Dòng Máu Của Rồng
Chương 64: THẨM YÊN - KHỞI LINH PHONG
#DMCR#VP:
Hai mắt Minh Long lóe lên một tia sáng kinh người. Hắn có thể cảm nhận từng nhịp rung động phấn khích từ đan điền, tựa như tiếng trống trận đang hò reo thúc giục hắn xông lên. Mọi sự bực dọc, chán chường của bảy ngày qua bị quét sạch, chỉ còn lại sự hưng phấn tột độ.
"Ha ha. .. ha ha ha! "Tiếng cười trầm thấp nhưng đầy tự tin của hắn phá tan sự tĩnh mịch của khu rừng. "Cơ duyên là đây chứ đâu! "
Hắn lập tức nhắm nghiền hai mắt, gạt bỏ mọi tạp niệm. Thế giới âm thanh và màu sắc xung quanh biến mất, trong tâm thức hắn chỉ còn lại một sợi tơ linh cảm mỏng manh, run rẩy nhưng vô cùng rõ rệt đang kéo hắn về một hướng. Hắn men theo sợi tơ đó, khóa chặt lấy mục tiêu.
- Đây rồi!
Mở bừng mắt ra, con ngươi hắn lúc này đã ánh lên những tia lôi quang màu hoàng kim!
- LÔI LANG HÀNH ẢNH!
Không một giây chần chừ, từng luồng lôi lực cuồng bạo bám vào đôi chân, biến hắn thành một mũi tên sấm sét.
"VÚT! "
Thân ảnh hắn xé gió lao đi, chỉ để lại một tàn ảnh mờ ảo và tiếng không khí bị xé rách sau lưng.
. ..
. .. Tại một nơi khác trong khu rừng rậm. ..
Tít trên ngọn cây cao nhất, vượt xa khỏi những tán lá, một bóng ảnh lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. Toàn thân người đó được bao bọc trong chiếc áo choàng màu tím thẫm, mặt nạ che kín cả dung mạo, chỉ để lộ ra đôi mắt lạnh lẽo vô cảm. Gió rừng thổi lồng lộng, nhưng tà áo choàng chỉ khẽ lay động, tựa như có một sức mạnh vô hình trấn giữ.
Trước ngực y có đeo một tấm lệnh bài bằng hắc thiết, toả ra hàn khí nhàn nhạt, trên đó chỉ khắc độc một chữ"HỒN"cổ xưa, toát lên vẻ thần bí và chết chóc.
Ánh mắt y từ trên cao nhìn xuống, lạnh lẽo như băng, không mang theo bất cứ cảm xúc nào, khóa chặt vào một chấm nhỏ đang di chuyển bên dưới.
Phía dưới. ..
Ngọc Linh hoàn toàn không hay biết mình đã trở thành con mồi trong mắt kẻ khác. Nàng mệt mỏi gạt một nhánh cây vướng víu, gương mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi, đôi mày thanh tú đã nhíu chặt lại. Đã nhiều ngày trôi qua, hy vọng tìm thấy thứ kia trong lòng nàng đang dần lụi tàn, chỉ còn lại sự thất vọng và mệt mỏi ngày một lớn.
Ngọc Linh khe khẽ thở dài, cảm thán sự rộng lớn của bí địa. Nàng chọn một gốc cây cổ thụ, ngồi xuống xếp bằng, đôi mắt phượng khép hờ, bắt đầu điều tức lại linh lực đã có phần hỗn loạn sau nhiều ngày di chuyển.
NHƯNG NGAY SAU ĐÓ!
Một luồng sát khí lạnh lẽo như băng giá Cửu U từ trên trời giáng xuống, bao trùm lấy toàn thân nàng! Linh giác của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ gào thét báo động.
Không một giây do dự, đôi mắt đẹp của Ngọc Linh bừng mở, sát khí sắc lẹm lóe lên. Những ngón tay thon dài bay múa, kết thành những ấn quyết phức tạp chỉ trong chớp mắt:
- ĐẠI THỦY THUẪN!
"Vù! Vù! Vù! "
Thủy linh lực tinh thuần từ trong cơ thể cuồn cuộn trào ra, ngưng tụ thành một tấm khiên nước màu xanh lam óng ánh, trên bề mặt còn có những dòng chảy gợn sóng, phòng ngự vô cùng kiên cố.
Cùng lúc đó, từ trên cao, một bàn tay ma quái màu tím than, được ngưng tụ hoàn toàn từ linh lực thuần túy mang theo áp lực kinh hoàng, hung hãn vồ xuống.
