Thiên La
Chương 64 CÁ CHÉP HÓA RỒNG Mới
Trừ Lâm Phong thì tất cả đệ tử còn lại đều đi thẳng đến hộp ngọc số 5, với thân phận đệ tử chân truyền, tất nhiên phải luyện chế loại đan dược có độ khó cao nhất.
Phong Viêm cầm lấy một cái hộp ngọc rồi đi về phía chỗ luyện đan, khi bước qua Lâm Phong thì nhìn thấy tên sư đệ này vẫn đứng bên cạnh hộp ngọc số 2.
- Lâm sư đệ muốn luyện chế 15 viên đan dược số 2 sao?
Vương Lăng và Tuệ Vân đều đã chọn hộp ngọc số 5, khả năng hai người này luyện thành lục đan là rất cao, nếu Lâm Phong lựa chọn hộp ngọc số 2, muốn đoạt hạng nhất thì phải luyện chế ít nhất 15 viên đan dược.
- Không có, đệ chỉ nhìn thử cho biết.
Lâm Phong nhìn 9 tên còn lại đều chọn hộp ngọc số 5, hắn cũng tiến tới lấy một cái rồi rời đi, không cần nhìn xem bên trong hộp ngọc là loại đan dược gì, bộ dáng ngầu vô đối.
Hắn vừa bước tới chỗ luyện đan thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử khá lắm, có phong thái của lão phu.
- Quá khen.
Lâm Phong vừa dứt lời liền cảm giác có gì đó không đúng, mỗi lần lão đầu khen hắn thì không chết cũng bị thương.
Lâm Phong vội mở hộp ngọc ra xem, vừa nhìn thấy đan phương bên trong, cảm giác như có vạn viên đan dược rơi trúng vào đầu.
- Tứ Tuyệt Linh Đan.
Bây giờ Lâm Phong không quan tâm đến hạng nhất mà chỉ muốn biết là tên nào đã đưa ra cái đề thi này, nhất định phải hẹn ra một chỗ vắng người để tâm sự.
Tứ Tuyệt Linh Đan được luyện chế từ bốn loại độc dược vô cùng bá đạo, tứ cấp tu sĩ trở xuống một khi trúng độc nếu trong vòng nửa canh giờ không có giải dược chắc chắn sẽ chết, dù có kịp thời giải được cũng sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.
Vì là độc đan nên quá trình luyện chế sẽ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hít phải một hơi độc khí là có thể kiến cho linh lực bên trong cơ thể tán loạn, nhẹ thì nằm giường, nặng thì nằm huyệt.
Lãnh Phi Dao ngồi bên cạnh tỷ tỷ nhỏ giọng hỏi.
- Tiểu Phong tử sao hôm nay lại chơi lớn như vậy? Không phải đệ ấy rất sợ chết sao?
Lãnh Hàn Băng cũng không hiểu lưu manh đang làm gì bên dưới, với tính cách ham sống sợ chết của hắn sao lại chọn luyện chế độc đan.
Lâm Phong là tứ cấp tu sĩ, hắn không giống với đám đệ tử chân truyền kia, một khi dính phải độc khí, hậu quả khó mà tưởng tượng.
Lão chấp sự nhìn 10 tên đệ tử đã vào vị trí liền ra lệnh bắt đầu thi đấu, 10 cái đan đỉnh xoay vòng giữa không trung, hoả quang ẩn hiện, từng gốc linh dược lần lượt bay vào bên trong đan đỉnh.
Ba canh giờ trôi qua, Lãnh Phi Dao kinh ngạc hét lên.
- Gian thương sắp thành đan rồi.
Nàng vừa nói xong thì từ bên trong đan đỉnh của Phong Viêm bay ra 5 viên đan dược, tất cả đều là thượng phẩm.
Phong Viêm nhìn Vương Lăng và Tuệ Vân vẫn đang luyện dược, khóe miệng khẽ nhếch lên, hai người này mà không luyện thành lục đan thì vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ là của hắn.
Một lúc sau, đệ tử tham gia thi đấu liên tục thành đan, toàn bộ đều luyện thành ngũ đan thượng phẩm, bên trong đại trận chỉ còn lại 3 người vẫn đang luyện chế.
