Thiên La
Chương 52 DẠ HỘI Mới
Vừa ngồi vào bàn, Lâm Phong liền hỏi chuyện của Tuệ Vân sư tỷ, chuyện linh dược đúng là có thật nhưng chuyện đi tìm Vương Lăng là do Lâm Phong thêm vào, để thêm phần gay cấn.
- Mấy loại linh dược đó ngay cả ta còn không tìm được thì nội môn đệ tử như đệ làm được gì?
- Thêm một người thì thêm một phần cơ hội, không thử sao có thể biết được.
- Cũng đúng.
Lãnh Phi Dao vừa hé miệng thì vẻ mặt thay đổi, ánh mắt nghi ngờ nhìn tên sư đệ.
- Bình thường đệ đâu có quan tâm đến chuyện của người khác, sao hôm nay lại hỏi chuyện của Tuệ Vân sư tỷ vậy? Có phải đệ có ý đồ gì khác không?
Góc phòng đối diện, ánh mắt Lãnh Hàn Băng đang lướt theo từng đường pháp văn chợt dừng lại.
Lâm Phong vội lắc đầu.
- Không có, chẳng phải đệ đã nói là đệ đã có đạo lữ rồi sao?
- Vậy đệ hỏi nhiều như vậy để làm gì? Đừng nói với ta là đệ thích giúp đỡ người khác nha.
Lâm Phong liếc nhìn băng nữ, thấy nàng vẫn chăm chú quan sát pháp văn, hắn nhỏ giọng kể lại toàn bộ mọi chuyện với Phi Dao sư tỷ.
- Cái gì? Đệ lừa được tên gian thương kia 1000 khối trung phẩm linh thạch.
- Suỵt…
Phi Dao mở to mắt nhìn tên sư đệ trước mặt như nhìn thấy kỳ trân dị bảo, một lúc sau nàng chợt tán thưởng.
- Làm tốt lắm, ta đã muốn cho tên gian thương kia một trận từ lâu rồi.
- Sư tỷ cũng bị Phong sư huynh lừa sao?
- Đâu chỉ bị lừa mà còn bị đến mấy lần, giờ nghĩ lại ta vẫn còn thấy tức đây này.
Lâm Phong nghe vậy liền biết cơ hội đến rồi, có tiểu sư tỷ hỗ trợ thì hắn có thể chơi khô máu với tên gian thương kia.
- Sư tỷ hay là chúng ta hợp tác có được không?
- Hợp tác thế nào?
- Thế này…
Lãnh Phi Dao im lặng lắng nghe, đến khi Lâm Phong nói xong thì ánh mắt của nàng sáng lấp lánh như hai viên bảo thạch, nhưng giọng nói vẫn có chút do dự.
- Nhưng mà làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến Tuệ Vân sư tỷ.
- Phong sư huynh tạo nghiệp vô số, chúng ta làm như vậy là thay trời hành đạo, cứu nhân độ thế, mang sư huynh trở về với chính đạo, chẳng phải nội quy Thánh Cung ghi rõ phải phò chính trừ tà sao? Dù Tuệ Vân sư tỷ có biết được cũng sẽ không trách chúng ta.
- Vì chính đạo trường tồn, dù bị sư tỷ trách phạt ta cũng không sợ.
Lâm Phong đứng dậy, giơ tay hô hào.
- Chính đạo vĩnh hằng.
- Đúng… chính đạo vĩnh hằng.
Lãnh Phi Dao lập tức lên tiếng hưởng ứng, cả hai cùng theo đuổi chính đạo nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng tà đạo.
Ánh mắt Lãnh Hàn Băng vẫn nhìn vào tờ pháp chỉ nhưng ẩn chứa sâu bên trong là những tia lo lắng, để tiểu muội cùng lưu manh ở chung một chỗ không biết hai tên này sẽ làm ra những chuyện thương thiên hại lý gì nữa.
Khoảng cách đến đại hội ngày càng gần, những nhân vật đình đám cũng thường xuyên ló mặt, trời vừa sáng thì bên trong Thánh Cung đã truyền đến một tin nóng hỏi, Thánh Tử đã trở về.
- Như vậy là song thánh đều có mặt đầy đủ.
Mấy hôm nay, Linh Mộng không tìm Lâm Phong là vì yêu nữ đã bị sư phụ gọi đi, nghe băng nữ nói, sư phụ Linh Mộng vừa tìm được một loại thuật pháp nào đó muốn nàng tu luyện.
- Đúng là sư phụ nhà người ta có khác, hài…
- Tiểu tử ngươi đang nói nhảm gì đó.
- Đâu có, ta chỉ đang cảm thán cho vận mệnh của chính mình, yêu nữ kia mạnh như vậy mà còn tu luyện thêm thuật pháp, xem ra đời này của ta đã định sẽ bị nàng trấn áp.
- Hừ.
Hai người ở với nhau lâu ngày, tất nhiên lão đầu hiểu Lâm Phong muốn nói gì, thuật pháp chứ đâu phải cải trắng mà muốn là có được, cứ để hắn từ từ mà cảm thán.
Lâm Phong đợi một lúc vẫn không thấy lão đầu hồi âm, hắn nhíu mày.
- Chẳng lẽ lão không có chút đồng cảm nào sao?
- Hết rồi.
- Vậy nhân tính thì sao?
- Lão phu là khí linh thì làm éo gì có nhân tính.
-…
Lão đầu đã không dùng được thì chỉ có thể tự lực gánh sinh, mấy hôm nay Lâm Phong luyện đan kiếm được không ít linh thạch, còn có một chút linh thạch chia được từ chỗ của Phi Dao sư tỷ đủ để hắn mua được rất nhiều thứ, kể cả linh dược luyện chế Thăng Linh Đan.
Đêm nay Lâm Phong sẽ đột phá tứ cấp trung kỳ, cộng thêm thăng linh đan thì hắn có thể đột phá đến hậu kỳ, như vậy khả năng chiến thắng trong đại hội sắp tới sẽ tăng lên không ít.
Thánh Tử vừa trở về được ba ngày liền mở đại tiệc, tất cả chân truyền đệ tử đều nhận được thư mời, ngay cả Lâm Phong cũng được mời đến nhưng không phải là Thánh Tử mời mà là bị băng nữ gọi đi.
Lúc đầu Lâm Phong không muốn đi, dù sao thì cũng đâu ai mời hắn, cuối cùng bị Lãnh Phi Dao xông vào kéo đi, trên đường đi còn liên tục bị giáo huấn.
- Đệ có biết bao nhiêu người muốn đi dự tiệt mà không được không? Ở đó mà làm giá.
- Dù sao cũng không có ai mời đệ, hơn nữa chỗ đó đệ cũng đâu có quen ai, đến lúc đó nhất định sẽ rất nhàm chán.
- Không phải còn có ta và tỷ tỷ sao? Tuệ Vân sư tỷ cũng đến đó, đệ không cần lo.
- Như vậy mới đáng lo.
Lâm Phong dùng ánh mắt bất cần nhìn tiểu sư tỷ.
- Tỷ thử nghĩ xem, một mình đệ đứng bên cạnh tam đại mỹ nữ sẽ như thế nào?
- Chắc là rất khó nhìn.
Lãnh Phi Dao suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Giống như một con khỉ đứng cạnh 3 con phượng hoàng.
- Ặc…
Lãnh Hàn Băng đi phía trước luôn để ý đến hai tên phía sau, đôi môi khẽ cong lên, tiểu muội của nàng dù có suy nghĩ bao lâu thì khi nói ra cũng giống như chưa từng suy nghĩ.
Trong lòng Lâm Phong tràn đầy cảm giác bất lực, hắn chỉ muốn thốt lên không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội vô tri.
- Hai vị sư tỷ thì không sao nhưng Tuệ Vân sư tỷ là đệ nhất mỹ nhân Đan Cung, đứng gần tỷ ấy nhất định sẽ trở thành công địch của một nửa đệ tử Đan Cung.
- Không nghiêm trọng vậy chứ?
- Nếu không có yêu nữ kia thì sau đêm nay đệ sẽ trở thành kẻ thù của một nửa đệ tử Thánh Cung.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong lại âm thầm cảm tạ yêu nữ, nhờ có nàng mà đám thanh niên dư thừa tinh lực kia không đánh chủ ý lên hai đóa hoa Lãnh gia, giúp hắn đỡ khổ.
Thánh Tử Phủ nằm ngay bên trong Cửu Huyền Thánh Cung, tọa lạc trên một ngọn tiểu sơn, bên trong Thánh Cung, chỉ có bốn người được độc chiếm sơn phong bao gồm Thánh Chủ, Thánh Mẫu, Thánh Tử và Thánh Nữ.
Tuy là tiểu sơn nhưng diện tích so với chỗ của chân truyền đệ tử lớn hơn không biết bao nhiêu lần, bên dưới chân núi có một cái đại môn ghi ba chữ « Thánh Tử Phủ » tràn đầy khí thế.
- Thánh Tử Phủ, không biết chỗ của yêu nữ kia có rộng lớn như thế này không?
Mỗi lần đến gặp yêu nữ đều là bị huyết y nhân mang đi, Lâm Phong còn chưa kịp ngắm cảnh thì đã bị ném vào phòng.
Bên ngoài đại môn có hai thanh niên đứng thu thiệp mời, đệ tử Thánh Cung muốn vào bên trong phải đi qua nơi này, từ chân núi lên đỉnh núi chỉ có thể đi bộ, không thể phi hành cũng không thể cưỡi yêu thú, ngồi chiến xa…
Lãnh Phi Dao vừa đi vừa ngó xung quanh, đột nhiên nàng hét lên.
- Tuệ Vân sư tỷ, ở bên này, muội ở bên này.
Lý Tuệ Vân từ xa đi đến, phía sau nàng còn có một nữ tử, nhìn vẻ bề ngoài có lẽ ngang tuổi với Phi Dao.
- Như Nguyệt cũng đến sao?
- Tham kiến hai vị sư tỷ.
Lý Như Nguyệt hướng tỷ muội Lãnh gia hành lễ, sau đó ánh mắt nàng dừng lại trên người Lâm Phong.
Tuệ Vân hiểu ý liền giới thiệu.
- Đệ ấy là Lâm Phong, Quỷ Linh Đan lần trước là tỷ lấy được từ chỗ của Lâm sư đệ.
- Như Nguyệt đa tạ Lâm sư huynh đã giúp đỡ.
Lâm Phong mỉm cười, bộ dáng chính khí.
- Không có gì, cùng là đồng môn nên tương trợ lẫn nhau.
- Đúng vậy, đã là đồng môn thì phải biết giúp nhau, Lâm sư đệ nói không sai.
Lãnh Phi Dao và Lâm Phong nghe được giọng nói này, không cần nhìn cũng biết là ai.
- Không biết ai lại mang tên gian thương này vào đây?
Phi Dao buồn bực nói thầm, thư mời chỉ được phát cho chân chuyền đệ tử, nội môn đệ tử chắc chắn không thể tự tiến vào.
Phong Viêm đi tới vỗ vai Lâm Phong, nhỏ giọng nói.
- Lâm sư đệ, chuyện lần trước đệ làm rất tốt, ân tình này sư huynh sẽ không quên.
- Những chuyện nhỏ nhặt đó sư huynh không cần để trong lòng.
- Sư huynh có vài thứ tốt cho đệ, ngày mai nhớ đến lấy.
- Vậy tiểu đệ xin đa tạ.
Nhờ có chuyện tìm linh dược mà Phong Viêm được Tuệ Vân mời đến Thực Vi Hiên ăn uống thỏa thích, mối quan hệ của hai người từ đó cũng được kéo gần thêm một chút.
Vừa đi được một lúc thì Lâm Phong lại nhìn thấy người quen, tuy chưa từng nói chuyện nhưng đã gặp vài lần.
- Không phải Vương Lăng sư huynh đang bế quan sao?
- Ta nghe nói hôm qua sư huynh vừa xuất quan.
Lãnh Phi Dao vừa dứt lời thì nhìn thấy Tuệ Vân sư tỷ đã đi đến chỗ của Vương Lăng sư huynh, vẻ mặt Phong Viêm bên cạnh trở nên xám xịt.
Lâm Phong đột nhiên hét lên, ngón tay chỉ tòa cung điện to lớn phía trước.
- Đó là Phủ Thánh Tử sao? Đúng là hoành tráng, chúng ta mau qua đó xem đi.
- Đệ la hét cái gì? Đâu phải đệ chưa từng thấy tòa nhà to như vậy.
Lãnh Phi Dao bĩu môi, tiểu sư đệ này đúng là quá ngây thơ, không biết kiềm chế cảm xúc, xem ra cần phải được nàng giáo huấn thì mới nên người.
Lâm Phong cười ha hả cho qua, nếu hắn mà không hét lên thì không chừng ở đây sẽ xảy ra án mạng.
Nhìn bề ngoài, Thánh Tử Phủ tuy to lớn nhưng không lộng lẫy xa hoa, ngược lại mang một cảm giác tang thương cổ kính, vừa bước đến gần đã ngửi được hương thơm thanh mát của linh thụ, thân thể như được thanh tẩy, linh hồn lắng động.
- Là hồn thụ sao?
- Đám tiểu tử bây giờ đúng là biết hưởng thụ, ngay cả linh dược quý hiếm như Tang Hồn Cổ Thụ cũng mang đi xây đại môn.
Lâm Phong nghe lão đầu nói, ánh mắt chăm chú nhìn cánh cổng đen thui cao vài trượng trước mặt, thứ này mang đến Vạn Bảo Các không chừng có thể đem đi làm vật phẩm đấu giá.
Lâm Phong âm thầm ghi nhớ cái đại môn này, lỡ như Thánh Cung có bị thú triều càn quét thì hắn sẽ tới đây nhặt đống hồn thụ này về xây nhà.
Phía sau đại môn treo đầy đèn hoa lấp lánh, khắp nơi đều có minh châu tỏa sáng, ban đêm không khác gì ban ngày, thiên tài đi đầy đất, đúng là nơi quần long tụ hội.
Lãnh Phi Dao đi bên cạnh Lâm Phong nhỏ giọng căn dặn.
- Ở nơi này không được ăn nói lung tung, chút nữa ta sẽ giới thiệu đệ với các vị sư huynh, sư tỷ sau này có khó khăn thì có thể nhờ họ giúp đỡ.
- Đa tạ ý tốt của sư tỷ.
Trong lòng Lâm Phong dâng lên cảm giác ấm áp, hình như đã lâu rồi không ai quan tâm đến hắn.
Lão đầu như hiểu được tâm tư của Lâm Phong, lên tiếng an ủi.
- Không phải còn có lão phu sao?
- Lão có phải là người đâu, thứ ta cần là tình thương của đồng loại, thứ tình cảm đó khí linh như lão sao có thể hiểu được.
- Tình cảm thì lão phu không có nhưng thuật pháp, công pháp, pháp văn, trận văn… những thứ không có nhân tính này lão phu có rất nhiều, tiếc là tiểu tử ngươi không cần.
Lâm Phong thừa biết lão đầu đang thả thính chỉ là thính của lão ít nhất cũng đạt đến địa cấp, một tên vừa bước vào tứ cấp hậu kỳ như hắn sao có thể kháng cự.
- Tiền bối, có thể thương lượng một chút không?
- Chuyện gì?
- Tiểu bối tình nguyện lấy nhân tính của mình để đổi lấy những thứ vô nhân tính của tiền bối.
Lão đầu im lặng một lúc rồi thở dài.
- Trong số những người được cổ nhẫn lựa chọn thì da mặt của tiểu tử ngươi thuộc loại dày nhất.
- Hè hè… liêm sĩ gì tầm này.
Thương lượng thất bại, Lâm Phong tiếp tục đi theo phía sau Phi Dao sư tỷ chào hỏi các vị đồng môn nhưng đi được một lúc thì cảm giác nó lạ lắm.
Tiểu sư tỷ của hắn đi đến đâu thì mọi người đều tự động tránh ra đến đó, không ai dám đến gần, càng không ai dám nói chuyện.
- Một đám chết nhát.
Lãnh Phi Dao buồn bực dặm chân, nam nhân sợ yêu nữ thì thôi, không hiểu sao ngay cả nữ tử cũng sợ yêu nữ kia, nàng khẽ vỗ vai tên sư đệ bên cạnh.
- Đệ yên tâm, từ nay về sau có chuyện gì không giải quyết được thì đến tìm ta, sư tỷ bao đệ.
- Đệ biết rồi.
Bây giờ Lâm Phong đã hoàn toàn cảm giác được sự khủng bố của yêu nữ, ở đây đều là thiên tài của Thánh Cung, thế lực phía sau bọn họ tuy không so được với Lãnh gia thì cũng chẳng kém bao nhiêu, vậy mà vừa nghe được tên của yêu nữ đã xoay người bỏ đi.
- Xem ra chỉ có lão tử là dám cùng yêu nữ đối đầu.
- Lão phu thấy tiểu tử ngươi thích tự ngược thì đúng hơn.
Mỗi lần đánh nhau chỉ có Linh Mộng đánh Lâm Phong, đến khi hắn không ngóc đầu lên được thì bị ném khỏi phòng, mấy lần gần đây tình hình đã khá hơn một chút, hắn đã có thể đỡ được vài chiêu của yêu nữ.
Lâm Phong vừa nói xong thì nhìn thấy một đám thanh niên đi về phía của băng nữ, dẫn đầu chính là đệ nhất thiên tài Chiến Cung, Ngạo Minh.
- Hàn Băng sư muội, nghe nói muội vừa đột phá, chúc mừng.
- Đa tạ.
Hàn Băng khẽ gật đầu, bộ dáng lạnh lùng cao ngạo cách người ngàn dặm, không có ý định muốn trò chuyện với đối phương.
Ngạo Minh vẫn bình thản mỉm cười, hắn đã quen với thần thái này của nàng, đối phương càng lạnh lùng thì hắn lại càng muốn chinh phục.
Lúc này, bên ngoài truyền đến vài tiếng hét kinh ngạc, hai thanh niên từ ngoài cửa bước vào, đệ tử Thánh Cung tự động tránh đường, hoàn toàn không có ý muốn tranh phong.
Lâm Phong nhìn tình cảnh này không khác gì tiểu sư tỷ lúc trước, vẻ mặt hiếu kỳ.
- Hai tên đó là ai mà thanh thế lớn như vậy?
- Hai tên đó cũng giống như tỷ tỷ, đều là thiên tài tuyệt thế đứng đầu Khí, Trận nhị cung.
Lãnh Phi Dao chỉ vào một thanh niên đứng bên phải khẽ nói.
- Vị sư huynh đó là Trình Đông đệ nhất thiên tài Trận Cung, vị sư huynh bên cạnh là Lý Phi Vân đệ nhất thiên tài Khí Cung.
- Như vậy đệ nhất thiên tài ngũ cung đều có mặt đầy đủ, Thánh Cung đại hội lần này nhất định sẽ rất thú vị.
- Đương nhiên, lần này ta sẽ để tỷ tỷ nhìn ta với ánh mắt khác.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu sư tỷ, xem ra nàng rất tự tin về khả năng luyện đan của mình, nghĩ đến chuyện sẽ thi đấu cùng những thiên tài của Thánh Cung, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác hưng phấn, ngày mà hắn vang danh thiên hạ sắp đến rồi.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng nhạc, một đám người từ bên trong bước ra, dẫn đầu là bạch y nam tử phong độ ngất trời, mọi người vừa nhìn thấy lập tức hành lễ.
- Tham kiến Thánh Tử.
- Đều là đồng môn huynh đệ, không cần đa lễ.