"ĐÙNG! "
Một tiếng nổ vang trời khi cả hai va chạm.
"RĂNG RẮC! "
Tấm khiên nước, kiên cố là vậy, lại chỉ chống đỡ được chưa đầy một hơi thở. Nó vỡ tan thành vô số mảnh óng ánh như pha lê, trước sức mạnh tuyệt đối của bàn tay kia. Bàn tay màu tím than chỉ hơi khựng lại một chút rồi tiếp tục lao xuống, mục tiêu chính là Ngọc Linh.
Ngọc Linh trừng lớn đôi mắt, đồng tử co rút lại khi thấy đòn phòng ngự mạnh nhất của mình bị phá dễ dàng như vậy:
- Không xong!
Đối mặt với hiểm cảnh, Ngọc Linh cắn chặt môi, một tia quyết liệt lóe lên trong đôi mắt đẹp. Nàng không lùi bước, ngược lại còn dốc toàn bộ Thủy linh lực trong cơ thể đến cực hạn!
Hai tay nàng kết thành những ấn quyết phức tạp cuối cùng, ngẩng mặt lên trời, giọng nói thánh thót nhưng đanh thép vang vọng:
- THỦY THIÊN KIẾM!
"Ong! Ong! Ong! "
Không gian phía trên nàng rung động dữ dội. Toàn bộ Thủy linh lực của một tu sĩ Nguyên Anh kỳ được nén lại, hóa thành một thanh cự kiếm bằng nước dài hàng chục trượng, trong suốt như lưu ly, mang theo kiếm ý kinh thiên, gào thét chém ngược lên trời!
Thủy Thiên Kiếm và Bàn tay màu tím than va chạm, giằng co kịch liệt. Không gian xung quanh vì áp lực mà trở nên vặn vẹo. Hơi thở của Ngọc Linh dần trở nên hỗn loạn, gương mặt xinh đẹp tái đi trông thấy. Một chiêu này của đối thủ. .. quá mạnh, sức mạnh này hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
-"Không! Áp lực này. .. Sức mạnh này. .. Hóa Thần hậu kỳ! "
Nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng dâng lên trong lòng nàng.
"OÀNH! "
Thế giằng co chỉ duy trì được vài hơi thở. Bàn tay tím siết lại. Thủy Thiên Kiếm, đòn tấn công mạnh nhất của Ngọc Linh, vỡ nát thành hàng tỷ giọt nước li ti. Bàn tay kia nhanh như chớp vồ xuống, tóm gọn lấy nàng, cảm giác như bị cả một ngọn núi đè lên. Ngọc Linh nghiến răng, không thể cựa quậy.
Cùng lúc đó, những ấn văn cổ xưa trên lòng bàn tay bỗng sáng rực lên, tạo thành một chiếc lồng vô hình. Nhưng nó không trói buộc thân thể, mà xuyên thẳng vào thức hải, khóa chặt lấy linh hồn nàng! Ngọc Linh kinh hoàng nhận ra, linh hồn và thân xác của mình đã đồng loạt mất đi liên kết, nàng không thể điều khiển được dù chỉ một ngón tay.
. ..
Thân ảnh Minh Long như một tia chớp, xé toạc không khí lao đi trong rừng rậm. Cảnh vật hai bên đường lùi lại thành những vệt mờ, nhưng chân mày hắn lại đang nhíu chặt.
"Kétttt! "
Hắn đột ngột phanh gấp, đôi chân tạo ra hai rãnh cày sâu trên mặt đất, bụi lá bay mù mịt:
- Không đúng!
Cảm giác thôi thúc mãnh liệt từ đan điền, vốn đang ở ngay phía trước, đột ngột biến mất rồi lại xuất hiện. .. ở sau lưng hắn. Tình trạng này đã lặp lại mấy lần.
- Cái quỷ gì thế này? - Minh Long lẩm bẩm, cảm giác như mình đang bị trêu đùa. Hắn đã đi lòng vòng qua gốc cây cổ thụ có hình thù kỳ lạ này ba lần rồi.
- Ngọc Nhi! - Minh Long gắt lên trong thức hải.
Giọng Ngọc Nhi vang lên, mang theo một tia hứng thú thay vì lo lắng:
- Đúng như ngươi cảm nhận đấy. Dị thuộc tính này không đứng yên một chỗ, nó cực kỳ ranh mãnh, liên tục di chuyển và thay đổi vị trí. Việc khóa chặt nó khó hơn ta tưởng.
Minh Long tò mò, sự bực bội ban đầu dần được thay thế bằng sự hiếu kỳ:
- Ta có cảm giác tốc độ của nó cực nhanh, thậm chí có phần không thua kém Thiểm Tật Kim Lang. Rốt cuộc nó là thuộc tính gì?
- Ta cũng rất muốn biết nó là thứ gì đây. - Ngọc Nhi đáp, giọng điệu như thể đang nhún vai:
- Xem ra đây không phải là một cuộc săn đuổi dễ dàng. Kiên nhẫn đi, thợ săn, tiếp tục di chuyển thôi chứ biết sao giờ.
. ..
Thần bí nhân khoác áo choàng tím chậm rãi đáp xuống đất, không gây ra một tiếng động, tựa như một bóng ma. Y từng bước tiến về phía Ngọc Linh đang bị giam cầm.
Đôi mắt đẹp của Ngọc Linh mở to, sự kinh hoàng hiện rõ trong đó. Áo choàng tím, khí tức sâu không lường được, và tấm lệnh bài bằng hắc thiết khắc chữ"HỒN"bên hông. ..
Nàng nhận ra rồi! Nội tâm Ngọc Linh run rẩy tột độ, cố gắng vùng vẫy trong vô vọng. Hồn Thiên Cung Chủ! Hồn tu cường giả mạnh nhất Thủy Vân Quốc.
- Đã biết không thể chống cự, còn làm mấy trò mèo vô ích làm gì. - Giọng nói lạnh như băng của Hồn Thiên Cung Chủ vang lên từ sau lớp mặt nạ. Y bước tới, một bàn tay ẩn chứa sức mạnh hủy diệt nhẹ nhàng đưa lên, hướng thẳng về phía gương mặt xinh đẹp đang tái đi vì sợ hãi của Ngọc Linh.
Nhưng, sự đau đớn hủy diệt mà nàng tưởng tượng đã không đến. Thay vào đó là một cảm giác. .. nhói lên quen thuộc đến cay đắng ở vành tai. Phong ấn linh hồn đột ngột được giải trừ.
- Á! Đau, đau quá! Mẫu hậu, người tha cho con! - Ngọc Linh hét lên thất thanh, giọng nói không còn vẻ kiên cường của một tu sĩ Nguyên Anh mà chỉ còn lại sự nũng nịu và oan ức.
Chỉ thấy Hồn Thiên Cung Chủ đang dùng hai ngón tay véo tai Ngọc Linh, xách lên một bên, gằn giọng:
- Hừ, ngươi cũng giỏi lắm! Dám qua mặt cả ta lẫn phụ hoàng ngươi để trốn ra ngoài. Lần này trở về, xem ta trị ngươi thế nào!
Theo ý niệm của chủ nhân, chiếc mặt nạ và áo choàng tím đột ngột biến mất, để lộ ra khuôn mặt của một tuyệt thế mỹ phụ nhân, có đến tám chín phần tương tự Ngọc Linh.
Nàng chính là Hồn Thiên Cung Chủ - Hồn Thiên Ảnh, một cái tên khiến cả Thủy Vân Quốc phải kiêng dè. Nhưng nàng còn một thân phận khác, đó là mẫu thân của Ngọc Linh, đương kim Hoàng Hậu của Thủy Vân Quốc. Trên thế gian, người ta chỉ biết đến nàng với cái tên hiền thục Thẩm Yên. Chẳng ai có thể ngờ, vị Hoàng Hậu nổi tiếng đức độ và Cung chủ Hồn Thiên Cung thần bí vốn là cùng một người.
Hồn Thiên Cung vốn là một trong những con át chủ bài của hoàng tộc Thủy Vân, một thế lực trong tối để thực hiện những việc mà hoàng tộc ngoài sáng không thể làm. Thân phận của Cung chủ luôn là bí mật cao nhất, và việc Hoàng Hậu đích thân nắm giữ nó chính là sự bảo chứng tuyệt đối cho lòng trung thành của tổ chức này.
- Mẫu hậu đại nhân. - Ngọc Linh làm vẻ mặt vô tội, gãi đầu cười hì hì:
- Người đừng chấp nhặt với con mà. Mẫu hậu uy danh lừng lẫy, thần thông quảng đại, chắc chắn sẽ không so đo tính toán với một tiểu nữ tử yếu đuối như con đâu nhỉ?
Thẩm Yên cười lạnh:
- Ngươi về mà tự trình bày với phụ hoàng ngươi, để xem lão ta có tính sổ với ngươi không.
- Con không hiểu. - Ngọc Linh hờn dỗi:
- Con đã là Nguyên Anh rồi, tại sao mọi người vẫn không tin tưởng con chứ?
- Cái đó không phải là chỉ dụ của hoàng gia gia ngươi sao? - Thẩm Yên trừng mắt:
- Lời của lão nhân gia, đừng nói là ta, ngay cả phụ hoàng ngươi cũng phải cung kính nghe theo.
Ngọc Linh xì một tiếng.
- Hơn nữa. - Thẩm Yên nói thêm:
- Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của mình? Nếu hôm trước không nhờ tiểu tử của Hằng Thiên Tông kia liều mạng cứu ngươi, hiện giờ chẳng phải đã là cái xác không hồn rồi?
Ngọc Linh giật mình, lắp bắp:
- Ơ. .. ơ. ..
- Ơ cái gì mà ơ? - Thẩm Yên vỗ nhẹ vào đầu con gái:
- Ta chứng kiến toàn bộ. Vốn định ra tay, nhưng không ngờ tiểu tử đó lại làm được, coi như cũng có bản lĩnh.
Ngọc Linh thở dài, quả nhiên không gì qua mắt được mạng lưới tình báo của Hồn Thiên Cung.
Thẩm Yên nhíu mày, ánh mắt trở nên dò xét:
- Mà tiểu tử đó là ai? Ngươi quen à?
Gò má Ngọc Linh thoáng ửng hồng:
- Không. .. không quen. Chỉ là người ta hành hiệp trượng nghĩa thôi.
Khóe miệng Thẩm Yên nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý:
- Ta sẽ tự điều tra. Không cần ngươi nói. Còn bây giờ thì…
Nàng không nói hết câu.
"BỐP! "
Một cú đá không hề nương tay được tống thẳng vào bờ mông Ngọc Linh. Giọng Thẩm Yên đanh thép ra lệnh:
- Về nhà!
Cú đá của Thẩm Yên không hề nhẹ, nhưng Ngọc Linh lúc này không còn tâm trí để xoa mông kêu đau. Vẻ tinh nghịch trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là sự gấp gáp và khẩn khoản. Nàng vội níu lấy tay áo của Thẩm Yên, giọng nói run run:
- Mẫu hậu, người cho con thêm một chút thời gian nữa thôi! Chỉ một chút nữa thôi! Con nhất định sẽ cố gắng tìm ra nó cho muội muội!
Nhìn thấy dáng vẻ van nài của con gái, sự nghiêm khắc trên gương mặt Thẩm Yên dịu đi, thay vào đó là một tiếng thở dài nặng nề, mang theo cả sự bất lực của một người mẹ, một vị Hoàng Hậu.
- Linh nhi, ta đã cho con thêm một tuần là quá giới hạn rồi. Bỏ đi con. - Nàng nhẹ nhàng gỡ tay con gái ra:
- Thứ đó, ngay cả ta và phụ hoàng con cũng đã thử mọi cách. Hầu như không ai có thể cảm ứng được sự tồn tại của Khởi Linh Phong, mặc dù chúng ta biết rõ nó đang hiện hữu ở chính nơi này.
Giọng nói của Thẩm Yên chứa đựng một sự thật tàn nhẫn, đó là một nhiệm vụ bất khả thi.
. ..
. .. Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong khu rừng. ..
"VÚT! "
Thân ảnh Minh Long lóe lên rồi dừng lại trên một cành cây, hơi thở có chút dồn dập nhưng đôi mắt lại sáng rực lên như hai ngọn lửa. Hắn có thể cảm nhận được, sau một hồi đuổi bắt, Dị thuộc tính kia đã ở rất gần rồi! Sự di chuyển của nó không còn thất thường như trước nữa!
- Khởi Linh Phong? - Hắn lẩm bẩm lại cái tên vừa được Ngọc Nhi cho biết, cảm thấy có chút quen tai.
- Không sai được! - Giọng Ngọc Nhi trong đầu hắn đầy vẻ phấn khích và chắc chắn, nàng như đang vuốt cằm trầm tư:
- Dựa vào đặc tính di chuyển nhanh như ảo ảnh, lúc ẩn lúc hiện, và khí tức thuần túy của ngọn gió nguyên sơ này. .. Chín phần mười, thứ đang chơi trò mèo vờn chuột với ngươi chính là Khởi Linh Phong.
Càng tiếp cận, cảm giác kết nối từ đan điền càng trở nên rõ rệt, nhưng đồng thời, sự kỳ lạ của Dị thuộc tính này cũng càng lúc càng hiển hiện. Nó giống như một con cá tinh ranh đang bơi lội trong một hồ nước rộng lớn, thỉnh thoảng lại quẫy đuôi tạo ra một gợn sóng để trêu chọc người đi câu, nhưng tuyệt nhiên không để bị tóm gọn. Sự kiên nhẫn của Minh Long sau một hồi rượt đuổi đã gần cạn kiệt, hắn dừng lại trên một mỏm đá, hơi thở có chút nặng nhọc, những tia lôi quang nhỏ bé vẫn còn lách tách quanh bắp chân.
- Ngọc Nhi. - Hắn cất tiếng gọi trong thức hải, giọng nói vừa có sự mệt mỏi, vừa xen lẫn vẻ hiếu kỳ không thể che giấu:
- Rốt cuộc Khởi Linh Phong là thứ gì mà lại kỳ lạ đến vậy? Ta chưa từng nghe nói đến một loại Dị thuộc tính nào lại khó nắm bắt đến thế.
Trong thức hải, không gian im lặng trong giây lát. Dường như Ngọc Nhi cũng cần một khoảnh khắc để sắp xếp lại những thông tin mà nàng biết. Một lúc sau, giọng nói của nàng mới vang lên, trong trẻo như một tiếng chuông ngân, nhưng lại mang theo một sự kinh ngạc và cả một tia khao khát mà Minh Long chưa từng nghe thấy trước đây:
- Minh Long, lần này chúng ta thật sự đã gặp được đại cơ duyên rồi. Ngươi chỉ cần nghe tên của nó là có thể hiểu được phần nào giá trị kinh thiên của nó. "Khởi"là khởi nguồn, là bắt đầu. "Linh"là linh căn, là linh hồn. Phong là gió. Ghép lại, Khởi Linh Phong, ý nghĩa của nó chính là ngọn gió khai mở linh căn, là ngọn gió khởi đầu cho con đường tu luyện!
Nàng hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục giải thích một cách chi tiết hơn:
- Xếp hạng thứ tư trên Dị Phong Bảng. Nó được xem là một trong những luồng gió nguyên thủy nhất của trời đất, sinh ra từ thuở hồng hoang. Nó không mang trong mình sức mạnh hủy diệt bá đạo như Cương Phong, cũng chẳng có sự lạnh lẽo ăn mòn của Cửu U. Ngược lại, nó là hiện thân của sự sống, mang trong mình"sinh cơ"và"khởi nguyên chi lực".
Ngọc Nhi lấy hơi nói tiếp:
- Chính vì bản chất hiền hòa và thuần khiết này, nó cực kỳ nhạy cảm và luôn lẩn trốn khỏi những nơi có sát khí. Cái khả năng lúc ẩn lúc hiện, di chuyển không một tiếng động, che giấu khí tức hoàn toàn mà ngươi đang trải nghiệm. .. đó chính là năng lực trời sinh của nó, gọi là"Phong Ảnh Vô Tung". Khả năng này giúp nó thể hòa mình vào tự nhiên, biến tốc độ thành bản năng, ý đến thân đến. Đó là lý do tại sao ngươi cảm giác nó ở ngay trước mắt nhưng lại không tài nào chạm tới được.
Minh Long nghe vậy thì trong lòng càng thêm chấn động. Chỉ một năng lực phụ trợ dùng để ẩn nấp và di chuyển đã bá đạo đến thế, vậy năng lực chính của nó, cái năng lực định nghĩa nên cái tên"Khởi Linh Phong"phải kinh khủng đến mức nào?
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Ngọc Nhi nói tiếp, giọng nói trở nên ngưng trọng và thiêng liêng hơn bao giờ hết:
- Nhưng tốc độ và khả năng ẩn nấp đó chỉ là công cụ để nó tự bảo vệ mình. Chúng không là gì cả so với năng lực cốt lõi, thứ khiến nó trở thành huyền thoại trong vô số Dị thuộc tính. .. thứ năng lực chân chính của nó. .. chính là"Khởi Linh Dẫn Đạo".
- Khởi Linh Dẫn Đạo? - Minh Long lẩm bẩm lại, cảm thấy bốn chữ này ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
- Đúng vậy! - Ngọc Nhi khẳng định, giọng nói có chút run rẩy vì phấn khích:
- Minh Long, ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Năng lực này, nói một cách dễ hiểu nhất. .. nó có thể biến một phàm nhân không có linh căn, một người cả đời bị thiên đạo phán quyết không thể tu luyện. .. trở thành một tu sĩ!
"OÀNH! "
Một tiếng sét như nổ tung trong đầu Minh Long. Hắn đứng ngây người trên mỏm đá, toàn thân chấn động, hơi thở trở nên dồn dập. Biến phàm nhân thành tu sĩ? Đây không phải là năng lực sáng tạo, là quyền năng tựa thần linh hay sao? Hắn nghĩ đến hàng tỷ tỷ phàm nhân trên thế gian này, những người cả đời khao khát được bước chân vào con đường tu tiên nhưng lại bị cánh cửa"linh căn"chặn lại. Nếu năng lực này bị lộ ra ngoài. .. hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
Ngọc Nhi tiếp tục giải thích, kéo tâm trí hắn trở về:
- Nó có thể dẫn một luồng bản nguyên phong lực tinh thuần nhất vào cơ thể người thường. Luồng gió đó sẽ không phá hoại kinh mạch, mà sẽ nhẹ nhàng luồn lách, dùng sinh cơ vô tận của mình để khai mở vùng khí hải hỗn độn, tạo ra một đan điền sơ khai, một"hạt giống"tu luyện. Quá trình này được gọi là"dẫn linh nhập thể", vô cùng ôn hòa, chỉ cho người đó một cánh cửa để bước vào con đường tu tiên.
Ngọc Nhi thở ra một hơi:
- Dĩ nhiên, năng lực nghịch thiên như vậy, cái giá phải trả cũng cực lớn. Mỗi một lần thi triển sẽ tiêu hao một lượng khổng lồ linh lực của chủ nhân, khiến họ suy yếu trong thời gian dài, thậm chí lạm dụng còn có thể làm tổn hại đến căn cơ.
Nghe xong toàn bộ lời giải thích của Ngọc Nhi, Minh Long đứng lặng đi một hồi lâu. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn sóng ngầm đang cuộn trào. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt hắn nhìn về phía Khởi Linh Phong đang lẩn trốn đã hoàn toàn thay đổi. Sự tò mò ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một ngọn lửa nóng rực, một sự quyết tâm sắt đá.
Thứ này, không đơn thuần là một cơ duyên. Nó là một báu vật có thể thay đổi vận mệnh, là một loại sức mạnh có thể định đoạt lại quy luật của trời đất.
Phải cố gắng có được nó!
========
Quý độc giả có thể ủng hộ tác giả Vũ Phong thông qua tài khoản:
* TP BANK: 75566898888 (DAM LY TRUNG)
Mọi sự đóng góp dù ít dù nhiều cũng sẽ là nguồn động lực to lớn để Vũ Phong tiếp tục hoàn thành Dòng Máu Của Rồng một cách trọn vẹn nhất.
*CHÂN THÀNH CẢM ƠN CÁC ĐỘC GIẢ ĐÃ DONATE CHO TÁC GIẢ VŨ PHONG!
*DONATE:
- 3/8 : +Tran Tru: 100. 000 VND
+ Vô Hối: 100. 000 VND
+ Loc Tran: 500. 000 VND
+ Dang Huu Cuong: 55. 555 VND
+ Hoàng Lão Tà: 669. 420 VND
- 4/8: + Tieu Dao Tu: 123. 456 VND
- 5/8: + Cong Nguyen: 2. 630. 195 VND
+ Vu Cao Son: 100. 000 VND
- 7/8: + Minh Anh: 100. 000 VND
- 11/8: + Ung ho tg VP: 700. 000 VND
+ Fan ML: 250. 000 VND
- 16/8: + LẠC HỒNG THẦN CHỦ: 10. 200. 000 VND
+ GIẤU TÊN: 5. 100. 000 VND
+ Tien Trung: 1. 000. 000 VND
+ Cam on tac gia: 100. 000 VND
- 17/8: + Con Rể Lạc Nam: 69. 696 VND
- 22/8: + Cam on tac gia: 56. 789 VND
+ Ủng hộ DMCR: 100. 000 VND
+ Duc Anh: 50. 000 VND
- 23/8: + To Phan Hoa: 200. 000 VND
+ Tiểu Mễ: 88. 888 VND
+ Cảm ơn VP và DMCR: 50. 000 VND
- 25/8: + Nguyễn Hùng: 66. 666 VND
+ ML liêm khiết: 50. 000 VND
========
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại: https://youtu. be/hCDPpCiNf5U? si=AX0MkzEOziYtleYI
========
CHÚC CẢ NHÀ ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!