- Tiểu Phong tử muốn luyện thành lục đan sao?
Phi Dao mở to mắt nhìn tên sư đệ ngốc của nàng, lần trước Lâm Phong nhờ luyện thành lục đan mới được tiến vào top 10 nhưng lần này độ khó đã tăng lên rất nhiều.
Trong vòng đấu cuối cùng của Thánh Cung đại hội lần trước, chỉ có Vương Lăng luyện thành lục đan, từ đó trở thành đệ nhất thiên tài Đan Cung.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh, chợt nhớ đến tình cảnh khi cả hai cùng ở bên trong hang động, lúc đó hắn chỉ vừa tập luyện chế đan dược, chỉ hơn một năm trôi qua mà hắn đã luyện thành lục đan.
Thiên phú của Lâm Phong có lẽ còn hơn cả Vương Lăng, ngày sau nhất định thành danh một cõi, lúc đó không biết nàng còn có thể ở bên cạnh nhìn hắn trưởng thành hay không?
Bên trong đại trận, Vương Lăng đã bước vào quá trình thành đan, đại đỉnh rung lên, từng viên đan dược bay vào bình ngọc, tổng cộng có lục đan, ngũ đan thượng phẩm và nhất đan trung phẩm.
Tiếp theo là Lý Tuệ Vân, số lượng đan dược của nàng ngang với Vương Lăng nhưng chất lượng lại kém một chút, ngũ đan thượng phẩm và nhất đan hạ phẩm.
Cuối cùng là Lâm Phong, bên trong đan đỉnh của hắn cũng có lục đan, ngũ đan thượng phẩm và nhất đan hạ phẩm, kết quả ngang với Lý Tuệ Vân nhưng thua về thời gian.
Vừa thu đan dược vào bình ngọc, linh lực bên trong cơ thể Lâm Phong bắt đầu trở nên hỗn loạn, sau đó dần suy yếu, sắc mặt hắn tái xanh, cơ thể như cây cao trước gió, không ngừng lung lay.
Lưu Vũ Đồng từ trên kháng đài bay xuống tóm lấy Lâm Phong rời đi, Lãnh Hàn Băng lập tức đuổi theo phía sau.
- Tỷ tỷ, đợi muội với.
Lãnh Phi Dao vừa hét lên, cảm giác eo bị siết chặt, một dãy bạch y từ trên không lao tới cuốn nàng bay đi.
Vòng đấu kết thúc, đệ nhất thiên tài Đan Cung vẫn thuộc về Vương Lăng, đứng thứ 2 là Lý Tuệ Vân, Lâm Phong xếp thứ 3, Phong Viêm thứ 4,…
Bên trong một căn phòng đơn giản, Lưu Vũ Đồng dùng linh lực không ngừng thiêu đốt độc khí bên trong cơ thể Lâm Phong.
Nhờ có linh lực hùng mạnh của tôn giả cùng với giải dược đã chuẩn bị sẵn, chỉ sau nửa giờ, toàn bộ độc khí bên trong cơ thể Lâm Phong đã được giải trừ.
Lâm Phong vừa mở mắt liền hướng về sư phụ hành lễ.
- Đa tạ sư phụ cứu mạng.
- Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, không phải lúc nào ta cũng cứu được ngươi.
- Đệ tử xin ghi nhớ.
Thật ra Lâm Phong đã đoán chắc sư phụ sẽ ra tay nên mới chơi lớn như vậy, dù sao hắn cũng là đệ tử chân truyền, nếu chết bên trong Thánh Cung đại hội, một khi truyền ra thì Cửu Huyền Thánh Cung sẽ thành trò cười của thiên hạ.
- Tiểu tử ngươi mau về hồi phục, tiện thể mang hai nha đầu kia rời đi.
- Vâng.
Lâm Phong vừa bước khỏi phòng thì nhìn thấy tỷ muội Lãnh gia đang đứng bên ngoài, vẻ mặt hiện rõ lo lắng.
Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy Lâm Phong liền chạy đến hỏi thăm.
- Tiểu Phong tử, đệ vẫn chưa chết sao?
- Hả? Hình như là chưa.
- Làm ta sợ hết hồn, ta còn tưởng là đệ đi rồi.
Độc của Tứ Tuyệt Linh Đan thuộc hàng cực phẩm, bình thường trúng phải nhất định sẽ cửu tử nhất sinh.
Lâm Phong nhìn Hàn Băng xoay người rời đi, hắn lập tức đuổi theo, tuy băng nữ ít nói nhưng hắn biết trong lòng nàng vẫn quan tâm đến hắn, nếu không đã không đuổi đến nơi này.
- Hàn Băng sư tỷ, đợi đã.
- Chuyện gì?
Lãnh Hàn Băng dừng bước, giọng nói vẫn lạnh như thường ngày, không có một chút cảm xúc.
- Đệ có thể nhờ sư tỷ giúp đệ một chuyện không?
- Nói.
- Tỷ có thể luyện chế giúp đệ vài tờ pháp chỉ được không?
Lãnh Phi Dao từ phía sau đi tới vỗ vai Lâm Phong.
- Đệ đừng mơ nữa, tỷ tỷ sẽ không giúp đệ đâu.
- Đệ sẽ trả đủ linh thạch.
- Sư đệ ngốc, vấn đề không phải là linh thạch mà là thân phận, từ trước đến giờ, trừ phụ mẫu ra thì tỷ tỷ chưa từng giúp người khác luyện pháp chỉ, ngay cả yêu nữ và ta còn chưa được nữa là.
- Vậy sao?
Xem ra kế hoạch nhờ băng nữ luyện chế pháp chỉ không khả thi, trước khi đại thiên bí cảnh khai mở, hắn phải tìm cách có được Huyết Ảnh Phân Thân.
Ngày tiếp theo, Thánh Cung đại hội tiếp tục diễn ra, 10 đệ tử xuất sắc nhất của Trận Cung đã có mặt, quy tắc hôm nay sẽ là 1 vs 1, mỗi cặp đấu có 1 giờ để bài trận, đệ tử phá được trận pháp của đối thủ trước sẽ giành được chiến thắng.
Sau nửa ngày tranh tài, vị trí đệ nhất thiên tài Trận Cung vẫn thuộc về Trình Đông với chiến thắng áp đảo, khi hắn phá xong trận pháp cuối cùng thì đối thủ chỉ phá được một nửa trận pháp của hắn.
Bên trong khu vực dành cho đệ tử chân truyền, có một căn phòng vô cùng náo nhiệt, người ra kẻ vào liên tục.
Hôm nay Lâm Phong lấy lý do dưỡng thương nên không đến xem đệ tử Trận Cung thi đấu, hắn muốn mượn cơ hội hiếm có này để nghỉ ngơi cả ngày, chỉ là người tính không bằng trời tính.
Trời vừa sáng, đã có vài tên đệ tử chân truyền của Đan Cung đến thăm hỏi, thời gian càng trôi qua thì số lượng người đến càng đông, đến khi Trận Cung thi đấu kết thúc thì phòng của Lâm Phong đã chật kín người.
- Đại họa không chết tất có hậu phúc, cổ nhân nói thật không sai.
Bây giờ Lâm Phong không còn là một tên vô danh tiểu tốt mà là đệ tam thiên tài của Đan Cung, có lời đồn rằng, thiên phú của hắn còn cao hơn cả Vương Lăng, chỉ vì thời gian tu luyện không bằng nên để thua ở trận cuối cùng.
Lâm Phong biết mấy tên này chỉ muốn tạo mối quan hệ nên chẳng muốn gặp, chỉ là mỗi tên đến thăm đều mang theo quà, người ta đã có thành ý như vậy sao có thể từ chối được.
- Oa… có cả địa cấp hồn dược này.
Lãnh Phi Dao mở một cái hộp ngọc ra, nhìn thấy một gốc hồn dược bên trong, Phong Viêm lập tức chạy tới xem thử.
- Là quà của Vạn Bảo Các, lão quản lý này đúng là chịu chơi.
Lâm Phong còn tưởng là ai hào phóng, thì ra là lão cáo già ở Vạn Bảo Các, mỗi tháng lão lấy của hắn 5 bình Bổ Hồn Đan, tính sơ thôi cũng lời cả vạn trung phẩm linh thạch, vậy mà chỉ nôn ra được một gốc địa cấp hồn dược.
Số lượng người đến thăm càng lúc càng lớn, Lâm Phong còn phải giả vờ bị thương nên không thể tiếp hết, hắn chỉ có thể nhờ tiểu sư tỷ cùng với gian thương đến trợ giúp.
Lúc đầu thì ba người có thể ứng phó nhưng người tới càng lúc càng đông, Phong Viêm phải chạy đi kéo thêm tỷ muội Lý gia cùng đám đệ tử của Lưu Vũ Đồng đến giúp đỡ.
Đến khi trời tối, Lâm Phong đóng cửa, bên ngoài phòng treo bảng miễn tiếp khách, bên trong căn phòng chỉ còn lại hắn và tiểu sư tỷ, gian thương cũng muốn ở lại chia chát nhưng không nỡ để Tuệ Vân trở về một mình nên đã rời đi.
- Tiểu Phong tử, lần này đệ giàu to rồi.
- Hắc hắc… đây gọi là đại họa không chết tất có hậu phúc, người hiền như đệ chắc chắn sẽ được trời độ.
- Thôi đi, đệ mà hiền thì yêu nữ cũng sẽ biến thành tiên nữ.
Lâm Phong cứng họng, bản tính của hắn vốn ham tài, quả thật không phải là một chính nhân quân tử.
- Tuy đệ không phải hiền nhân nhưng là người hiểu lý lẽ, sư tỷ thích thứ gì thì cứ lấy mà dùng.
- Xem như đệ biết điều.
Lãnh Phi Dao vẫy tay thu lấy mười mấy cái hộp ngọc, mấy thứ này nàng đã sớm để ý nên để riêng ra một góc, giờ chỉ cần thu vào là được.
Lúc nàng rời đi, Lâm Phong đưa cho Phi Dao thêm mấy chục cái hộp ngọc, nhờ nàng đưa tới chỗ tỷ muội Lý gia, phần của gian thương hắn sẽ tự đưa.
- Lão đầu, mấy thứ tốt đã thu hết chưa?
- Lão phu làm việc tiểu tử ngươi cứ yên tâm.
Thứ tốt nhất chính là thứ thích hợp với Lâm Phong nhất, chuyện quan trọng như thế tất nhiên phải để lão đầu ra tay, những thứ lão đầu nhìn trúng sẽ ra hiệu với Lâm Phong để hắn lén thu vào giới chỉ.
Lâm Phong dùng thần thức đảo qua, phần lớn là linh dược và yêu đan, còn có một đống lớn linh thạch.
- Đáng tiếc, không thấy yêu cốt.
- Nếu hôm nay tiểu tử ngươi không qua khỏi, không chừng sẽ có người mang yêu cốt tới tặng.
Từ lúc rời Thương Vân Thành, Lâm Phong vẫn không ngừng thu mua yêu cốt, Thực Cốt Pháp Tiễn đã có 2 kiện đạt đến địa cấp, Thực Cốt Pháp Đao có thể so với địa cấp trung phẩm binh khí, nhưng hai thứ này thuộc về tà đạo, không thể tùy tiện sử dụng.
- ẦM…
Trong lúc Lâm Phong đang hí hửng kiểm kê tài sản thì cửa phòng mở ra, chính xác là bị phá ra, một bên cửa bị đạp bay vào phòng, hai nữ tử từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu là hồng y nữ tử, phía sau là bạch y nữ tử.
Linh Mộng nhìn sơ qua căn phòng, khẽ gật đầu.
- Xem ra ngươi làm ăn cũng không tệ.
- Ngươi đến đây làm gì? Còn nữa, cái cửa này của ta không phải là loại bình thường, một cái có giá mấy trăm khối trung phẩm linh thạch…
Lâm Phong còn chưa nói hết lời thì nhìn thấy một cái kim bài bay tới trước mặt, hắn nhanh tay chụp lấy, vừa chạm vào kim bài, cơ thể liền bị một đạo linh lực hùng mạnh đánh văng vào vách phòng.
Linh Mộng mỉm cười.
- Thứ này xem như ta đền lại cánh cửa cho ngươi.
- Cái gì đây?
Lâm Phong nhìn tấm kim bài trong tay, mặt trước có ghi hai chữ Cửu Huyền, mặt sau khắc hình đại môn, chất lượng kim bài vô cùng tốt, có thể mang đi luyện chế địa cấp binh khí.
- Ngươi cầm kim bài trong tay có thể tùy ý tiến vào thánh khố chọn lấy 3 vật phẩm, thứ này có đủ đền một cái cửa cho ngươi không?
- Ta không cần.
Lâm Phong ném kim bài trả lại cho Linh Mộng, hắn nhìn nàng nhẹ nhàn bắt lấy, ánh mắt thoáng thất vọng. Bên trong kim bài ẩn chứa một nửa linh lực của Lâm Phong, chỉ cần yêu nữ chủ quan sẽ bị kim bài đánh bay khỏi phòng.
- Ngươi chê ít sao?
- Không phải, ta đã nói sẽ không làm nam sủng cho ngươi, sính lễ này ngươi mang về đi.
Linh Mộng nhìn tên nam nhân trước mặt một lúc, sau đó nở nụ cười cổ quái.
- Nam nhân đúng là một lũ ngốc, ngươi cho rằng ta sẽ mang một thứ quý giá như kim bài để đổi lấy một tên vô dụng như ngươi sao?
- Vậy ngươi có ý gì?
- Bên trong thánh khố có thứ ngươi cần, đừng quên những lời ngươi đã hứa với ta.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra hắn từng hứa giúp yêu nữ lấy một gốc linh dược thông linh bên trong đại thiên bí cảnh.
- Suýt nữa thì ta quên mất.
- Ngươi nói gì?
- Ngươi yên tâm, quân tử nhất ngôn, ta nói được sẽ làm được.
Linh Mộng ném kim bài về phía Lâm Phong, lần này hắn đã học khôn, không trực tiếp đỡ lấy mà để kim bài rơi trước mặt sau đó nhặt lên.
Lâm Phong vừa thu kim bài thì giọng nói của Linh Mộng truyền đến.
- Tốt nhất ngươi đừng làm cho ta thất vọng.
- Ta biết rồi, không tìm được linh dược thì ta sẽ dùng thân báo đáp, có được chưa?
- Tốt.
Linh Mộng mỉm cười rời đi, khi đi qua người Hàn Băng, ánh mắt lóe lên, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của nàng.
Lâm Phong nhìn yêu nữ biến mất, hắn lấy một cái ghế để bên cạnh băng nữ.
- Sư tỷ mời ngồi, không phải ngày mai tỷ phải thi đấu sao? Bây giờ sao còn đến chỗ của đệ?
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
- Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói.
Có ân phải trả có thù phải báo, đây là nguyên tắc của Lâm Phong, đối với những người giúp hắn thì phải đối xử tốt hơn những kẻ bán hành cho hắn.
- Sư tỷ có chuyện gì muốn hỏi đệ sao?
Lãnh Hàn Băng nhìn bộ dáng của Lâm Phong, trong lòng có chút không ổn, thái độ của lưu manh gần đây đối với nàng rất khác lúc trước.
- Là chuyện pháp chỉ.
- Chẳng lẽ sư tỷ đồng ý giúp đệ luyện chế pháp chỉ?
- Ta muốn xem pháp văn trước.
Lâm Phong lập tức lấy pháp văn đưa cho Hàn Băng xem, những thứ cần dùng để luyện chế Huyết Ảnh Phân Thân hắn đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ băng nữ đồng ý là có thể bắt đầu.
Lãnh Hàn Băng vừa nhìn qua pháp văn liền trả hàng.
- Thứ này không thể luyện.
Ánh mắt của nàng lạnh lùng nhìn hắn.
- Dùng nhân huyết luyện chế pháp chỉ là điều cấm kỵ, một khi có người biết được sẽ xem như tà đạo mà đuổi giết.
- Đệ cũng biết nên mới nhờ đến sư tỷ giúp đỡ, thứ này sao có thể giao cho người ngoài luyện chế.