Thiên La

Chương 104 Đấu Giá Hội Mới

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phi Dao nhìn tỷ tỷ ngồi bên cạnh ẩn chứa vô hạn chờ mong.

- Tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp.

Lãnh Hàn Băng đang nhìn bảng danh sách thì ngẩn người, không biết tiểu muội của nàng lại nổi cơn gì nữa.

- Có chuyện gì?

- Tỷ tỷ, dù có chuyện gì xảy ra thì muội mãi mãi là tiểu muội của tỷ, chúng ta có phúc cùng hưởng có linh thạch cùng chia, có được không?

Cuối cùng Hàn Băng đã hiểu ra vấn đề, nàng lập tức dập tắt ảo tưởng của tiểu muội.

- Lần này ta không mang theo nhiều linh thạch, không có phần của muội.

- Không sao, muội chỉ cần một phần linh thạch thu được từ băng liên là đủ rồi.

- Băng liên đó không phải là ta đấu giá.

Lâm Phong ngồi bên cạnh giúp Hàn Băng giải thích.

- Hàn Băng sư tỷ chỉ có một đóa địa cấp liên hoa, lần này Vạn Bảo Các đấu giá là một gốc thiên cấp băng liên.

Thứ Vạn Bảo Các đấu giá là một gốc thiên cấp Cửu Sắc Băng Liên hoàn chỉnh, có đầy đủ liên hoa, liên điệp, liên đài, liên tử và liên căn.

- Là như vậy sao?

Lãnh Phi Dao bĩu môi, xem ra nàng không có duyên với những món bảo vật này rồi.

Tuệ Vân ngồi bên cạnh chợt mở lời, ánh mắt thanh tịnh nhìn mọi người.

- Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đến Vạn Bảo Các đặt chỗ ngồi.

Đại hội đấu giá lần này quy tụ rất nhiều nhân vật lớn, dù là đệ tử của Thánh Cung cũng không được đặc cách, nơi đây không phải Cửu Huyền Thánh Thành, muốn lấy được một phòng khách quý không phải là chuyện dễ, có thể lấy được đủ chỗ ngồi đã là rất tốt rồi.

Bọn họ còn nghe nói, tất cả phòng khách quý đều đã bị đặt kín vào ba tháng trước, bây giờ muốn đặt phòng gần như là chuyện không thể.

Phong Viêm mỉm cười, giọng nói tràn đầy tự tin.

- Tuy ta không tìm được phòng khách quý nhưng chỗ ngồi chắc chắn sẽ có đủ cho mọi người.

- Vẫn là Phong sư đệ lợi hại.

Phi Dao vừa nghe có chỗ cho nàng liền khen ngợi gian thương hết lời, đã không mua được vật phẩm mà còn không được nhìn thì quá thảm.

Lâm Phong nhếch môi, cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện.

- Mọi người không cần lo, chuyện phòng đấu giá cứ giao cho đệ.

- Đệ được sao?

Lãnh Phi Dao ném cho Lâm Phong một ánh mắt khinh bỉ, với mối quan hệ chỉ đếm trên đầu ngón tay của tên sư đệ ngốc này thì có thể vào được đại hội đấu giá là đã tốt rồi, chứ đừng nói đến phòng khách quý.

Nam nhân kỵ nhất chính là hai chữ không được, Lâm Phong không chỉ là một nam nhân mà hắn còn là một quân tử nhất ngôn cửu đỉnh.

- Đệ nói được sẽ làm được.

- Ai mà tin được, lỡ như đệ không làm được thì bọn ta phải đứng bên ngoài tham gia đấu giá rồi.

- Nếu tỷ không tin thì chúng ta đánh cược đi.

Phi Dao mỉm cười, nàng rất thích đánh cược.

- Đệ muốn cược như thế nào?

- Nếu đệ có thể lấy được phòng khách quý thì sư tỷ phải luyện đan miễn phí cho đệ trong vòng 3 năm.

- Nếu đệ không lấy được phòng khách quý thì phải nghe lời của ta, không được phản đối.

- Thành giao.

Trước sự chứng kiến của mọi người, Phi Dao và Lâm Phong vỗ tay để lập khế ước, trong lúc Phi Dao còn đang đắc ý vì lừa được tên sư đệ ngốc của nàng, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt thương hại của những người xung quanh.

Phong Viêm thở dài, hắn hiểu rõ Lâm Phong khó chơi như thế nào, tên sư đệ này thích nhất là giả heo ăn thịt hổ, Hàn Băng nhìn lưu manh và tiểu muội vài lần, cuối cùng quyết định giữ im lặng, tiểu muội của nàng vẫn còn quá ngây thơ, hy vọng sau chuyện lần này sẽ trưởng thành hơn một chút, Tuệ Vân ngồi một bên thưởng trà, đại sư tỷ thì phải công bằng, không thể thiên vị, giúp bên nào cũng khó cho nàng.

Hôm sau, Vô Cực Thánh Thành trời xanh gió mát là thời điểm thích hợp để tổ chức lễ hội, bên ngoài hoàng kim đại môn của Vạn Bảo Các, hàng vạn tu sĩ xếp thành từng hàng, mỗi người đều khoác lên mình hoa phục lộng lẫy.

Nghe nói để tổ chức buổi đấu giá lần này, Vạn Bảo Các đã thu gom toàn bộ vật phẩm tốt nhất của tất cả thành trì bên trong địa bàn Vô Cực Thánh Cung, chỉ có hơn 200 vật phẩm được chọn ra từ hàng chục vạn vật phẩm chuyển đến.

Tu sĩ tham gia đấu giá hội không chỉ có cơ hội được chiêm ngưỡng những bảo vật trân quý mà còn có cơ hội nhìn thấy những thiên tài ưu tú nhất Nam Hoang, nổi bật nhất phải kể đến Nam Hoang Nhị Mộng.

Lâm Phong nghe đám người bên cạnh bàn luận về Linh Mộng, hắn chợt nhớ ra từ khi tiến vào địa bàn của Vô Cực Thánh Cung, hình như không còn nhìn thấy yêu nữ xuất hiện.

- Không biết yêu nữ kia chạy đi đâu rồi?

- Đệ tìm yêu nữ làm gì?

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh hỏi, nàng rất nhạy cảm với hai chữ yêu nữ, mỗi lần nghe đến đều có phản ứng.

- Có phải đệ đã thầm thương trộm nhớ yêu nữ kia rồi đúng không?

- Sư tỷ đừng có dọa đệ, lời này có thể hại chết người đó.

- Ta cảnh cáo đệ, tốt nhất nên tránh xa yêu nữ đó ra, nếu không ngay cả tỷ tỷ cũng không cứu được đệ.

Lâm Phong gật đầu, hồng nhan họa thủy, muốn sống yên ổn thì nên tránh xa mỹ nhân, loại tuyệt thế mỹ nhân như Linh Mộng càng không nên động vào.

Lúc này, đám người Lâm Phong vẫn đang đứng bên ngoài Vạn Bảo Các, nhìn cả vạn tu sĩ xếp thành hàng, Phong Viêm nhỏ giọng hỏi.

- Lâm sư đệ, khi nào thì chúng ta vào bên trong?

- Còn một canh giờ nữa mới bắt đầu đấu giá, vào sớm cũng không có gì làm, không bằng đứng đây tìm cảm hứng tu luyện.

Lâm Phong nhìn một đám người đang bước vào Vạn Bảo Các, dẫn đầu là một vị trưởng lão của Trường Hà Thánh Cung, phía sau có gần chục thanh niên thiếu nữ, nổi bật nhất phải kể đến nữ tử đi cạnh lão đầu, nàng chính là Nam Cung Như Mộng, đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Hoang.

Phong Viêm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tên sư đệ bên cạnh, đứng ở đây đúng là có thể tìm thấy rất nhiều cảm hứng.

Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh đột nhiên hét lên.

- Mọi người mau nhìn, tên đó chính là Lưu Hoa Vân.

Cả đám nhìn qua thì thấy một thanh niên vừa bước đến đại môn Vạn Bảo Các, trên người mặc y phục Âm Dương Thánh Cung, eo đeo trường kiếm, đôi mắt của thanh niên như một thanh kiếm sắc lạnh, khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.

Trong trận chiến ngũ cung đại hội lần trước, Lưu Hoa Vân là người đoạt được danh hiệu đệ nhất thiên tài chiến đạo Nam Hoang, cũng là người có thể đánh bại Ngạo Minh trong vòng 500 chiêu.

Lâm Phong chỉ liếc qua rồi thôi, hắn không có hứng thú với nam nhân, ánh mắt hắn dừng lại trên người một đám nữ tử đang tiến vào Vạn Bảo Các, gương mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn chỉnh, chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm.

Đột nhiên nhiệt độ xung quanh giảm xuống, gió lạnh thổi qua làm Lâm Phong giật mình, hắn lập tức nhắm mắt dưỡng thần, không màn thế sự.

Phong Viêm nhìn tỷ muội Lãnh gia bên cạnh, tỷ tỷ vẫn lạnh như thường, muội muội thì mỉm cười đắc ý, nhất định là do nha đầu này phá hư.

Đúng lúc này có một đoàn người tiến vào Vạn Bảo Các, Lâm Phong vừa nhìn thấy liền hét lớn.

- Huân Vũ tỷ tỷ, đệ ở bên này.

Liễu Huân Vũ xoay người nhìn xung quanh, ánh mắt nàng dừng lại trên người thanh niên vừa hét vừa vẫy tay cách đó không xa, từng bước tiến về phía hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận