Thiên La
Chương 102 Vô Cực Thánh Thành Mới
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn gian thương.
- Chẳng phải ngươi cũng đi ra ngoài sao?
- Ta chỉ đi một mình, sao có được diễm phúc như Lâm sư đệ.
Cả đám ngồi ăn một lúc thì chuyển qua nói đến chuyện của ngũ cung đại hội, tình hình năm nay khá căng thẳng, gần như tất cả thiên tài của Nam Hoang đều sẽ tập trung ở Vô Cực Thánh Thành.
Thiên tài tham gia đại hội lần này gần như giống với lần trước, chỉ có Cửu Huyền Thánh Cung là mất đi một người vô cùng quan trọng, đó là đệ nhất thiên tài Pháp Cung, Lý Định Nhất sư huynh.
Vài năm trước, Lý Định Nhất đã đột phá vương giả thất cấp, được bổ nhiệm làm chấp sự Thánh Cung, từ đó danh hiệu đệ nhất thiên tài Pháp Cung rơi lên người Lãnh Hàn Băng.
- Ta thấy tỷ tỷ còn mạnh hơn cả tên Lý chấp sự gì đó.
- Phi Dao, không được nói lung tung.
Hàn Băng lạnh lùng nhìn tiểu muội.
- Lý chấp sự tinh thông thuật pháp, ta không phải đối thủ.
Lâm Phong ngồi bên cạnh, hắn có thể hiểu được phần nào sự lo lắng của Hàn Băng, thân là đệ nhất thiên tài Pháp Cung nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của đối thủ.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tài thiên, chúng ta chỉ cần nỗ lực hết mình, không thẹn với lòng là được, mọi người thấy đệ nói có đúng không?
Phong Viêm gật đầu tán thưởng.
- Lâm sư đệ nói không sai, làm người phải ngay thẳng, ta ghét nhất chính là đám tiểu nhân thích lừa người dối đời.
Lãnh Phi Dao liếc nhìn hai tên trước mặt, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, nói về lừa đảo thì ai qua được hai cái tên lưu manh này.
Vài ngày sau, bên ngoài Vô Cực Thánh Thành, cờ hoa xếp thành hàng, kéo dài đến vài dặm, hôm nay Vô Cực Thánh Cung sẽ chào đón vị khách đầu tiên.
Phía trên cổng thành, vài lão đầu nhíu mày nhìn về phương xa, nơi đó có một đám người đang bước đến.
- Thành chủ, bọn họ đến rồi.
- Mau ra chào đón, không thể để người ngoài nói Vô Cực Thánh Cung không biết cách tiếp khách.
- Tuân lệnh.
Toàn bộ đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung chia thành 5 hàng tiến vào cổng thành, mỗi hàng đại diện cho một cung, dẫn đầu mỗi hàng chính là đệ nhất thiên tài của mỗi cung.
Lâm Phong đi phía sau Tuệ Vân sư tỷ, sau khi Cửu Huyền đại hội kết thúc, hắn được xem là đệ tam thiên tài của Thánh Cung nên được xếp thứ 3, Phong Viêm xếp ngay phía sau, dẫn đầu Đan Cung là đệ nhất thiên tài Vương Lăng.
- Vô Cực Thánh Cung đúng là chịu chơi, toàn bộ số hoa rải hai bên đường đều là linh dược.
Phong Viêm khẽ gật đầu.
- Tuy chỉ là hoàng dược nhưng cộng lại cũng hơn 100 vạn trung phẩm linh thạch.
- Không biết bọn họ có thu lại số linh dược này không nhỉ? Để ở đây thì quá lãng phí.
- Lãng phí tài nguyên sẽ bị thiên phạt, hay là chúng ta giúp bọn họ thu gom số linh dược này, xem như tích chút công đức.
- Sư huynh thật cao minh.
Trong lúc hai huynh đệ đắc ý thì giọng nói êm dịu từ phía trước truyền đến.
- Tốt nhất là hai đệ đừng hành động lung tung, cẩn thận bị sư phụ trách phạt.
- Bọn đệ biết rồi.
Hai tên phía sau thành thật gật đầu, Lâm Phong sau khi bị sư phụ phạt mấy lần đã để lại bóng đen trong lòng, còn Phong Viêm thì không sợ sư phụ, hắn chỉ sợ Tuệ Vân nổi giận thôi.
Sau khi đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung vào thành sẽ được tiếp đón ở khu vực đặc biệt, nơi dành riêng cho đệ tử tham gia ngũ cung đại hội, xung quanh có vệ binh canh giữ, người không phận sự cấm vào.
Ba ngày sau khi Cửu Huyền Thánh Cung vào thành thì tiếng trống lại vang lên chào đón vị khách tiếp theo, lần này đến lượt Trường Hà Thánh Cung.
Lâm Phong ngồi trên tầng thứ hai của một cái tửu điếm, tay cầm lá cờ hình bán nguyệt, ánh mắt nhìn đám người bên dưới chầm chậm bước vào thành, đây chính là đối thủ lớn nhất của hắn ở đại hội lần này.
Dẫn đầu Trường Hà Đan Cung chính là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Cung Như Mộng, bước đi giữa hàng ngàn người nhưng khí chất của nàng vẫn điềm tĩnh không chút gợn sóng.
- So với lần trước hình như có chút khác biệt.
- Bộ dáng nha đầu đó rất tự tin, có thể đã luyện thành bát đan.
- Lão đừng trông mặt mà bắt hình dong, bát đan muốn luyện là luyện được sao?
Ngay cả một thiên tài như Lâm Phong phải nhờ đến Thông Thiên Đỉnh và lão đầu chỉ điểm mới miễn cưỡng bò lên tới cảnh giới bát đan.
Giọng nói của lão đầu vô cùng dứt khoát.
- Với kinh nghiệm nhìn người mấy chục vạn năm của lão phu chắc chắn không thể nhìn lầm được.
- Vậy lão nhìn xem ta là người như thế nào?
- Hàng đại trà.
- Cái gì mà hàng đại trà, ta rõ ràng thiên tài vạn năm chưa chắc đã có một, dù có gọi là nhân trung chi long, phượng mao lân giác cũng không quá đáng.
Trong lúc Lâm Phong cùng lão đầu tranh luận thì một nữ tử bước tới ngồi đối diện, Lâm Phong vừa nhìn thấy nàng lập tức thay đổi thái độ, bày ra vẻ mặt thanh niên nghiêm túc.
- Huân Vũ tỷ tỷ, có muốn ăn chút gì không?
- Không cần, ta có vài chuyện muốn nói với đạo hữu, nói xong liền đi.
- Tỷ đi vội vậy sao?
- Ta còn phải đến chỗ các vị trưởng bối, ta rời đi quá lâu sẽ làm bọn họ lo lắng.
Liễu Huân Vũ nhìn vẻ mặt thất vọng của Lâm Phong, trong lòng có chút vui sướng, nàng lấy ra một cái thẻ bài đưa cho hắn.
- Đây là chỗ ta sẽ ở lại trong suốt thời gian đại hội diễn ra.
- Đệ hiểu rồi, đệ sẽ thường xuyên đến thăm tỷ.
Lâm Phong nhận lấy thẻ bài, thời gian sắp tới hắn sẽ dọn vào Vô Cực Thánh Cung nên không cần thông báo chỗ ở cho Huân Vũ làm gì.
- Huân Vũ tỷ tỷ, mấy ngày nữa Vạn Bảo Các sẽ tổ chức đại hội đấu giá, tỷ có muốn đi xem không?
- Lâm đạo hữu thật sự muốn mời ta đi cùng?
- Đúng vậy.
- Tốt, ta sẽ ở đại môn Vạn Bảo Các chờ đạo hữu, lúc đó đạo hữu không được đổi ý đó.
Lâm Phong gật đầu.
- Quân tử nhất ngôn.
Huân Vũ cùng Lâm Phong nói thêm vài câu thì rời đi, Lâm Phong ngồi một mình cũng cảm thấy nhàm chán, không bằng đi dạo vài vòng trong thành biết đâu sẽ tìm được cơ duyên.
Nửa ngày trôi qua, Lâm Phong trở về khách điếm, hắn vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy một nữ tử ngồi bên trong.
- Phi Dao sư tỷ, sao tỷ lại ở trong phòng của đệ?
- Ta ở đây đương nhiên là chờ đệ trở về rồi.
Lãnh Phi Dao đi đến bên cạnh Lâm Phong, nàng tò mò nhìn hắn.
- Đệ vừa đi đâu đấy?
- Đệ đi dạo trong thành.
- Hừ, có phải đệ lén đi gặp Huân Vũ tỷ tỷ đúng không?
Lâm Phong thành thật gật đầu.
- Hôm nay Huân Vũ tỷ tỷ đến Vô Cực Thánh Thành, đệ đi gặp tỷ ấy bàn chút chuyện.
- Là chuyện gì?
- Chuyện này đệ không thể nói.
- Có chuyện gì mà không thể nói?
Lãnh Phi Dao càng nói càng áp sát người Lâm Phong.
- Ta muốn biết, đệ mau nói cho ta biết đi.
- Không được, đây là chuyện riêng của đệ và Huân Vũ tỷ.
- Có phải đệ xem trọng Liễu Huân Vũ hơn ta có đúng không?
Lâm Phong lắc đầu, hắn nhìn vẻ mặt tức giận của tiểu sư tỷ, không biết hôm nay vị sư tỷ này bị làm sao.
- Chuyện này không thể nói như vậy được.
- Ta thích nói như vậy đó, đệ có nói không?
- Bây giờ không còn sớm nữa, sư tỷ nên về phòng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.
- Đệ đi mà nói với Liễu Huân Vũ, hừ.
Lãnh Phi Dao vừa dứt lời liền chạy ra khỏi phòng, Lâm Phong chỉ đứng nhìn mà không đuổi theo.
- Tiểu tử ngươi không đuổi theo sao?
- Chắc là không sao, sư tỷ tính tình thất thường, ngày mai lại vui vẻ cười nói.
- Hài...
Lão đầu thở dài, có những chuyện lão sẽ giúp hắn nhưng cũng có những chuyện phải để hắn tự cảm nhận.