Thiên La
Chương 69 GIAO CHIẾN Mới
Mấy tên Ma Giáo nhìn con mồi vẫn còn tâm tình trò chuyện, hoàn toàn không xem bọn chúng ra gì, không cho hai tên này nếm chút đau khổ thì bọn chúng sẽ không biết vì sao ban đêm trời lại tối.
- Bắt lại.
- Đến đây.
Lâm Phong rút Lưu Tinh Đao, tay còn lại ném ra một cái trận bàn, tu vi của đám dư nghiệt Ma Giáo xung quanh lập tức tuột dốc không phanh, đến khi còn lại tứ cấp đỉnh phong thì dừng.
- Chuyện gì xảy ra?
- Ăn một đao của lão tử.
Hai tên dư nghiệt Ma Giáo còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị Lâm Phong chém bay, một tên nằm bất động, tên còn lại thì hấp hối, đây chính là kinh nghiệm chiến đấu hắn học từ yêu nữ, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân.
- Bắt hắn lại.
Đám lục cấp tu sĩ chỉ tạm thời bị phong ấn tu vi nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn đó, bọn chúng dựa vào số lượng bắt đầu bao vây Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử, cẩn thận phía sau.
- Thiên Lý Tùy Hành.
Thân ảnh Lâm Phong đột nhiên biến mất sau đó xuất hiện bên cạnh tên đánh lén, Lưu Tinh Đao chém tới nhưng đối phương có bảo giáp phòng thân nên chỉ bị đánh bay đi.
- Tiểu Phong tử, đao của đệ hình như không dùng được, lấy của ta đi.
Lãnh Phi Dao lấy ra một thanh huyết đao đưa cho Lâm Phong, thân đao tỏa ra huyết quang mờ ảo, vô cùng tà dị.
Lâm Phong vừa nhìn liền nhận ra thanh đao này là băng nữ đã trao đổi được ở Thánh Tử Phủ lúc trước, không hiểu sao lại rơi vào tay của tiểu sư tỷ.
- Đao tốt.
Huyết đao là địa cấp binh khí, uy lực hơn xa Lưu Tinh Đao, vừa cầm vào tay liền cảm giác được thực lực tăng lên vài phần.
Đám người Ma Giáo đánh với Lâm Phong một lúc thì cảm giác được tu vi bắt đầu hồi phục, bọn chúng vừa đánh vừa vây, muốn đợi tu vi khôi phục đến đỉnh phong mới toàn lực công kích.
Chỉ là đời không như mơ, Lâm Phong lấy ra thêm một cái trận bàn kích hoạt, tu sĩ trong vòng bán kính một dặm đều sẽ chịu ảnh hưởng của trận pháp, tu vi dưới vương giả đều sẽ trở về tứ cấp đỉnh phong.
Đám hắc y nhân giao chiến thêm một lúc thì nhận ra tình hình có chút bất thường.
- Tiểu tử này lấy đâu ra nhiều linh lực như vậy?
Đánh nhau gần nửa giờ mà Lâm Phong vẫn vô cùng hổ báo, linh lực không có dấu hiệu suy giảm, hỏa quang trên người hắn càng lúc càng nồng đậm, đây là công dụng của Vạn Hỏa Khai Thiên.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử, phía trước có người đang giao chiến.
Lâm Phong vừa đánh vừa di chuyển về phía lão đầu nói, cách hắn mười mấy dặm liên tục lóe lên lam quang giữa màng đêm u ám.
Lãnh Hàn Băng vừa giao chiến vừa chạy về phía thành trì, hi vọng người của Vô Cực Thánh Cung có thể tiếp viện, đột nhiên nàng nhìn thấy phía trước có một đám người đang giao chiến, còn có tiếng hét hưng phấn của tiểu muội.
Đám người Ma Giáo cũng phát hiện ra vấn đề, vẻ mặt bọn chúng hiện rõ kinh ngạc, một đám lục cấp, ngũ cấp tu sĩ làm ăn kiểu gì mà đến giờ vẫn chưa tóm được hai tên tứ cấp tu sĩ.
- Tiểu Phong tử, tỷ tỷ ở phía trước, mau chạy tới đó nhanh.
- Tới liền.
Lâm Phong vừa đánh vừa chạy, Thiên Lý Tùy Hành một khi vận dụng thì không ai cản được hắn, đám Ma Giáo chỉ có thể đuổi theo phía sau.
- Tỷ tỷ, muội tới giúp tỷ đây.
Lãnh Phi Dao lấy ra một cái hoàng kim tiểu chung lắc lên, thanh âm từ kim chung truyền đến khiến cho mấy tên Ma Giáo gần đó chao đảo, Lâm Phong lập tức cầm huyết đao phóng tới tặng mỗi tên một đao.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh và tiểu muội vẫn bình yên, trong lòng nhẹ hẳn, khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn đến ửng đỏ của Phi Dao thì nàng chỉ muốn rõ nha đầu này một cái, đúng là không biết sống chết.
- Rút lui.
Tên thủ lĩnh Ma Giáo nhìn thấy kế hoạch thất bại liền ra lệnh rút lui, đám người Lâm Phong không đuổi theo mà trở lại thành trì.
Trên đường đi, Lâm Phong dùng ánh mắt tò mò nhìn tiểu sư tỷ.
- Chẳng lẽ sư tỷ thật sự không sợ bị đám người kia bắt đi sao?
- Bọn chúng còn lâu mới bắt được ta.
Mỗi lần sinh thần của Lãnh Phi Dao, gia gia đều tặng cho nàng mấy món bảo vật phòng thân, trong số đó có một tờ thiên cấp pháp chỉ, một khi kích hoạt sẽ lập tức được truyền tống hơn 1000 dặm, trừ khi tôn giả xuất thủ nếu không thì không ai bắt được nàng.
Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ kể, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.
- Đúng là gia gia nhà người ta có khác, trên đời này không phải lão đầu nào cũng tốt như vậy.
- Tiểu tử thúi, nói nhảm nhiều quá coi chừng bị nghiệp quật đó.
Sau khi trở về phòng, Lâm Phong kể lại toàn bộ những gì đã tra khảo được cho băng nữ nghe, cuối cùng mọi người đều thống nhất mục tiêu của đám Ma Giáo là Lãnh Hàn Băng, hai tên còn lại chỉ là sản phẩm tặng kèm.
Lãnh Phi Dao mở to mắt nhìn tỷ tỷ.
- Đám Ma Giáo đó tại sao lại đánh chủ ý lên người tỷ tỷ? Chẳng lẽ tên tôn giả đó để ý tỷ tỷ rồi?
- Muội nói gì?
Lãnh Hàn Băng liếc nhìn tiểu muội, chỉ một ánh mắt đã khiến cho Lãnh Phi Dao im lặng.
Lâm Phong không đồng ý với tiểu sư tỷ.
- Đệ nghĩ đám người kia muốn dùng Hàn Băng sư tỷ để uy hiếp yêu nữ.
- Chuyện này thì liên quan gì đến yêu nữ?
- Đệ nghe Phong Viêm sư huynh nói, sau khi đại hội đấu giá lần trước kết thúc đã có người nhìn thấy yêu nữ giao chiến với đám người Ma Giáo, hình như là tranh giành một vật gì đó.
Lãnh Hàn Băng từng nghe Linh Mộng nói qua chuyện này, hơn nữa nàng còn biết thứ Ma Giáo muốn có chính là mảnh Hộ Thần Giáp, có lẽ đám người đó còn chưa biết Hộ Thần Giáp đang ở trên người nàng, lưu manh cũng có một mảnh.
Hôm nay tên tôn giả không xuất hiện có lẽ là không muốn kinh động đến cao tầng của Vô Cực Thánh Cung nhưng lần sau thì không ai biết được.
- Ngày mai chúng ta sẽ trở về.
- Không được.
- Đệ không đồng ý.
Hai tên bên cạnh vừa nghe nói trở về liền phản đối, Phi Dao còn chưa chơi được bao lâu, Lâm Phong thì phải đến Thương Vân Thành, lúc trước hắn đã để lại lời nhắn nên muốn đến xem có nhận được hồi âm hay không.
Hàn khí bao trùm lên căn phòng, Lãnh Phi Dao chớp mắt với Lâm Phong, muốn hắn mau nghĩ cách ngăn tỷ tỷ.
- Đệ có ý này, né tránh không phải là cách hay, không bằng chúng ta tìm cách dụ đám người kia ra ngoài rồi xử lý một lượt.
- Đúng đó đúng đó.
Phi Dao gật đầu phụ họa, hôm nay là lần đầu nàng giao thủ với Ma Giáo, cảm giác cũng không tệ chút nào.
Lần này đến lượt Hàn Băng phản đối
- Không được, làm như vậy rất nguy hiểm, chúng ta chưa chắc là đối thủ của bọn chúng.
- Vậy thì chúng ta gọi thêm người tới.
Viện binh tất nhiên là yêu nữ, chỉ cần Hàn Băng lên tiếng thì Lâm Phong dám chắc chắn Linh Mộng sẽ đồng ý, với lại hắn vẫn còn giá trị lợi dụng với yêu nữ.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt do dự của băng nữ, tiếp tục dụ dỗ.
- Sư tỷ cũng không thể ở bên trong Thánh Cung cả đời được, đệ nghĩ chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường.
- Muội đồng ý.
Lãnh Hàn Băng suy nghĩ một lúc, quyết định làm theo lời lưu manh, nàng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ hai tên này, vì vậy chỉ còn cách làm cho Ma Giáo từ bỏ.
Khi đến Địa Sơn Thành, đám người Lâm Phong nghỉ ngơi vài ngày sau đó tiến vào Hoang Nguyên, trong những ngày này hắn và tiểu sư tỷ mua rất nhiều linh dược và đan dược để phòng thân, bên ngoài giống như đang chuẩn bị cẩn thận nhưng thật ra là đợi yêu nữ đến.
- Đệ nói xem đám người Ma Giáo kia có bị chúng ta lừa không?
- Đệ cũng không biết.
Trong lòng Lâm Phong chỉ muốn đến Thương Vân Thành, mấy tên Ma Giáo kia có xuất hiện hay không thì đã có người giúp hắn giải quyết.
Đột nhiên giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Lão phu nhớ không lầm thì gần đây có một cái Khe Nứt, tiểu tử ngươi tranh thủ đưa lão phu tới đó nhìn một lúc.
- Không rảnh.
Cái Khe Nứt kia không phải nơi tốt đẹp gì, ngay cả thánh nhân cũng muốn tránh đi vậy mà có một lão bất tử cứ thích chui đầu vào.
- Nếu lão không phải khí linh chắc là đã chết cả vạn lần rồi.
- Lão phu vừa nghĩ ra một thứ rất hay, tiểu tử ngươi không muốn biết sao?
- Lão thì có thể nghĩ ra thứ gì?
Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ.
- Luận về mưu kế, trên đời này lão phu đệ nhị thì không ai dám làm đệ nhất, một khi lão phu thành công, chỉ cần không gặp phải thánh nhân thì tiểu tử ngươi có thể cân tất.
- Lão luyện cái gì mà ghê vậy?
- Đưa lão phu đến Khe Nứt chẳng phải tiểu tử ngươi sẽ biết sao?
- Lại thả thính.
Lâm Phong nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không đi, lỡ như đám Ma Giáo biết hắn chạy đến Khe Nứt nhất định sẽ phục kích, lúc đó chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao.
Khoảng cách từ Địa Sơn Thành đến Thương Vân Thành gần một tháng đi đường, Lâm Phong đã đi được một nửa thời gian mà vẫn chưa thấy Ma Giáo xuất hiện, không chừng bọn người đó đã thấy khó mà lui.
Đường đến Thương Vân Thành càng lúc càng gần, trên đường đi ngoại trừ một đám yêu thú bị Lãnh Phi Dao tiêu diệt thì không có gì bất thường.
Thêm mười mấy ngày trôi qua, Lâm Phong đang bước đi thì nghe được giọng nói hưng phấn của tiểu sư tỷ truyền đến.
- Tiểu Phong tử mau nhìn, phía trước có một cái phong linh.
- Nơi đó chính là Thương Vân Thành.
Lâm Phong nhìn thất sắc phong linh cách đó vài chục dặm, từng kỉ niệm lại hiện về, không có thú triều thì nơi này vẫn là một tòa thành náo nhiệt.
Bên ngoài thất sắc phong linh có một cái truyền tống trận bỏ hoang, bên trên có khắc vài dòng chữ nhỏ, Lâm Phong vừa nhìn thấy, hai mắt liền sáng lên.
- Còn nhớ Thương Vân ngũ cung gặp lại, đây nhất định là do Huân Vũ để lại.
Lãnh Phi Dao nhìn bộ dáng vui vẻ như nhặt được bảo vật của tên sư đệ, đôi mắt lén nhìn tỷ tỷ bên cạnh, giọng nói có chút bất mãn.
- Đệ vui vẻ gì chứ, những thứ này chưa chắc là của người đó để lại.
- Đây chắc chắn là nét chữ của Huân Vũ, không thể sai được.
- Tiểu Phong tử, nếu tìm được Huân Vũ tỷ tỷ thì đệ sẽ làm gì?
Lâm Phong không cần suy nghĩ liền trả lời.
- Đương nhiên là mang về làm lão bà.
- Vậy tỷ tỷ của ta thì sao?
- Phi Dao.
Phi Dao bị ánh mắt lạnh lùng của tỷ tỷ liếc nhìn, vẻ mặt ủy khuất, chẳng phải là nàng đang giúp tỷ tỷ sao, hình như đâu có làm gì sai.
Lâm Phong nhìn băng nữ đứng bên cạnh, nhất thời không biết phải đối diện như thế nào, tâm ý của nàng tất nhiên hắn cảm nhận được nhưng cũng không thể bỏ mặt Huân Vũ.
Lâm Phong không biết Huân Vũ xuất thân thế nào nhưng hắn biết rõ Lãnh gia là đại tộc của Cửu Huyền Thánh Cung, có tôn giả tọa trấn, Hàn Băng là thiên tài được Lãnh gia bồi dưỡng, nhất định sẽ không để nàng chịu ủy khuất.
Trong lúc Lâm Phong không biết phải làm sao thì giọng nói tràn đầy bá khí của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi do dự cái gì, lấy hết đi.
- Như vậy hình như không ổn.
- Chỉ cần tiểu tử ngươi có đủ thực lực thì chẳng có gì là không ổn.
Lão đầu trải qua mấy chục vạn năm, chuyện gì mà lão chưa từng thấy, chủ nhân của Thông Thiên Các người nào mà không thê thiếp thành đàn, không có tình cảm thì còn có lợi ích, pháp tài lữ địa, thiếu một cái thì khó mà thành đạo.
Đúng lúc này, một đám huyết y nhân xuất hiện, mỗi tên đều mang theo binh khí, bộ dáng sẵn sàng chiến đấu.
Lãnh Hàn Băng nhìn về phía xa, nơi đó có một đám hắc vụ lượn lờ, vẻ mặt lạnh lùng có thêm vài phần cảnh giác, hàn khí trên người ẩn hiện.
- Đến rồi sao?
Lâm Phong nhìn hắc vụ đang bay tới, hắn chợt nhớ đến một tên Ma Giáo vô cùng lợi hại.
- Chẳng lẽ là hắn.
- Không sai, xem ra tiểu tử thúi ngươi rất có duyên với tên này.
Hắc vụ dừng lại trên cao, bên trong truyền ra giọng nói âm trầm.
- Cửu Huyền Thánh Nữ, chúng ta lại gặp nhau.
- Đám Ma Giáo các ngươi thích tìm đường chết như vậy sao?
Linh Mộng đột nhiên xuất hiện giữa không trung, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía hắn vụ.
- Lần này bản thánh nữ sẽ không để đám dư nghiệt các ngươi trốn thoát.
- Hắc hắc… thật vậy sao?
Từ bên trong hắc vụ xuất hiện thêm năm tên hắc y nhân che kín mặt, khí tức ngang nhau, một trong số đó chính là Quỷ Ảnh.
- Bản tọa biết Thánh Nữ thiên phú tuyệt thế nên hôm nay có mời vài vị đạo hữu đến cùng Thánh Nữ đàm đạo.
- Bản thánh nữ không có thời gian nói chuyện phiếm với các ngươi nhưng mà có một số người rất muốn gặp các ngươi.
Linh Mộng vừa dứt lời thì có thêm vài đạo linh quang từ chân trời bay đến, sau đó dừng lại đối diện với đám người Ma Giáo.
Linh quang tan biến, năm vị tôn giả hiện ra, trên trường bào của mỗi người đều có ký hiệu của Vô Cực Thánh Cung.
- Thì ra thánh nữ đã có chuẩn bị, vậy chúng ta hãy tiến vào Hoang Nguyên giải quyết ân oán.
- Tốt.
Lâm Phong nhìn đám người trên cao lần lượt biến mất, trong lòng có chút hụt hẫng, cứ tưởng hôm nay lại được đánh một trận, không ngờ lại kết thúc như vậy.
- Cẩn thận.
Giọng nói của Hàn Băng truyền đến, một tay nàng kích hoạt pháp chỉ, tay còn lại cầm lấy pháp trượng, lam quang rực sáng, một đầu băng xà hiện ra.
- Tiểu tử, chuẩn bị chiến đấu.
Lâm Phong lập tức lấy ra huyết đao, thanh đao này là Hàn Băng tạm thời cho hắn mượn để đối phó Ma Giáo, còn khi nào trả thì nàng không nói, Lãnh Phi Dao thấy vậy cũng lấy ra pháp bảo.
Hơn trăm tên hắc y nhân không biết từ nơi nào xuất hiện, bọn chúng đều chạy về phía huyết y nhân , khi hai bên chuẩn bị giao chiến thì lại có một đám người xuất hiện, giọng nói hùng hồn vang lên.
- Đệ tử Vô Cực Thánh Cung nghe lệnh, tiêu diệt dư nghiệt Ma Giáo.
- Xông lên…
- Giết…
Thánh Cung và Ma Giáo không đội trời chung, thù sâu như biển, gặp nhau là đổ máu, hai bên trực tiếp xông vào chém giết.
Lâm Phong cầm trận bàn trong tay, hắn vừa có ý định kích hoạt thì nhận ra xung quanh không chỉ có dư nghiệt Ma Giáo mà còn có cả đệ tử Thánh Cung, tu vi của đám người này cũng không cao hơn hắn bao nhiêu.
- Lão tử chỉ dùng một thanh đao cũng có thể đánh bại các ngươi.
Lần này có Vô Cực Thánh Cung trợ chiến, Lâm Phong không còn bị vây đánh như lúc trước, Tật Phong Đao thoải mái thi triển, chỉ thấy ánh đao lóe lên, huyết quang ẩn hiện, trong cùng cấp bậc khó mà nhìn thấy đường đao của hắn.
Lãnh Phi Dao ở bên cạnh cầm lấy hoàng kim tiểu chung liên tục lắc lên, mấy tên Ma Giáo xung quanh cảm giác thần hồn chấn động, không cách nào phát huy toàn bộ thực lực.
- Tiểu Phong tử, mau đi tiếp viện tỷ tỷ.
- Đi.