Thiên La

Chương 97 CHÂN TƯỚNG Mới

Đột nhiên Lâm Phong từ trên giường bật dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chút nữa thì quên mất đại sự.

- Lão đầu, chuyện của Thất Sắc Băng Liên là sao?

- Tiểu tử ngươi muốn hỏi chuyện gì?

- Lão đừng có mà giả ngơ, tại sao Thất Sắc Liên Hoa đột nhiên biến thành Cửu Sắc Liên Hoa, lão có biết thứ đó đáng giá bao nhiêu không?

Tuy đóa Cửu Sắc Liên Hoa của Lâm Phong tặng cho Hàn Băng chỉ là địa cấp, nhưng là loại kỳ dược hiếm có khó tìm, giá trị tuyệt đối không dưới trăm vạn trung phẩm linh thạch.

- Có phải tiểu tử ngươi hối hận rồi không? Vậy thì tới chỗ nha đầu kia xin lại là được, với quan hệ mờ ám của các người nhất định sẽ thành công.

- Ta đẹp chứ đâu có ngu.

Bây giờ mà Lâm Phong đi đòi quà không chỉ làm cho Hàn Băng thất vọng mà Lãnh gia cũng sẽ xem thường hắn.

- Lão đầu, có phải là do Thông Thiên Giới Chỉ không?

- Nếu lão phu nói trong số đám băng liên tiểu tử người hái được có một đóa Cửu Sắc Liên Hoa thì ngươi có tin không?

- Lão đi mà lừa hài tử.

Lần trước Lâm Phong lấy được tổng cộng 12 gốc băng liên, 5 đóa liên hoa, 45 hạt liên tử, 69 chiếc liên diệp, làm gì có Cửu Sắc Liên Hoa ở đây.

Lão đầu không ngờ tên này lại tính toán chi li như vậy, lão biết không thể tiếp tục che giấu Lâm Phong, chỉ có thể nói ra sự thật.

- Chuyện này không thể trách lão phu, chẳng phải thời gian này vận khí của tiểu tử ngươi khá tốt sao?

- Chuyện này thì liên quan gì đến vận khí của ta?

- Sao lại không có…

Chuyện là lão đầu nhìn thấy nhân phẩm của Lâm Phong thời gian gần đây khá thịnh nên muốn mượn dùng một chút, lão lấy hết số liên tử đã thành thục mang đi gieo trồng, không ngờ lại xuất hiện một đóa Cửu Sắc Băng Liên.

Lâm Phong nghe lão đầu nói, vẻ mặt hắn lập tức trở nên hưng phấn.

- Thất Sắc Băng Liên có thể gieo ra Cửu Sắc Băng Liên sao?

- Tất nhiên là có thể.

- Muh ha ha ha… lão tử sắp phát tài rồi.

Băng liên có bốn loại bao gồm tam sắc, ngũ sắc, thất sắc và cửu sắc tương ứng với các cấp độ hoàng dược, huyền dược, địa dược và thiên dược.

Thất Sắc Băng Liên chỉ có thể trưởng thành đến địa cấp linh dược, giá trị cao nhất cũng chỉ khoảng vài chục vạn trung phẩm linh thạch mỗi gốc.

Nhưng Cửu Sắc Băng Liên thì khác, sau khi trưởng thành sẽ đạt đến thiên cấp linh dược, đây chính là kỳ dược hiếm có, giá trị mỗi gốc có thể lên đến ngàn vạn khối trung phẩm linh thạch.

Lâm Phong chỉ cần gieo khoảng chục gốc Cửu Sắc Băng Liên thì giấc mộng mua nhà ở Cửu Huyền Thành của hắn có thể sẽ trở thành sự thật.

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Phong chợt có xúc động muốn chui vào bên trong Thông Thiên Giới Chỉ nhìn thử.

- Lão gieo được mấy gốc Cửu Sắc Băng Liên rồi? Cho ta xem với.

- E hèm… tạm thời chỉ được có một gốc.

- Lão dùng hết liên tử mà chỉ ra được có một gốc thôi sao? Nhân phẩm của lão hình như không được tốt, có phải lão đã làm chuyện gì đó mờ ám đúng không?

- Tiểu tử thúi ngươi thì biết cái gì, ngươi tưởng Cửu Sắc Băng Liên dễ ra như vậy sao?

Nếu Cửu Sắc Băng Liên dễ gieo như vậy thì sao có thể gọi là thiên địa kỳ dược, ngay cả một gốc thiên cấp linh dược bình thường thì xác xuất thành công cũng đã là một phần trăm rồi.

Lâm Phong nghe lão đầu nói, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không ổn, giọng nói ẩn chứa vài phần bất an.

- Vậy lão gieo bao nhiêu lần?

- Nhân phẩm của tiểu tử ngươi khá tốt, lão phu gieo hơn 300 lần là ra.

- Cái gì?

Lão đầu vừa dứt lời, Lâm Phong liền bật dậy, thần thức của hắn lập tức tràn vào bên trong giới chỉ, mấy gốc Thất Sắc Băng Liên lúc đầu bây giờ đã biến thành một dược viên sặc sỡ, nhìn sơ qua đúng là có đến mấy trăm gốc băng liên lớn nhỏ, trong đó có 45 gốc đã thành thục nhưng toàn bộ liên tử đều đã biến mất.

Lâm Phong đứng hình mất một lúc, ánh mắt thất thần nhìn về phía lão đầu, vẻ mặt tái nhợt, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thốt ra được một câu.

- Linh thạch của ta còn bao nhiêu?

- Lão phu dùng khoảng 500 vạn trung phẩm linh thạch, còn lại khoảng 100 vạn.

- Ta có hỏi lão dùng bao nhiêu đâu, hu hu… linh thạch của ta.

Lâm Phong ngã gục trên giường, bộ dáng vô lực, hoàn toàn đánh mất niềm tin vào tương lai, số linh thạch hắn vất vả lắm mới tích lũy được cứ như vậy mà ra đi, ngay cả cơ hội nhìn mặt lần cuối cũng không có.

- Linh thạch của ta… các ngươi ra đi thật oan uổng… trả linh thạch lại cho ta… hu hu hu…

- Tiểu tử ngươi khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì, mặt mũi của lão phu sớm muộn cũng bị tiểu tử ngươi làm mất sạch.

- Ta không quan tâm, linh thạch của ta… các ngươi ra đi thật oan uổng aaa...

- Được rồi, nín đi, đừng khóc nữa, hài…

Lão đầu thở dài, đúng là tạo nghiệt mà, thời gian Lâm Phong bị phạt diện bích, lão cũng không thể ra ngoài, trong lúc nhàm chán thì lão phát hiện mấy gốc Thất Sắc Băng Liên lại sắp thành thục.

Sau khi ném vào một ít linh thạch để giúp băng liên thành thục, lão đầu mang toàn bộ 45 hạt liên tử tiếp tục gieo trồng, không ngờ nhân phẩm của lão cực tốt, đến hạt thứ 40 thì gieo ra Cửu Sắc Băng Liên, thông thường tỷ lệ gieo ra thiên địa kỳ dược chỉ vào khoảng một phần ngàn mà thôi.

Nhân phẩm tốt như vậy sao có thể bỏ qua, vậy là lão đầu tiếp tục dùng linh thạch của Lâm Phong để rút ngắn thời gian thành thục của 44 gốc Thất Sắc Băng Liên, mỗi gốc thu được 9 hạt liên tử, vị chi là 396 hạt.

Vì để tránh nhàm chán, mỗi ngày lão đầu chỉ gieo 9 hạt liên tử, sau đó dùng linh thạch giúp bọn chúng phát triển, phải thừa nhận cảm giác đốt linh thạch đúng là không tệ.

Đến khi Lâm Phong xuất quan thì lão đầu đã gieo được 270 gốc băng liên, trong đó có 168 gốc thất sắc, 82 gốc ngũ sắc, 20 gốc tam sắc, hoàn toàn không có cửu sắc.

Trước đó lão đầu đã dùng 450 vạn trung phẩm linh thạch của Lâm Phong để giúp 45 gốc băng liên phát triển đến địa cấp, số linh thạch còn lại không được bao nhiêu, cho nên mấy trăm gốc linh dược vừa gieo chỉ có thể sinh trưởng đến hoàng cấp.

Dù không gieo được thêm một gốc Cửu Sắc Băng Liên nào nhưng chỉ cần một gốc thì cũng thu được lợi nhuận gấp mấy lần số vốn đã bỏ ra.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Linh Mộng thì lão đầu lại không nhịn được, danh dự của Thông Thiên Các sao có thể bị một nha đầu chà đạp, cho nên lão quyết định dùng Cửu Sắc Liên Hoa thay thế Thất Sắc Liên Hoa làm quà tặng cho Hàn Băng.

Bây giờ lão đầu lại có cảm giác bản thân vừa làm một chuyện thừa thãi, danh dự của Thông Thiên Các chỉ sợ còn chưa kịp bị người khác chà đạp thì đã bị tên tiểu tử này dẫm nát rồi.

Lão đầu lấy ra một cái hộp ngọc ném cho Lâm Phong.

- Linh thạch thì lão phu không có, chỉ có thứ này thôi.

- Lão đừng tưởng ném ra mấy món bảo vật thì có thể xong chuyện, ta sẽ không để dụ này chìm đâu.

Lâm Phong cầm lấy hộp ngọc, dù sau linh thạch cũng mất rồi, có nói gì cũng vô dụng, để xem có lấy lại được thứ gì không.

- Đây không phải là liên tử sao?

- Mở to mắt nhìn cho rõ vào.

- Đây là…

Bên trong hộp ngọc có 9 hạt liên tử, lúc đầu Lâm Phong cứ tưởng là của Thất Sắc Băng Liên nhưng khi nhìn lại thì có chút không giống, hình như màu sắc nhiều hơn một chút.

- Một, hai, ba, tám, chín… là Cửu Sắc Liên Tử, lão lấy thứ này ở đâu ra vậy?

- Tiểu tử ngươi không biết động não sao?

- Đúng rồi, chút nữa thì ta quên mất.

Bây giờ Lâm Phong mới nhớ ra đóa Cửu Sắc Liên Hoa mà hắn tặng cho Hàn Băng không có liên tử, toàn bộ liên tử đã được thay thế bằng Băng Linh Đan.

Chỉ cần hắn nuôi dưỡng thành công 9 hạt Cửu Sắc Liên Tử, đừng nói là 500 vạn trung phẩm linh thạch, dù có đốt 5000 vạn trung phẩm linh thạch cũng đáng giá.

Lâm Phong cẩn thận quan sát đám liên tử, càng nhìn càng thấy thích, vẻ mặt rạng rỡ như phụ thân lần đầu nhìn thấy nhi tử.

Trong lúc Lâm Phong đang tận hưởng cảm giác hạnh phúc tràn đầy thì giọng nói của lão đầu truyền đến.

- Tiểu tử ngươi đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về, Cửu Sắc Băng Liên không phải muốn gieo là được.

- Lão đừng có dọa ta, không phải mấy gốc băng liên lão gieo đều sống tốt sao?

- Lão phu không nói số lượng mà là chất lượng.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão đầu, không giống như đang lừa người, thần thức của hắn lần nữa tràn vào bên trong giới chỉ, bây giờ hắn mới phát hiện, trong số mấy trăm gốc băng liên không chỉ có thất sắc mà còn có cả ngũ sắc và tam sắc.

Xem ra lão đầu không lừa hắn, tỷ lệ gieo ra linh dược cấp thấp vẫn có nhưng không cao, nghĩ đến đây, vẻ mặt lo lắng của Lâm Phong giảm đi vài phần.

- Không sao, ta cũng không phải là loại người tham lam, chỉ cần gieo ra bốn, năm gốc Cửu Sắc Băng Liên là đủ rồi.

- Với khả năng của tiểu tử ngươi thì một gốc cũng không được.

Muốn trồng linh dược không phải chỉ gieo xuống là được mà cần phải có kỹ thuật, nếu là bình thường thì lão đầu có lòng tin gieo ra ít nhất 5 gốc Cửu Sắc Băng Liên nhưng đám liên tử trong tay Lâm Phong đâu phải loại bình thường.

Cửu Sắc Băng Liên muốn thành thục phải đạt đến thiên cấp, số liên tử trong tay Lâm Phong chỉ là địa cấp, đối với loại liên tử chưa thành thục này thì tỷ lệ gieo trồng thành công sẽ thấp hơn rất nhiều.

Lâm Phong nghe lão đầu nói, vẻ mặt bắt đầu hoảng.

- Vậy sao lão không đợi băng liên thành thục rồi hả hái?

- Bởi vì lão phu sợ mạng của tiểu tử ngươi không đủ cứng.

Thiên cấp liên hoa và địa cấp liên hoa chỉ hơn kém nhau một cấp độ, nhưng giá trị của bọn chúng chênh lệch như trời với đất, nếu Lâm Phong lấy ra một đóa thiên cấp Cửu Sắc Liên Hoa làm lễ vật, một khi tin tức này truyền đi có thể làm cho cả Nam Hoang chấn động, lúc đó hắn cũng đừng mong sống yên ổn.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này tất nhiên Lâm Phong hiểu được, một tên có thể lấy ra thiên cấp kỳ dược như Cửu Sắc Liên Hoa làm lễ vật thì gia tài của hắn phải khủng bố đến mức nào, không thịt thì quá có lỗi với bản thân.

Lúc này Lâm Phong không có thời gian quan tâm đến đám người ngoài kia nghĩ gì, vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao để gieo ra Cửu Sắc Băng Liên.

Lâm Phong chỉ biết luyện đan, về gieo trồng linh dược thì hoàn toàn mù tịt, ánh mắt hắn chợt nhìn về phía lão đầu, nói về kiến thức thì cái đại lục này làm gì có ai hơn được lão.

- Ta không quan tâm, dù sao băng liên là do lão hái, lão phải chịu trách nhiệm.

- Băng liên đúng là do lão phu hái nhưng ý tưởng là của tiểu tử ngươi, tính ra thì ngươi chính là chủ mưu.

- Lão…

Dùng liên hoa tặng đan dược đúng là diệu kế Lâm Phong đã nghĩ ra, lúc đó bên trong giới chỉ có 5 đóa Thất Sắc Liên Hoa, hắn nhờ lão đầu hái một đóa liên hoa tặng Hàn Băng, ai mà biết được lại xuất hiện một đóa cửu sắc.

Đúng là bút sa thì gà chết, chỉ thiếu có hai chữ thôi vậy mà đã đẩy Lâm Phong vào tình thế phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không chỉ mất một đống linh thạch mà còn phải hạ mình nhận lỗi với thủ phạm.

Lâm Phong do dự một lúc rồi đứng dậy hành lễ với lão đầu, giọng nói cung kính.

- Vừa rồi là tiểu bối lỡ lời, tiền bối đại nhân đại lượng, xin bỏ qua cho tiểu bối lần này.

- Hừ, không phải tiểu tử ngươi muốn đòi lại công bằng cho đám linh thạch kia sao?

- Nếu bọn chúng biết được tiền bối có thể gieo ra Cửu Sắc Băng Liên nhất định sẽ yên lòng ra đi, không lời oán trách.

- Vậy nếu lão phu gieo không ra thì sao?

- Vậy thì nhất định là do tiểu bối nhân phẩm không tốt, đã mạo phạm tiền bối nên bị đáng bị trừng phạt.

Lão đầu nhìn bộ dáng thành tâm của Lâm Phong, ánh mắt thoáng qua chút tán thưởng, lão sống qua mấy chục vạn năm, đã sớm nhìn thấu trần thế, loại người sống dai nhất không phải là thiên tài mà chính là loại hàng biết co được duỗi được như tên tiểu tử này.

Có lão đứng bên cạnh hỗ trợ, chỉ cần Lâm Phong không chết yểu thì sớm muộn gì cũng trở thành cường giả, muốn khôi phục lại Thông Thiên Các chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Lão phu cũng không phải thánh nhân, chuyện gì cũng có thể giải quyết, nhiều nhất chỉ gieo được 3 gốc Cửu Sắc Băng Liên.

- Tiền bối thần thông quảng đại, khoáng cổ tuyệt kim, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, có thể gặp được tiền bối chính là cơ duyên lớn nhất của tiểu bối.

- Không tệ.

Thời gian tiếp theo, thiên tài của Thánh Cung lần lượt trở về, những tên đang bế quan cũng bị gọi ra để chuẩn bị cho sự kiện lớn nhất Nam Hoang, ngũ cung đại hội.

Bên trong Vạn Bảo Các, Lâm Phong vừa đi vừa quan sát mấy gốc linh dược, tâm tình của hắn mấy hôm nay rất tốt, nhờ có lão đầu giúp đỡ mà hắn thành công gieo được hai gốc Cửu Sắc Băng Liên, bây giờ chỉ cần ngồi chờ bọn chúng thành thục là có thể chốt lời.

Trong thời gian này, Lâm Phong tranh thủ học hỏi lão đầu kinh nghiệm gieo trồng linh dược, lỡ như sau này có chọc giận lão thì hắn không cần phải hạ mình cầu xin, dù sao một chiêu cũng không thể dùng nhiều lần.

Khi nhìn thấy lão đầu dùng linh thạch để giúp băng liên sinh trưởng, Lâm Phong chợt nhớ ra một chuyện.

- Lão đầu, không phải lão nói thời của lão không có linh thạch sao? Lúc đó lấy thứ gì để giúp linh dược thành thục?

- Linh tuyền.

Mấy chục vạn năm trước không có linh thạch nhưng linh khí nồng đậm hơn bây giờ rất nhiều, linh tuyền cũng không ít, nếu không có linh tuyền thì chỉ cần bố trí một cái Tụ Linh Đại Trận phía trên linh mạch là có thể tụ linh khí thành linh tuyền.

Sau khi gieo trồng thành công Cửu Sắc Băng Liên, vấn đề tiếp theo là giúp linh dược sinh trưởng, theo lão đầu tính toán, muốn rút ngắn thời gian thành thục của một gốc thiên dược bình thường thì cần khoảng 100 đến 200 vạn trung phẩm linh thạch.

Đối với nguyên dược như Cửu Sắc Băng Liên thì số linh thạch có thể nhiều hơn một chút, nhưng tuyệt đối không vượt quá 500 vạn trung phẩm linh thạch.

Còn đối với một đan sư như Lâm Phong thì cách kiếm linh thạch nhanh nhất tất nhiên là luyện đan, hắn vừa luyện xong vài lô địa cấp đan dược, số linh dược dự trữ không còn nhiều nên phải đến Vạn Bảo Các nhập hàng, tiện thể giao dịch đan dược.

Sau khi thanh toán xong mười mấy gốc địa cấp linh dược, Lâm Phong không rời đi mà đổi hướng đến khu vực giao dịch nữ y, hắn chỉ đứng bên ngoài nhìn vào chứ không có ý định bước vào bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận