Thiên La

Chương 55 THÁNH CUNG ĐẠI HỘI Mới

Lãnh Hàn Băng đứng bên ngoài phòng chờ một lúc thì không còn nghe thấy thanh âm từ bên trong phát ra, nàng vừa bước tới gần xem thử chợt nhìn thấy tiểu muội cùng lưu manh một trước một sau bước ra.

Bộ dáng của Lãnh Phi Dao lúc này đã hoàn toàn khác so với lúc vừa bước vào phòng, nàng chạy tới bên cạnh tỷ tỷ, vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.

- Tiểu Phong tử đã giải thích rõ mọi chuyện, tất cả chỉ là hiểu lầm.

- Đi thôi.

Lâm Phong lặng lẽ đi phía sau, hắn có nói gì đâu, chỉ nôn ra 7 vạn trung phẩm linh thạch là mọi chuyện đã được giải quyết.

- Linh thạch thắng linh đan, giờ nghe mà thấy thấm.

Vừa đi được một lúc thì gặp được Phong Viêm, vậy là tổ đội có thêm một người, hai nam hai nữ vừa đẹp.

Phong Viêm đi phía sau với Lâm Phong, cả hai nhỏ giọng tâm sự.

- Tuệ Vân sư tỷ sao không đi cùng mọi người?

- Sư tỷ đã đến chỗ dành cho chân truyền đệ tử.

Trong đại lễ khai mạc, các đệ tử có thân phận khác nhau sẽ có những vị trí khác nhau, thân phận càng cao thì sở hữu vị trí càng tốt.

Đệ tử các cung khác nhau cũng có vị trí khác nhau, tỷ muội Lãnh gia chỉ là tiện đường đến chỗ của Lâm Phong, khi đại hội bắt đầu thì mỗi người một nơi.

Đến khi bước vào Chủ Cung, Lãnh Phi Dao nhỏ giọng nói với Lâm Phong.

- Nhất định phải đợi ta đó.

- Đệ biết rồi.

- Nếu đệ dám đi một mình, ta sẽ không tha cho đệ.

Phi Dao vừa dứt lời liền cùng tỷ tỷ rời đi, Lâm Phong cùng gian thương cũng đi theo hướng khác, nơi hai người đến là chỗ dành riêng cho nội môn đệ tử Đan Cung.

Khi hai người đến nơi thì đại hội đã sắp bắt đầu, phần lớn mọi người đã vào vị trí, trên cao tiên hạc bay thành đàn, bên dưới vạn hoa sắp nở rộ, thời khắc đã điểm, đại hội bắt đầu.

Một dải trường hồng rơi xuống vị trí cao nhất của Chủ Cung, một đám người lăng không xuất hiện, dẫn đầu là Cửu Huyền Thánh Chủ, Mã Vạn Long.

- CỬU HUYỀN XUẤT THẾ.

- VẠN KIẾP TRƯỜNG TỒN.

Hàng vạn tu sĩ cùng lúc hô vang, thanh âm trấn động thương khung như trời cao dậy sấm, tiên hạc cất tiếng, vạn hoa cùng nở, như là mỹ cảnh nhân gian, trăm năm khó gặp.

Cửu Huyền Thánh Chủ đứng trên đỉnh Chủ Cung cao giọng đọc một tràng diễn văn, sau đó mời mọi người có mặt cùng thưởng thức đại hội.

Từ chỗ của Lâm Phong chỉ có thể nhìn thấy được một nửa khung cảnh, khắp nơi đều là tu sĩ, khí thế dâng trào, ánh mắt hắn dừng lại trên hàng ghế khách mời, nơi đó có hơn ngàn người, đều là những nhân vật có máu mặt.

Một trong mấy lão đầu ngồi hàng đầu tiên chính là trưởng lão cai quản toàn bộ Vạn Bảo Các trong địa bàn Cửu Huyền Thánh Cung, đại hội đấu giá lần trước Lâm Phong đã từng gặp lão một lần, mười mấy lão đầu còn lại có thể ngồi chung mâm với lão thì chắc cũng thuộc loại tai to mặt lớn.

Kháng đài đối diện là nơi cao tầng của Thánh Cung ngự trị, ngồi ở vị trí trung tâm là Cửu Huyền Thánh Chủ, bên cạnh là các vị trưởng lão của Thánh Cung, trong đó có một mỹ phụ vô cùng xinh đẹp, khiến Lâm Phong nhìn đến ngẩn người.

- Không ngờ trên đời lại có mỹ nhân bậc này.

- Lâm sư đệ, đừng nói lung tung.

Phong Viêm đứng bên cạnh nghe nói có mỹ nhân liền nhìn theo, khi thấy được đối tượng Lâm Phong để ý thì xanh mặt.

- Người đó chính là Cửu Huyền Thánh Mẫu.

- Chính là sư phụ của yêu nữ sao?

- Có những chuyện biết là được, không cần phải nói ra.

Lâm Phong biết bản thân lỡ miệng liền im lặng quan sát, bên dưới khu vực trưởng lão là nơi dành cho chân truyền đệ tử, dẫn đầu là Trịnh Luân và Linh Mộng.

Ngay phía sau là 5 vị đệ nhất thiên tài của mỗi cung, băng nữ cũng ngồi chung mâm với đám này, tiếp đến là chân truyền đệ tử, nhìn sơ qua thì số lượng lên đến vài ngàn, gần một nửa trong đó là đệ tử của Chiến Cung.

Một canh giờ trôi qua, đại lễ khai mạc chính thức khép lại, kế tiếp là phần tranh tài đầu tiên cũng là duy nhất trong ngày hôm nay, hàng vạn đệ tử Chiến Cung cùng lúc bước lên.

Phần thi thứ nhất có tên là Đoạt Bài, có tổng cộng 499 ngân bài và 1 kim bài được đánh số từ 1 đến 500 được đặt bên trong một cái đại trận.

Khi bước vào đại trận, tu vi của tất cả đệ tử đều bị phong ấn trở về tứ cấp đỉnh phong, cảm giác như vừa bước vào tiểu phong linh.

500 tấm thẻ bài được đặt lơ lửng trên không, đệ tử tham gia thi đấu chỉ có một giờ để đoạt bài, trong thời gian thi đấu, đệ tử không được phép rời khỏi đại trận nếu không sẽ bị xử thua cuộc.

Đệ tử giành được thẻ bài sẽ tiến vào vòng tiếp theo, trong lúc tranh tài không được tung ra sát chiêu, đệ tử vi phạm sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi Thánh Cung.

Lão chấp sự nhìn tất cả đệ tử Chiến Cung đã vào vị trí liền ra lệnh cho trận đấu bắt đầu.

- KENG…

Hàng vạn đệ tử cùng xông về phía thẻ bài, hỗn chiến diễn ra ngay từ lúc bắt đầu, Hành Không Pháp Chỉ kích hoạt, vài trăm tu sĩ lăng không bay lên.

- Mau nhìn, đã có người tiến tới chỗ ngân bài.

- Là ai mà nhanh vậy?

- Là Ngạo Minh sư huynh.

Ngạo Minh bỏ qua ngân bài, tiếp tục lao thẳng lên phía trên, mục tiêu của hắn chính là tấm kim bài duy nhất kia, theo sau Ngạo Minh là gần trăm tên chân truyền đệ tử.

- Không tự lượng sức.

Ngạo Minh vừa chạm tới kim bài thì một luồng kình phong không biết từ đâu bay tới đánh hắn bay về phía sau, đám chân truyền đệ tử thừa thế xông lên, kết quả cũng bị kình phong đánh bay.

Bên dưới mặt đất đột nhiên xuất hiện mấy chục gốc đại thụ, mỗi gốc đều đạt đến huyền cấp, hàng ngàn cành cây tỏa ra tứ phía, không ngừng bắt lấy tu sĩ ném ra bên ngoài đại trận.

Trên không xuất hiện vài chục đầu huyền cấp yêu cầm ngậm lấy ngân bài bay đi, kim bài được một đầu huyền cầm đỉnh phong cướp mất.

Biến cố bất ngờ xảy ra làm cho đám đệ tử quan sát trận chiến hoang mang.

- Đám yêu cầm đó từ đâu ra vậy?

- Không biết, hình như bọn chúng đã ở bên trong đại trận từ trước.

- Không phải đâu, các ngươi nhìn kĩ xem, đám yêu cầm kia rõ ràng là do linh khí hóa hình.

Thánh Cung đại hội tuy 5 năm diễn ra một lần nhưng quy tắc của mỗi lần đều khác nhau, điều này khiến cho đám đệ tử khó lòng mà chuẩn bị.

Đám chân truyền đệ tử tán ra đuổi theo yêu cầm, trường hợp hai bên cùng cấp độ thì yêu cầm chính là bá chủ trên không, dù là chân truyền đệ tử Thánh Cung cũng phải thua kém.

Phía bên dưới, mấy vạn nội môn đệ tử hợp sức tiêu diệt yêu thụ, chiến trường chia làm hai nửa, vô cùng hấp dẫn.

- Mau nhìn, lại có thêm yêu thú xuất hiện.

- Lần này là ai bày trận vậy? Thật dã man.

- Thôi rồi, nữ thần của ta bị yêu thụ ném ra rồi.

Một thanh niên nhìn gốc yêu thụ ném một đám nữ tử ra bên ngoài, thầm nghĩ nếu bản thân có thể thế chỗ thì tốt biết mấy.

Lâm Phong đứng trên kháng đài nhìn trận hỗn chiến bên dưới, trong người dâng trào chiến ý, từ lúc vào Thánh Cung đến giờ, hắn luôn tu luyện đao pháp nhưng lại gặp phải đối thủ ao trình, mỗi lần đều bị yêu nữ bán hành ngập mặt cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội thể hiện.

Thời gian không ngừng trôi qua, số đệ tử bị ném ra bên ngoài đại trận càng lúc càng nhiều, mấy vạn đệ tử ban đầu chỉ còn hơn một vạn.

Trên không, kim bài vẫn chưa có chủ, một đám thanh niên đuổi sát phía sau yêu cầm, dẫn đầu là Ngạo Minh.

- Đệ nhất thiên tài Chiến Cung đúng là lợi hại.

Lâm Phong nhìn đám người theo sát Ngạo Minh thì phát hiện Bạch Tinh cũng nằm trong số đó, hơn nữa còn là người có khoảng cách gần với Ngạo Minh nhất.

Ngạo Minh chợt quay đầu nhìn đám người phía sau.

- Trước hạ đám yêu cầm, sau đó lấy kim bài.

Vừa dứt lời, cơ thể Ngạo Minh tỏa sáng, kim quang lấp lánh như một vị chiến thần, đây chính là kim linh thể hiếm có nhất bên trong ngũ hành chi thể.

- Trảm.

Đại đao chém về phía yêu cầm, kim quang phá không bay đi, đánh trúng vào một cánh của yêu cầm.

Huyền cấp yêu cầm vừa bị đánh bay liền bị một đạo lam quang bao lấy, tốc độ giảm xuống, hai đạo hỏa cầu từ trên cao giáng thẳng xuống đầu yêu cầm, lục quang từ bên dưới mọc lên quấn lấy yêu cầm, mấy chục mũi băng tiễn cùng lúc bắn tới, xiêng qua thân thể yêu cầm.

- Thốn.

- Còn gì là em nó.

Mấy vạn đệ tử trên kháng đài quan chiến nhìn thấy mà lạnh người, nếu bị đám chân truyền đệ tử này truy sát thì kết quả không dám tưởng tượng.

Yêu cầm tan biến, kim bài lơ lửng giữa không trung, mười mấy chân truyền đệ tử đứng thành vòng tròn vây lấy kim bài, ánh mắt mỗi người nhìn nhau, không một ai xông vào.

- Các vị đã không muốn vậy thì để ta.

Ngạo Minh là người đầu tiên xông lên, đám đệ tử chân truyền lập tức động thủ, thanh niên đầu tiên chạm tới kim bài là một tên đệ tử mang phong linh chi thể.

Kim bài vừa tới tay, thanh niên lập tức xoay người bỏ chạy, trước lúc bay đi còn chém ra tam đạo phong nhận.

- Để kim bài lại.

Hai đạo lam quang cuống lấy thanh niên giữ kim bài, sau đó là vô số linh quang cùng lúc đánh tới.

- Khốn kiếp, cho các ngươi.

Thanh niên mang phong linh thể cảm giác tình hình không ổn liền ném kim bài đi, nếu còn giữ kim bài thì kết cục của hắn sẽ giống y như đầu yêu cầm vừa rồi.

Đám người còn lại vẫn tiếp tục tranh giành nhưng không ai đoạt lấy kim bài, trận chiến tạm thời bước vào giai đoạn giằng co.

Chiến trường bên dưới chỉ còn vài ngàn đệ tử đang hỗn chiến cùng đám yêu thụ, lúc này vẫn còn gần trăm ngân bài chưa có chủ, muốn đoạt lấy ngân bài từ trong tay đám yêu thụ không phải là chuyện dễ.

Lâm Phong đang quan sát trận chiến chợt nghe thấy thanh niên bên cạnh hét lên.

- Sắp hết giờ rồi.

Khi thời gian kết thúc, đệ tử đoạt được thẻ bài sẽ thông qua vòng nhất, số đệ tử còn lại dù không bị ném ra bên ngoài đại trận vẫn sẽ bị loại.

Lúc này chỉ còn lại 8 thanh niên tranh giành kim bài, khi nhìn thấy thời gian thi đấu chỉ còn vài hơi thở là kết thúc, tất cả cùng lúc động thủ, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía kim bài, linh quang bao phủ một góc trên không.

- Keng…

Đúng lúc này, hiệu lệnh kết thúc trận đấu vang lên, tất cả đệ tử mang theo thẻ bài lập tức rời khỏi đại trận.

- Là ai giành được kim bài?

- Nhất định là Ngạo Minh sư huynh.

- Người nhìn thấy được sao?

Thanh niên được hỏi lắc đầu.

- Không thấy.

- Vậy sao ngươi biết được?

- Vì ta đã đặt rất nhiều niềm tin, linh thạch và điểm cống hiến dành cho sư huynh.

- Ta cũng vậy.

Hai thanh niên chấp tay nhìn lên trời, vẻ mặt vô cùng thành tâm, Lâm Phong đứng bên cạnh nhếch môi, hắn không bao giờ tin vào thần linh mà chỉ tin vào bản thân của mình, vì vậy hắn không đặt cược vòng này.

Đại trận biến mất, tất cả đệ tử mang theo thẻ bài đã tiến vào vị trí chỉ định, chỉ còn lại mấy thanh niên tranh giành kim bài vẫn chưa xuất hiện.

- Ra rồi.

- Là trai hay gái?

- Để xem.

Thanh niên cầm pháp bảo dạng kính chăm chú quan sát, mấy thanh niên gần đó cũng tiến lại xem cùng.

- Là Ngạo Minh sư huynh, người giành được kim bài là Ngạo Minh sư huynh.

- Hoan hô…

- Ngạo Minh sư huynh uy vũ, đệ yêu huynh...

Ngạo Minh cầm theo kim bài tiến đến vị trí đệ nhất, mấy thanh niên còn lại xếp ngay phía sau, như vậy là 500 đệ tử xuất sắc nhất của Chiến Cung đã được chọn ra.

Tranh tài kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, Lâm Phong cùng Phong Viêm đi đến trước đại môn Chủ Cung thì dừng lại, theo như kế hoạch đã bàn trước thì mọi người sẽ đợi nhau ở đây.

Một lúc sau, tỷ muội Lãnh gia xuất hiện, bên cạnh còn có tỷ muội Lý gia.

- Tiểu Phong tử, mau đi thôi.

Đám người hướng nhiệm vụ bảng đi đến, chỗ đặt cược nằm bên cạnh nơi này, cả đám vừa bước vào thì nhìn thấy không ít đệ tử Thánh Cung bước ra, buồn vui lẫn lộn.

Phong Viêm nhếch miệng.

- Xem ra số đệ tử thắng cược không ít.

- Kết quả hôm nay không có gì bất ngờ, bọn chúng thắng cược cũng là chuyện đương nhiên.

Lãnh Phi Dao hưng phấn tiến tới chỗ đặt cược, ngày mai sẽ đến lượt Đan Cung thi đấu nên hôm nay sẽ bắt đầu mở cược.

- Tìm thấy rồi, tên của tiểu Phong tử ở chỗ kia.

Lâm Phong nhìn theo hướng tiểu sư tỷ chỉ thì thấy tên của hắn nằm trong khu vực đặt 1 ăn 3, đây là tỷ lệ đặt cược cao nhất vòng sơ loại ngày mai.

Tỷ lệ đặt cược của Phong Viêm là 5 ăn 1, thuộc vào tốp có khả năng cao nhất tiến vào vòng trong, sở dĩ có sự chênh lệch này là vì gian thương từng khiêu chiến với Vương Lăng.

Lý Tuệ Vân, Lãnh Phi Dao không có tên trên bàn cược, từ trước đến giờ, đệ tử chân truyền của Đan Cung không tham gia vòng sơ loại, nguyên nhân rất đơn giản, số lượng đệ tử của Đan Cung quá ít.

- Tiểu Phong tử, có nắm chắc tiến vào vòng trong không?

Lãnh Phi Dao cầm 7 vạn trung phẩm linh thạch vừa lấy được ở chỗ Lâm Phong trong tay, đôi mắt to tròn nhìn hắn, số linh thạch này không phải dễ kiếm đâu.

- Yên tâm, nếu cược thua thì đệ sẽ trả lại toàn bộ linh thạch cho sư tỷ.

- Hi hi… ta tin đệ nhất định sẽ làm được.

- Ta cũng tin huynh đệ của ta sẽ làm được.

Phong Viêm nói xong thì ném một cái túi trữ vật vào vị trí của Lâm Phong, không ai biết bên trong có bao nhiêu linh thạch.

Lãnh Hàn Băng cũng ném một cái túi trữ vật vào, tỷ muội Lý gia chỉ đi chung góp vui, không có ý định tham gia cá cược.

Sau khi đặt cược xong, mỗi người sẽ nhận được một cái thẻ bài, người đến nhận thưởng chỉ cần mang theo thứ này là được, tuyệt đối không được làm mất thẻ bài.

Lãnh Phi Dao nhìn mọi người đã nhận đủ thẻ bài chợt cất giọng.

- Mọi người có muốn đến Thực Vi Hiên không? Hôm nay Phi Dao bao hết.

Lý Tuệ Vân mỉm cười nhìn sư muội.

- Chưa thi đấu mà muội đã tự tin thắng cược rồi sao?

- Không phải, tiểu Phong tử vừa giúp muội bán được vài bình đan dược nên tâm tình của muội rất tốt, muốn mời mọi người dùng mỹ thực.

- Ta chỉ sợ mấy bình đan dược của muội không đủ để tiến vào Thực Vi Hiên, lúc đó lại phải mượn linh thạch của Hàn Băng.

Lãnh Phi Dao nghe sư tỷ trêu chọc liền bĩu môi.

- Tỷ có biết muội kiếm được bao nhiêu linh thạch không?

- Mấy bình huyền dược của muội thì có thể kiếm được bao nhiêu?

Phong Viêm đứng bên cạnh xen vào.

- Nếu là ta thì có thể bán được 2 vạn trung phẩm linh thạch.

- Hi hi… Phong gian thương, ta nghĩ ngươi nên bái tiểu Phong tử làm sư phụ, nhờ sư đệ chỉ giáo cho vài chiêu.

- Chẳng lẽ còn cao hơn 2 vạn sao?

Phi Dao ném cho tên gian thương ánh mắt kinh bỉ.

- Đâu chỉ cao hơn 2 vạn, phải nói là cao hơn gấp 5 lần.

- Nhiều dữ vậy sao?

Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lưu manh, không ngờ tên này lại há miệng to như vậy, phải biết người bị lừa chính là phụ mẫu của nàng.

Phong Viêm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Phong.

- Lâm sư đệ, có chắc thứ đệ bán là huyền cấp đan dược không? Không phải là địa đan chứ?

- Là huyền đan do Phi Dao sư tỷ luyện chế.

- Đệ bán cho tên ngốc nào vậy? Có thể chỉ ta được không?

Lâm Phong còn chưa kịp trả lời thì một đạo lam quang lóe lên, thân ảnh Phong Viêm đột nhiên biến mất.

- ẦM…

Thanh âm chấn động từ vách đá gần đó truyền đến, Phong Viêm từ bên trong đám khói bụi bước ra, bộ dáng chật vật, vẻ mặt xanh mét.

- Đáng đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận