Thiên La

Chương 70 HẮC PHONG TÁN LINH Mới

Lâm Phong vừa đánh vừa di chuyển về phía Hàn Băng, càng đến gần băng nữ thì áp lực càng lớn, nơi này là khu vực giao chiến của tu sĩ lục cấp, ngũ cấp, một tên tứ cấp như hắn khó mà tiến vào.

- Xem chiêu.

Lâm Phong ném ra trận bàn, một đám ngũ cấp tu sĩ lập tức trở về tứ cấp, có vài tên biết được uy lực của trận pháp liền lui lại, mấy tên không kịp phản ứng bị Lâm Phong tặng cho vài đao.

- Tiêu diệt hai tên kia trước.

Một đám Ma Giáo đổi hướng tấn công Lâm Phong nhưng lần này tình thế đã khác, đệ tử Vô Cực Thánh Cung lập tức chạy tới cứu viện, hai bên lại bắt đầu hỗn chiến.

- Tiểu tử, cẩn thận ám khí.

- Đâu?

Hai mũi hắc châm phá không bay tới, Lâm Phong kịp thời dùng huyết đao ngăn lại, ngực hắn cảm giác như bị trúng trọng quyền, cơ thể bị đánh bay về phía sau.

- Phi Dao sư tỷ, cẩn thận.

Thêm một mũi hắc châm bay tới, Lãnh Phi Dao lập tức lấy ra pháp bảo ngăn cản, một vòng kim quang hiện ra bao phủ lấy cơ thể nàng nhưng hắc châm lại dễ dàng xuyên qua kim quang hộ thể, đâm thẳng vào người Phi Dao.

Trong lúc cửu tử nhất sinh, một đạo lam quang bay tới, cuốn lấy thân ảnh của Phi Dao.

- Chút nữa là tiêu rồi.

- Tỷ tỷ…

Lâm Phong vừa thở phào liền nghe được tiếng hét của tiểu sư tỷ truyền đến, hắn lập tức chạy lại quan sát thì thấy Hàn Băng vô lực dựa vào người Phi Dao.

- Không ổn, hắc châm có độc, tiểu tử ngươi mau tìm một chỗ giúp nha đầu phong ấn kinh mạch.

Lão đầu vừa nói vừa chỉ cách phong ấn độc châm, Lâm Phong một tay ôm lấy băng nữ, tay còn lại kéo tiểu sư tỷ dùng Thiên Lý Tùy Hành chạy đi.

- Hàn Băng sư tỷ, tỷ không thể sử dụng linh lực kháng cự, nếu không độc dược sẽ tiến sâu vào cơ thể.

Lãnh Hàn Băng cảm giác linh lực ngày một suy yếu, hàn khí đã không còn thay vào đó là cảm giác ám áp của lưu manh truyền đến làm cho gương mặt lạnh lùng thoáng ửng đỏ.

- Thả ta ra.

- Đừng cử động, đệ sẽ tìm một chỗ an toàn giúp sư tỷ chữa thương.

Lâm Phong trừng mắt nhìn băng nữ, có lẽ linh lực không còn nên nàng bị khí thế của lưu manh trấn áp, chỉ có thể im lặng nằm trong lòng hắn.

Mấy tên Ma Giáo nhìn thấy đám người Lâm Phong bỏ chạy lập tức đuổi theo, bọn chúng vừa đuổi được vài bước thì bị một đám huyết y nhân ngăn cản, hai bên tiếp tục lao vào chiến đấu.

Lâm Phong chạy được một lúc thì giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử, dừng lại được rồi.

Lâm Phong tìm một chỗ đặt băng nữ xuống sau đó bắt đầu giúp nàng trị thương, vị trí hắc châm đâm vào nằm ở cánh tay nên không cần thoát y để chữa trị, chỉ một lúc sau hắn đã thành công rút ra hắc châm.

- Tiểu Phong tử, tỷ tỷ có sao không?

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh nhìn tỷ tỷ vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái xanh, không nhịn được mà khóc lên, nếu không vì nàng thì tỷ tỷ sẽ không bị thương.

- Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không thể sử dụng linh lực.

- Cái gì? Vậy có thể khôi phục được không?

- Vẫn chưa biết nhưng chỉ cần đệ còn sống nhất định sẽ tìm ra cách giúp Hàn Băng sư tỷ khôi phục linh lực.

Lãnh Hàn Băng nằm trong lòng Lâm Phong, mí mắt khẽ rung, không hiểu vì sao nàng lại có lòng tin hắn có thể giúp nàng, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, nàng sẽ không phải lo lắng.

Đúng lúc này, một đạo hồng quang từ trên trời giáng xuống bên cạnh Lâm Phong, hồng y nữ tử từ bên trong hỏa diễm bước ra.

- Hàn Băng.

Linh Mộng bước tới đoạt lấy Lãnh Hàn Băng, nàng dùng linh lực kiểm tra vài lần, nụ cười thường thấy trên gương mặt xinh đẹp đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy sát khí.

- Nhất định sẽ có một ngày ta diệt sạch Ma Giáo.

- Lúc đó nhớ mang ta theo.

Lâm Phong lập tức hưởng ứng lời kêu gọi của yêu nữ, lúc trước vì Ma Giáo mà hắn và Huân Vũ mỗi người một nơi, hôm nay Hàn Băng lại bị Ma Giáo ám hại, có thể nói là thù sâu như biển, không đội trời chung.

Linh Mộng nhìn hai tên bên cạnh, ánh mắt của nàng khiến ai cũng không dám nhìn thẳng, Phi Dao đang khóc cũng bị dọa đến câm nín.

Lâm Phong cảm giác tình hình có chút không ổn, hắn chưa từng thấy yêu nữ đáng sợ đến như vậy, có lẽ đây chính là nguyên hình của nàng.

- Bây giờ phải đưa Hàn Băng sư tỷ trở về dưỡng thương, nếu chậm trễ sẽ rất khó chữa trị.

Linh Mộng lấy ra một tờ pháp chỉ kích hoạt, hồng quang cuốn lấy nàng và Hàn Băng bay đi, Lãnh Phi Dao lo lắng hỏi.

- Tỷ tỷ bị yêu nữ mang đi rồi, bây giờ phải làm sao đây?

- Đuổi theo.

- Đệ bị ngốc sao? Chúng ta sao có thể đuổi kịp yêu nữ.

Lâm Phong kéo Phi Dao chạy đi, không biết thì hỏi, đám huyết y vệ nhất định biết được nơi yêu nữ đến.

Vài ngày trôi qua, một đoàn người tiến vào Thất Tinh Thành, đích thân thành chủ phải ra tận cửa thành tiếp đón.

- Lãnh chấp sự, đã lâu không gặp.

- Triệu thành chủ, làm phiền huynh đưa ta đến chỗ nữ nhi.

- Mời các vị theo ta.

Bên trong một căn phòng sang trọng, Linh Mộng ngồi bên cạnh Hàn Băng, sát khí trong ánh mắt vẫn chưa tán đi, Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh nhìn tỷ tỷ vẫn nằm im bất động, trong lòng tràn đầy lo lắng, ánh mắt nàng thỉnh thoảng liếc nhìn yêu nữ nhưng không dám mở lời.

Cửa phòng mở ra, Lãnh Tuyên dẫn đầu tiến vào, theo sau là Vương phu nhân và một đám lão đầu, Phi Dao vừa nhìn thấy phụ mẫu liền chạy đến ôm lấy, nước mắt rưng rưng.

- Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ bị thương rồi, hai người mau tìm cách cứu tỷ tỷ, hu hu hu…

- Dao nhi không cần lo lắng, phụ thân của con nhất định sẽ cứu được tỷ tỷ.

Vương phu nhân an ủi nhi nữ rồi bước đến bên cạnh Hàn Băng, sau khi dùng linh lực kiểm tra, ánh mắt bà hiện lên chút bất an.

- Là Hắc Phong Tán Linh.

- Không sai.

Lãnh Tuyên gật đầu, Hắc Phong Tán Linh là cực độc của Ma Giáo chuyên dùng để đối phó cường giả Thánh Cung, một khi chất độc tiến vào cơ thể sẽ theo linh lực đi khắp kinh mạch, nếu không chữa trị kịp thời sẽ trở thành phế nhân.

- Băng nhi có bảo giáp hộ thân còn được chữa trị kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng.

- Nhưng linh lực của tỷ tỷ vẫn chưa khôi phục.

- Mười mấy năm trước có một vị nội môn chấp sự bị trúng Hắc Phong Tán Linh, phải mất 10 năm dưỡng thương thì linh lực mới hoàn toàn khôi phục.

Lãnh Phi Dao nghe phụ thân nói lại không kiềm được nước mắt, 10 năm đối với một tu sĩ không dài nhưng đối với một thiên tài là quá lâu, quan trọng là ngũ cung đại hội chỉ còn vài năm nữa là tới rồi.

Đúng lúc này, Lâm Phong từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

- Ta giải được rồi, ta đã tìm ra được cách giải rồi…

Lâm Phong nhìn thấy bên trong phòng có thêm vài người, vẻ mặt lập tức thay đổi, chớp mắt đã biến thành thanh niên nghiêm túc.

- Đệ tử Lâm Phong, tham kiến các vị tiền bối.

Lãnh Phi Dao chạy tới bên cạnh Lâm Phong, đôi mắt mong chờ nhìn hắn.

- Đệ nói đã tìm được giải dược rồi sao?

- Chỉ là một cây kim sao có thể làm khó được đệ.

Bạch bào lão đầu đứng cạnh Lãnh Tuyên nghe Lâm Phong nói liền lên giọng phủ nhận.

- Hắc Phong Tán Linh là độc môn tà đạo, lão phu bỏ ra vài chục năm nghiên cứu chỉ thu được một chút kết quả, tiểu tử ngươi chỉ trong vòng mấy ngày đã tìm ra giải dược rồi sao?

- Đây là phương thức giải độc của tiểu bối, mời tiền bối xem qua.

Một mình Lâm Phong thì còn lâu mới tìm ra được cách giải Hắc Phong Tán Linh nhưng lão đầu bác học đa tài, chỉ cần nhìn băng nữ vài lần đã đoán ra được nguyên lý của độc dược, từ đó tìm ra cách giải.

- Lần này lại thiếu lão đầu một đại ân tình rồi.

- Tiểu tử ngươi chỉ cần dẫn lão phu đến Khe Nứt vài lần là được.

- Thành giao.

Sau khi nhìn qua cách giải của Lâm Phong, bạch bào lão đầu lại nhìn tiểu tử trước mặt thêm vài lần, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Thứ này thật sự là tiểu tử ngươi nghĩ ra?

- Đúng vậy.

Lãnh Tuyên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bạch bào lão đầu, nhịn không được hỏi.

- Lý trưởng lão, cách giải độc của Lâm Phong có vấn đề sao?

- Không có, bên trong có ghi lại thành phần của Hắc Phong Tán Linh so với thứ lão phu nghiên cứu còn hoàn chỉnh hơn, nếu cách giải này có hiệu quả thì trong vòng 3 tháng, Hàn Băng có thể hoàn toàn khôi phục.

- Thật sao?

- Chỉ là mấy loại linh dược trong đây không dễ tìm.

Lý trưởng lão vừa dứt lời, đơn dược trên tay liền bị đoạt mất, lão đang muốn nổi sùng thì nhìn thấy người ra tay là Linh Mộng nên thôi.

- Ngoại trừ U Linh Ma Thảo những thứ còn lại không cần lo.

- Theo lão phu biết thì U Linh Ma Thảo từng xuất hiện bên trong Ma Lĩnh Sơn Mạch.

Ma Lĩnh Sơn Mạch vô cùng rộng lớn, trải dài hàng trăm vạn dặm, nằm sâu bên trong Hoang Nguyên, thành trì gần nhất là Bán Nguyệt Thành của Âm Dương Thánh Cung, cách sơn mạch khoảng 200 dặm.

Đường vào Ma Lĩnh Sơn Mạch có vô số nguy hiểm, không chỉ có yêu thú mà còn có dư nghiệt của Ma Giáo, từng có rất nhiều tu sĩ nhìn thấy Ma Giáo xuất hiện ở nơi đây.

- Chẳng lẽ bên trong Thánh Cung không có U Linh Ma Thảo sao?

- Không có.

Giọng điệu của Linh Mộng vô cùng dứt khoát, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

- Chuyện lần này là chủ ý của ngươi nên ngươi phải chịu trách nhiệm, trong vòng nữa năm, nếu ngươi không mang được U Linh Ma Thảo trở về thì ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta.

- Linh Mộng tỷ tỷ, chuyện lần không phải hoàn toàn…

- Phi Dao sư tỷ, đệ sẽ đến Ma Lĩnh Sơn Mạch, không tìm được linh dược thì đệ sẽ không trở lại Thánh Cung.

Lâm Phong nhìn yêu nữ đối diện, ánh mắt kiên định chưa từng có, nam nhân đã làm thì phải chịu trách nhiệm, chuyện lần này đúng là lỗi của hắn.

Vương phu nhân đứng bên cạnh lén ra ám hiệu với phu quân, Lãnh Tuyên hiểu ý gật đầu, tiểu tử này rất có thể sẽ trở thành hiền tế của lão, sao dám để hắn mạo hiểm.

- Thánh Nữ, chuyện linh dược quan hệ đến mạng sống của Hàn Băng, ta nghĩ nên cẩn thận sẽ tốt hơn.

- Lãnh chấp sự nói không sai, chuyện quan trọng không thể để một tên vô dụng đi làm, ta sẽ phái người đi tìm U Linh Ma Thảo, nếu người của ta tìm thấy trước thì hắn cũng không cần trở về.

- Chuyện này…

Lãnh Tuyên thở dài, nha đầu này một khi nổi giận dù là Thánh Chủ cũng không thể ngăn được, chấp sự như lão chỉ có thể đứng bên cạnh hóng chuyện.

Lâm Phong nhìn thấy Lãnh gia ra mặt, trong lòng cảm kích nhưng hắn nói được sẽ làm được.

- Đa tạ Lãnh chấp sự quan tâm, tiểu bối nhất định sẽ tìm được linh dược.

- Ngươi không được đi.

Giọng nói vô lực từ trên giường truyền đến, từ lúc mọi người tiến vào, Lãnh Hàn Băng đã tỉnh giấc, nàng không muốn nhìn thấy lưu manh vì nàng mà rơi vào nguy hiểm.

Lâm Phong lắc đầu cự tuyệt.

- Sư tỷ yên tâm, chỉ cần đệ còn sống nhất định sẽ mang được linh dược trở về.

- Ngươi không cần đi, Lãnh gia sẽ giúp ta tìm linh dược.

- Nhưng đệ không yên tâm, đệ không muốn đặt sinh mệnh của sư tỷ vào tay người khác.

Lãnh Hàn Băng đối diện với ánh mắt của Lâm Phong, trong lòng không còn kiên định như lúc đầu, nàng không biết phải nói gì, cuối cùng cũng không tìm ra cách ngăn hắn lại.

- Cẩn thận.

- Đệ sẽ không sao, đệ không tin đám Ma Giáo kia còn lợi hại hơn cả Thánh Nữ của chúng ta.

Lâm Phong đắc ý nhìn Linh Mộng một cái sau đó xoay người rời đi, Lãnh Phi Dao vội đuổi theo.

- Tiểu Phong tử chờ ta với, ta cũng muốn đi.

- Phi Dao đứng lại.

Vương phu nhân lập tức bắt nữ nhi trở lại, để nha đầu này đi theo thì Lâm Phong thật sự lành ít dữ nhiều.

Lãnh Phi Dao lấy ra một cái giới chỉ ném cho Lâm Phong.

- Tạm thời cho đệ mượn, sau khi trở về nhớ trả đủ cho ta.

- Đa tạ sư tỷ.

Chiến lực của Phi Dao không được bao nhiêu nhưng pháp bảo của nàng thì vô cùng lợi hại, chỉ riêng cái kim chung kia cũng khiến Lâm Phong thèm nhỏ dãi.

Nhìn Lâm Phong vội vã chạy đi, ánh mắt lạnh lùng của Hàn Băng hiện lên chút dịu dàng, thì ra trong lòng của hắn vẫn có một vị trí dành cho nàng.

Ngũ đại thánh cung phân bố khắp Nam Hoang, trong đó Cửu Huyền, Vô Cực, Âm Dương nối liền nhau, tuy vậy khoảng cách giữa các Thánh Cung vẫn là rất xa.

Bên trong Thất Tinh Thành có một cái truyền tống trận cỡ lớn, có thể đi đến biên giới của Vô Cực Thánh Cung và Âm Dương Thánh Cung.

Lâm Phong không vội đến truyền tống trận, trước tiên hắn tiến vào Vạn Bảo Các, nếu có thể tìm được U Linh Ma Thảo thì không cần phải đến Ma Lĩnh Sơn Mạch làm gì.

- Nhất định là do đám Ma Giáo chơi dơ.

Không chỉ U Linh Ma Thảo mà một số linh dược quan trọng để luyện chế giải dược Hắc Phong Tán Linh đều không có.

Trước khi rời đi, Lâm Phong được Thánh Cung ban thưởng 5000 vạn điểm cống hiến vì đã giải được Hắc Phong Tán Linh, hắn chỉ lấy 1000 vạn điểm cống hiến, số còn lại đổi thành 40 vạn trung phẩm linh thạch làm lộ phí.

- Không ngờ linh thạch cũng có lúc trở nên vô dụng.

Truyền tống trận bên trong Thất Tinh Thành có thể tống thẳng đến Vô Phong Thành nhưng Lâm Phong lại chọn cách đi qua mười mấy cái tiểu thành trì, với hi vọng tìm được U Linh Ma Thảo.

- Đúng là một tên ngu ngốc.

Linh Mộng nhìn tình báo huyết y nhân đưa về, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện tiếu ý, U Linh Ma Thảo dễ tìm như vậy thì nàng đâu cần hắn đi tìm.

Đúng lúc này có hai tên huyết y nhân tiến vào, trên tay còn mang theo một chiếc hộp ngọc.

- Tham kiến Thánh Nữ.

- Xong rồi sao?

- Đan dược đã được luyện thành.

Linh Mộng cầm lấy hộp ngọc kiểm tra, bên trong đúng là giải dược của Hắc Phong Tán Linh.

- Trông chừng tên kia cho cẩn thận, đừng để hắn xảy ra chuyện.

- Tuân lệnh.

Linh Mộng vừa dứt lời liền mang theo hộp ngọc rời đi.

Bên trong một căn phòng của Đan Cung, Lãnh Phi Dao liên tục bắt thủ ấn, trước mặt nàng là một lò đan dược đang trong quá trình luyện chế.

Từ Thương Vân thành trở về, Phi Dao đã hoàn toàn thay đổi, thời gian tu luyện của nàng đã vượt xa thời gian ngủ.

Lãnh Hàn Băng nằm trên giường nghỉ ngơi, từ lúc mất đi linh lực, thân thể của nàng suy yếu rất nhiều, chỉ mạnh hơn phàm nhân một chút, bình thường nàng sẽ ở bên cạnh giám sát tiểu muội, thỉnh thoảng lại lấy ra một viên hắc đan ngắm nhìn.

- Không biết bây giờ hắn thế nào?

Tuy Hàn Băng đã nhờ phụ thân phái người âm thầm bảo vệ Lâm Phong nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, lúc này nàng lại cảm giác có chút hối hận vì trước đó đã không ngăn hắn lại.

Bên cạnh, Lãnh Phi Dao sắp bước vào quá trình thành đan thì cửa phòng mở ra làm cho nàng phân tâm, kết quả là hỏng hết hai viên đan dược.

- Là tên khốn nào…

Phi Dao vừa nhìn thấy người tiến vào phòng liền nuốt nửa câu còn lại vào trong, vẻ mặt ủy khuất nhìn đối phương.

- Linh Mộng tỷ tỷ, sao tỷ không gõ cửa trước khi vào phòng của muội.

- Cho muội.

Linh Mộng ném cho Phi Dao hai bình đan dược xem như bồi thường, nàng đi lại bên cạnh Hàn Băng.

- Hàn Băng, đoán xem ta mang gì cho muội?

- Ta không biết.

- Đúng là không có chút thú vị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận