Thiên La

Chương 61 PHÁP CUNG THI ĐẤU Mới

Lưu Vũ Đồng gật đầu.

- Nếu gặp vấn đề có thể trao đổi với đồng môn, không được thì đến tìm vi sư.

- Vâng.

- Chỉ cần tiểu tử ngươi an phận tu luyện, bên trong Thánh Cung sẽ không có tên đồng môn nào dám gây chuyện với ngươi.

- Thật sao?

Lâm Phong nghe đến đây, hai mắt tỏa sáng nhìn sư phụ.

- Vậy yêu nữ à không, Thánh Nữ có dám gây chuyện với đệ tử không?

- Ừm… nha đầu đó không phải đệ tử nên không tính.

Lưu Vũ Đồng nhìn ánh mắt thất vọng của Lâm Phong, trong lòng chợt có xúc động muốn đập cho hắn một trận nhưng nghĩ tới hình tượng uy nghiêm của trưởng lão nên bỏ.

Tuy nàng là trưởng lão Đan Cung nhưng tu vi chỉ cao hơn Linh Mộng một chút, chọc tới nha đầu kia nếu không cẩn thận bị nó đánh một trận thì còn mặt mũi nào đi lại bên trong Thánh Cung.

Lưu Vũ Đồng lấy ra vài vật phẩm đặt trước mặt Lâm Phong.

- Đây là quà nhập môn vi sư tặng cho ngươi, xem có cái nào vừa ý thì chọn một cái.

Trước mặt Lâm Phong gồm có một bình đan dược, hai gốc linh dược, hai cái đan đỉnh, một tờ pháp chỉ, toàn bộ đều là địa cấp.

Sau khi thương lượng với lão đầu, Lâm Phong quyết định chọn một cái địa cấp đan đỉnh, tu vi của Lâm Phong đã là linh giả tứ cấp, không bao lâu nữa sẽ đột phá ngũ cấp, lúc này chuẩn bị một cái địa đỉnh là vừa.

Lâm Phong ngồi nghe sư phụ nói thêm một lúc thì rời đi, nhìn bên ngoài vẫn còn sớm, hắn đổi hướng đi tới khu vực dành cho đệ tử chân truyền, từ hôm nay nơi này sẽ là chỗ tu luyện mới của hắn.

Phòng tu luyện của đệ tử chân truyền lớn hơn nội môn đệ tử gấp mấy lần, gần như là một tòa biệt viện, bên ngoài có trận pháp phòng vệ, bên trong có đầy đủ tiện nghi, linh khí nồng đậm.

- Đúng là một nơi tốt để tu luyện, hèn gì đám chân truyền đệ tử đều có tu vi cao như vậy.

- So với mấy chục vạn năm trước, linh khí nơi này không kém hơn bao nhiêu.

Lâm Phong đang đi xung quanh tìm hiểu địa thế, sẵn tiện để lão đầu giúp hắn bố trí mấy cái trận pháp, đi được một lúc thì gặp được người quen.

- Tiểu Phong tử, sao đệ lại ở đây?

Lãnh Phi Dao dùng đôi mắt to tròn kinh ngạc nhìn Lâm Phong, nơi này là địa bàn của đệ tử chân truyền, làm sao tên sư đệ ngốc này lại vào được.

Tuệ Vân ở bên cạnh giải thích.

- Nơi đó là chỗ tu luyện sư phụ đã ban cho Lâm sư đệ.

- À, muội quên mất.

Sau khi ăn uống no say ở Thực Vi Hiên, Lãnh Phi Dao đã quên mất chuyện bái sư ngày hôm qua, nàng cảm thấy bái sư hay không cũng không quan trọng, tên ngốc này vẫn là sư đệ của nàng.

- Tiểu Phong tử, có muốn cùng ta đi xem đám đệ tử Trận Cung tranh tài không?

- Đệ cũng đang có ý này.

Lâm Phong nhìn gian thương đi bên cạnh Tuệ Vân sư tỷ, hai người thỉnh thoảng còn nói vài câu với nhau, chủ yếu là bàn luận về đan đạo, xem ra kế hoạch đang tiến triển rất tốt.

Hắn tiến lại gần gian thương, nhỏ giọng nói.

- Phong Viêm sư huynh, chúc mừng.

Phong Viêm lén nhìn hai nữ tử đi phía trước, khóe miệng nhếch lên.

- Chuyện này còn phải đa tạ diệu kế của sư đệ.

- Tiểu đệ chỉ mượn nước đẩy thuyền, quan trọng vẫn là tấm chân tình của sư huynh.

Lâm Phong chỉ hiến kế, thành bại không liên quan đến hắn, quan trọng vẫn là lợi ích.

- Sư huynh, hôm nay có kèo nào thơm không?

- Có nhưng đệ không nên tham gia.

- Tại sao?

- Lần trước đệ thắng được một số lượng lớn linh thạch đã làm cho mấy lão đầu kia để ý.

Phong Viêm nói xong thì đuổi theo Tuệ Vân, tiếp tục học hỏi đan thuật, hi vọng tên sư đệ phía sau hiểu được dụng ý của hắn.

Khi đám người tiến vào Chủ Cung thì đệ tử Trận Cung đã bước lên chiến đài, lão chấp sự đang thông báo quy tắc thi đấu.

500 đệ tử Trận Cung sẽ tiến vào một cái đại trận do 12 vị chấp sự và một vị trưởng lão bày ra, 10 đệ tử đầu tiên thành công phá trận sẽ bước vào vòng cuối cùng.

Trong vòng ba canh giờ, nếu số lượng đệ tử phá trận không đủ yêu cầu thì đệ tử phá được nhiều trận nhãn nhất sẽ thông qua.

- Bắt đầu, keng…

500 đệ tử bắt đầu phá trận, bên trong đại trận ẩn chứa vô số nguy cơ, chỉ cần đi sai vài bước sẽ bị trận pháp trục xuất.

Lãnh Phi Dao chỉ xem có một chút đã ngáp mấy cái.

- Nhàm chán thật, không biết tên ngốc nào nói Trận Cung tranh tài hấp dẫn nhất Thánh Cung đại hội.

Lâm Phong ở bên cạnh gật đầu, biết trước thế này hắn đã từ chối đi chung, bây giờ mà hò hét như đám huynh đệ bên cạnh thì hình tượng quân tử của hắn sẽ mất hết.

Phong Viêm có vận khí tốt hơn, trong mắt hắn chỉ có Tuệ Vân, hoàn toàn không để ý đến đám nữ tử xung quanh.

Hai canh giờ trôi qua, Trình Đông là đệ tử đầu tiên hoàn thành phần thi, nửa giờ sau, có thêm 9 đệ tử hoàn thành vòng đấu.

Sau khi Trận Cung thi đấu kết thúc sẽ đến lượt Pháp Cung tranh tài, vì có sự tham gia của băng nữ nên trời còn chưa sáng, Lâm Phong đã bị Lãnh Phi Dao kéo đi.

- Sư tỷ, bây giờ vẫn chưa thi đấu, đến đó làm gì?

- Đi sớm sẽ lấy được chỗ tốt, nghe nói hôm nay có rất nhiều người đến xem, không nhanh chân sẽ mất chỗ.

Lúc hai người đến nơi thì chỉ có vài tên đệ tử Thánh Cung kéo nhau tới chỗ đặt cược, ngoài ra còn có vài tên đang quét dọn.

Lãnh Phi Dao nhìn xung quanh, khi thấy chỉ có vài tên đệ tử ngồi trên kháng đài thì nàng đổi hướng chạy tới chỗ đặt cược, hôm qua nàng không cược là vì nhất thời quên mất nên hôm nay phải tới sớm một chút.

- Cược 5 ăn 1 sao? Vẫn là tỷ tỷ lợi hại.

Đây đã là mức cược cao nhất trong vòng này, chứng tỏ Lãnh Hàn Băng là đệ tử có khả năng tiến vào vòng trong cao nhất theo đánh giá của hội đồng cá cược.

Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn Phi Dao đặt cược, hắn vẫn nhớ lời của tên gian thương kia nên quyết định hoàn tục, từ nay không phạm đổ giới.

Sau khi đặt cược xong thì hai người lại trở về vị trí dành cho đệ tử chân truyền, lúc này bên trên kháng đài đã có khá nhiều đệ tử đến quan chiến.

Lúc sau, Lý Tuệ Vân từ xa đi tới, phía sau nàng vẫn là Phong Viêm, tên này bám dai như đĩa, mỗi lần Lâm Phong gặp Tuệ Vân sư tỷ là sẽ nhìn thấy gian thương bên cạnh.

Lãnh Phi Dao vội chạy tới bên cạnh sư tỷ, vui vẻ chào hỏi.

- Sư tỷ, Như Nguyệt muội muội đã đến chưa?

- Như Nguyệt vừa bước lên chiến đài.

Bên dưới chiến đài, phần lớn đệ tử đã có mặt, Lãnh Hàn Băng cũng xuất hiện, nàng đứng ở vị trí đầu tiên, ánh mắt nàng nhìn về kháng đài dành cho đệ tử chân truyền, nơi đó có tiểu muội cùng lưu manh đang hò hét trợ trận.

Gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo thoáng qua tiếu ý, trong lòng ẩn hiện niềm vui khó nói.

- Tỷ tỷ vừa mới cười sao?

Lãnh Phi Dao lẩm bẩm, trong lúc đôi môi tỷ tỷ nhếch lên đã bị nàng bắt gặp, cũng có thể là vì khoảng cách quá xa nên đã nhìn lầm.

Nửa giờ trôi qua, toàn bộ trưởng lão, chấp sự Pháp Cung đều có mặt, 500 đệ tử tiến vào đại trận nghe chấp sự công bố quy tắc.

Lần trước đã thi yêu chỉ nên lần này sẽ dùng linh chỉ tranh tài, mỗi đệ tử sẽ có hai canh giờ luyện chế 2 tờ pháp chỉ, một tờ tấn công và một tờ phòng ngự, sau đó sẽ tiến hành chọn bên để thi đấu.

500 đệ tử tham gia thi đấu sẽ chia thành hai bên, một công một thủ, đệ tử thua cuộc sẽ trực tiếp bị loại, đến khi còn lại 16 đệ tử thì vòng đấu kết thúc.

- Bắt đầu, keng…

Bên trong đại trận, đệ tử Pháp Cung đã bắt đầu tế luyện pháp chỉ, trong vòng 2 canh giờ phải luyện chế thành công 2 tờ huyền cấp pháp chỉ không phải là chuyện đơn giản, chỉ cần khắc sai vài đường pháp văn sẽ phải luyện lại từ đầu, lúc đó chất lượng pháp chỉ chắc chắn sẽ giảm xuống.

Lâm Phong đang ngồi quan sát thì giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Lão phu chợt nhớ ra một thứ tốt, tiểu tử ngươi có muốn học không?

- Thứ gì tốt?

- Một thứ có thể giúp ngươi bảo mạng.

Lâm Phong lập tức gật đầu.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Tiểu tử ngươi đã nghe nói qua Huyết Ảnh Phân Thân bao giờ chưa?

- Chưa từng, đó là thuật pháp gì vậy?

- Ngu ngốc, đó là một loại pháp chỉ…

Huyết Ảnh Phân Thân là pháp chỉ dùng máu huyết của tu sĩ để luyện chế, một khi kích hoạt sẽ tạo ra phân thân giống y như bản thể, khí tức cũng tương đồng, gần như không thể phân biệt được thật giả.

Lâm Phong càng nghe càng thấy hứng thú, nếu thật sự như lão đầu nói, thứ này dùng để chạy trốn thì khỏi chê.

- Có loại pháp chỉ lợi hại như vậy sao?

- Tiểu tử ngươi luyện chế vài tờ pháp chỉ không phải sẽ biết sao?

- Tiền bối, loại pháp chỉ này có khó luyện không?

Khả năng luyện chế pháp chỉ của Lâm Phong hoàn toàn trái ngược với khả năng luyện đan, bây giờ bắt hắn ném vào đại trận thì dù có cho hắn cả ngày cũng không luyện chế được 2 tờ huyền cấp pháp chỉ.

- Rất khó nhưng tiểu tử ngươi yên tâm, lão phu đã có cách giải quyết.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Tiểu tử ngươi nhìn xuống phía dưới sẽ rõ.

Lâm Phong nhìn xuống đại trận, 500 đệ tử vẫn đang tập trung luyện chế pháp chỉ, ánh mắt hắn chợt dùng lại trên người băng nữ, nhờ nàng luyện chế chẳng phải là được rồi sao?

Sau khi trò chuyện với lão đầu, Lâm Phong biết được Huyết Ảnh Phân Thân là do một thế lực tà đạo của mấy chục vạn năm trước phát minh.

Dùng huyết nhục tu sĩ luyện chế pháp chỉ là điều cấm kỵ, cho nên chuyện này không thể để người ngoài biết được, chỉ có thể giao cho người mà Lâm Phong tin tưởng luyện chế.

Đến lúc này, lão đầu vẫn giữ vững quan điểm Lãnh Hàn Băng đã kết Lâm Phong, chỉ cần hắn mở lời nhất định nàng sẽ đồng ý.

- Tiểu tử ngươi đừng nói với lão phu là không nhìn ra tâm ý của nha đầu kia.

- Có sao?

Lâm Phong cười ha hả cho qua, nếu băng nữ thật sự kết hắn thì toang rồi, hắn sẽ phải đối mặt với hai tên tình địch vô cùng đáng sợ, một tên là đệ nhất thiên tài Chiến Cung, tên còn lại là đệ nhất ma đầu Thánh Cung.

Lão đầu như đọc được tâm ý của Lâm Phong, giọng nói có thêm vài phần xem thường.

- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi sợ tên Ngạo Minh kia nên giả vờ không biết?

- Lão tử chưa ngán ai bao giờ.

- Thật không? Tiểu tử ngươi có dám tìm tên kia đánh một trận không?

- Đánh thì đánh…

Lâm Phong vừa nói xong liền biết đã rơi vào âm mưu của lão đầu, hắn mà nuốt lời thì thanh danh quân tử đời này xem như bỏ.

- Lão đợi đấy.

Hai canh giờ trôi qua, phần thi luyện chế pháp chỉ kết thúc, đệ tử tham gia thi đấu bước lên chọn bên, Lãnh Hàn Băng là người nắm giữ kim bài nên được lựa chọn đầu tiên.

Trước mặt của Hàn Băng là 250 viên huyết châu và 250 viên lam châu, huyết châu đại diện cho bên tấn công, lam châu đại diện cho bên phòng thủ, ngọc thủ của nàng cầm lấy một viên huyết châu rồi rời đi.

Sau khi Lãnh Hàn Băng lựa chọn xong, đệ tử phía sau lần lượt tiến lên cho đến tên đệ tử thứ 250 thì dừng lại, 250 đệ tử còn lại không cần phải lựa chọn, bởi vì đối thủ của bọn họ đã chọn xong.

10 chiến đài lần nữa mở ra, cặp đấu đầu tiên sẽ là trận chiến giữa đệ nhất thiên tài Pháp Cung với tên xui xẻo đứng thứ 500.

Lãnh Hàn Băng đã chọn huyết châu cho nên đệ tử đứng thứ 500 phải nhận lam châu, hai bên còn chưa giao chiến thì đối thủ của Hàn Băng đã chủ động nhận thua, lão chấp sự gõ chuông tuyên bố trận đầu kết thúc.

Chiến đài số 2 đã bắt đầu giao chiến, đệ tử đứng thứ 2 giữ huyết châu giao đấu với đệ tử đứng thứ 499 giữ lam châu.

Hai bên cùng lúc tế ra pháp chỉ, hỏa quang lóe lên biến thành 9 đạo hỏa cầu đánh vào lam thuẫn, hỏa cầu thứ 3 đánh tới thì lam thuẫn vỡ nát, trận đấu kết thúc.

- Xem ra hôm nay lại là một ngày thi đấu nhàm chán.

Lãnh Phi Dao ngáp một cái, hai mắt của nàng đã sắp đóng lại, Lâm Phong nghiêm túc ngồi bên cạnh quan sát, vừa nhìn vừa nghe lão đầu phân tích, Tuệ Vân ngồi chờ tiểu muội thi đấu, Phong Viêm ngồi ngắm nữ thần.

Đúng như Phi Dao dự đoán, vài chục cặp đấu đầu tiên diễn ra vô cùng nhàm chán nhưng càng về sau, chênh lệch thực lực của các đệ tử càng giảm, trận đấu càng diễn ra hấp dẫn.

Chiến đài số 3, hoàng y nữ tử tế ra pháp chỉ, thất đạo kim quang phá không đánh vào hoàng thuẫn của đối thủ, linh quang tan biến, hoàng thuẫn bị phá hơn một nửa.

Chiến đài số 6, một thanh lam kiếm từ bên trong pháp chỉ bay ra, sau đó hóa thành vô số kiếm ảnh lao về phía kim chung của đối thủ.

- Keng…

Kim chung vỡ tan, nam tử bên trong bị đánh bay khỏi chiến đài.

- Như Nguyệt sư muội thật lợi hại.

- Đúng là rất lợi hại.

Phong Viêm nghe Phi Dao khen liền gật đầu phụ họa.

- Bên trong Pháp Cung, ngoài trừ mấy tên chân truyền đệ tử thì hiếm có đệ tử luyện chế được kiếm chỉ.

- Hình như rất lợi hại.

Lâm Phong nhìn kiếm chỉ trong tay Lý Như Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ nếu có thể kết hợp đao chỉ với đao pháp của hắn nhất định sẽ làm cho chiến lực của bản thân tăng lên, vấn đề là muốn luyện đao chỉ thì phải trở thành chiến pháp song tu.

Nửa ngày trôi qua, Pháp Cung tranh tài kết thúc, 16 đệ tử xuất sắc nhất lộ diện, tất cả đều là đệ tử chân truyền, Lãnh Hàn Băng vẫn dẫn đầu, Lý Như Nguyệt thì bị loại ở vòng thứ 3.

Ngày tiếp theo đến lượt Khí Cung tranh tài, 500 đệ tử tham gia thi đấu tiến vào đại trận, mỗi đệ tử có ba canh giờ để luyện chế một món bảo vật phòng ngự.

Sau đó tất cả đệ tử Khí Cung lại tiến vào một cái trận pháp công kích, bên trong đại trận có 108 đạo kiếm khí, 10 kiện bảo vật phòng ngự có thể chịu được nhiều đạo kiếm khí nhất sẽ tiến vào vòng cuối cùng.

Nửa ngày trôi qua, Khí Cung tranh tài kết thúc, 10 đệ tử xuất sắc nhất lộ diện, mỗi tên đều có bộ dáng tơi tả, nhìn qua có phần giống với đệ tử Cái Bang hơn là Thánh Cung.

Sau khi Khí Cung tranh tài kết thúc, toàn bộ đệ tử tiến vào vòng cuối cùng sẽ có 3 ngày nghỉ ngơi, đến sáng ngày thứ hai thì Thánh Tử Phủ bất ngờ phát ra thiệp mời, đối tượng là tất cả đệ tử tiến vào vòng cuối cùng.

- Tên Thánh Tử này đúng là thiên tài.

Lâm Phong vừa cầm thiệp mời vừa cảm thán, từ khi Thánh Tử trở về đến nay chưa tới một tháng, đã hai lần tổ chức dạ tiệc, vậy mà tu vi vẫn cao hơn đám chân truyền cùng lứa.

- Lão phu cảm giác nhân phẩm của tiểu tử ngươi dạo này hơi kém, có phải ngươi lại làm chuyện mờ ám gì rồi không?

- Có sao? Ta lại cảm thấy nhân phẩm của ta khá tốt.

Lâm Phong vừa dứt lời thì một tên huyết y nhân xuất hiện, sau khi đưa cho Lâm Phong một cái thư mời liền rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận