Thiên La
Chương 59 GIAO DỊCH Mới
Ngạo Minh lần nữa bước lên chiến đài số 1, hắn thử liếc nhìn đám đệ tử bên dưới, tên nào cũng ngoan hiền lễ phép, im lặng ngồi xem, chẳng lẽ hắn thật sự không có một fan nào sao.
Không chỉ Ngạo Minh mà ngay cả Bạch Tinh cũng đồng cảnh ngộ, chỉ có chiến đài số 5 và số 9 là được cổ vũ nhiệt tình, vì 2 trong số 5 nữ tử còn lại đang ở đó.
Đám nữ tử nhìn đám nam tử nhiệt tình cổ vũ cũng muốn góp vui nhưng bọn họ phải giữ hình tượng thục nữ, kết quả là chỉ có đám sắc lang điên cuồng hò hét.
Lần này đối thủ của Ngạo Minh là Triệu Hoành, cả hai đều là chân truyền đệ tử Chiến Cung, tất nhiên sẽ không có chuyện không đánh mà lui.
- Ngạo sư huynh, xin chỉ giáo.
- Mời.
Lão chấp sự nhìn hai tên đệ tử đã chuẩn bị sẵn sàng liền gõ chuông.
- Bắt đầu, keng...
Tiếng chuông vừa dứt, hai bên lập tức lao vào đối thủ, Ngạo Minh rút kiếm, Triệu Hoành xuất thương, linh lực liên tục va chạm, trình độ gần như tương đương.
- Thiên Ảnh Nhất Thức.
Phía sau Ngạo Minh hiện lên kiếm ảnh cao gần trăm trượng, một kiếm chém xuống, chiến đài như vỡ đôi.
- Bá Vương Nhất Thức.
Trường thương trong tay Triệu Hoành đâm về phía kiếm ảnh. Hai bên vừa va chạm, trường thương rung lên, đại thủ của Triệu Hoành truyền đến cảm giác tê dại.
- Thật mạnh.
Ngạo Minh được thế tấn công, liên tục ép cho đối thủ lùi lại, đến khi Triệu Hoành tiếp cận trận pháp phòng ngự, trường kiếm trong tay Ngạo Minh lần nữa chém tới, lục đạo kiếm khí phá không bay đi.
- Thiên Ảnh Lục Thức.
- Bá Vương Bạo Vũ.
Triệu Hoành không còn đường lui chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu, nhưng trường thương chỉ ngăn được tam đạo kiếm khí.
- ẦM…
Cơ thể Triệu Hoành bị kiếm khí đánh văng vào đại trận rồi rơi xuống chiến đài, hắn dùng trường thương chống đỡ cơ thể đứng lên, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu, linh lực hỗn loạn, đã không còn khả năng tái chiến.
- Keng… trận đấu kết thúc.
Lão chấp sự gõ chuông kết thúc trận đấu sau đó ra hiệu cho hai tên đệ tử tiếp theo bước lên chiến đài.
Lâm Phong vừa quan chiến vừa nghe lão đầu phân tích, Ngạo Minh và Triệu Hoành đánh với nhau gần trăm hiệp, mỗi lần Ngạo Minh xuất chiêu đều nhắm vào điểm yếu của đối thủ, làm cho Triệu Hoành luôn rơi vào thế bị động, từ đó chiếm được tiên cơ.
- Thì ra là vậy, mỗi lần ta và yêu nữ giao chiến, nữ nhân đó luôn đánh vào điểm yếu của ta, cho nên ta mới không có khả năng chống cự đúng không?
- Không đúng.
- Vô lý, sai chỗ nào?
- Tiểu tử ngươi chỗ nào cũng là điểm yếu, cần gì phải tìm.
Trước thực lực tuyệt đối thì tất cả âm mưu quỷ kế đều là thứ vô dụng, với thực lực của Lâm Phong bây giờ cho dù có tu luyện thêm mấy chục năm nữa cũng chưa chắc đánh ngang tay với Linh Mộng.
Chiến đài số 2, Bạch Tinh cũng chỉ dùng gần 100 chiêu để đánh bại một tên đệ tử chân truyền, thời gian chiến thắng gần như cùng lúc với Ngạo Minh, chứng tỏ sắp tới sẽ có một trận đánh tràn đầy hấp dẫn.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng bằng 2 trong số 5 nữ tử Chiến Cung được tiến vào vòng tiếp theo, hơn nữa bọn họ sẽ đối đầu với nhau trong trận đấu cuối cùng.
Một canh giờ trôi qua, vòng đấu cuối cùng kết thúc, 16 đệ tử xuất sắc nhất của Chiến Cung đã xuất hiện, mỗi người sẽ có một danh ngạch tiến vào đại thiên bí cảnh, 10 trong số 16 đệ tử có mặt ở đây sẽ đại diện cho Cửu Huyền Thánh Cung tham gia ngũ cung tranh bá sắp tới.
Trận đấu cuối cùng vừa kết thúc, Lâm Phong lập tức chạy đến khu vực đặt cược, lúc hắn đến nơi thì nhìn thấy không ít đệ tử Thánh Cung tụ tập.
Khi bước vào vòng trong, tỷ lệ đặt cược cao nhất lên đến 1 ăn 10, để đề phòng trường hợp nhà cái phá sản thì số lượng đặt cược vào một đệ tử tham gia sẽ bị hạn chế, tối đa là 50 vạn trung phẩm linh thạch và 1000 vạn điểm cống hiến.
Phía trên bàn cược đã có vài cái tên đạt đến giới hạn đặt cược như là Vương Lăng, Lý Tuệ Vân và một số đệ tử chân truyền.
Lâm Phong tìm một lúc thì nhìn thấy tên của hắn, chỉ là có gì đó lạ lắm.
- Đậu xanh, là tên khốn nào chơi lão tử.
Tên của Lâm Phong gần như đã đạt đến giới hạn đặt cược, không biết tên nào đã đặt 50 vạn trung phẩm linh thạch và 999 vạn điểm cống hiến vào ô của hắn, bây giờ chỉ còn trống 1 vạn điểm cống hiến.
Với tỷ lệ 1 ăn 5, nếu Lâm Phong tiến vào top 10 thì tên khốn này lời thẳm, dù biết là bị lợi dụng nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu không tiến vào top 10 thì sao có thể tham gia ngũ cung tranh bá, sao có thể gặp lại Huân Vũ.
Lâm Phong nhíu mày, người có thể bỏ ra 50 vạn trung phẩm linh thạch cùng với 999 vạn điểm cống hiến nhất định không phải là người bình thường, trong số những người quen của hắn hình như ai cũng có khả năng.
Tiểu sư tỷ Lãnh Phi Dao và Tuệ Vân sư tỷ chắc chắn không thể vì hai người này không biết rõ thực lực của Lâm Phong, bọn họ sẽ không mạo hiểm bỏ ra một số vốn lớn như vậy.
- Có khi nào là gian thương không?
- Lão phu đoán có thể là một trong hai nha đầu còn lại.
- Lão nói băng nữ và yêu nữ sao?
Lão đầu thong thả nói ra suy đoán của lão.
- Kế hoạch của tên gian thương kia đang tiến triển rất tốt, không có lý do gì để gây hứng với tiểu tử ngươi, hai nha đầu kia thì lại khá hiểu rõ ngươi.
Lâm Phong phản đối.
- Yêu nữ kia chỉ giao chiến với ta thì sao biết được thiên phú luyện đan của ta?
- Ngươi đừng quên nha đầu kia mang hỏa linh thể, hơn nữa ngươi đã từng luyện đan trước mặt nàng.
- Ý của lão là yêu nữ cũng là một đan sư.
- Không phải không có khả năng.
Mỗi lần Lâm Phong giao thủ với Linh Mộng thì lão đầu luôn đứng bên cạnh quan sát, vừa giúp hắn tìm ra sơ hở vừa đề phòng yêu nữ lỡ tay đánh chết tên tiểu tử này.
Dựa vào thủ pháp của Linh Mộng thì lão đoán nàng đã từng luyện chế đan dược.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Phong quyết định đi tìm băng nữ nói chuyện, nếu là băng nữ muốn chơi hắn thì bây giờ nàng đang ở một nơi mà hắn có thể đến được, để chờ đợi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn.
- Chỉ có thể là chỗ của tiểu sư tỷ.
Nghĩ là làm, Lâm Phong lập tức chạy tới chỗ Lãnh Phi Dao, đúng như hắn dự đoán, vừa tiến vào đã nhìn thấy hai nữ tử ngồi bên trong căn phòng.
- Tiểu Phong tử, sao ngươi lại đến đây?
Phi Dao mở to mắt nhìn Lâm Phong, hôm qua tên sư đệ này đã nói sẽ đến xem đệ tử Chiến Cung tranh tài, không hiểu sao bây giờ lại chạy đến chỗ của nàng, không lẽ lại muốn dụ dỗ nàng đi chung sao?
- Ta còn phải tìm hiểu rất nhiều loại linh dược, không thể cùng đệ đi xem đệ tử Chiến Cung thi đấu.
- Sư tỷ, thi đấu đã kết thúc rồi.
- Vậy sao đệ lại đến đây? Đi lạc hả?
Lâm Phong đã cạn lời với bà cô này, hắn đâu phải con nít lên ba, sao có thể đi lạc.
- Đệ đến đây tìm Hàn Băng sư tỷ.
- Vào trong nói chuyện.
Giọng nói lạnh nhạt từ bên trong phòng truyền ra, Lãnh Hàn Băng đã thu lại pháp chỉ, vẻ mặt không cảm xúc nhìn đối phương.
- Tìm ta có chuyện gì?
- Đệ…
Lâm Phong do dự một lúc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra mọi chuyện, cùng lắm thì bị đóng băng thôi.
- Cái gì?
Lãnh Hàn Băng còn chưa nói gì thì tiểu muội của nàng đã nhảy lên như mèo bị giẫm đuôi, bộ dáng vô cùng khoa trương.
Lâm Phong đứng bên cạnh cũng bị tiểu sư tỷ dọa cho giật mình.
- Phi Dao sư tỷ, có gì thì từ từ nói, tim của đệ dạo này không được tốt.
- Đệ im miệng.
Lãnh Phi Dao bước tới bên cạnh tỷ tỷ, vẻ mặt ủy khuất.
- Tỷ tỷ, sao tỷ lại đặt cho tiểu Phong tử mà không đặt cho muội.
- Chuyện này không liên quan đến muội.
- Tại sao không liên quan, 50 vạn trung phẩm linh thạch lận đó, tuy tỷ lệ của muội chỉ là 1 ăn 1 nhưng vẫn chắc ăn hơn sư đệ.
Lâm Phong nhìn bộ dáng của băng nữ, hắn đoán chắc 9 phần số linh thạch kia là của nàng, bây giờ phải nghĩ cách làm sao để lấy được thẻ bài đặt cược từ trong tay đối phương.
Lãnh Phi Dao đang khóc lóc kể lễ thì bị ánh mắt lạnh như băng của tỷ tỷ dọa cho câm nín, Hàn Băng nhìn tên nam nhân trước mặt.
- Ngươi đến để lấy thẻ cược?
- Đúng… à không đúng, đệ muốn cùng sư tỷ thương lượng một chút.
- Thương lượng thế nào?
- Đệ sẽ dùng 21 vạn trung phẩm linh thạch để đổi lấy 2 cái thẻ bài đặt cược của sư tỷ có được không?
Một cái thẻ bài đặt cược có giá trị cao nhất là 10 vạn trung phẩm linh thạch, nếu số linh thạch kia là của Hàn Băng thì trong tay nàng có ít nhất 5 cái thẻ bài.
Khác với dự đoán của Lâm Phong, vẻ mặt Hàn Băng vẫn không thay đổi.
- Ta sẽ không đổi, ngươi về đi.
- Sư tỷ chờ đã, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà.
- Đúng đó đúng đó, tiểu Phong tử nói rất đúng, tỷ tỷ mau suy nghĩ lại đi.
Lãnh Phi Dao gật đầu như gà mổ thóc, nàng không thể nhìn 50 vạn trung phẩm linh thạch bay mất.
Hàn Băng lấy ra 3 cái thẻ bài đặt lên bàn.
- Chỉ cần ngươi đồng ý với ta 3 yêu cầu, thứ này sẽ là của ngươi.
Lâm Phong nhìn 3 cái thẻ bài, mỗi cái có giá trị tương ứng với 10 vạn trung phẩm linh thạch, hai mắt lấp lánh.
- Sư tỷ có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần không trái với đạo nghĩa, lương tâm và quy tắc của Thánh Cung thì đệ nhất định sẽ cố hết sức.
- Ngươi yên tâm, yêu cầu của ta chỉ có hiệu lực khi ngươi còn là đệ tử của Thánh Cung.
Nói cách khác, chỉ cần Lâm Phong không còn là đệ tử của Thánh Cung thì hắn không cần phải tuân thủ lời hứa ngày hôm nay.
- Không biết yêu cầu của sư tỷ là gì?
- Thứ nhất, lời ta nói thì ngươi phải nghe theo. Thứ hai, đan dược ta cần thì ngươi phải luyện chế. Thứ ba, sau này có cơ hội ta sẽ nói với ngươi.
- Thành giao.
Lâm Phong lập tức đồng ý, địa vị của băng nữ cao hơn hắn tất nhiên phải nghe nàng, về luyện đan thì hắn chỉ hứa luyện chế chứ không hứa luyện ra bao nhiêu viên đan dược, nói không chừng còn có thể cắn một ít, còn chuyện cuối cùng nếu không làm được thì cùng lắm là ôm 150 vạn trung phẩm linh thạch xuất cung.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh nhìn Lâm Phong dễ dàng lấy được 3 cái thẻ bài, nàng liền chạy tới ôm lấy tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ, muội có thể vì tỷ mà làm bất cứ chuyện gì, cho dù lên núi đao hay xuống chảo dầu muội cũng nguyện ý.
- Chỉ cần muội lọt vào top 10 thì hai tấm thẻ cược này sẽ là của muội.
Hàn Băng lấy ra hai tấm thẻ cuối cùng đặt lên bàn, 50 vạn trung phẩm linh thạch chỉ là một nửa số linh thạch nàng thắng cược vòng trước, có mất cũng không phải chuyện gì lớn.
- Tỷ tỷ, chuyện đơn giản như vậy đâu cần muội đi làm, hay là đổi chuyện gì khó hơn được không?
Thánh Cung đại hội lần trước, Phi Dao chỉ đứng thứ 28, tuy thiên phú của nàng rất cao nhưng thái độ tu luyện lại thua xa những đệ tử chân truyền còn lại.
Muốn trở thành cường giả thì thiên phú chỉ là một phần, ngoài ra còn phải xem vào nhân phẩm nhưng quan trọng nhất vẫn là sự nỗ lực của bản thân.
Lâm Phong lấy được 3 cái thẻ bài, có thể xem như hoàn thành nửa mục tiêu, tiếp theo là điểm cống hiến.
- Hàn Băng sư tỷ, điểm cống hiến…
- Cái gì?
Lâm Phong còn chưa nói xong thì Phi Dao đã hét lên làm cho hắn phai ôm ngực, không biết đã có tên tu sĩ nào chết vì bị đột quỵ chưa?
Lãnh Phi Dao dùng ánh mắt khó tin nhìn tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ còn dùng 1000 vạn điểm cống hiến đặt vào tên sư đệ ngốc này sao?
- Đệ không có ngốc.
- Im lặng, chỗ sư tỷ nói chuyện, đệ xen vào làm cái gì?
Lâm Phong nhìn thấy bộ dáng sắp bùng nổ của tiểu sư tỷ liền lui qua một bên tránh nạn.
Lãnh Hàn Băng lắc đầu.
- Số điểm cống hiến đó không liên quan đến ta, ngươi tìm Linh Mộng mà lấy.
- Ôi trời ơi, thế giới này đảo lộn hết cả rồi, không chỉ đệ nhất thiên tài Pháp Cung mà cả yêu nữ cũng không được bình thường, hai người đúng là một cặp trời sinh, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, xứng đôi vừa lứa, vật hợp theo loài…
Phi Dao đang nói cho sướng miệng thì cảm giác toàn thân tê cống, đôi mắt ngây thơ vô tội rưng rưng nhìn tỷ tỷ.
Lâm Phong đã hết cách với vị sư tỷ này, đôi lúc nàng còn nguy hiểm hơn yêu nữ, không khéo hắn sẽ bị nàng hại chết như chơi.
- Hai vị sư tỷ, đệ còn có chuyện phải giải quyết, cáo từ.
Bên trong Cửu Huyền Thánh Cung chỉ có bốn người được sở hữu cả một ngọn sơn phong, Linh Mộng chính là một trong số đó.
- Có nên vào không?
Lâm Phong đứng nhìn tòa Thánh Nữ Phủ to lớn trước mặt, bộ dáng do dự, hắn đến nơi này cũng được vài chục lần, hình như đây là lần đầu tiên không mời mà đến.
- Tiểu tử ngươi còn đứng đó làm gì, mau vào thôi.
- Hay là thôi đi, dù sao điểm cống hiến ta cũng không sử dụng nhiều.
- Tiểu tử ngươi không vào thì nha đầu đó cũng ném ngươi vào.
Lão đầu thở dài, mặt mũi của lão sớm muộn gì cũng bị tên chết nhát này làm mất hết.
Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt suy tư.
- Ý của lão là yêu nữ cũng giống như băng nữ, đều muốn lợi dụng ta?
- Tiểu tử ngươi thì có cái gì để lợi dụng?
- Tất nhiên là có, ta là người duy nhất trên đại lục có mối quan hệ với lão, chẳng lẽ lão cũng không có giá trị sao?
- Cút.
Đúng lúc này, đại môn mở ra, hai tên huyết y vệ đi về phía Lâm Phong, lúc đến gần hắn thì động thủ.
- Các vị đạo hữu đợi đã, tại hạ chỉ vô tình đi ngang qua.
Lâm Phong chưa nói hết câu đã bị xách vào bên trong, hai tên này đều là lục cấp tu sĩ, muốn bắt một tên tứ cấp chỉ cần giơ tay lên là đủ.
Huyết y vệ đi tới trước một căn phòng thì dừng lại, cuối người hành lễ.
- Thuộc hạ đã mang người đến.
- Ném hắn vào đây.
Giọng nói bên trong căn phòng vừa dứt, huyết y vệ liền ném Lâm Phong vào phòng, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét thất thanh của tên nào đó.
- Các ngươi vẫn chưa giải phong ấn cho ta… ầm…
Lâm Phong chật vật đứng dậy, toàn thân ê ẩm, ánh mắt tức giận nhìn yêu nữ đang ngồi gần đó.
- Ngươi đối xử với khách quý như vậy sao?
- Ngươi muốn ta đối xử với ngươi thế nào.
Linh Mộng mỉm cười, nụ cười hồn nhiên của nàng khiến cho tên nam nhân đối diện lạnh người.
- Hay là lần sau ta cho ngươi một đầu thiên thú, để ngươi cưỡi đến đây, được không?
- Không cần đâu, ta cảm thấy được lục cấp tu sĩ hộ tống cũng rất tốt.
Lâm Phong tất nhiên không đồng ý, để thiên cấp yêu thú chạy đến, có trời mới biết hắn cưỡi nó hay bị nó tha đi.
- Lần này ta chỉ là vô tình đi qua, không có gì thì ta về đây, ngày mai ta còn phải thi đấu.
- Ngươi không phải đến đây vì thứ này sao?
Linh Mộng lấy ra 10 cái thẻ cược ném tới trước mặt Lâm Phong, vẻ mặt không chút thay đổi, 1000 vạn điểm cống hiến đối với nàng chỉ là con số lẻ.