Thiên La

Chương 62 DẠ TIỆC Mới

Bên trong thư mời có ghi, đêm nay Thánh Nữ Phủ sẽ tổ chức dạ tiệc, mời toàn bộ đệ tử tiến vào vòng cuối cùng của Thánh Cung đại hội đến tham gia.

- Lão đầu, sao ta có cảm giác không ổn.

- Tiểu tử ngươi cảm thấy chỗ nào tốt thì đi chỗ đó, có gì mà không ổn.

- Ta không có ý này, ý của ta là lão bày trận phòng ngự kiểu gì mà tên đó tiến vào như chỗ không người vậy?

- Trận pháp của lão phu dùng để giúp tiểu tử ngươi bảo mạng, tùy tiện sử dụng sẽ khiến đối thủ của ngươi đề phòng.

Lâm Phong gật đầu, tạm chấp nhận, binh quý thần tốc, quan trọng là phải biết tấn công bất ngờ làm cho đối thủ không kịp đề phòng.

Hắn nhìn hai cái thư mời trên tay, không biết tối nay nên đi đến chỗ nào, Thánh Tử có vẻ thân thiện nhưng yêu nữ lại là chỗ quen biết, mặc dù không thân.

- Lão đầu, có ý kiến gì không?

- Tiểu tử ngươi đừng có chuyện gì cũng hỏi lão phu, chỉ biết dựa vào người khác thì không thể đứng vững.

Lâm Phong thở dài, lão đầu đúng là biết chọn thời cơ để làm giá.

- Xin hỏi tiền bối có cao kiến gì không?

- Tiểu tử ngươi thấy tên Thánh Tử đó là người thế nào?

- Bên ngoài có thể xem là quân tử, bên trong thế nào thì không biết.

- Vậy nha đầu kia?

Nha đầu trong lời của lão đầu chính là Linh Mộng, Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Bên ngoài thiếu nữ, bên trong bạo nữ, nóng lạnh thất thường, quan trọng là cực kỳ căm ghét nam nhân.

- Tiểu tử ngươi nói xem, bên trong Hoang Nguyên thì ban ngày nguy hiểm hơn hay ban đêm nguy hiểm hơn?

- Dĩ nhiên là ban đêm… ta hiểu rồi.

Linh Mộng tuy hung hãn nhưng vẫn không nguy hiểm bằng tên Thánh Tử kia, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng không phải sao.

- Tiền bối, có thể cho tiểu bối nói một câu không?

- Nói.

- Tiền bối chỉ cần nói tới chỗ yêu nữ là được rồi, tiểu bối biết thời gian của tiền bối là vô hạn nhưng thời gian của tiểu bối là vàng bạc, xin tiền bối y như lúc trước, dùng lời vàng ý ngọc để chỉ dạy tiểu bối.

- Cút.

Lâm Phong gật đầu.

- Đúng, chính là như vậy.

Đêm xuống, Thánh Nữ Phủ đèn hoa lộng lẫy, so với Thánh Tử Phủ còn hoành tráng hơn nhưng nhân số lại có phần thua thiệt.

Lâm Phong dạo vài vòng xung quanh, phát hiện ra nơi này âm thịnh dương suy, mỹ nữ đi thành đàn, nam tử thì lác đác.

- Chẳng phải nói chỉ mời đệ tử tiến vào vòng cuối cùng thôi sao? Ở đây hình như đã hơn trăm người rồi.

- Sư đệ ngốc.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh giải thích.

- Nếu chỉ mời có đám đệ tử ở vòng cuối thì bày tiệc để làm gì? Thuê một bàn ở Thực Vi Hiên không phải sẽ tốt hơn sao?

Đệ tử tiến vào vòng cuối của Thánh Cung đại hội không tới 100 tên, trong đó chỉ có một phần là nữ tử, đám thanh niên kia vừa nghe danh yêu nữ đã chạy mất, còn tâm tư đâu mà đến dự tiệc.

- Vậy đám người kia là từ đâu tới?

Lâm Phong chỉ đám nữ tử đang đi dạo bên trong hoa viên, hắn dám khẳng định đám mỹ nữ này không có tham gia Thánh Cung đại hội.

- Đó là con cháu của mấy đại gia tộc, đệ hỏi nhiều như vậy để làm gì?

- Chắc là Lâm sư đệ đã để ý đến vị tiểu thư nào đó.

Phong Viêm cùng Tuệ Vân không biết từ đâu xuất hiện, gian thương đi tới vỗ vai Lâm Phong.

- Với danh tiếng bây giờ của đệ muốn tìm thiên kiêu đại tộc làm đạo lữ là chuyện đơn giản, có muốn sư huynh giới thiệu vài vị tiên tử không?

- Không cần, đệ có đạo lữ rồi.

- Thật sao?

Phong Viêm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương, tên sư đệ này có đạo lữ sao hắn lại không biết nhỉ? Chẳng lẽ tình báo có vấn đề?

Lãnh Phi Dao nhìn bộ dáng kinh ngạc của gian thương, mỉm cười đắc ý.

- Ha ha… đừng tưởng chuyện gì ngươi cũng biết, ta đã sớm biết tiểu Phong tử có đạo lữ rồi.

- Không biết người ấy là ai?

- Đó là…

Lãnh Phi Dao nói đến đây thì chớp mắt nhìn Lâm Phong, hình như tên sư đệ này chưa nói tên cho nàng biết.

- Tiểu Phong tử, đệ muội của ta tên gì vậy?

- Nàng tên là Liễu Huân Vũ, có thể là đệ tử của Trường Hà Thánh Cung.

Phong Viêm vừa nghe liền phát hiện ra vấn đề.

- Có thể là sao?

- Đệ cũng không rõ…

Lâm Phong mang chuyện của hắn và Huân Vũ kể ra, dù sao cũng cùng là đệ tử Thánh Cung, biết đâu sẽ thu được chút tin tức.

- Thương Vân Thành, chẳng lẽ là…

Lãnh Phi Dao nhíu mày, nàng chợt nhớ ra một người, rất có thể là người mà Lâm Phong đang tìm kiếm.

- Tiểu Phong tử, có thể tả sơ qua hình dáng của nàng không?

- Được a…

Hình ảnh của Huân Vũ được Lâm Phong khắc sâu vào tim, mỗi ngày thường nhớ đến, tất nhiên sẽ không quên, nhưng hắn tả là một chuyện còn mọi người có nghe hiểu hay không là một chuyện khác.

- Vậy là đúng rồi…

- Sư tỷ biết Huân Vũ sao?

Lãnh Phi Dao vừa gật đầu chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, nàng vội hỏi.

- Chuyện đệ tìm Huân Vũ, tỷ tỷ có biết không?

- Tất nhiên là đã biết, Hàn Băng sư tỷ còn hứa giúp đệ tìm Huân Vũ.

- Thật vậy sao? Tỷ tỷ có nói với đệ là tỷ ấy quen biết Huân Vũ không?

Lâm Phong lắc đầu.

- Sư tỷ không có nói.

- Kỳ lạ… sao lại như vậy?

Phong Viêm chợt xen vào.

- Lâm sư đệ, hai người quen nhau lâu như vậy chắc phải có vật đính ước gì đó chứ?

- Đúng rồi.

Lâm Phong lấy ra ngọc bội mà Huân Vũ đã tặng lúc trước, nhìn vết nứt bên trên, hắn lại thầm mắng yêu nữ kia thêm vài lần.

Phong Viêm vừa nhìn thấy ngọc bội, khóe miệng liền nhếch lên.

- Thì ra là tộc nhân của Liễu gia.

- Sư huynh nhận ra thứ này sao?

- Dùng ngọc luyện thành pháp bảo là đặt trưng của Trường Hà Thánh Cung, Liễu gia là đại tộc nổi danh, phần lớn tộc nhân đều sẽ có thứ này.

Lâm Phong nghe đến đây, trong lòng dâng lên hi vọng.

- Không biết sư huynh có thể giúp đệ tìm tin tức của Huân Vũ được không?

- Hành tung của đệ tử Thánh Cung không dễ tìm, chuyện này khó nói.

Lãnh Phi Dao bĩu môi.

- Đệ đừng hi vọng vào tên đó, đợi ta trở về sẽ nhờ phụ thân giúp đệ tìm hiểu.

- Đa tạ sư tỷ giúp đỡ.

- Không cần đa tạ, dù sao chúng ta cũng là đồng môn, đệ đưa ta mấy chục vạn trung phẩm linh thạch là được.

Phong Viêm thấy thời cơ tới liền nhảy vào.

- 10 vạn trung phẩm linh thạch, ta sẽ giúp đệ điều tra.

- Nè, tên gian thương kia, có phải muốn gây chuyện với ta không?

- Thương trường không tránh khỏi cạnh tranh, ta chỉ muốn tạo cơ hội tốt nhất cho Lâm sư đệ.

- Ngươi...

Lãnh Phi Dao khẩu chiến không lại gian thương liền chạy tới chỗ Tuệ Vân.

- Sư tỷ, tên gian thương này không có gì tốt, cả người đều là âm mưu quỷ kế, tỷ đừng nên quá thân cận với hắn.

- Nè nè, chơi vậy ai chơi lại.

Phong Viêm đứng một bên bị dọa cho hết hồn nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì Lãnh Phi Dao đã nói tiếp.

- Sư tỷ, muội chỉ là muốn tốt cho tỷ, Vương Lăng sư huynh rất tốt, sư tỷ đừng nên bỏ kim lấy thạch.

Tuệ Vân chỉ muốn đứng bên cạnh hóng chuyện không ngờ lại bị vạ lây, hai má nàng bị tiểu sư muội nói đến đỏ ửng.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến làm cho Lãnh Phi Dao câm nín.

- Phi Dao, những chuyện này không được nói tùy tiện.

Lãnh Hàn Băng từ xa đi tới, ánh mắt nhìn tiểu muội có thêm vài phần lạnh lùng.

- Đại tiệt sắp bắt đầu, mọi người mau vào trong.

Lâm Phong đi đến bên cạnh gian thương, hắn lén ra hiệu cho đối phương, Phong Viêm khẽ gật đầu, thầm nghĩ vẫn là sư đệ sáng suốt.

Bên trong đại sảnh, tất cả khách mời đã có mặt đầy đủ chỉ thiếu chủ nhân của buổi dạ tiệc, một đám huyết y nhân từ bên trong đi ra, mỗi tên mang theo một chiếc hộp gỗ đặt lên bàn, tên đi đầu hướng về đám khách mời cúi người hành lễ.

- Các vị quan khách thứ lỗi, hôm nay chủ nhân thân thể không tốt, không thể tham gia dạ tiệc, những thứ ở đây xem như là quà tạ lỗi, mỗi vị có thể chọn một thứ mình thích mang về.

Mọi người nhìn nhau, chỉ biết cười khổ, từ lâu đã nghe nói Thánh Nữ khác người, cuối cùng được trải nghiệm.

Lâm Phong nhìn mấy trăm hộp gỗ mà huyết y nhân mang ra, thầm than yêu nữ lãng phí, tất cả vật phẩm đều thuộc hàng địa cấp, trong đó có không ít đan dược, linh dược, một số bảo vật hắn không nhìn ra nhưng giá trị chắc chắn không nhỏ.

- Lão đầu, nhìn xem có thứ gì tốt không?

- Phía trước có mấy viên yêu đan, tiểu tử ngươi nhìn viên nào to nhất thì chọn viên đó.

Trước mặt Lâm Phong có 5 viên địa cấp yêu đan, nếu khắc lên bạo văn sẽ biến thành một món bảo vật lợi hại, một khi kích hoạt có thể so với tu sĩ ngũ cấp, lục cấp tự bạo.

Sau khi chọn xong vật phẩm, mọi người lần lượt rời đi, Lâm Phong vừa bước ra khỏi cửa thì bị mấy tên huyết y nhân cản đường.

- Chủ nhân muốn gặp ngươi.

- Làm phiền các vị dẫn đường.

Lãnh Hàn Băng vừa bước theo Lâm Phong thì bị Phi Dao kéo lại.

- Tỷ tỷ, muội có chuyện muốn hỏi tỷ.

- Đợi tỷ một chút.

- Không được, chuyện này có liên quan đến tiểu Phong tử, chậm trễ sẽ có biến.

Hàn Băng nhìn vẻ mặt của Phi Dao không giống như đang đùa giỡn, nàng tìm một căn phòng trống kéo tiểu muội vào.

Đám huyết y nhân nhìn thấy hành động tùy ý của Hàn Băng vẫn không có phản ứng, nếu Thánh Nữ Phủ là hoàng cung thì yêu nữ chính là hoàng đế, băng nữ chính là hoàng hậu.

Vừa bước vào phòng, giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng liền vang lên.

- Có chuyện gì?

- Tỷ tỷ, có phải tỷ còn giận tiểu Phong tử không?

- Không có.

Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt bất thường của tỷ tỷ, trong lòng có đến bảy phần không tin.

- Nếu vậy sao tỷ không nói cho tiểu Phong Tử biết chuyện của Huân Vũ tỷ tỷ?

- Làm sao muội biết được chuyện của Huân Vũ?

- Muội vừa mới biết thôi.

Hàn Băng ngồi bên cạnh nghe Phi Dao kể lại mọi chuyện, tiểu muội vừa dứt lời thì nàng lập tức rời đi.

- Tỷ tỷ đợi muội.

- Tỷ có chuyện cần giải quyết, chuyện của Lâm Phong muội không được xen vào, tỷ đã cho người điều tra, khi nào nhận được tin tức tỷ sẽ nói với hắn.

- Muội biết rồi.

Lãnh Phi Dao nhìn tỷ tỷ vội vã rời đi, trong lòng nàng vẫn cảm giác có gì đó không ổn, nàng suy nghĩ một chút liền chạy ra khỏi phòng, hướng Lãnh gia chạy đi.

Lâm Phong ở bên trong phòng đợi một lúc thì có hai tên huyết y nhân tiến vào đưa hắn đi đến phòng của yêu nữ, vừa đến trước cửa phòng thì nhìn thấy hai nữ tử từ bên trong bước ra, trùng hợp là hắn đều nhận ra hai người này.

Một người là Tuệ Vân sư tỷ, người còn lại là một trong số ít nữ tử Chiến Cung tiến vào vòng thi đấu cuối cùng.

Hai nữ vừa bước ra khỏi phòng, huyết y nhân liền đưa Lâm Phong tiến vào bên trong.

- Tham kiến chủ nhân, người đã được đưa tới.

- Lui đi.

- Tuân lệnh.

Lâm Phong nhìn huyết y nhân rời đi, hắn cũng xoay người đi theo, dù sao yêu nữ cũng đâu có nói mấy người lui đi.

- Ngươi dám bước thêm một bước có tin ta lấy cặp chân thúi của ngươi không?

- À, là ta nhầm hướng.

Linh Mộng nhìn tên thanh niên với bộ dáng lưu manh trước mặt, đến giờ nàng vẫn không tin vào tin tức huyết y vệ mang về.

Lúc trước Lâm Phong chỉ là một tên vô danh tiểu tốt ở Thương Vân Thành, chưa tới một năm đã trở thành thiên tài đứng thứ 3 của Đan Cung, thật làm cho người ta kinh ngạc.

- Ngươi có biết ta tìm ngươi đến làm gì không?

- Có phải lại muốn đánh nhau không?

- Suốt ngày đánh nhau chẳng có gì thú vị.

Linh Mộng mỉm cười nhìn đối phương.

- Sao chúng ta không chơi một trò thú vị hơn?

- Có gì thì ném hết ra, lão tử cân tất.

Lâm Phong ngẩn mặt nhìn yêu nữ, bộ dáng cùi không sợ lỡ, phải cho nàng thấy được khí thế của nam nhân là bất khả xâm phạm.

- Ngươi muốn chơi trò gì?

- Ta muốn ngươi làm nam sủng của ta, có phải rất thú vị không?

- Éo… đây mà là trò chơi của ngươi đấy hử?

Linh Mộng nhìn bộ dáng hoảng sợ của Lâm Phong, nụ cười trên mặt có thêm vài phần rạng rỡ.

- Chỉ cần ngươi chấp nhận thì toàn bộ tài nguyên của Thánh Nữ Phủ tùy ngươi sử dụng.

- Hừ, nam nhân sĩ khả sát bất khả nhục, nếu ngươi muốn làm tiểu thiếp của ta thì còn thương lượng… ẦM…

Lâm Phong còn chưa dứt lời thì cơ thể hắn đã đập thẳng vách phòng, yêu nữ ra tay không cảnh báo, hắn hoàn toàn không có cơ hội đề phòng.

- Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, dù sao ngươi cũng chỉ là một trong mấy vạn nhân tuyển trở thành nam sủng của ta.

- Khục khục… chẳng lẽ mấy vạn tên kia đều vỗ vào cặp mông của ngươi sao?

- Muốn chết.

Linh Mộng xuất hiện trước mặt Lâm Phong, ngọc thủ giơ ra tóm lấy cổ hắn nhưng không thành.

Lâm Phong đột nhiến xuất hiện phía sau yêu nữ, ý định bất ngờ tập kích đối phương, đại thủ vừa giơ ra thì Linh Mộng đã biến mất.

Lâm Phong cảm giác không ổn liền xoay người bỏ chạy, đúng lúc này Linh Mộng từ phía trên đánh xuống, Lâm Phong lại dùng Thiên Lý Tùy Hành né tránh.

Đột nhiên xuất hiện thêm ba nữ tử giống Linh Mộng như đúc, Lâm Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có thêm một đám yêu nữ xuất hiện.

- Đậu xanh, chẳng lẽ là phân thân thuật.

Linh Mộng lại phát động tấn công, Lâm Phong dùng Thiên Lý Tùy Hành né tránh, hắn vừa hiện ra liền ăn ngay một cước của yêu nữ vào mặt.

- Ta nói đánh người không đánh mặt, ui…

Lại thêm một cước vào bụng, sau đó là vô số đòn đánh vào tất cả các bộ vị trên cơ thể Lâm Phong.

Lúc sau, Linh Mộng quay trở lại trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên nam nhân nằm im trên mặt đất.

- Ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ, tài nguyên của Thánh Nữ Phủ không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng, có thể giúp ngươi tăng tiến tu vi, giúp ngươi bảo mạng cũng có thể giúp ngươi tìm một nữ tử nào đó.

- Ta…

- Cút.

Lâm Phong chưa kịp nói thì cảm giác cơ thể nhẹ bổng, bên tay nghe thấy tiếng vù vù của gió.

Ở một nơi cách đó không xa, Phong Viêm đang vui mừng vì nhận được một mối làm ăn tốt, đột nhiên hắn cảm giác hàn khí từ khắp nơi tràn tới, sau đó là một nữ tử xuất hiện trước mặt.

- Lãnh sư tỷ, không biết tìm đệ có chuyện gì?

- Chuyện của Lâm Phong tự ta sẽ giải quyết, ngươi tốt nhất đừng xen vào.

- Nhưng ta đã hứa với Lâm sư đệ.

Phong Viêm vừa nói xong thì nhìn thấy một cái túi trữ vật bay đến, bên trong có đúng 10 vạn trung phẩm linh thạch.

- Đệ hiểu rồi.

- Nếu ngươi còn nhiều lời thì đừng trách ta.

- Sư tỷ yên tâm, Phong Viêm đệ nói được làm được.

Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn đối phương rồi rời đi, nhìn thân ảnh như tiên nữ bay giữa trời đêm, khóe miệng Phong Viêm nhếch lên nụ cười mờ ám.

- Lâm sư đệ đúng là lợi hại, khối băng lạnh như vậy cũng ôm được.

****

Trả đủ rồi nhá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận