Thiên La
Chương 72 HIỂU LẦM Mới
Xung quanh cửa hang có bày mấy cái trận pháp, đều là địa cấp, với tu vi của Lâm Phong chỉ có vào mà không có ra nhưng đối với lão đầu thì không có gì đáng nói.
- Lão đầu, đợi ta một chút.
Lâm Phong lấy ra một cái Âm Dương Ma Trận đặt cách cửa hang vài dặm, cẩn thận không bao giờ là thừa cả, hắn đứng đợi bên ngoài cửa hang được một lúc thì nhìn thấy lão đầu từ trong hang bay ra.
- Bên trong không có người.
- Thơm.
Đi qua một khúc của hang động, phía trước xuất hiện một không gian khá lớn, vừa nhìn liền biết nơi này có người đang cư trú.
- Tiểu tử thúi, bên kia có U Linh Ma Thảo.
- Ở đâu?
Lâm Phong đi tới mở mấy cái hộp được đặt trên bàn, bên trong có mấy chục gốc linh dược, huyền cấp và địa cấp đều có đủ, trong đó có mấy gốc U Linh Ma Thảo, số còn lại đều liên quan đến giải dược của Hắc Phong Tán Linh.
- Nơi này chắc là chỗ ở của Ma Giáo nhưng ta có cảm giác không ổn.
- Chuyện gì không ổn?
- Lão không cảm thấy lần này lấy được quá dễ dàng sao?
Ở hiền sẽ gặp lành nhưng Lâm Phong hiểu rõ, nhân phẩm của hắn còn chưa tốt đến mức độ này.
Lão đầu nghe Lâm Phong nói cũng rơi vào trầm ngâm, gần đây nhân phẩm của tên tiểu tử đúng là không được tốt.
Đúng lúc này, từ bên ngoài hang động truyền đến linh lực dao động, Lâm Phong vội chạy ra ngoài kiểm tra.
- Không lẽ đám Ma Giáo kia đã trở lại?
- Có người phá trận.
Lão đầu vừa dứt lời liền có tiếng hét từ bên ngoài truyền vào.
- Người ở bên trong nghe đây, tất cả đã bị Âm Dương Thánh Cung bao vây, mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
- Còn tưởng là đám Ma Giáo kia trở lại, làm lão tử hết hồn.
Lâm Phong vừa thở phào thì lão đầu lên giọng nhắc nhở.
- Nếu tiểu tử ngươi từ nơi này đi ra, trên người còn mang theo mấy chục gốc giải dược của Hắc Phong Tán Linh, sau đó nói bản thân không phải dư nghiệt Ma Giáo, ngươi nghĩ mấy tên ngoài kia có tin không?
- Đậu xanh.
Lâm Phong vội chạy trở vào hang động, hắn tranh thủ thu hết số linh dược còn lại rồi kích hoạt ma trận rời đi.
Lâm Phong vừa rời đi thì đám người ở bên ngoài liền xông vào, chỉ nhìn thấy một cái hang động trống không.
Cách đó không xa, Lâm Phong nhìn U Linh Ma Thảo trong tay, vẻ mặt hiện rõ đắc ý, chỉ là vài gốc linh dược sao có thể làm khó được hắn.
- Không biết bây giờ trở về có kịp thời gian hay không?
- Vội cái gì, kịch hay còn chưa tàn, tiểu tử ngươi không muốn xem tiếp sao?
- Còn có kịch để xem?
Lâm Phong vừa dứt lời lại nghe thấy thanh âm quen thuộc từ phía hang động truyền đến.
- Người bên trong hang động nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, mau bỏ vũ khí đầu hàng.
Bên ngoài hang động, gần trăm tên hắc y nhân đã phong tỏa cửa hang, ánh mắt đắc ý nhìn đệ tử ÂM Dương Thánh Cung từ bên trong hang động bước ra.
- Đúng là sắp có kịch hay để xem.
Lúc Lâm Phong chạy tới thì nhìn thấy hai bên đang ở thế giằng co, kiểu gì cũng sẽ có một trận chiến sắp sảy ra, đến lúc đó hắn có thể làm ngư ông đắt lợi.
Đệ tử Thánh Cung lấy ra pháo hiệu bắn lên trời, trong vòng nửa giờ sẽ có người đến tiếp viện.
- Các huynh đệ, tiêu diệt Ma Giáo, thay trời hành đạo, xông lên…
- Giết…
- Đánh đê, đánh chết ta chôn.
Lâm Phong ở một bên cổ vũ, theo hắn quan sát thì bên Thánh Cung đang thất thế về cả số lượng và chất lượng nhưng cả hai bên đều không có vương giả tham chiến, đây là nguyên nhân mà Lâm Phong vẫn còn ở lại.
Một khi cấm trận được kích hoạt, tu vi dưới vương giả đều bị áp chế về tứ cấp đỉnh phong, mà đánh nhau cùng cấp thì Lâm Phong chưa ngán ai bao giờ.
Nửa giờ trôi qua, trận chiến vẫn diễn ra kịch liệt, đệ tử Thánh Cung dần bị ép vào sát hang động, nếu không thể phá vây sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.
- Các huynh đệ không được bỏ cuộc, người của chúng ta sắp đến rồi.
- Ngu ngốc, chỉ có các ngươi là có viện binh sao?
Tên hắc y nhân vừa dứt lời thì phía sau truyền đến tiếng thét hùng hồn.
- Các huynh đệ Thánh Cung, ta đến tiếp viện đây.
Lâm Phong vừa phóng vào vòng chiến liền kích hoạt trận pháp, tay cầm huyết đao xông về phía hắc y nhân.
- Không biết sống chết, giết hắn.
Một đám hắc y nhân xông tới chặn đường Lâm Phong, giải quyết một tên tứ cấp tu sĩ chỉ cần một kiếm là đủ.
- Leng keng leng keng leng keng…
Âm thanh từ hoàng kim tiểu chung treo trên cán đao phát ra khiến đám hắc y nhân đang xông về phía Lâm Phong chao đảo.
- Ăn một đao của lão tử.
Ánh đao lóe lên, vài tên hắc y nhân bị chém bay về phía sau, mấy tên nhanh chân né kịp liền giữ khoảng cách với Lâm Phong.
Bọn chúng phát hiện trên cán đao của đối phương có treo một cái kim chung, thanh âm phát ra làm cho bọn chúng không thể tập trung chiến đấu.
- Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bản giáo.
- Nếu ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ sẵn lòng trả lời.
Tên hắc y nhân đang chờ đối phương xưng tên chợt thấy một đám lửa bay tới, hắn vừa né qua một bên thì ăn liền hai đao của Lâm Phong.
- Tên đáng chết, giết hắn.
- Ỷ đông hiếp yếu sao, xem chiêu.
Lâm Phong lấy ra mấy viên bạo đan ném về phía đối thủ.
- ẦM… ẦM… ẦM…
- Cái quái gì vậy?
- Cẩn thận, là pháp binh.
Uy lực của huyền cấp bạo đan chẳng khác gì tu sĩ tứ cấp tự bạo, vài tên dùng binh khí ngăn cản đều bị nổ bay, không chết cũng trọng thương.
- Tên khốn này ở đâu chui ra vậy?
Tên thủ lĩnh Ma Giáo cảm giác linh lực bên trong cơ thể không ngừng suy yếu, đối phương lại có vũ khí sát thương diện rộng, nếu còn tiếp tục chiến đấu chưa chắc đã giành được chiến thắng.
Một tên thuộc hạ đứng bên cạnh nhìn Lâm Phong điên cuồng chém giết, nhịn không được hỏi.
- Đại nhân, phải làm sao đây?
Tên hắc y nhân nhìn về phía Lâm Phong, khi thấy đối phương lấy ra thêm mấy viên bạo đan, vẻ mặt biến sắc.
- Người của Thánh Cung sắp đến, nơi này không thể ở lâu, rút.
- Tuân lệnh.
Hắc y nhân lần lượt rút đi, đệ tử Âm Dương Thánh Cung cũng không truy đuổi, với thực lực chênh lệch của hai bên dù có đuổi theo cũng không làm được gì đối phương.
Lâm Phong nhìn đối thủ bỏ chạy thì quay qua than phiền với lão đầu.
- Lão đầu, ta cảm giác tốc độ của bạo đan quá chậm, ném mỏi tay mà chẳng trúng tên nào.
- Là do kỹ thuật ném của tiểu tử ngươi quá tệ.
Lâm Phong nhìn viên bạo đan trong tay, thầm nghĩ khi trở về phải nhờ băng nữ khắc thêm một cái pháp văn gia tốc, ít nhất phải tăng tốc độ lên vài lần.
- Vị đạo hữu này, không biết xưng hô thế nào?
- Nếu ngươi…
Lâm Phong theo bản năng trả lời nhưng khi nhìn thấy đối phương là người của Thánh Cung, ký hiệu trên y phục là của ngoại môn chấp sự liền thay đổi thái độ.
- Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, đạo hữu không cần để tâm.
- Đạo hữu đúng là bậc quân tử, xin đạo hữu để lại danh tính, sau này Thánh Cung sẽ báo đáp.
- Được rồi.
Lâm Phong lấy ra ngọc bài của Cửu Huyền Thánh Cung để đối phương nhìn qua.
- Cáo từ.
- Tri ân bất cầu báo, thật không ngờ trên đời còn có quân tử như vậy.
Lão chấp sự nhìn Lâm Phong rời đi, sau đó quay lại nhìn đám đệ tử Âm Dương Thánh Cung.
- Các ngươi phải nhìn theo hắn mà học hỏi, biết không?
- Tuân lệnh.
Cách đó không xa, Lâm Phong đang kiểm kê số tài sản vừa tịch thu của đám Ma Giáo, tổng cộng có gần chục túi trữ vật, tính sơ qua cũng được mười mấy vạn trung phẩm linh thạch.
- Còn tốt là lão tử nhanh chân nếu không lại phải chia phần cho đám người kia.
- Tiểu tử ngươi làm như vậy hình như không hợp với đạo nghĩa.
- Không hợp chỗ nào?
- Người có mặt tất nhiên phải có phần.
- Bây giờ chỉ có mình ta...
Lâm Phong chợt có cảm giác không ổn, giọng nói này hình như không phải của lão đầu, hắn nhìn xung quanh thì phát hiện một lão nhân không biết đứng bên cạnh từ lúc nào, ánh mắt của lão đang nhìn chiến lợi phẩm trong tay hắn.
Lâm Phong lập tức lùi lại, sau đó thu hết túi trữ vật vào người.
- Tiểu bối có chuyện quan trọng cần giải quyết, xin cáo từ.
- Đợi đã.
Bạch y lão đầu thoáng cái đã xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, một tay đặt lên vai hắn.
- Tiểu tử ngươi cũng khá lắm, đã lấy được linh dược chưa?
- Linh dược gì?
Lâm Phong dùng Thiên Lý Tùy Hành tránh đi, kết quả vẫn không thoát khỏi bàn tay của lão đầu.
- Tiểu tử ngươi không cần sợ, lão phu không phải người của Ma Giáo.
- Không biết tiền bối là thần thánh phương nào?
- Lão phu họ Lãnh, vì tiểu tử ngươi mà hai nha đầu nhà ta cứ tìm lão phu lải nhải, phiền chết đi được.
- Tiểu bối Lâm Phong, tham kiến tiền bối.
Hai nha đầu lão nói chắc chắn là tiểu sư tỷ và băng nữ, ngoài hai người này ra thì ai có thể mời được đại nhân vật như thế này đến đây.
Bạch y lão đầu nhìn bộ dáng cung kính của Lâm Phong, vẻ mặt thoáng hiện chút hài lòng.
- Tiểu tử ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu.
- Tiền bối yên tâm, tiểu bối đã tìm được U Linh Ma Thảo.
- Vậy thì tốt.
Có linh dược trong tay, khi trở về cũng dễ ăn nói với nha đầu Linh Mộng, tuy bạch y lão đầu muốn giúp Lâm Phong nhưng cũng không muốn đắt tội với Thánh Nữ.
Nhờ có sự trợ giúp của bạch y lão đầu, chưa tới một tháng Lâm Phong đã về đến Cửu Huyền Thánh Cung.
- Bây giờ nên tới Lãnh gia giao linh dược hay trở về Đan Cung đây?
Lâm Phong suy nghĩ một lúc quyết định trở về Đan Cung, trước tiên tìm tiểu sư tỷ hỏi thăm tình hình, sau đó sẽ bàn giao linh dược.
Lâm Phong vừa bước đến đại môn Đan Cung thì một cái bóng màu trắng lướt qua dọa hắn hết hồn, đến khi nhận ra đối phương, vẻ mặt liền thay đổi.
- Hàn Băng sư tỷ, tu vi của tỷ hồi phục rồi sao?
Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu, gương mặt xinh đẹp có thêm vài phần dịu dàng hiếm thấy.
- Ngươi có sao không?
- Chỉ là một cái sơn mạch u ám cùng với vài tên Ma Giáo thì có thể làm gì được đệ.
Lâm Phong vừa nói vừa lấy ra túi trữ vật đưa cho Hàn Băng.
- U Linh Ma Thảo ở bên trong…
Lời còn chưa dứt, Lâm Phong chợt phát hiện có gì đó không đúng, theo lời của lão đầu, sau khi băng nữ dùng giải dược thì phải mất vài tháng mới có thể khôi phục, từ lúc hắn rời đi cho đến bây giờ chỉ gần 3 tháng, sao nàng lại hồi phục được.
Ánh mắt Lâm Phong liên tục dò xét làm cho Lãnh Hàn Băng có chút không tự nhiên.
- Ngươi nhìn gì vậy?
- Ngươi không phải Hàn Băng sư tỷ? Có phải ngươi muốn giả dạng sư tỷ đến lừa linh dược của ta đúng không?
Hàn Băng nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Phong, hàn khí trên người có dấu hiệu muốn bạo phát nhưng nghĩ tới lưu manh vì nàng mà không ngại nguy hiểm, một mình tiến vào sơn mạch tìm linh dược nên tạm thời cho qua.
- Ta chính là Lãnh Hàn Băng.
- Ta không tin, ngươi nói ngươi là Hàn Băng sư tỷ vậy thì ngươi chứng minh đi.
- Chứng minh thế nào?
Lâm Phong nhìn nữ tử đối diện, hắn cũng không biết phải làm sao để chứng minh.
Đúng lúc này, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử thúi, lão phu có cách nè, muốn thử không?
- Tiền bối có cao kiến gì sao?
- Lão phu nói gì thì tiểu tử ngươi nói theo là được.
- Tốt.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh đứng im một lúc vẫn không có phản ứng, nàng muốn lại gần quan sát thì bị hắn ngăn lại.
Lâm Phong dùng ánh mắt cảnh giác nhìn băng nữ.
- Trên người của Hàn Băng sư tỷ có một cái chấm đỏ, ầm…
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì cảm giác một đạo linh lực hùng mạnh ập đến, cả người bay thẳng vào vách tường gần đó.
- Khục khục…
Lâm Phong từ trong đống lộn xộn bò ra, bộ dáng thảm hại, trước ngực truyền đến cảm giác khó thở, một đòn vừa rồi của Hàn Băng quá nhanh, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.
- Lão đầu, có phải lão chơi ta không?
- Nói nhảm.
- Chấm đỏ đó không phải nằm ở lòng bàn chân đúng không?
Lão đầu im lặng một lúc lại lên tiếng.
- Hình như lão phu nhớ nhầm, chấm đỏ đó chắc là nằm ở phía trên ngực một chút, già rồi nên hồ đồ, hài…
- Ta hận.
Lúc Lâm Phong bò dậy đã không thấy băng nữ ở đâu, lần này thì hay rồi, có nhảy xuống hoàng hà cũng không rửa sạch vết dơ ngày hôm nay.
Chuyện rửa nhục tạm thời để qua một bên, trước tiên phải đi tìm tiểu sư tỷ hỏi thăm tin tức, để xem trong thời gian hắn không có mặt ở Thánh Cung rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Phong sắp đi đến chỗ của tiểu sư tỷ thì nhìn thấy người quen, hắn lập tức bước tới chào hỏi.
- Tuệ Vân sư tỷ.
- Lâm sư đệ muốn đến chỗ của Phi Dao sư muội sao?
