Thiên La

Chương 51 PHỤC THÙ Mới

Kết quả là hôm nay tiểu sư đệ đến trễ còn tỷ tỷ thì tu luyện chưa xong, Phi Dao gần như đã hết kiên nhẫn nhưng nàng lại không dám làm phiền tỷ tỷ, ánh mắt nàng đảo tới trên người tên sư đệ.

Lâm Phong đang lén ngắm mỹ nữ thì cảm giác có một luồng hàn khí thổi tới, lúc đầu hắn còn tưởng là bị băng nữ phát hiện, khi quay lại thì nhìn thấy nụ cười ngây thơ của tiểu sư tỷ có tới bảy phần giống với yêu nữ.

- Sư tỷ, có chuyện gì vui sao?

- Tiểu Phong tử, đệ có biết thứ gì là quan trọng nhất với tu sĩ không?

Lâm Phong nhíu mày, tu chân cần rất nhiều thứ, muốn tìm ra thứ quan trọng nhất cũng không dễ, hắn suy nghĩ một chút rồi trả lời.

- Là kỳ ngộ đúng không?

- Không phải.

Lãnh Phi Dao lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

- Sư phụ ta nói, tu chân giả quan trọng nhất là sinh mệnh, chỉ cần giữ được sinh mệnh thì mời có cơ hội thành đạo.

- Cũng đúng.

- Vậy ngươi có biết kẻ thù lớn nhất của sinh mệnh là gì không?

- Có phải là thời gian không?

Lãnh Phi Dao gật đầu, vẻ mặt tán thưởng.

- Sư phụ nói thọ nguyên khô cạn là chuyện không thể tránh khỏi, ngươi có thể lẫn tránh tất cả kẻ thù nhưng thời gian sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, cho nên chúng ta cần phải tận dụng thật tốt thời gian.

- Sư phụ của sư tỷ nói rất đúng.

- Vậy ngươi có biết bây giờ chúng ta nói chuyện là rất lãng phí thời gian không?

Lâm Phong đần mặt, hình như người lãng phí thời gian đâu phải là hắn.

- Vậy bây giờ đệ sẽ đi tu luyện.

- Chờ đã.

Lãnh Phi Dao đi tới bên cạnh tên sư đệ, nàng vừa định mở lời thì ánh mắt dừng lại trên tấm gương lớn, đôi môi nhỏ há to.

- Rồi xong.

Lần này chạy trời không khỏi nắng, Lâm Phong lại bị lão đầu hại thê thảm rồi.

- Sư tỷ, đệ chợt nhớ ra còn chuyện phải làm, cáo từ.

- Ngươi muốn chết thì cứ chạy đi.

Lãnh Phi Dao nhếch môi, ánh mắt vẫn nhìn nữ tử trong gương, tỷ tỷ nàng thật sự là đẹp không lối thoát, hèn gì yêu nữ đeo mãi không buông.

Ánh mắt Phi Dao dừng trên người Lâm Phong.

- Hì hì… tiểu sư đệ, sư tỷ cho đệ hai lựa chọn, thứ nhất là vì thọ nguyên quý giá của chúng ta, sư tỷ giao cho đệ một nhiệm vụ vĩ đại là đến thức tỉnh tỷ tỷ, thứ hai là…

Lời còn chưa nói xong thì vẻ mặt của Phi Dao cứng lại như bị hóa đá, Lâm Phong theo bản năng xoay người nhìn lại, ngoài hắn và tiểu sư tỷ ra thì còn có một người nữa cũng đang nhìn vào tấm gương kia.

Nhiệt độ căn phòng đột nhiên giảm xuống, báo hiệu chuyện bất thường sắp diễn ra.

- Chạy mau.

Lãnh Phi Dao hướng cửa phòng phóng đi, Lâm Phong theo phía sau chỉ là có người còn nhanh chân hơn, Lãnh Hàn Băng đã sớm đứng chặn lại ở cửa phòng.

- Muội chưa nhìn thấy gì hết.

- Đệ cũng không thấy gì.

Hai tỷ đệ lập tức bày ra bộ mặt vô tội nhưng đối diện vẫn là vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Băng, trên tay nàng xuất hiện hai tờ pháp chỉ.

- Cứu mạng…

Nửa ngày sau, bên trong Cửu Huyền Thành, một nhóm 3 người dừng lại trước đại môn Vạn Bảo Các, Hàn Băng dẫn đầu bước vào, Phi Dao đi phía sau, vẻ mặt đã không còn hưng phấn như trước, 1 vạn trung phẩm linh thạch lúc đầu của nàng đã bị tỷ tỷ tịch thu một nửa.

Lâm Phong đi sau cùng, bộ dáng thanh niên nghiêm túc, linh thạch của hắn không bị băng nữ cướp nhưng phải luyện miễn phí cho nàng 10 lò đan dược.

Vừa vào Vạn Bảo Các, mỗi người đi một đường, hai nữ tử đi thẳng lên lầu, Lâm Phong đi đến chỗ giao dịch đan dược, hắn lấy ra 2 bình Bổ Hồn Đan giao dịch, mỗi bình đổi được 3000 khối trung phẩm linh thạch.

Lần này Lâm Phong không cần che giấu, hắn đã là nội môn đệ tử của Thánh Cung, có câu đánh chó phải ngó mặt chủ, nơi này chính là Cửu Huyền Thánh Thành, sẽ không có tên ngốc nào dám đánh chủ ý vào đệ tử Cửu Huyền Thánh Cung.

Sau khi có được linh thạch, Lâm Phong lượn vài vòng, hắn mua một số linh dược luyện đan và một vài vật phẩm lão đầu căn dặn, kết quả là tiêu tốn gần như toàn bộ số linh thạch vừa kiếm được.

- Lão đầu, có đan dược nào trợ tim không? Ta sợ không chịu được.

- Những thứ mua được đều là thứ rẻ tiền, không thả dây dài sao câu được cá lớn.

Lâm Phong há miệng nhưng không nói được câu nào, hắn đành phải lên lầu tìm đồng minh, đi được một lúc thì nhìn thấy băng nữ đang nói chuyện cùng với một tên thanh niên lạ mặt, vẻ ngoài của tên này tiêu soái không thua gì hắn.

Hai người nói được vài câu thì thanh niên kia bỏ đi, Lâm Phong đi tới bên cạnh Phi Dao sư tỷ, nhỏ giọng hỏi.

- Phi Dao sư tỷ, tên đó với Hàn Băng sư tỷ có quen biết sao?

Lãnh Phi Dao gật đầu.

- Đương nhiên, trong số những ứng cử viên trở thành tỷ phu tương lai của ta thì hắn có cơ hội nhất.

- Cái gì? Tên đó dám theo đuổi Hàn Băng sư tỷ?

Lâm Phong bài ra bộ mặt kinh ngạc, quan hệ của hắn với tỷ muội Lãnh gia phát triển nhanh như vậy là vì bên trong Thánh Cung không có mấy người dám tiếp cận hai đóa hoa này, phía sau hai nàng chính là một yêu nữ vô pháp vô thiên.

- Hắn không sợ bị yêu nữ kia làm thịt sao?

- Bên trong Thánh Cung không phải ai cũng sợ yêu nữ, hắn ta là một trong số đó.

- Ai mà ghê gớm vậy?

- Đệ nhất thiên tài Chiến Cung, Ngạo Minh.

Cái tên này Lâm Phong cũng biết được, bên trong tài liệu của Phong Viêm có ghi, Ngạo Minh thuộc loại tuyệt thế thiên tài ngàn năm hiếm gặp, sở hữu kim linh thể, chân truyền đệ tử của đại trưởng lão Chiến Cung.

- Vừa có tài vừa có thế, hèn gì không sợ yêu nữ.

- Nếu là mấy chục vạn năm trước, chỉ cần nói tên của lão phu thì một nửa thiên hạ không ai dám động đến tiểu tử ngươi.

- Sóng sau đè sóng trước, thiên hạ bây giờ có mấy người nhớ được tên của lão.

Lâm Phong từ chỗ của tiểu sư tỷ biết được Ngạo Minh vừa trở về từ một tàn tích nào đó bên trong Hoang Nguyên, không chỉ có đệ nhất thiên tài của Chiến Cung mà những thiên tài khác có lẽ cũng đang trên đường trở về.

- Đệ nhất thiên tài của Chiến Cung và Đan Cung cũng không có gì đặc biệt, không biết mấy tên còn lại thế nào?

Ngạo Minh, Vương Lăng dù là thiên tài tuyệt thế thì cũng là nam nhân, Lâm Phong tất nhiên sẽ không có hứng thú.

Lãnh Phi Dao nhìn thấy tiểu sư đệ ngẩn người, tò mò hỏi.

- Tiểu Phong tử, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

- Đệ đang nghĩ Thánh Cung đại hội sắp tới, không chừng có thể gặp được 5 vị đệ nhất thiên tài của Thánh Cung.

- Điều đó là tất nhiên, bây giờ đệ nhất thiên tài của Chiến, Đan, Pháp Cung đều có đủ, ta nghe nói hai tên kia cũng sắp trở về.

- Lý Định Nhất sư huynh cũng ở bên trong Thánh Cung sao?

Lý Định Nhất là đệ nhất thiên tài Pháp Cung, sở hữu phong linh thể hiếm có, đồng thời cũng là chân truyền đệ tử của đương kim Thánh Chủ.

Lãnh Phi Dao lắc đầu.

- Tên ẻo lã đó hết thời rồi, đệ nhất thiên tài Pháp Cung bây giờ đang đứng ngay trước mặt đệ đó.

- Không được nói lung tung.

Lãnh Hàn Băng nghiêm mặt nhìn tiểu muội.

- Định Nhất sư huynh năm trước đã đột phá thất cấp, tiếp nhận chức vụ nội môn chấp sự Thánh Cung, ta cũng không phải là đệ nhất thiên tài.

Lãnh Phi Dao cúi đầu bĩu môi, ánh mắt liếc nhìn tên sư đệ bên cạnh, đúng lúc Lâm Phong cũng đang nhìn nàng, cả hai hiểu ý mỉm cười, trước mặt băng nữ thì hai người chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Đúng như Lâm Phong dự đoán, mấy ngày tiếp theo, thiên tài của Thánh Cung ở khắp nơi lần lượt kéo về, Đan Cung bình thường im lặng cũng trở nên nhộn nhịp, đệ tử đi đầy đường, so với lúc trước khác xa như hai nơi.

- Nhiều người như vậy, lần này không dễ ăn đâu.

- Người nhiều cũng vô dụng, một mình lão phu chấp hết.

- Hảo lão.

Khiêm tốn là hai từ không có trong từ điển của lão đầu, tuy vậy Lâm Phong vẫn muốn tự dựa vào thực lực của bản thân để dành được chiến thắng.

Đúng lúc này, Lâm Phong nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Lần này phải lấy lại cả vốn lẫn lời.

Cách đó không xa, Phong Viêm vừa giao dịch thành công với một tên sư đệ, vẻ mặt vô cùng đắc ý, mấy ngày hôm nay, đệ tử Thánh Cung liên tục kéo về, sự nghiệp của hắn lên như diều gặp gió.

- Phong sư huynh, có chuyện gì mà vui vậy?

Phong Viêm xoay người thì nhìn thấy Lâm Phong không biết đã đứng phía sau từ lúc nào.

- Lâm sư đệ thật trùng hợp, ta đang có chuyện muốn tìm đệ đây này.

- Sư huynh lại có thứ tốt muốn cho đệ xem sao?

- Sư đệ quả nhiên tinh mắt, đúng là thiên tài của Thánh Cung.

Lâm Phong mỉm cười, tên gian thương này nói chuyện nghe hay thật, dân chuyên nghiệp có khác.

Hai người kéo nhau tới một chỗ vắng người tâm sự, Phong Viêm lấy ra một bảng danh sách đưa cho Lâm Phong xem.

- Cho đệ xem thứ này.

Lâm Phong cầm lấy nhìn thử, bên trên ghi đầy tên của đệ tử Thánh Cung, có cả sơ yếu lý lịch của từng người, cuối cùng còn có một hàng chữ rất chói mắt.

- Bảng cập nhật chính xác nhất, huynh cho đệ xem thứ này làm gì?

- Đệ vừa vào Thánh Cung nên có điều không biết, mỗi lần đại hội diễn ra sẽ có người đứng ra tổ chức cá cược, đệ có thể dùng linh thạch hoặc điểm cống hiến để đặt cược, có bảng danh sách này trong tay nhất định đệ sẽ giành chiến thắng.

- Có chuyện này nữa sao?

Phong Viêm gật đầu.

- Đây là cơ hội rất hiếm có, đệ đừng bỏ lỡ.

- Sư huynh nói không sai, cơ hội tốt thế này sao có thể bỏ qua được, nhất định phải nắm lấy, thứ này bao nhiêu?

- Không nhiều, chỉ có 10 khối trung phẩm linh thạch.

Lần đại hội này có tới mấy vạn đệ tử tham gia, chỉ cần bán cho một nửa số đệ tử trong đó thì cũng lời thẩm.

Lâm Phong lấy ra mười khối trung phẩm linh thạch nhưng không vội đưa mà hỏi tiếp.

- Sư huynh còn có thứ gì liên quan đến Thánh Cung đại hội không?

- Tất nhiên là có.

Phong Viêm nhìn linh thạch sắp đến tay liền vui vẻ lấy ra mấy tờ thư tịch đưa cho đối phương.

- Bên trong là danh sách các loại đan dược, linh dược có khả năng dùng trong thi đấu của Đan Cung lần này, mỗi tờ chỉ 5 khối trung phẩm linh thạch.

- Được rồi, đệ lấy hết.

Sau khi thu hết vật phẩm, Lâm Phong vẫn chưa đưa linh thạch, hắn tiếp tục hỏi.

- Phong sư huynh có biết ngoài Vạn Bảo Các, Thánh Đan Các và Đan Phòng thì còn có nơi nào bán linh dược không?

- Đệ muốn tìm linh dược gì?

- Không phải đệ tìm mà là Tuệ Vân sư tỷ muốn tìm.

Phong Viêm vừa nghe nói đến Tuệ Vân liền thay đổi thái độ, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

- Tuệ Vân sư tỷ muốn tìm linh dược gì?

- Đệ cũng không rõ, chỉ nghe Phi Dao sư tỷ nói là Tuệ Vân sư tỷ đang nghiên cứu một loại hồn đan nhưng không có đủ linh dược để luyện chế.

Lâm Phong vừa nói vừa thở dài, vẻ mặt đầy thương cảm.

- Mấy hôm trước, Tuệ Vân sư tỷ đến tìm Vương Lăng sư huynh để hỏi chuyện linh dược, đáng tiếc là Vương sư huynh đang bế quan chuẩn bị cho đại hội sắp tới, bây giờ mà có ai giúp sư tỷ tìm được linh dược chắc là sư tỷ sẽ vui lắm.

Phong Viêm nhíu mày, ánh mắt lén nhìn Lâm Phong bên cạnh, bộ dáng của tên sư đệ này cũng không giống phần tử lừa đời.

- Lâm sư đệ, có thể giúp sư huynh một chuyện không?

- Huynh muốn đệ giúp chuyện gì?

- Đệ thử hỏi Tuệ Vân sư tỷ xem cần linh dược gì, có thể huynh sẽ giúp được.

Lâm Phong bày ra vẻ mặt khó khắn, cứ như hắn sắp đi làm một cái thiên cấp nhiệm vụ.

- Chuyện này không dễ đâu, mấy hôm nay Tuệ Vân sư tỷ luôn bế quan chuẩn bị cho đại hội, huynh cũng biết chỗ của sư tỷ không phải muốn đến là đến.

- Đệ có thể hỏi Phi Dao, mối quan hệ giữa Tuệ Vân và Phi Dao rất tốt, nhất định muội ấy cũng biết được.

- Chuyện này cũng không được, mấy hôm nay Phi Dao sư tỷ cũng đang đi khắp nơi tìm linh dược, nghe nói sư tỷ còn phải thức đêm để luyện đan kiếm thêm linh thạch.

- Có chuyện này sao?

Với thân phận của Lãnh Phi Dao tất nhiên sẽ không thiếu linh thạch, nghĩ đến đây Phong Viêm cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, tên sư đệ này đang muốn thịt hắn đây mà.

Nhưng chuyện lần này có liên quan đến Tuệ Vân, không chừng có thể kéo gần mối quan hệ với nữ thần, sau này còn có thể nhờ Lâm Phong làm nội gián, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

- Đúng rồi, mấy hôm trước huynh có nhờ Phi Dao luyện giúp vài lò đan dược nhưng vẫn chưa trả linh thạch, đệ có thể giúp huynh đưa cho muội ấy được không?

- Tốt.

Lâm Phong sảng khoái nhận linh thạch, chuyện giúp người giúp đời như thế này hắn không bao giờ từ chối, hắn cũng lấy ra linh thạch đưa cho đối phương.

- Phong sư huynh, đếm lại xem đã đủ chưa.

- Không cần, huynh đệ với nhau sao ta có thể lấy linh thạch của đệ, sau này cần gì cứ đến tìm sư huynh.

- Vậy thì ngại quá.

Lâm Phong ngoài miệng từ chối nhưng tay thì vẫn thu linh thạch lại, tốc độ so với lúc lấy ra còn nhanh hơn.

- Bây giờ đệ sẽ đến chỗ Phi Dao sư tỷ hỏi thăm, tạm biệt.

Lâm Phong nói xong liền rời đi, tâm tình vô cùng tốt, hôm nay lừa được không ít linh thạch của gian thương, xem như lấy lại cả vốn lẫn lãi, quan trọng là sau này còn có thể đào thêm nữa.

- Cái mỏ linh thạch này đúng là chất lượng.

Nhìn 1000 khối trung phẩm linh thạch nằm im bên trong túi trữ vật, Lâm Phong âm thầm cảm thán, lần trước hắn đào linh thạch mấy ngày bên trong tiểu thiên bí cảnh cũng không bằng một phần nhỏ số này.

Khi Lâm Phong đến chỗ Phi Dao sư tỷ thì nhìn thấy tam đại mỹ nhân đang ngồi trong phòng, Hàn Băng sư tỷ ngồi một góc lặng lẽ nghiên cứu pháp văn, Tuệ Vân sư tỷ cùng Phi Dao sư tỷ thì đang bàn luận về đan dược.

Lâm Phong đứng bên ngoài đợi một lúc vẫn không thấy ai mời vào, quân tử sẽ không tự ý vào phòng của người khác, nhưng để một thanh niên tiêu soái như hắn đứng đợi bên ngoài thì đúng là một tội ác.

Một lúc sau, giọng nói như chim hót của Lãnh Phi Dao từ trong phòng truyền ra.

- Cho truyền tiểu Phong tử.

- Đậu xanh.

Lâm Phong buồn bực bước vào, tất nhiên là hắn sẽ không hành lễ vì hắn là nam nhân chính hiệu.

- Các vị sư tỷ, xin chào.

Lãnh Hàn Băng hoàn toàn không có phản ứng, Lãnh Phi Dao làm ngơ, Lý Tuệ Vân gật đầu mỉm cười, nàng đứng lên nhìn hai tỷ muội Lãnh gia.

- Hôm nay đến đây thôi, muội có gì không hiểu thì đến tìm ta.

- Muội biết rồi.

Vừa dứt lời, Lý Tuệ Vân liền rời đi.

- Sư tỷ đi thong thả.

Lãnh Phi Dao tiễn sư tỷ đi xong thì trở lại nhìn tên sư đệ bên cạnh, ánh mắt đồng cảm.

- Nhân phẩm của đệ đúng là không tốt, mấy lần đệ đến đều không thể nghe Tuệ Vân sư tỷ giảng đạo.

- Có ai mời vào đâu mà nghe.

Lâm Phong thầm nói, tuy trình độ đan dược của lão đầu so với Tuệ Vân sư tỷ cao hơn rất nhiều nhưng bàn luận với một đại mỹ nữ và bàn luận với một lão đầu mấy chục vạn tuổi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận