Thiên La

Chương 65 THÁNH KHỐ Mới

Lãnh Hàn Băng nghe Lâm Phong nói, trái tim băng giá khẽ rung lên, hàn khí trên người cũng giảm đi một chút.

- Ngươi cần thứ này để làm gì?

- Đệ dùng thứ này để bảo mạng…

Lâm Phong kể hết công dụng của Huyết Ảnh Phân Thân cho băng nữ nghe, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh loại pháp chỉ này chỉ có dùng máu huyết của bản thân mới có hiệu quả, cho nên chỉ có thể xem là một nửa tà đạo.

Lãnh Hàn Băng do dự một lúc, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

- Đưa pháp văn cho ta.

- Đa tạ sư tỷ giúp đỡ, đại ân của sư tỷ kiếp này đệ nhất định sẽ không quên.

- Mỗi tờ pháp chỉ 10 vạn linh thạch.

- Thành giao.

Lâm Phong lấy ra 1 vạn trung phẩm linh thạch đặt cọc trước 10 tờ pháp chỉ, Hàn Băng vừa nhận lấy liền dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

- Ngươi chỉ muốn 1 tờ?

- Không phải sư tỷ đã nói mỗi tờ pháp chỉ có giá 10 vạn hạ phẩm linh thạch sao?

- Mỗi tờ 10 vạn trung phẩm linh thạch.

- Cái gì? Một tờ huyền cấp pháp chỉ mà có giá 10 vạn trung phẩm linh thạch hả?

Lúc đầu Lâm Phong còn tưởng Hàn Băng nói là 10 vạn hạ phẩm linh thạch một tờ, cái giá đó đã cao gấp mấy lần bên ngoài thị trường rồi.

- Dù sao ngươi cũng là nam sủng của Thánh Nữ, chẳng lẽ mấy chục vạn linh thạch cũng không có?

- Sư tỷ đừng nghe lời yêu nữ đó nói, đó chỉ là những lời nói lung tung thôi.

Đúng lúc này giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngốc, nha đầu này rõ ràng đang ghen với nha đầu kia, nha đầu này mà không thích ngươi thì lão phu tự hủy.

Lâm Phong nghe lão đầu nói chợt tỉnh ngộ, hai mắt chăm chú nhìn băng nữ, khối băng này thật sự biết ghen sao?

Lãnh Hàn Băng bị ánh mắt của Lâm Phong nhìn đến không thoải mái, nàng quay qua hướng khác.

- Ngươi không muốn thì có thể nhờ người khác luyện chế.

- Muốn, tất nhiên là đệ muốn nhưng mà đệ thật sự không có nhiều linh thạch như vậy.

- Đó là chuyện của ngươi.

Lâm Phong bày ra bộ mặt đau khổ.

- Chúng ta thương lượng có được không, đệ có thể dùng thứ khác để thay thế linh thạch không?

- Ngươi muốn dùng đan dược đổi pháp chỉ?

- Mấy viên đan dược bình thường của đệ sao có thể đổi lấy pháp chỉ trân quý của sư tỷ, đệ muốn dùng một thứ khác có giá trị hơn, một thứ độc nhất vô nhị trên cái đại lục này để trao đổi.

Hàn Băng nghe lưu manh nói một lúc vẫn không biết ý đồ của hắn, nàng bắt đầu hết kiên nhẫn, nếu là tên nam nhân khác đứng trước mặt nàng khua môi múa mép có lẽ đã biến thành khối băng từ lâu.

- Cuối cùng ngươi muốn dùng thứ gì để trao đổi.

- Sư tỷ thấy đệ thế nào? Nhìn có giống bảo vật không?

- Cút.

- Sư tỷ…

Lâm Phong nhìn băng nữ rời đi lập tức đuổi theo, hắn vừa há miệng liền cảm giác được một đạo hàn khí thổi tới, cơ thể hoàn toàn tê cứng.

Sáng hôm sau, Thánh Cung đại hội tiếp tục diễn ra, khi Lâm Phong lết tới kháng đài thì toàn bộ đệ tử tham gia thi đấu đã có mặt đầy đủ.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy tên sư đệ liền xù lông.

- Tiểu Phong tử… ngươi bị làm sao vậy?

Nàng chưa kịp chửi câu nào thì cảm giác Lâm Phong hôm nay có gì đó rất khác lạ, giống như một tên bị trọng thương vừa hồi phục, sắc mặt xanh chín.

- Chẳng lẽ sư phụ chưa loại bỏ hoàn toàn độc tố sao?

- Đệ không sao.

Lâm Phong nhìn băng nữ bên dưới chiến đài, nàng ra tay không phân biệt nặng nhẹ, để hắn đứng như tượng gần cả đêm, sau này nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ lại.

- Bắt đầu.

Lâm Phong còn chưa kịp tìm chỗ ngồi thì lão chấp sự đã cho bắt đầu trận đấu, hôm nay hắn đến muộn, ngay cả quy tắc cũng không được nghe.

- Sư tỷ, hôm nay thi đấu cái gì vậy?

- Quy tắc gần giống với Chiến Cung tranh tài.

Mỗi đệ tử sẽ có thời gian ba canh giờ để luyện chế pháp chỉ, không phân biệt yêu chỉ hay linh chỉ, sau ba canh giờ sẽ bắt đầu thi đấu, pháp chỉ bị phế trước xem như thua.

Thời gian thoáng chốc trôi qua, toàn bộ đệ tử tham gia thi đấu đều hoàn thành luyện chế pháp chỉ trước thời hạn, quy tắc vẫn là 1 vs 1, số đệ tử thua trận sẽ phải tham gia một vòng đấu tương tự bát tinh đoạt châu.

Trận đầu tiên, Lãnh Hàn Băng sẽ gặp đệ tử đứng thứ 16, đối thủ của nàng cũng là một nữ tử, nhị nữ vừa bước vào vị trí, kháng đài lập tức dậy sóng.

- Bắt đầu.

Lãnh Hàn Băng tế ra pháp chỉ, lam quang rực sáng, một đầu băng xà dài hơn 10 trượng xuất hiện, khí thế chẳng khác gì một đầu địa cấp yêu thú, vị trí trái tim của băng xà là một viên địa cấp yêu đan.

Đối diện băng xà là một gốc lục sắc yêu thụ cao tới mấy chục trượng, ở giữa thân cây cũng có một viên địa cấp yêu đan.

Muốn vô hiệu hóa pháp chỉ có hai cách, thứ nhất là đánh nát yêu đan, thứ hai là tiêu diệt chủ nhân của pháp chỉ, không có tu sĩ cung cấp linh lực thì pháp chỉ chẳng khác nào một tấm da thú.

Lục sắc yêu thụ chủ động tấn công, từng cành cây to lớn vươn dài tới chỗ băng xà, muốn bắt lấy đối thủ.

Băng xà vừa tránh né vừa lao thẳng về phía yêu thụ, xà khẩu mở lớn phun ra mấy chục mũi băng tiễn.

- Leng keng leng keng leng keng...

Băng tiễn chạm vào yêu thụ thì bị một lớp mộc thuẫn ngăn lại, lúc này băng xà đã lướt tới bên cạnh yêu thụ, nó dùng cơ thể quấn chặc lấy thân cây, sau đó há miệng cắn vào vị trí yêu đan.

Yêu thụ dùng cành cây liên tục đâm vào băng xà nhưng vô dụng, công kích không phải là ưu điểm của yêu thụ nhưng khả năng phòng ngự lại rất mạnh, băng xà cắn một lúc cũng không làm được gì.

Cứ tưởng trận đấu sẽ rơi vào thế giằng co, đột nhiên băng xà đổi hướng công kích, nó không tiếp tục tấn công yêu đan mà dùng thân thể to lớn quấn chặt lấy yêu thụ.

Hàn khí từ cơ thể băng xà tỏa ra, nhiệt độ xung quanh dần hạ thấp, dù chiến đài có địa cấp trận pháp bảo vệ nhưng đám đệ tử đang quan chiến trên kháng đài vẫn cảm thấy lạnh người.

Công kích của thụ yêu về phía băng xà bắt đầu chậm lại, thân cây dần trở nên khô cứng, từng thanh âm răng rắc vang lên.

- Ầm…

Thụ yêu sừng sững đột nhiên vỡ nát thành từng mảnh, chỉ còn lại viên địa cấp yêu đan bị băng xà ngậm lấy chạy về phía Lãnh Hàn Băng.

Lãnh Phi Dao hưng phấn hét lớn.

- Tỷ tỷ quá lợi hại.

- Sư tỷ không trả lại viên yêu đan kia sao?

Lâm Phong nhìn băng nữ cứ thế rời đi thì nhịn không được hỏi, Phong Viêm bên cạnh lắc đầu.

- Một khi lên chiến đài thì những thứ đệ lấy được sẽ là của đệ.

- Có chuyện tốt như vậy sao? Đợi đại hội kết thúc đệ sẽ đi tìm vài vị sư huynh tỷ thí.

Lãnh Phi Dao ném cho Lâm Phong ánh mắt khinh bỉ.

- Đệ tưởng ai cũng ngốc như đệ sao? Chỉ sợ ngoài Vương Lăng sư huynh và Tuệ Vân sư tỷ thì không ai dám chấp nhận lời khiêu chiến của đệ.

- Cũng đúng.

Nửa canh giờ trôi qua, vòng đấu đầu tiên kết thúc, các đệ tử có một giờ để nghỉ ngơi, số đệ tử thua cuộc phải tham gia một vòng đấu loại để tìm ra hai người tiến vào top 10.

Vòng đấu loại lần này có quy tắc như vòng sơ loại, mỗi đệ tử chỉ được luyện chế một tờ yêu chỉ, sau đó điều khiển yêu thú chạy đến Ngọc Phong Sơn, nơi đó đã được đặt sẵn hai viên linh châu, hai đệ tử đầu tiên lấy được sẽ tiến vào top 10 thiên tài Pháp Cung.

Một canh giờ trôi qua, trận đấu lại tiếp tục diễn ra, lão chấp sự nhìn đám đệ tử đã vào vị trí liền ra lệnh bắt đầu.

Lần này sẽ không giới hạn thời gian, sau khi luyện chế thành công pháp chỉ, phải lập tức kích hoạt để tranh đoạt linh châu, cho nên các đệ tử tham gia thi đấu phải luyện ra loại pháp chỉ lợi hại nhất trong thời gian ngắn nhất.

Nửa giờ trôi qua, từ bên trong chiến đài có một đầu lam sắc yêu cầm phóng ra, lập tức có 3 đầu yêu cầm đuổi theo phía sau.

Lam sắc yêu cầm vừa bay được một lúc thì bị hỏa cầm phía sau phun lửa đốt cháy, làm cho rơi xuống một đoạn, 3 đầu yêu cầm phía sau liền vươn lên dẫn đầu, nhưng chưa được bao lâu lại bị đám yêu cầm phía sau tấn công, cuối cùng cả đám rơi vào hỗn chiến, vừa đánh vừa bay tới Ngọc Phong Sơn.

- Nhìn kìa, ở chân núi có một đầu hỏa kê đang chạy lên.

Một tên đệ tử hét lên làm cho cả đám nhìn theo, phía dưới chân núi đúng là có một đầu hỏa sắc yêu cầm nhưng nó không bay lên mà lén chạy lên, nhìn từ xa khá giống với hỏa kê.

- Đầu hỏa cầm đó chẳng phải bị đánh rơi rồi sao?

- Cái gì mà đánh rơi, đây gọi là người thành công luôn có lối đi riêng.

Lúc này đám đệ tử vẫn đang hỗn chiến, hoàn toàn không nhìn thấy đầu hỏa cầm lén chạy lên, đến khi phát hiện thì hỏa cầm đã đến bên cạnh linh châu.

Lãnh Phi Dao không nhịn được mà cảm thán.

- Chủ nhân của đầu hỏa kê kia nhất định có bà con với tiểu Phong tử.

- Có khả năng.

Phong Viêm gật đầu ủng hộ, từ khi hắn hành nghề đến giờ, chưa bao giờ gặp qua tên nào khó nuốt như Lâm Phong.

Đám đệ tử tham gia thi đấu nhìn thấy linh châu bị mất cũng không tiếp tục đánh nhau mà cùng lúc lao tới cướp viên linh châu còn lại, cuối cùng linh châu bị một đầu lục sắc yêu cầm lấy được.

Thêm một giờ trôi qua, vòng đấu tiếp tục diễn ra, Lãnh Hàn Băng tiến thẳng một mạch vào trận đấu cuối cùng, đối thủ của nàng là Triệu Dương, được đánh giá là một trong những ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị đệ nhất thiên tài Pháp Cung, tỷ lệ đặt cược là 2 ăn 1.

Cứ tưởng là sẽ có một trận đấu hấp dẫn diễn ra nhưng Triệu Dương lại đột nhiên từ bỏ quyền thi đấu, chấp nhận thua cuộc.

Lâm Phong nhíu mày.

- Hình như trận trước hắn không có bị thương thì phải, sao tự nhiên lại bỏ cuộc?

- Hắn mà không bỏ cuộc thì sẽ rất thảm.

Lãnh Phi Dao nhỏ giọng giải thích, Triệu Dương là dòng chính trong gia tộc của Thánh Mẫu, hắn hiểu rõ sự bá đạo của yêu nữ.

Bây giờ tham chiến nếu không cẩn thận sẽ bị băng nữ đánh cho một trận, khi trở về còn yêu nữ đánh thêm một trận thì đúng là quá nhọ.

Lâm Phong gật đầu.

- Thì ra là vậy, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Pháp Cung chi chiến kết thúc trống vắng, để lại bao sự tiếc nuối, kẻ buồn nhiều hơn kẻ vui, vừa rời khỏi Chủ Cung, Lãnh Phi Dao lại đề nghị mọi người tới Thực Vi Hiên ăn mừng.

Lâm Phong nhìn bộ dáng hưng phấn của tiểu sư tỷ, hắn tiến lại bên cạnh gian thương, nhỏ giọng hỏi.

- Phong sư huynh, nếu đệ giới thiệu khách đến Thực Vi Hiên thì có được chia hoa hồng không?

- Có thể, nếu người mà đệ giới thiệu dùng hơn 1 vạn trung phẩm linh thạch thì đệ sẽ được 1 phần.

- Thì ra là như vậy.

Cả hai tên đều dùng ánh mắt đã hiểu nhìn Lãnh Phi Dao khiến cho nàng tức đến dậm chân, nàng không phải là loại người chỉ vì mấy vạn linh thạch mà bán đứng đồng môn.

Ngày tiếp theo, vòng đấu cuối cùng diễn ra vô cùng thuận lợi, Lý Phi Vân thành công giành được danh hiệu đệ nhất thiên tài Khí Cung, Thánh Cung đại hội chính thức kết thúc.

Kế tiếp sẽ là buổi lễ bế mạc đại hội, chủ yếu là trao thưởng giành cho đệ tử giành được thứ hạng cao.

Lâm Phong giành được vị trí thứ 3, theo quy tắc sẽ nhận được 2 vật phẩm địa cấp tự chọn, hắn nhìn qua đanh sách vật phẩm vài lần, quyết định chọn một bộ địa cấp bảo giáp, và một gốc địa cấp hồn dược.

Lãnh Hàn Băng nhận được một tấm ngân bài, có thể tiến vào thánh khố tùy ý lựa chọn một vật phẩm, Tuệ Vân chọn hai gốc địa cấp hồn dược và một bình địa cấp đan dược, Phong Viêm thấy vậy cũng chọn một gốc hồn dược.

Sau khi phần trao thưởng kết thúc, đệ nhất thiên tài của mỗi cung sẽ được đưa đến thánh khố để lựa chọn vật phẩm.

Lão chấp sự nhìn Lâm Phong vẫn đi theo phía sau thì nhíu mày.

- Phía trước là cấm địa, đệ tử không phận sự cấm vào.

- Mời chấp sự đại nhân xem thứ này.

Lâm Phong lấy ra kim bài của yêu nữ để lão chấp sự kiểm tra, đám đệ tử đứng bên cạnh vừa nhìn thấy kim bài đều tở vẻ kinh ngạc, thứ này ngay cả bọn họ cũng không dễ lấy được, chỉ có vẻ mặt của Lãnh Hàn Băng vẫn như thường.

Lão chấp sự kiểm tra kim bài một lúc, đến khi chắc chắn không phải hàng giả thì cho Lâm Phong đi theo, lúc sau thì cả đám tiến vào thánh khố.

Nơi này chỉ có một cái đại môn cổ xưa, bên cạnh là một cái thạch bàn, trên bàn bày một bộ cờ và một lão đầu đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Chấp sự nhìn thấy lão đầu liền cung kính hành lễ, đám đệ tử phía sau cũng cúi người.

- Tiểu bối phụng lệnh đưa đệ tử vào thánh khố, mời tiền bối kiểm tra.

Vừa dứt lời, lão chấp sự liền lấy ra 5 cái ngân bài cùng 1 cái kim bài để lên bàn.

- Vào đi.

- Đa tạ tiền bối.

Lâm Phong vừa đi qua đại môn thì giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử thúi, chút nữa ghé lại để lão phu cùng tên tiểu tử kia đánh một ván cờ.

- Tiểu tử nào?

- Là tên giữ cửa ngồi ở bên ngoài.

Lâm Phong mất một lúc mới nhận ra tên tiểu tử mà lão đầu nói, hắn lập tức lắc đầu.

- Thời gian quý báo, nên tập trung vào chính sự thì tốt hơn.

- Tên chết nhát.

Sau khi đưa đám đệ tử vào bên trong, lão chấp sự lại đưa cho mỗi tên một cái hộp ngọc, vật phẩm bên trong thánh khố đều được trưởng lão thánh cung đánh lên ấn ký, không thể dùng không gian trữ vật thu vào chỉ có thể dùng hộp ngọc đặc chế.

- Các ngươi có hai canh giờ để lựa chọn, ta sẽ đợi ở chỗ này, dù có chọn được hay không thì khi thời gian kết thúc, các ngươi phải có mặt ở đây.

- Tuân lệnh.

Thánh khố chứa đựng vô số bảo vật, chỉ có hai canh giờ hoàn toàn không thể tìm hết những thứ bên trong, lão chấp sự vừa rời đi thì đám đệ tử lập tức tản ra tìm kiếm.

Ngạo Minh tiến lại bên cạnh Hàn Băng nhỏ giọng nói.

- Sư muội có cần ta tìm giúp không?

- Không cần.

Lãnh Hàn Băng đi thẳng vào khu vực dành cho Pháp Sư, vẻ mặt không chút thay đổi, Ngạo Minh mỉm cười tiến vào khu vực của Chiến Cung, hắn đã quá quen với gương mặt lạnh của nàng.

Lâm Phong tiến vào khu vực của Khí Cung, trước tiên phải tìm được Ngân Tâm Thạch để hoàn thành giao dịch với yêu nữ.

Ngân Tâm Thạch là thức ăn mà Ngân Tâm Thảo thích nhất, chỉ cần tìm được cục đá đó kết hợp một số trận pháp của lão đầu thì có thể xem như hoàn tất quá trình chuẩn bị.

- Tiểu tử, Ngân Tâm Thạch ở phía trước.

- Vẫn là tiền bối lợi hại.

Bên trong thánh khố có ấn ký của các vị trưởng lão, không thể dùng thần thức để thăm dò, chỉ có thể tự mình quan sát, lão đầu là khí linh có thể tự do bay lượn bên trong nơi này, tốc độ tìm kiếm chắc chắn nhanh hơn người thường.

****

Đa tạ các vị đạo hữu đã ủng hộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận