Thiên La

Chương 66 XUẤT CUNG Mới

Lâm Phong nhìn khối ngân sắc tiểu thạch trước mặt, thứ này bề ngoài bình thường nhưng có giá lên đến 100 vạn điểm cống hiến, nếu không phải vì giao dịch với yêu nữ thì hắn sẽ không bao giờ đổi lấy.

Lâm Phong thu Ngân Tâm Thạch vào hộp ngọc rồi rời đi, đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử chờ đã.

- Có thứ gì tốt hả?

- Đợi lão phu kiểm tra một chút.

Thứ lọt vào mắt của lão đầu chắc chắn là bảo vật, không phải thần vật thì cũng là kỳ vật.

Một lúc sau, giọng nói của lão đầu lại truyền đến.

- Tiểu tử, bên trái của ngươi có một khối hắc cốt, lão phu đoán không lầm thì thứ này là yêu cốt của một đầu hắc long.

Lâm Phong nhìn theo hướng lão đầu chỉ, ở đó đúng là có một khối cốt hình trụ, màu đen bóng, nhìn như khúc than vậy.

- Thứ này thật sự là long cốt sao?

- Lúc trước lão phu từng gặp qua long cốt, cốt văn của long tộc lão phu vẫn còn nhớ rõ.

- Lúc trước là khi nào?

- Chắc là 20 vạn năm gì đó.

- Hy vọng là lão không nhớ nhầm.

Bên dưới khối hắc cốt có ghi 200 vạn điểm cống hiến, dù không phải là long cốt thì cũng là một khối cốt có giá trị.

Lâm Phong vừa mở hộp ngọc ra, chợt có cảm giác không đúng.

- Lão đầu, cho dù thứ này là long cốt thì ta lấy để làm gì?

- Gặm.

- Hử?

- Yên tâm, thật sự là long cốt thì tiểu tử ngươi lời to rồi.

Tuy lão đầu không nói ra nhưng Lâm Phong đoán chắc chín phần có liên quan đến Thực Cốt Pháp Văn.

Sau khi thu long cốt, Lâm Phong chỉ được chọn thêm một vật phẩm, hắn nhìn mấy thanh binh khí xung quanh, chợt nhớ ra bản thân còn thiếu một món binh khí thích hợp, bây giờ hắn đã sắp tiến vào linh giả ngũ cấp, Lưu Tinh Đao đã không còn nhiều tác dụng.

- Lão đầu, giúp ta tìm xem có binh khí nào tốt không?

- Địa cấp có mấy ngàn, thiên cấp có vài chục.

- Có thanh đao nào không?

- Có vài thanh địa cấp bảo đao nhưng đều là loại bình thường, tiểu tử ngươi không cần để ý.

Binh khí bình thường là loại được luyện chế từ những khoáng thạch không ẩn chứa thiên địa nguyên khí giống như Lưu Tinh Đao, có một số loại binh khí luyện chế từ nguyên thạch, mang theo thuộc tính ngũ hành, hiếm hơn nữa là dị nguyên thạch như phong, lôi, quang, ám…

- Thánh khố lớn như vậy ngay cả một thanh đao tốt cũng không có sao? không lẽ nhân phẩm của lão tử lại tệ như vậy?

- Thứ tốt thì không nhiều, thứ nhiều thì không tốt, tiểu tử ngươi nghĩ mấy tên kia sẽ để thứ tốt vào đây sao?

Lâm Phong nghe lão đầu nói liền tỉnh ngộ, thứ tốt nhất tất nhiên phải để bản thân dùng, không dùng được thì tặng cho đệ tử, số còn lại thì ném vào thánh khố, tính ra những thứ ở nơi này đều là hàng loại 3.

Sau khi rời khỏi khu vực dành cho luyện khí sư, Lâm Phong bước vào khu vực dành cho luyện đan sư, hắn và lão đầu lượn vài vòng, cuối cùng chọn lấy một gốc lam sắc linh dược rồi rời đi.

Khi Lâm Phong tới chỗ lão chấp sự chỉ thấy Vương Lăng và Ngạo Minh ở đó, lão chấp sự không biết đã đi đâu.

Một lúc sau, lão chấp sự trở vào thì nhìn thấy 3 tên đệ tử đang nhàm chán đứng đợi lão.

- Các ngươi chọn kiểu gì mà nhanh vậy? Vẫn còn nữa giờ cơ mà.

Đám đệ tử nhìn nhau, bọn chúng cảm giác hình như tâm tình của lão chấp sự không được tốt nên tên nào cũng im lặng là vàng.

Lâm Phong ngồi tịnh tâm được một lúc thì đi lại bên cạnh lão chấp sự, nhỏ giọng hỏi.

- Chấp sự đại nhân, đệ tử có thể hỏi một chuyện không?

- Nói.

- Vị tiền bối ngồi ngoài kia không biết có địa vị như thế nào?

Lão chấp sự nhìn Lâm Phong một lúc rồi thở dài.

- Lão phu cũng không biết, nghe nói tiền bối đã ngồi ở đó được mấy trăm năm, ngay cả Thánh Chủ cũng không dám đuổi đi.

- Lợi hại như vậy sao?

- Tiểu tử ngươi vừa vào Thánh Cung có phải không?

Lâm Phong gật đầu.

- Tiểu bối vừa tiến cung được hơn một năm.

- Vậy chắc là tiểu tử ngươi chưa từng nghe qua nội quy ở chỗ này?

- Xin tiền bối chỉ giáo.

Lão chấp sự nhìn tiểu tử trước mặt, cảm giác không tệ, liền chỉ điểm một chút.

- Tiểu tử ngươi có thấy bàn cờ trước mặt vị tiền bối đó không?

- Đã thấy qua.

- Chỉ cần ngươi phá được thế cờ thì sẽ nhận được một cái ngân bài, có thể tùy ý lựa chọn một vật phẩm bên trong thánh khố.

Lâm Phong nghe đến đây, hai mắt sáng lấp lánh.

- Có chuyện tốt như vậy sao?

- Tốt con khỉ, lão phu nói cho ngươi biết, từ khi lão phu làm chấp sự đến bây giờ đã hơn trăm năm, chỉ thấy được 2 tên phá được thế cờ của lão.

Lâm Phong nhìn bộ dáng của lão chấp sự, chắc là vừa mới thua cờ nên cay cú đây mà.

- Chấp sự đại nhân, có thể dẫn tiểu bối ra bên ngoài được không?

- Tiểu tử ngươi muốn đấu cờ với lão ta sao?

- Đúng vậy.

Lão chấp sự nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Phong, thầm nghĩ dù sao cũng là người của Thánh Cung, có phúc cùng hưởng, có thua thì cùng thua.

- Đi theo lão phu.

Lâm Phong đi theo phía sau lão chấp sự, mấy thanh niên còn lại cũng đi theo, dù sao đứng ở đây cũng nhàm chán, không bằng ra ngoài xem kịch.

Lão chấp sự dẫn đám đệ tử đến bên ngoài đại môn thì dừng, lão hành lễ một cái với vị tiền bối rồi chỉ vào chỗ ngồi.

- Tiểu tử ngươi phải cẩn thận, thấy không ổn lập tức rút lui.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.

Lâm Phong hành lễ xong thì ngồi vào bàn cờ, hắn vừa ngồi xuống liền cảm thấy khó thở như bị thái sơn áp đỉnh.

Giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngươi cố chịu một lúc, nhìn lão phu mà học hỏi.

Lão đầu vừa dứt lời thì quân cờ của đối thủ liền chuyển động Lâm Phong định cầm lấy quân cờ đáp trả thì bị lão đầu ngăn lại, thứ này phải dùng linh lực để di chuyển.

Quân cờ trước mặt ít nhất nặng hơn ngàn cân, Lâm Phong vừa đi được vài nước cờ thì linh lực chỉ còn một nữa, hắn phải vừa chơi vừa cắn đan dược để khôi phục.

- Chưa gì đã thấy lỗ.

Một lúc sau, hai mắt lão tiền bối mở ra, đôi mắt đục ngầu của lão nhìn về phía Lâm Phong làm cho áp lực trên người hắn liên tục tăng lên.

Khi đối diện với ánh mắt của lão tiền bối, Lâm Phong có cảm giác như đang đứng trước một đầu thượng cổ hung thú, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng, linh lực bên trong cơ thể có dấu hiệu trở nên hỗn loạn.

Giọng nói của lão đầu lại truyền đến.

- Tiểu tử cố chịu thêm một chút, lão phu sắp hạ được tên này rồi.

- Lẹ lẹ đi, ta sắp chịu hết nổi rồi.

Thời gian dần trôi, hai bên đã đấu với nhau gần trăm nước cờ nhưng chưa phân được thắng bại, Lâm Phong gần như đã dùng toàn bộ linh lực vẫn không cách nào nhất nổi quân cờ.

- Tiểu tử thúi cố lên, thắng tên này lão phu cho ngươi một bộ thuật pháp.

- Lão đừng có lừa ta đó.

- Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.

Một đời lão đầu chơi cờ chưa từng thua, lần này mà để thua thì chuỗi thắng mấy chục vạn năm của lão sẽ bị chấm dứt.

Lâm Phong vận Vạn Hỏa Khai Thiên, linh khí cuồn cuộn tiến vào cơ thể hắn để bổ sung linh lực, hỏa quang rực sáng, cả người hắn như bị hỏa ảnh thôn phệ.

- Lão đầu, ta có cảm giác sắp đột phá.

- Nhịn đi, đợi lão phu xử tên này xong thì tiểu tử ngươi muốn phá thứ gì thì phá.

Đúng lúc này, quân cờ trên bàn tự động quay trở về vị trí ban đầu, lão tiền bối ném cho Lâm Phong một cái ngân bài.

- Đa tạ tiền bối.

Lâm Phong vừa nhận lấy ngân bài liền hành lễ tạ ơn, sau đó chạy tới một gốc ngồi vận công khôi phục.

- Thôi chết rồi, vẫn còn mấy tên ở bên trong.

Lão chấp sự chợt nhớ ra đã bỏ quên 4 tên đệ tử bên trong thánh khố, lão vội trở vào mang bọn chúng ra, sau đó lấy tất cả hộp ngọc đưa cho lão tiền bối kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, đám đệ tử có thể mang theo vật phẩm rời đi, Ngạo Minh đi tới bên cạnh Lâm Phong mỉm cười nói.

- Lâm sư đệ đúng là không đơn giản, xem ra ta không thể chủ quan.

Dứt lời, Ngạo Minh liếc nhìn Hàn Băng đứng phía xa, địch ý hiện rõ qua ánh mắt.

Lâm Phong tất nhiên hiểu dụng ý của đối phương.

- Nếu có cơ hội xin sư huynh chỉ giáo.

- Nhất định.

Lãnh Hàn Băng đi phía trước nhưng vẫn luôn để ý đến tình hình phía sau, nàng là một trong 4 tên đệ tử bị bỏ rơi bên trong thánh khố nên không biết chuyện gì đã xảy ra, thái độ của mấy tên kia đối với lưu manh so với lúc đầu hình như đã khác đi.

Lâm Phong đi tới bên cạnh Hàn Băng, nhỏ giọng hỏi.

- Sư tỷ, pháp chỉ của đệ thế nào rồi?

- Đã hoàn thành một nửa.

Lâm Phong đặt 10 cái Huyết Ảnh Phân Thân, một nửa tức là 5 cái.

- Bây giờ đệ không có nhiều linh thạch nhưng có thứ này trao đổi với tỷ.

Lâm Phong lấy ngân bài vừa thắng được giao cho Hàn Băng, dù sao lão tiền bối kia vẫn ngồi ở đó, muốn lấy lúc nào mà chả được.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày.

- Làm sao ngươi có được thứ này?

- Đệ chơi cờ có được.

- Ngươi thắng được vị tiền bối ở đại môn của thánh khố?

Hàn Băng nhìn lưu manh gật đầu, nhất thời không biết nói gì, ánh mắt lạnh lùng cũng không che giấu được sự kinh ngạc.

Lâm Phong không phải lần đầu nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của băng nữ nhưng vẫn đắc ý.

- Sư tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ tấm ngân bài này không dùng được sao?

- Ta không cần, ngươi giữ lại mà dùng.

Lãnh Hàn Băng nói xong liền xoay người rời đi, Lâm Phong nhíu mày.

- Sư tỷ không cần vậy đệ sẽ mang thứ này đi đổi linh thạch, ít nhất cũng phải được vài chục vạn trung phẩm linh thạch nhưng đồng môn có thể đổi được thứ này cũng không nhiều.

Hắn nhìn băng nữ vẫn bước đều, giọng nói lớn thêm vài phần.

- Hay là đến chỗ yêu nữ xem thử.

Lãnh Hàn Băng chợt xuất hiện trước mặt Lâm Phong sau đó lại biến mất, ngân bài cũng bị nàng lấy đi, động tác chuyên nghiệp đến mức Lâm Phong không kịp phản ứng.

Ngay cả lão đầu cũng phải tán thưởng.

- Động tác của nha đầu này không tệ, vừa xứng với tên Lâm tặc nhà ngươi.

- Quá khen.

Đêm hôm đó, Lâm Phong thuận lợi đột phá tứ cấp đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là có thể luyện chế địa cấp đan dược, lúc đó linh thạch sẽ như đại hà cuồn cuộn chảy vào túi của hắn.

Sau khi Thánh Cung đại hội kết thúc, Lâm Phong nổi như cồn, từ một tên nội môn đệ tử trở thành thiên tài xếp thứ 3 của Đan Cung, chỉ đứng sau Vương Lăng và Lý Tuệ Vân.

Bên cạnh đó, danh nhân Phong Viêm cũng cải tà quy chính, trở thành thiên tài đứng thứ 4 của Đan Cung.

Từ lúc nổi danh đến giờ, cuộc sống của Lâm Phong hoàn toàn thay đổi, mỗi ngày đều có đồng môn tìm hắn đàm đạo, khiến hắn mất đi không ít tự do.

Lâm Phong quyết định tạm thời rời khỏi Thánh Cung, đợi cho mọi chuyện lắng xuống sẽ quay trở lại.

Mục tiêu lần này là một cái thượng cổ di tích ở Bạch Vân Thành được trưởng lão Cửu Huyền Thánh Cung vô tình phát hiện cách đây mười mấy năm.

Bên trong di tích ẩn chứa vô số cấm chế và trận pháp nguy hiểm cho nên đến giờ vẫn chưa khai phá hết.

Lâm Phong đến Chủ Cung báo danh, sau đó lại thông báo cho sư phụ biết, đến khi trở về phòng thì thời gian đã trôi qua nửa ngày.

Vì đây là lần đầu Lâm Phong tiến vào di tích nên được sư phụ tặng cho một cái ngọc giản, bên trong ghi rõ những thứ liên quan đến di tích và những điều cần chú ý.

Muốn tiến vào di tích, cấp bậc ít nhất phải đạt đến chân truyền đệ tử, nếu phá được cấm chế hoặc trận pháp sẽ nhận được điểm cống hiến, bảo vật thu được sẽ chia đôi với Thánh Cung, đệ tử sẽ được ưu tiên lựa chọn vật phẩm trước.

Khi trời còn chưa sáng, một bóng đen lén vào phòng Lâm Phong, hắc y nhân vừa bước lại gần giường thì bị một lưỡi đao kề lên cổ.

- Dám đột nhập vào phòng của lão tử, đúng là không biết sống chết.

- Tiểu Phong tử, là ta.

Lãnh Phi Dao kéo khăn che mặt xuống, ánh mắt bất mãn nhìn tên sư đệ.

- Đệ hung hãn như vậy làm gì?

- Sư tỷ, sao tỷ lại đến đây?

Lâm Phong dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lãnh Phi Dao, bây giờ hắn đã cá chép hóa rồng, lá ngọc cành vàng chính hiệu nên phải cẩn thận nữ lang xung quanh.

- Đệ dùng ánh mắt đó nhìn ta là có ý gì?

- Không có gì? Tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của đệ.

- Không phải đệ muốn đi đến cổ di tích sao? Ta lo cho an nguy của đệ nên quyết định đi cùng, thấy vị sư tỷ như ta có tốt không?

Lãnh Phi Dao ngày thường ở cạnh tỷ tỷ phải chịu đựng áp lực rất lớn, đúng lúc phát hiện Lâm Phong muốn ra ngoài liền mượn cớ bảo vệ để đi theo, nàng sợ tỷ tỷ phát hiện nên trời còn chưa sáng đã tìm tới.

Lâm Phong tất nhiên đoán được ý đồ của tiểu sư tỷ nhưng lần này hắn không thể đưa vị sư tỷ này đi cùng, sau khi đến Bạch Vân Thành thì hắn còn phải đến Thương Vân Thành tìm cố nhân.

- Chuyện sư tỷ cùng đệ đi đến cổ di tích, Hàn Băng sư tỷ có biết không?

- Ta sao có thể để tỷ tỷ biết được, tỷ tỷ biết ta ra ngoài nhất định sẽ đi theo nếu không sẽ phái người bảo vệ, lúc đó còn vui vẻ gì nữa.

- Nhưng sư tỷ không từ mà biệt sẽ khiến mọi người lo lắng.

Lãnh Phi Dao bĩu môi, đôi mắt to tròn rưng rưng nhìn Lâm Phong.

- Có phải đệ chê ta phiền phức nên không muốn dẫn ta theo đúng không?

- Không có…

- Vậy chúng ta mau đi thôi.

Lâm Phong nhìn bộ dáng chờ mong của tiểu sư tỷ cuối cùng cũng không thể từ chối, từ khi tiến vào Thánh Cung, vị sư tỷ này đã giúp hắn rất nhiều, sao hắn có thể bỏ mặt nàng, đã là quân tử thì có ân phải báo.

- Lão tử sống gương mẫu như vậy mà không được trời độ thì đúng là thượng thiên vô nhãn.

Trời vừa sáng, Lâm Phong đã tiến vào Cửu Huyền Thành, từ nơi này đi đến Bạch Vân Thành phải qua 6 cái truyền tống trận, mỗi ngày đi một cái thì một tuần là đến nơi.

Hai người vừa bước vào bên trong truyền tống trận, Phi Dao nhỏ giọng nói.

- Tiểu Phong tử, ta có cảm giác đang bị người khác theo dõi.

- Đệ cũng vậy.

Thật ra Lâm Phong đã sớm nhận ra kẻ theo dõi, không phải một tên mà là một đám, trong số đó có cả băng nữ và huyết y nhân, mấy tên còn lại thì hắn không biết.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Để đó đệ lo.

Sau khi truyền tống đến một cái tiểu thành trì, Lâm Phong dẫn theo tiểu sư tỷ đi tìm một cái khách điếm, sau đó thuê hai căn phòng để nghỉ chân.

Vừa vào phòng, Lâm Phong lấy ra một đống dụng cụ hành nghề của mình đặt lên bàn, Phi Dao đứng bên cạnh dùng ánh mắt hưng phấn quan sát.

- Tiểu Phong tử, bây giờ phải làm sao?

- Tạm thời nghỉ ngơi ở đây.

Lâm Phong xuống lầu gọi một bàn thức ăn, sau đó lại trở lên phòng tu luyện, Lãnh Phi Dao ngồi xem một lúc lại cảm thấy nhàm chán nhưng nàng không dám ra ngoài vì sợ gặp phải tỷ tỷ.

- Xem ra ở bên ngoài cũng không có gì vui.

Sáng hôm sau, hai người rời khỏi phòng, hướng truyền tống trận đi đến, Lâm Phong không chọn truyền tống đến thành trì kế tiếp mà đổi hướng tiến vào Hoang Nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận