Thiên La
Chương 53 ĐOẠT BẢO Mới
Trịnh Luân liếc nhìn bạch y thanh niên đứng bên cạnh khẽ gật đầu, thanh niên hiểu ý rời đi.
- Hôm nay đa tạ các vị đồng môn đã nể mặt đến đây, ta đã chuẩn bị vài món quà, hy vọng không làm cho mọi người thất vọng.
Trịnh Luân vừa dứt lời, bạch y thanh niên liền quay trở lại, phía sau còn có mười mấy nữ tử, mỗi người đều mang theo một chiếc hộp ngọc trong suốt, có thể nhìn thấy cả vật phẩm bên trong.
- Cổ nhân có câu, vô công bất thụ lộc, bảo vật không thể tùy tiện tặng người, những món bảo vật này đều có cấm chế bảo vệ, vị đồng môn nào có thể phá giải được cấm chế thì bảo vật bên trong sẽ thuộc về người đó.
Giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.
- Tiểu tử thúi, thời của ngươi tới rồi.
- Có chuyện tốt vậy sao?
Lâm Phong nhìn mười mấy món bảo vật bên trong hộp ngọc, đan dược, pháp chỉ, binh khí, linh dược… đều có đủ, phẩm cấp cũng rất cao, nếu mang toàn bộ đi đấu giá thì số linh thạch thu về nhất định không ít hơn 10 vạn trung phẩm.
Trong lúc Lâm Phong còn đang tính toán thì Lãnh Phi Dao vội kéo hắn chạy đến gần đám nữ tử mang bảo vật, giọng nói hưng phấn.
- Tiểu phong tử, mau nhìn xem có giải được cái phong ấn nào không?
- Đệ giải được phong ấn thì bảo vật bên trong là của đệ thật sao?
- Đúng vậy đó, đệ đừng nói nhảm nữa, mau tìm cách phá giải đi.
Lâm Phong nhìn đồng môn xung quanh cũng đang tìm cách phá cấm, ngoại trừ mấy tên đệ nhất thiên tài là không quan tâm mà đi đến trò chuyện với Thánh Tử, xem ra chuyện tốt này là có thật rồi.
- Oa… thứ này đẹp thật.
Lãnh Phi Dao dừng lại trước một chiếc vòng cổ nạm hỏa thạch, bên trên hộp ngọc có ghi rõ thứ này gọi là Hỏa Dương Chi Tâm, pháp bảo phòng ngự huyền cấp thượng phẩm.
Không chỉ có Phi Dao mà phần lớn nữ tử đều tập trung vào Hỏa Dương Chi Tâm, những thứ lấp lánh thường có sức hấp dẫn lạ kỳ đối với nữ nhân.
Lâm Phong nhìn băng nữ bên cạnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường, không chút thay đổi.
- Thiên tài thường khác người, có thể băng nữ có đam mê đặc thù nào đó.
- Ồ…
Một vài tiếng hét kinh ngạc vang lên sau đó là thanh âm tan vỡ truyền đến, chứng tỏ đã có cấm chế bị phá bỏ, bảo vật đầu tiên đã có chủ.
- Là ai phá được cấm chế?
- Hình như là Phong Viêm của Đan Cung.
- Chính là tên gian thương kia sao?
Lâm Phong bước tới xem thử thì nhìn thấy Phong Viêm đang đắc ý cầm lấy một viên địa cấp đan dược trong tay, tên này vừa thu đan dược vào túi trữ vật liền hướng bảo vật khác đi tới.
Một tên đệ tử Thánh Cung nhỏ giọng nói.
- Tên này muốn nuốt hết bảo vật ở đây sao?
Phong Viêm vừa đi đến hộp ngọc thứ hai thì bị bạch y thanh niên cản lại.
- Mỗi người chỉ có thể lấy một thứ.
Mấy tên xung quanh nghe được liền thở phào, thầm khen Thánh Tử anh minh, không để gian thương lộng hành.
- Lão đầu, thế nào rồi?
- Không có thứ gì tốt, tiểu tử ngươi tự chọn một cái đi.
Lâm Phong để lão đầu kiểm tra hết số bảo vật nhưng đáng tiếc là không có thứ gì thích hợp, thời của hắn đúng là bị lão nói cho chạy mất.
- Lần này giúp tiểu sư tỷ vậy.
Lâm Phong vừa bước lên thì giọng của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi muốn lấy Hỏa Dương Chi Tâm?
- Đúng vậy, có vấn đề gì không?
- Có thể hơi phiền phức, mà thôi cứ lấy đi.
- Vậy ta lấy đó, alo alo…
Lão đầu nói xong thì biến mất, Lâm Phong bước tới gần Hỏa Dương Chi Tâm, thần thức của hắn khẽ rung lên, lão đầu vừa truyền cho hắn cách phá giải.
Khi Lâm Phong vừa chạm tay vào cấm chế, ánh mắt bạch y thanh niên thoáng động, sau đó trở lại bình thường.
- Tách…
Cấm chế rung lên rồi vỡ nát, Lâm Phong thành công thu lấy Hỏa Dương Chi Tâm trước ánh mắt oán hận của vài chục nữ tử xung quanh, cảm giác có chút không ổn.
- Đây chính là vấn đề mà lão đầu nói sao?
Lãnh Phi Dao nhìn thấy cấm chế được phá vỡ liền chạy đến bên cạnh Lâm Phong, vẻ mặt hưng phấn.
- Tiểu Phong tử, chúng ta thương lượng có được không, ta có thể dùng bảo vật phòng ngự đồng cấp đổi lấy thứ này.
- Không được.
Lâm Phong lắc đầu.
- Đệ sẽ không trao đổi.
- Ta có thể bù thêm linh thạch, có được không?
- Không được.
Lãnh Phi Dao buồn bực giậm chân, nàng có rất nhiều pháp bảo phòng ngự nhưng pháp bảo hệ hỏa không có bao nhiêu, hơn nữa thứ này nhìn cũng rất đẹp.
- Tiểu Phong tử đáng ghét, uổng công ta mang ngươi tới đây.
- Nếu đệ tặng thứ này cho sư tỷ thì sao?
- Ngươi… thật sao?
Lâm Phong gật đầu.
- Nhờ có sư tỷ trợ giúp mà đệ được vào Thánh Cung, ân tình của sư tỷ đệ sẽ không quên.
- Hì hì… Lãnh Phi Dao ta chưa bao giờ nhìn lầm người, sau này chúng ta sẽ là tỷ đệ tốt.
- Quyết định như vậy.
Lãnh Hàn Băng ở bên cạnh nhìn Hỏa Dương Chi Tâm trong tay tiểu muội, lòng nàng không hiểu sao lại phức tạp, có buồn bực khó chịu, có thêm cả một chút ngưỡng mộ, tất cả đều ẩn giấu phía sau ánh mắt lạnh như băng kia, không ai hay biết.
- Có ân phải trả, có thù tất báo, đó mới là quân tử.
Phong Viêm không biết từ đâu xuất hiện khoác vai Lâm Phong.
- Sư đệ, có muốn kiếm chút linh thạch không?
- Sư huynh có cao kiến gì sao?
- Ta còn mấy cái cấm chế chưa mở, chúng ta thương lượng một chút, ta sẽ mở cấm chế, đệ lấy bảo vật, ta lấy 8 phần, đệ lấy 2 phần.
- Có thể đổi ngược lại không?
Mấy cái cấm chế ở đây Lâm Phong hoàn toàn không biết cách phá giải nhưng lão đầu thì có thể, không phải mỗi người chỉ lấy một vật thì hắn đã sớm gôm hết rồi.
Phong Viêm có chút kinh ngạc nhìn tên sư đệ bên cạnh, vẻ mặt vẫn treo nụ cười thân thiện.
- Vậy mỗi người một nửa.
- Quyết định như vậy.
Sau khi thương lượng xong thì cả hai cùng đi phá cấm chế, Lâm Phong dẫn theo tiểu sư tỷ còn Phong Viêm thì đi tìm Lý Như Nguyệt, vì bọn hắn đều đã phá cấm nên giờ chỉ có thể nhờ người khác phá giúp.
Lãnh Phi Dao nghe được liền gật đầu đồng ý, nàng đi theo Lâm Phong tới trước một gốc hồn dược huyền cấp.
- Tiểu sư tỷ cứ làm theo lời của đệ là được, trước tiên dùng linh lực phá vỡ lớp bên ngoài…
Lâm Phong đứng bên cạnh hướng dẫn tiểu sư tỷ phá cấm, chỉ một lúc sau, tiếng vỡ nát vang lên, thêm một cấm chế bị phá.
- Oa… tiểu Phong tử thật lợi hại.
- Mấy thứ này sao có thể làm khó đệ.
Phong Viêm cũng thành công chỉ đạo Lý Như Nguyệt phá giải cấm chế, lúc này chỉ còn lại 3 món bảo vật chưa bị phá cấm.
Lãnh Phi Dao nhìn sư đệ bên cạnh.
- Hay là để ta đi nhờ Tuệ Vân sư tỷ đến giúp đỡ.
- Bây giờ hình như không phải lúc thích hợp.
Lâm Phong nhìn Tuệ Vân sư tỷ đang đứng chung với đám đệ nhất thiên tài, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Vương Lăng, khóe môi khẽ cong lên, để lộ nụ cười vui vẻ.
- Để ta.
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Lãnh Hàn Băng bước về phía bảo vật, thứ nàng chọn là một tờ pháp chỉ vẫn chưa khắc pháp văn, thứ này được gọi là nguyên chỉ.
Hàn Băng đứng bên cạnh bảo vật, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tên nam nhân vẫn còn đứng bất động phía sau.
- Không muốn?
- Muốn…
Lâm Phong đi tới bên cạnh băng nữ, mỗi lần đứng cạnh nàng, hắn đều cảm nhận được một luồng hàn khí từ trên người nàng tỏa ra, cảm giác mát lạnh vô cùng dễ chịu.
- Sư tỷ chỉ cần làm theo lời của đệ là được, trước tiên truyền linh lực vào chỗ này…
Hàn Băng đưa tay chạm vào cấm chế, vẻ mặt đã không còn bình tĩnh như thường, hơi thở của tên nam nhân bên cạnh như một ngọn lửa dần hòa tan trái tim lạnh giá của nàng.
Cách đó không xa, Ngạo Minh nhíu mày, hắn nhìn đôi nam nữ đang phá giải cấm chế, ánh mắt thoáng qua vẻ âm trầm mà chỉ có Thánh Tử đứng bên cạnh nhận ra.
- Tách…
- Thành công rồi.
Lãnh Hàn Băng nhìn tờ nguyên chỉ trên tay, đôi môi khẽ cong, trong lòng dâng lên cảm giác vui thích khó tả, cho dù là lúc nàng đột phá cũng không vui vẻ như lúc này.
- Chúc mừng Hàn Băng sư tỷ.
Phong Viêm không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt tràn đầy tươi cười.
- Tạm thời đệ sẽ giúp sư tỷ bảo quản thứ này, thời gian đấu giá đệ sẽ thông báo với sư tỷ sau.
- Hừ.
Phong Viêm vừa giơ tay ra thì cảm giác hàn khí bức người tràn tới, hắn lập tức lui lại tránh né, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Phong.
- Lâm sư đệ, chuyện này là sao?
- Chuyện này…
Lâm Phong cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng mọi người đã bàn trước sẽ mang bảo vật đi đấu giá rồi chia lại.
- Hàn Băng sư tỷ, đệ nghĩ để Phong Viêm sư huynh mang đi đấu giá sẽ tốt hơn.
- Ta muốn thứ này.
- Nhưng mà…
Lâm Phong còn chưa kịp nói hết câu thì một cái túi trữ vật bay đến, hắn mở ra xem thì nhìn thấy bên trong có 1 vạn trung phẩm linh thạch.
Giọng nói lạnh lùng của Hàn Băng truyền đến.
- Đã đủ chưa?
Đây là lần đầu Lâm Phong nhìn thấy loại pháp chỉ trống không thế này, tất nhiên không biết giá cả thế nào.
- Phong sư huynh nhìn thử xem.
Phong Viêm cầm lấy túi trữ vật, vừa liếc qua lập tức gật đầu.
- Đa tạ sư tỷ.
Theo kế hoạch thì hai bên sẽ chia đều, mỗi bên 5000 khối trung phẩm linh thạch nhưng Lâm Phong vẫn thấy hơi thiếu.
- Phong sư huynh, loại địa cấp pháp chỉ này rẻ như vậy sao?
- Đợi pháp sư khắc lên pháp văn thì giá trị của nó sẽ tăng lên ít nhất 10 lần, bây giờ thì thứ này chỉ là vật vô dụng.
- Thì ra là vậy.
Theo lời của Phong Viêm thì thứ này chỉ là một mảnh da thú địa cấp vừa qua xử lý, 1 vạn trung phẩm linh thạch đã là con số nhiều rồi, một đầu địa thú thông thường cũng chỉ có vài chục vạn linh thạch, chỉ riêng yêu đan đã chiếm gần một nửa giá trị.
Sau khi toàn bộ bảo vật đã có chủ thì phần mở màn cũng kết thúc, tiếp theo sẽ bước vào phần quan trọng nhất của buổi dạ tiệc.
Trình Đông là người đầu tiên mở lời.
- Thánh Tử lần này trở về từ cổ di tích, không biết có thu hoạch được gì không?
- Chỉ tìm được một vài thứ, xem như là có thu hoạch.
- Có thể cho mọi người mở rộng tầm mắt không?
Trịnh Luân khẽ gật đầu, bạch y thanh niên hiểu ý liền dẫn theo mười mấy nữ tử đi lấy vật phẩm.
Một lúc sau, vài nữ tử từ bên ngoài bước vào, trên tay mỗi người đều cầm theo một chiếc hộp ngọc đã được mở sẵn, bên trong là những thứ mà Trịnh Luân đã tìm được bên trong cổ di tích.
- Các vị đồng môn huynh đệ vừa ý thứ gì thì có thể trao đổi với ta.
Lâm Phong đứng một bên, ánh mắt dừng lại trên một thanh huyết đao, thân đao tỏa ra huyết khí mờ ảo, nhìn vô cùng tà dị.
- Phi Dao sư tỷ, làm sao để trao đổi những vật phẩm này.
- Rất đơn giản, chỉ cần đệ lấy ra vật phẩm đồng giá là được.
- Nhưng đệ đâu biết giá trị của những thứ này.
Lãnh Phi Dao nhíu mày, nàng lại phải tìm cách giải thích cho tên sư đệ ngốc này hiểu.
- Nếu vậy phải dựa vào nhân phẩm, chỉ cần Thánh Tử vừa ý thứ của đệ thì có thể trao đổi.
Trong lúc Lâm Phong còn chưa biết lấy thứ gì ra để trao đổi thì Ngạo Minh đã lên tiếng.
- Ta cũng có vài vật phẩm muốn trao đổi với các vị đồng môn.
Dứt lời, Ngạo Minh lấy ra mấy vật phẩm đặt lên bàn, tiếp đó mỗi người đều lấy ra vật phẩm đã chuẩn bị, đại tiệc chính thức bắt đầu.
- Bọn họ đều muốn trao đổi vật phẩm sao?
- Thôi xong.
Lãnh Phi Dao vỗ trán, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Ta quên nói với đệ, thật ra đêm nay chúng ta đến là để trao đổi tài nguyên với các vị sư huynh sư tỷ, trong người của đệ có thứ gì đáng giá mà không cần dùng thì mau lấy ra.
Đối với tu chân giả thì thứ thích hợp nhất là thứ tốt nhất, đôi khi tìm được tuyệt thế bảo vật nhưng không thể sử dụng cũng vô ích.
Bên trong Thánh Cung thường tổ chức các buổi dạ tiệc để tập hợp đệ tử, bọn họ thường xuyên trao đổi tài nguyên tu luyện, đôi lúc còn có cả chấp sự, trưởng lão tham dự.
Lâm Phong nhìn qua mấy thứ mà hắn có, cuối cùng phát hiện những thứ đáng giá nhất đều không thể mang ra trao đổi, dù là di tích Đan Minh hay mảnh Hộ Thần Giáp cũng đều là thứ vô giá, còn về phần lão đầu thì hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ mang ra trao đổi.
- Lão đầu, có thể cho ta mượn vài tờ đan phương cao cấp được không?
- Không được.
- Thuật pháp, pháp văn, trận pháp… thiên cấp cũng được.
- …
Nhìn đám thanh niên, thiếu nữ bắt đầu trao đổi vật phẩm, Lâm Phong cảm giác như có hàng vạn con kiến bò bên trong cơ thể, vô cùng khó chịu.
- Lão đầu, gốc hồn dược kia hình như không dễ tìm đâu.
- …
- Mảnh thiết giáp kia nhìn khá giống với Hộ Thần Giáp, không chừng bọn chúng có quan hệ bà con xa với nhau.
- …
- Lão đầu, hình như có cả cực phẩm binh khí kìa, lão có muốn tìm một khí linh khác giới làm bạn không?
Trong lúc Lâm Phong đang thương lượng với lão đầu thì tỷ muội Lãnh gia đã lấy ra vật phẩm trao đổi đặt trước mặt.
Mỗi chân truyền đệ tử có một bàn để trưng bày số vật phẩm, Lãnh Phi Dao lấy ra mười mấy bình đan dược đặt lên bàn, vẻ mặt hưng phấn nhìn mọi người xung quanh.
Lãnh Hàn Băng thì lấy ra đúng một tờ pháp chỉ rồi nhắm mắt dưỡng thần, nàng đến đây chỉ vì nể mặt Thánh Tử, mấy vật phẩm kia có lẽ không có thứ nào lọt vào tầm mắt của nàng.
- Lão đầu, có vật tốt kìa.
- Còn không mau hốt.
Lâm Phong nhìn một lúc thì thấy được một cái thạch đỉnh, thứ này cùng với thứ hắn mua được ở Vạn Bảo Các giống nhau đến chín phần, chắc chắn là bảo vật của Đan Minh.
Lâm Phong tiến lại chỗ thạch đỉnh, hắn mỉm cười nhìn vị sư huynh đối diện.
- Vị sư huynh này không biết xưng hô thế nào?
- Phùng Huy, chân truyền đệ tử Chiến Cung, sư phụ ta là tứ trưởng lão Thánh Cung…
- Ta chỉ hỏi tên thôi, đâu cần phải lôi cả dòng họ ra trả lời.
Lâm Phong buồn bực nói thầm, từ lúc vào Thánh Cung đến giờ, ngoài hắn ra thì vẫn chưa thấy ai là bình thường cả.
- Tiểu đệ Lâm Phong, nội môn đệ tử Đan Cung, Phùng sư huynh, thạch đỉnh của huynh có phải là mua ở Vạn Bảo Các không?
- Thạch đỉnh này ta tìm được bên trong một cái di tích thượng cổ, đệ muốn trao đổi sao?
Lâm Phong lập tức gật đầu.
- Lần trước đệ đến Vạn Bảo Các nhìn thấy một cái thạch đỉnh gần giống với thạch đỉnh của sư huynh nhưng không đủ linh thạch để mua, đến khi tìm đủ linh thạch thì đã có người lấy mất.
- Thì ra là cái thạch đỉnh đó, ta cũng từng thấy qua, hình như có giá 2000 trung phẩm linh thạch thì phải.
Phùng Huy nhíu mày suy nghĩ, hắn thường đến Vạn Bảo Các nên vẫn còn ấn tượng với cái thạch đỉnh đó, cũng vì vậy mà hắn cho rằng thạch đỉnh trong tay mình không phải là tuyệt thế bảo vật nên mới mang ra trao đổi.