Dòng Máu Của Rồng
Chương 4: CỬU TRÙNG MINH NHÃN
Trong căn nhà đất cũ kỹ, Minh Long ngồi khoanh chân trên đệm rơm, hai mắt nhắm hờ, hơi thở chậm rãi đều đặn. Linh khí trong không khí dù loãng, nhưng vẫn bị thân thể hắn hấp thu từng chút một, cuốn vào đan điền đang vận chuyển không ngừng.
Mỗi nhịp hít thở, hắn đều cảm nhận rõ cơ bắp đang dần căng cứng lại, mạch máu sôi trào, xương cốt có tiếng răng rắc mơ hồ vang lên như muốn thay máu đổi tủy. Từng luồng khí lưu như thủy ngân nóng nhẹ lướt qua kinh mạch, không tắc nghẽn, không rối loạn, mà trơn tru hệt như đã được gột rửa từ lâu.
Hắn mở mắt, trong đôi đồng tử như lóe lên một tia chớp tím thoáng qua rồi biến mất.
- Thứ này… lợi hại thật.
Ngọc Nhi vẫn đang ngồi giữa không trung, chéo chân như tiên linh hạ thế, nghe hắn lẩm bẩm thì gật đầu nhẹ.
- Ngươi đã chính thức khai mở tầng thứ nhất của Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh.
Minh Long hơi nghiêng đầu:
- Công pháp này rốt cuộc là loại gì? Vừa tu luyện xong đã mở đan điền, còn giúp ta thức tỉnh thuộc tính bản mệnh luôn. Trên đời có loại công pháp nào bá như vậy à?
Ngọc Nhi đáp:
- Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh chia làm chín tầng. Mỗi tầng đều có hiệu quả khác nhau. Ngươi hiện tại chỉ mới khai mở tầng thứ nhất, có thể mở đan điền, khơi thông linh mạch sơ bộ, đồng thời kích phát bản mệnh thuộc tính sớm hơn tu sĩ bình thường.
- Thế mấy tầng còn lại thì sao? - Hắn gãi đầu, nheo mắt, vẻ mặt hiếu kỳ
- Tầng hai có giúp ta mọc thêm tay chân? Hay cõng cả sấm sét đi đánh nhau?
Ngọc Nhi lắc đầu, ánh mắt vẫn như cũ:
- Ngươi chưa đủ tư cách để biết. Mỗi tầng đều có điều kiện kích hoạt riêng. Khi ngươi đủ mạnh, tầng kế tiếp sẽ tự mở ra. Nếu vội vã cưỡng ép, không những không thành mà còn bị phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.
- Lạnh lùng vậy luôn à? - Hắn bật cười
- Ít nhất cũng cho ta biết tầng chín có thể chém trời bổ núi không chứ?
- Không.
- Vẫn không? Không chém trời cũng được, đập núi thôi, núi nhỏ cũng được.
- Không.
Minh Long xoa cằm, lẩm bẩm:
- Hừm, đúng là cổ kinh thật, cả tên cũng cổ, cách giấu hàng cũng cổ…
Ngọc Nhi dường như không bị ảnh hưởng bởi lời trêu chọc, nàng tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh:
- Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh là công pháp cấm kỵ, không thuộc hệ thống công pháp phổ thông tại Cầu Tiên Tinh Cầu. Nó không chỉ giúp tu luyện linh lực, mà còn tự động điều chỉnh thể chất, tăng cường độ thích ứng với linh khí, và tối ưu hóa việc hấp thụ nguyên tố bản mệnh.
Minh Long nghe tới đây, ánh mắt hơi nghiêm lại:
- Nói về thuộc tính bản mệnh, ta thấy trong cơ thể ta hình như có… sấm chớp?
- Là Lôi thuộc tính - Ngọc Nhi gật đầu
- Một trong những nguyên tố mạnh và bạo liệt nhất.
Nàng giơ tay, một đồ hình ngũ hành xuất hiện, lần lượt xoay qua: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, rồi sau đó là Phong, Lôi, Băng, Quang, Ám, vân vân.
- Mỗi tu sĩ đều có thuộc tính bản mệnh, thứ gắn liền với linh hồn và thể chất từ khi sinh ra. Tuy nhiên, thông thường phải đạt đến Trúc Cơ trung kỳ mới có thể thông qua khảo nghiệm khai phá thể chất. Ngươi thì ngược lại, vừa khai mở tầng một của công pháp, đã thức tỉnh ngay lập tức.
Minh Long vuốt mũi, cười:
- Vậy là ta hên à?
- Hên hay không, còn phải xem về sau - Ngọc Nhi nghiêm túc:
- Ở Cầu Tiên Tinh Cầu, mỗi người chỉ có thể tu luyện tối đa hai loại thuộc tính. Vượt quá, thân thể sẽ không thể chịu nổi, dẫn đến bạo thể mà chết.
Minh Long cau mày:
- Vậy nếu ta có thêm một loại thì sao?
- Nếu tu luyện công pháp phổ thông, chắc chắn chết. Tuy nhiên người tu Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh là ngoại lệ, ngươi sở hữu cả huyết mạch đặc biệt, nên có thể nói là. .. .. - Ngọc Nhi nhấn mạnh từng chữ:
- Không bị giới hạn về số lượng thuộc tính.
Hắn ngẩn ra một chút:
- Thế thì tốt. Có khi mốt ta chơi nguyên bộ sấm sét, gió lốc, băng tuyết, ánh sáng, cả bóng tối. Combo “Ngũ đại nguyên tố đại loạn đấu”.
Ngọc Nhi không đáp lời trêu đùa, nàng chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng cần phải nhớ rõ: công pháp này tiêu tốn rất nhiều tài nguyên khi đột phá cảnh giới. Hơn xa người bình thường. Mỗi một bước tiến đều cần dược liệu, linh khí, đan dược, .. .. gấp đôi, gấp ba lần người khác.
Minh Long bật dậy, đập tay vào đùi:
- Ta biết ngay mà. Làm gì có bữa ăn nào miễn phí!
- Cho nên - Ngọc Nhi nói:
- Sau này muốn đột phá, chỉ dựa vào việc ngồi thiền thở khí thì không đủ. Phải tranh đoạt, phải cướp lấy tài nguyên mà sống.
Minh Long chép miệng:
- Được rồi, ghi chú. “Không có đan thì ngồi cũng vô ích, không có tài nguyên thì tu cũng nhọc thân”. Ghi rõ bằng mực đỏ luôn.
Ngọc Nhi nhìn hắn một lúc, khẽ gật đầu:
- Có thái độ này là tốt. Giờ thì, ngươi nên nhận lấy pháp bảo hệ thống Cửu Trùng Minh Nhãn.
Minh Long ngẩng đầu nhìn nàng:
- Nhận chứ. Dĩ nhiên là nhận. Lỡ đâu lại được một cái kính rọi xuyên cả quần áo địch nhân thì sao?
Ngọc Nhi nhắm mắt không nói, tay phất nhẹ.
Không gian trước mặt khẽ gợn sóng.
========
Không gian trước mặt Minh Long khẽ dao động như mặt nước bị một ngón tay chạm vào.
Từ hư không, một vật thể chậm rãi xuất hiện. Nó không phải binh khí, cũng không phải pháp khí có hình thể truyền thống, mà là một đôi đồng tử lơ lửng, to bằng lòng bàn tay người lớn, ánh lên màu huyết lam huyền ảo.
Chúng xoay tròn chậm rãi giữa không trung, trọng tâm là một vòng tròn đỏ thẫm, bao quanh là ba lớp viền màu đen sẫm xếp chồng lên nhau, xen giữa là các ấn văn cổ xưa. Trên vòng tròn trung tâm, hiện rõ một vệt phẩy cong như một vầng trăng tàn, khẽ xoay theo chu kỳ nhịp nhàng.
Vẻ ngoài của nó, vừa yêu dị vừa uy nghiêm, giống như con mắt thần giám sát cửu thiên thập địa, lại cũng như vật cấm kỵ bị phong ấn từ thời đại viễn cổ.
Ngọc Nhi lên tiếng, giọng không còn nhu hòa như mọi khi, mà lẫn chút trang trọng:
- Đây là pháp bảo hệ thống: Cửu Trùng Minh Nhãn.
- Pháp bảo dạng nhãn? - Minh Long ngạc nhiên
- Đeo kiểu gì? Nhét vào hốc mắt à?
- Không. Pháp bảo này nhập vào thần hồn, dung hợp với nhãn căn. Từ nay trở đi, khi ngươi vận dụng linh lực, sẽ có thể kích phát được năng lực của nó.
Nói đoạn, Ngọc Nhi phất tay. Đôi mắt kia lập tức hóa thành hai luồng ánh sáng đỏ lam, lao thẳng về phía Minh Long.
Trong khoảnh khắc ấy, Minh Long cảm thấy một dòng khí cực kỳ lạnh lẽo và tinh khiết chui thẳng vào vùng giữa mi tâm rồi lan tỏa xuống nhãn cầu. Cảm giác ấy như kim châm, như điện giật, nhói buốt từng dây thần kinh, nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng không rên rỉ.
Giữa ý thức của hắn, một mảnh hư không mở ra.
Tại nơi ấy, đôi mắt cổ xưa đang xoay vòng chậm rãi, như thể đang hòa tan linh hồn hắn, từng vòng từng vòng khắc sâu vào tận đáy tâm linh.
Sau một hồi, âm thanh của hệ thống vang vọng:
“Pháp bảo Cửu Trùng Minh Nhãn dung hợp thành công.”
“Khai mở tầng thứ nhất - Thấu Thị.”
Cùng lúc đó, trong tâm trí hắn, một dòng thông tin chảy vào như suối:
*Tầng Thứ Nhất: Thấu Thị.
- Có thể nhìn rõ mọi chuyển động của đối thủ, bất kể thân pháp hay pháp thuật che giấu, nếu cảnh giới không vượt quá một đại cảnh giới so với bản thân.
- Khi đối mặt với kẻ có tu vi cao hơn một bậc, ví dụ như Trúc Cơ Trung Kỳ, vẫn có thể nắm bắt được quỹ đạo động tác, phản ứng trong thời gian sát kề.
- Đối với Trúc Cơ Hậu Kỳ, tuy không hoàn toàn theo kịp, nhưng vẫn có thể cảm nhận trước được đòn đánh sắp xuất hiện, từ đó điều chỉnh phản ứng.
- Khả năng này không phải tăng tốc độ cơ thể, mà là gia tăng thời gian xử lý cảm quan thị giác, khiến mọi động tác trong mắt người dùng trở nên chậm hơn thực tế.
Minh Long ngẩn người. Hắn cúi đầu, nhìn hai tay mình, rồi quay sang nhìn mảnh gỗ đặt phía góc phòng. Chỉ cần hơi điều chỉnh ánh mắt, đường bay của bụi, sự rung động của gió đều hiện lên trong đầu như bị làm chậm, từng chuyển động nhỏ bé như bị phơi bày toàn bộ.
- Thứ này… đúng là bá đạo.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ngọc Nhi, nhướng mày:
- Vậy còn tám tầng còn lại? Lẽ nào… lại không cho ta biết?
Ngọc Nhi lặng lẽ lắc đầu:
- Chưa đủ tư cách.
- Mỗi lần ta hỏi cái gì cũng là câu đó đấy. Ngươi không thấy mình rất thiếu trách nhiệm trong công tác hướng dẫn à?
- Pháp bảo cấm kỵ, có quy tắc riêng. Chỉ khi năng lực đạt yêu cầu, các tầng tiếp theo mới tự hiển lộ. Ép hỏi là vô ích.
Minh Long gãi đầu, thở dài:
- Được rồi được rồi, không hỏi nữa. Dù gì ta cũng có vẻ hay bị từ chối mấy câu như thế mà.
Một khắc sau, hắn cảm thấy vùng mắt nhẹ nhõm.
Hắn hít sâu một hơi, linh lực khẽ vận, đôi mắt trong nháy mắt trở nên sắc bén, đồng tử chuyển thành dạng xoáy vòng đỏ thẫm, giữa tâm nhãn hiện rõ một phẩy xoay tròn, đúng như hình dạng lúc dung hợp giống như ấn văn cổ.
Tầng thứ nhất Thấu Thị, đã khai mở.
Hắn khẽ niệm một tiếng, nhãn văn lập tức biến mất, đồng tử trở về bình thường.
- Có thể tắt mở tùy ý, nhưng - Ngọc Nhi lên tiếng
- Mỗi lần kích hoạt đều tiêu hao linh lực, duy trì càng lâu, hao tổn càng lớn. Nếu ngươi không khống chế tốt, linh lực cạn kiệt giữa trận chiến, hậu quả tự mình gánh lấy.
- Hiểu rồi. Dùng mắt thôi mà, nhưng tiêu linh lực như đổ nước. Cái này đúng là tốn tài nguyên mà.
Ngọc Nhi gật đầu:
- Vậy nên bây giờ ngươi nên học cách điều động lôi thuộc tính trong cơ thể. Linh khí bản mệnh không chỉ để nhìn ngắm, mà là để tăng khả năng chiến đấu.
- Ta có thể làm gì? Sấm chớp, điện giật?
- Đừng tưởng tượng quá xa. Trước mắt chỉ cần dẫn lôi lực vào tứ chi, để tăng cường phản ứng, sức mạnh, tốc độ, và phòng ngự.
- Kiểu như… dùng điện gia cố tay chân?
- Hiểu như vậy cũng được.
- Vậy là ta trở thành người… nửa giật nửa đánh?
- Tùy ngươi nghĩ thế nào, miễn là biết khống chế đúng chỗ, không tự làm tê liệt bản thân là được.
Minh Long nhếch mép, ngồi xếp bằng lại, bắt đầu thử cảm ứng dòng lôi khí nhàn nhạt đang ẩn trong đan điền, dẫn nó ra từng chút một về hướng cánh tay…
========
Quý độc giả có thể nghe audio DMCR tại: https://youtu. be/hCDPpCiNf5U? si=AX0MkzEOziYtleYI
. ..
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!