- Đúng vậy.
Tuệ Vân nhìn đối phương gật đầu, khẽ nở nụ cười.
- Đúng lúc ta cũng đi đến chỗ của sư muội, chúng ta cùng đi được không?
- Tốt.
Trên đường đi, Lâm Phong thuận miệng hỏi thăm mấy chuyện đã xảy ra bên trong Thánh Cung thời gian gần đây, thì ra lúc hắn vừa rời đi thì yêu nữ đã luyện chế thành công giải dược, rõ ràng là nữ nhân này muốn tìm cớ chơi hắn.
- Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, yêu nữ hãy đợi đấy.
Chuyện tiếp theo có liên quan đến Lãnh Phi Dao, từ khi trở về Thánh Cung, tiểu sư tỷ liên tục bế quan, ngày đêm tu luyện, có lẽ nàng vẫn còn tự trách bản thân đã liên lụy đến tỷ tỷ.
Hai người đi đến trước phòng của Phi Dao thì dừng lại, Tuệ Vân gõ cửa vài lần vẫn không thấy phản hồi, nàng đành phải tự đẩy cửa bước vào.
Bên trong căn phòng vẫn còn hơi ấm của hỏa khí, có thể là vừa luyện đan xong, Lâm Phong đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện chủ nhân căn phòng đang nằm thẳng cẳng trên giường, ngoài ra còn có một đống lớn nữ y và nữ trang.
Tuệ Vân nhìn thấy cảnh này cũng phải biến sắc, đôi gò má ửng đỏ, cách đó không lâu nàng vẫn còn khen tiểu sư muội, vậy mà bây giờ…
- Phi Dao.
Lãnh Phi Dao nhíu mày, giọng nói bất mãn.
- Đừng làm phiền ta ngủ.
- Muội còn không tỉnh thì tỷ sẽ trở về.
- Không tiễn.
- Muội...
Tuệ Vân khẽ cắn môi, nha đầu này một khi đã ngủ thì sẽ không xem ai ra gì.
- Sư tỷ, để đệ thử xem.
Lâm Phong đi đến bên cạnh giường, hắn lấy ra một khối băng thạch, sau đó vận linh lực thổi hàn khí vào người Phi Dao.
Lãnh Phi Dao đang say giấc đột nhiên mở to mắt, nàng lập tức ngồi dậy.
- Muội chỉ nằm nghỉ một chút, tỷ tỷ đừng giận a.
Đôi mắt to tròn của Phi Dao nhìn khắp căn phòng vẫn không thấy hình bóng của tỷ tỷ ở đâu.
- Kỳ lạ, chẳng lẽ ta gặp ác mộng sao?
Lâm Phong vội thu lại băng thạch, vẻ mặt tươi cười nhìn tiểu sư tỷ.
- Phi Dao sư tỷ, lâu rồi không gặp.
- Tiểu Phong tử, đệ trở về khi nào vậy?
- Đệ…
- Bỏ đi, giới chỉ của ta đâu?
Lãnh Phi Dao phóng tới bên cạnh Lâm Phong, trên tay hắn có hai cái giới chỉ, nàng vừa nhìn liền nhận ra thứ cần tìm.
Sau khi kiểm tra một lúc, Phi Dao phát hiện những thứ bên trong vẫn còn nguyên, lúc này mới yên tâm thu lại.
- Tiểu Phong tử, lần này đệ ra ngoài lâu như vậy có thu hoạch được gì không?
- Chỉ là vài thứ lung tung, sư tỷ không cần phải để ý.
- Không nói thì thôi, ủa Tuệ Vân sư tỷ đến khi nào vậy?
Lý Tuệ Vân nhìn bộ mặt kinh ngạc của sư muội, từ lúc vào phòng đến giờ nha đầu này hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của nàng.
- Hôm qua muội nói có vài vấn đề không hiểu, ta đến để giúp muội giải quyết.
- Đúng rồi, chút nữa thì muội quên mất.
Lãnh Phi Dao vừa dứt lời liền kéo Tuệ Vân ngồi xuống, nàng lấy ra một quyển thư tịch đưa cho sư tỷ xem.
- Bên trong có vài chỗ muội xem không hiểu…