nay mới là lần đầu tận mắt chứng kiến.
Nghe vậy, các vị trưởng lão đồng loạt gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm, đồng thời nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hóa ra là như vậy… trách sao bọn họ không thể nào nhận ra ý nghĩa thật sự của màu trắng kia.
Đúng lúc ấy, Hằng Dương chuyển ánh mắt đầy thâm thúy về phía Minh Long, ngữ khí trở nên trang trọng:
- Tiểu tử, ngươi có muốn trở thành đệ tử chân truyền của ta không?
Một câu này vừa thốt ra, toàn trường như bị sét đánh ngang tai. Sóng lòng cuộn trào, vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đồng loạt hướng về Minh Long, không ai dám tin vào tai mình.
- Đệ tử chân truyền…?
- Không phải chứ… nếu trở thành đệ tử chân truyền của Tông chủ, thì chẳng phải tương lai tên này sẽ có tư cách kế nhiệm tông chủ đời sau sao?
- Trời ơi… là hắn thật sao?
Minh Long đứng đơ như cây gỗ giữa sân, mặt không chút biểu cảm… hay đúng hơn là không biết biểu cảm sao cho đúng. Mãi vài giây sau, hắn mới chắp tay cúi đầu, giọng hơi cứng lại:
- Đệ tử… đồng ý.
Trong đầu hắn thì lại đang hò hét:
- Con bà nó… nhiệm vụ lần này dễ vậy cơ à? Hahaha! Giao diện vàng rồi! Ăn chắc luôn rồi!
Trong lúc toàn trường còn đang ngỡ ngàng, Hằng Dương đưa mắt nhìn khắp một vòng, chậm rãi hỏi:
- Có ai phản đối không?
Một sự yên lặng bao trùm toàn trường. Không ai dám thở mạnh. Các trưởng lão cũng im lặng, chỉ có ánh mắt liên tục lướt nhìn Minh Long và Hằng Dương.
Tiểu Mễ đứng lẫn trong đám đông, đôi mắt long lanh ươn ướt, ánh nhìn chứa đầy tự hào và xúc động, nụ cười rạng rỡ như nắng sớm hiện trên môi nàng.
Nhưng đúng lúc ấy…
- Ta phản đối.
- Ta cũng phản đối.
Hai giọng nói lạnh lùng, rõ ràng vang lên cùng một lúc, chém tan sự yên lặng như dao cứa vào mặt nước yên ả.
========
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!