Thiên La

Chương 101 TẶNG QUÀ Mới

Lâm Phong vừa nghe thấy giọng của Hàn Băng liền cảm giác có gì đó không đúng, ánh mắt hắn chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, bộ dáng ân cần.

- Sư tỷ, có phải tỷ cảm thấy không khỏe không?

- Ta không sao.

Hàn Băng nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lâm Phong, nàng vội chuyển chủ đề.

- Nữ trang không chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà còn phải xem công dụng.

Nàng vừa nói vừa chỉ một chiếc vòng tay gần đó.

- Thứ này hình dáng không tệ, có thể hỗ trợ khi cận chiến.

Lâm Phong nhìn chiếc vòng tay Hàn Băng chọn, vẻ ngoài đúng là không tệ, hắn khẽ gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu.

- Không đúng, chẳng phải pháp sư sợ nhất là cận chiến sao?

Hàn Băng nghe Lâm Phong hỏi, vẻ mặt thoáng hiện kinh ngạc, theo tin tức nàng điều tra thì Huân Vũ là chiến sư, chẳng lẽ Huân Vũ cũng là chiến pháp song tu như nàng.

Lâm Phong chỉ một cái trâm cài gần đó.

- Đệ thấy thứ này phù hợp với sư tỷ hơn, có thể bổ sung hàn khí trong lúc chiến đấu.

- Ngươi… ngươi mua pháp bảo là muốn tặng cho ta?

- Đúng vậy, đệ là nam nhân sao có thể dùng nữ trang.

Hàn Băng ngẩn người nhìn Lâm Phong, lúc này nàng đã không còn giữ được sự lạnh lùng như ngày thường, cảm giác sợ hãi vì sắp mất đi tất cả dần tan biến, thay vào đó là cảm giác ấm áp dâng trào.

Đôi mắt Hàn Băng ửng đỏ, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên để lộ nụ cười rạng rỡ, giọng nói dịu dàng.

- Chỉ cần là thứ ngươi tặng, ta đều sẽ thích.

Lâm Phong thất thần một lúc rồi gật đầu, nụ cười vừa rồi của Hàn Băng tựa như tiên nữ, làm cho lòng người say đắm, dù nói là nhất tiếu khuynh thành cũng không khoa trương.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn vài chục món nữ trang trước mặt, vừa rồi hắn cảm thấy mấy thứ này không tệ nhưng bây giờ lại cảm thấy không có thứ nào hợp với Hàn Băng, càng nhìn càng chướng mắt.

Đúng lúc này, một lão đầu xuất hiện mỉm cười nhìn hai người.

- Vị tiểu thư này đúng là mỹ nhân hiếm thấy, chỗ của lão phu e là không có bao nhiêu bảo vật phù hợp với dung mạo của tiểu thư.

Lâm Phong nghe lão đầu nói như gặp được cứu tinh.

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Mời đi theo lão phu.

Lão đầu đi vào một căn phòng gần đó, bên trong chỉ có vài vật phẩm nhưng mỗi cái đều là bảo vật bên trong bảo vật.

- Những thứ này vài ngày tới sẽ được vận chuyển về thánh thành để đấu giá, mời tiểu hữu nhìn thử.

Lâm Phong vừa nhìn thấy mấy món nữ trang, hai mắt sáng lên, mấy thứ này không chỉ là bảo vật phòng ngự địa cấp mà còn có vẻ ngoài lộng lẫy, mỗi chi tiết đều được luyện chế tỉ mỉ, không chút tỳ vết.

- Hàn Băng sư tỷ, mau đến đây nhìn xem.

Hàn Băng do dự một lúc rồi bước đến bên cạnh Lâm Phong, nhỏ giọng nói.

- Ta thấy những thứ ngoài kia cũng rất tốt.

Lúc đầu Hàn Băng không nghĩ Lâm Phong sẽ mua những thứ này để tặng cho nàng nên không quá để tâm, lúc này nàng mới phát hiện những thứ ở đây đều rất đắt giá, ít nhất cũng phải tiêu tốn vài chục vạn trung phẩm linh thạch.

Lâm Phong nhìn mấy món bảo vật trước mặt, vẻ mặt mờ mịt.

- Đệ lại cảm thấy những thứ ở đây tốt hơn.

Đây là lần đầu Lâm Phong mua nữ trang, vẫn chưa có kinh nghiệm, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, thứ nào đắt hơn, lộng lẫy hơn thì tốt hơn.

Lão đầu vội xen vào.

- Vị tiểu thư đây đang lo tiểu hữu sẽ tiêu tốn linh thạch.

- Thì ra là như vậy.

Lâm Phong gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ nhân đối diện, nàng lúc nào cũng nghĩ cho hắn như vậy.

- Ta không có.

Lãnh Hàn Băng vội xoay người, mỗi khi nàng đối diện với ánh mắt của lưu manh không hiểu sao trong lòng lại loạn nhịp, làm cho nàng không cách nào giữ được vẻ lạnh lùng.

- Sư tỷ cứ ở đây từ từ lựa chọn, đệ có chuyện muốn nói riêng với tiền bối.

Lâm Phong vừa dứt lời liền kéo lão đầu rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hàn Băng, ánh mắt nàng chăm chú ngắm nhìn vài món bảo vật xung quanh, những thứ này bên trong Lãnh gia không thiếu nhưng nàng chưa từng quan tâm đến chúng.

Hôm nay Hàn Băng lại cảm giác những thứ này như là tuyệt thế bảo vật, dù có trả bao nhiêu linh thạch cũng đáng giá.

Sau khi bước vào một căn phòng trống, Lâm Phong mỉm cười nhìn lão đầu.

- Pháp nhãn của tiền bối quả nhiên lợi hại, tiểu bối bái phục.

- Lão phu chỉ là một quản lý sao có thể so với chân truyền đệ tử của Thánh Cung.

Ngay từ đầu, lão quản lý đã nhìn ra được lai lịch của Lâm Phong và Hàn Băng nên mới nhiệt tình mời cả hai vào xem đám bảo vật kia, để lấy lòng tuyệt thế mỹ nhân như Hàn Băng dù có bỏ ra mấy chục vạn trung phẩm linh thạch thì cũng là chuyện bình thường.

Lão đầu mỉm cười nhìn Lâm Phong.

- Không biết tiểu hữu có chuyện gì muốn nói với lão phu.

- Tiểu bối có một vật phẩm muốn đấu giá, không biết tiền bối có thể giúp không?

- Không thành vấn đề.

Lâm Phong nhìn thấy thái độ dứt khoát của lão quản lý liền biết lão đã hiểu lầm, hắn vội giải thích.

- Ý của tiểu bối là đại hội đấu giá diễn ra ở Vô Cực Thánh Thành.

- Chuyện này…

Lão quản lý bày ra bộ mặt khó khăn, vật phẩm sau khi đưa đến thánh thành còn phải trải qua nhiều lần tuyển chọn, cho nên lão không thể quyết định vật phẩm nào sẽ được đấu giá.

Lâm Phong lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho đối phương.

- Mời tiền bối xem vật phẩm của tiểu bối, sau đó hãy quyết định.

- Vậy thì quá tốt.

Lão quản lý nhìn thấy vật phẩm Lâm Phong lấy ra thì chút nữa đã hét lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Đây… đây là…

- Không biết ý của tiền bối thế nào?

- Không thành vấn đề, lão phu đảm bảo vật phẩm của tiểu hữu sẽ xuất hiện trong đại hội đấu giá ở Vô Cực Thánh Thành.

Lão đầu nhận lấy túi trữ vật, sau đó lấy ra một cái thẻ bài đưa cho Lâm Phong.

- Đây là thẻ bài tiến vào đại hội đấu giá, tiểu hữu có thể dẫn theo vị tiểu thư kia đi cùng.

- Vậy xin đa tạ tiền bối.

Theo quy tắc của Vạn Bảo Các, trước khi vật phẩm được đấu giá thì Lâm Phong sẽ nhận được một khoản linh thạch nhưng hắn đã từ chối.

Lâm Phong sẽ nhận tất cả linh thạch ở buổi đấu giá, hắn không sợ Vạn Bảo Các lừa đảo, thương hiệu cả vạn năm không phải để chưng cho vui.

Một lúc sau, Lâm Phong và lão quản lý trở lại phòng thì nhìn thấy Hàn Băng đang cầm một cái vòng tay tỏa ra lam quang mờ ảo.

Lão quản lý vừa nhìn thấy liền mở lời khen ngợi.

- Đúng là thế gian tuyệt phối.

- Thật sự rất đẹp, tiểu bối sẽ lấy thứ này.

- Nên như vậy, thứ này xem như quà gặp mặt của lão phu, chúc hai vị bách niên giai lão.

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh xem một già một trẻ tung hứng, từ đầu đến cuối nàng không xen vào được câu nào, gương mặt vừa khôi phục được vẻ lạnh lùng dần ửng đỏ.

Sau khi rời Vạn Bảo Các, Lâm Phong và Hàn Băng đi dạo thêm vài vòng rồi trở về khách điếm, vừa bước vào bên trong liền nhìn thấy Phi Dao đang ngồi ăn cùng Phong Viêm và Tuệ Vân.

- Tỷ tỷ, tiểu Phong tử mau qua đây, thức ăn ở đây rất ngon.

Lãnh Hàn Băng và Lâm Phong đi dạo chơi nửa ngày vẫn chưa ăn gì nên cũng không từ chối.

Phong Viêm nhìn đôi nam nữ trước mặt, ánh mắt mờ ám.

- Lâm sư đệ đúng là có nhã hứng, đại hội sắp diễn ra mà vẫn có tâm trạng đi dạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận