Thiên La
Chương 57 PHÁP CUNG THI ĐẤU Mới
Lâm Phong vỗ một cái vào đan đỉnh, nắp đỉnh bay lên, lơ lửng trên không, hắn mang toàn bộ linh dược ném vào bên trong.
Đúng lúc này, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử, vẫn chưa đến lúc thể hiện.
- Suýt thì quên.
Theo kế hoạch thì vòng này Lâm Phong sẽ không tiến vào top 10, như vậy tỷ lệ đặt cược ở vòng sau sẽ tiếp tục tăng lên vì có sự tham gia của đệ tử chân truyền.
Hơn một canh giờ trôi qua, kháng đài yên lặng đột nhiên dậy sóng, bên trong đại trận, một cái đan đỉnh rung lên, từng viên đan dược từ trong đỉnh bay ra, lô đan dược đầu tiên chính thức hoàn thành.
Sau đó là liên tiếp những lô đan dược được luyện chế thành công, khi tên đệ tử thứ 69 hoàn thành phần thi thì đan đỉnh của Lâm Phong chợt rung lên, tứ đan thượng phẩm từ trong đỉnh bay ra được hắn cẩn thận thu vào bình ngọc.
Hai canh giờ trôi qua, lão chấp sự gõ chuông tuyên bố kết thúc tranh tài, so với phần tranh tài hôm qua thì phần thi đấu hôm nay tương đối nhàm chán, không có chút nào hấp dẫn.
Toàn bộ đệ tử tham gia thi đấu vẫn đứng im bên trong đại trận, phải đợi đến lúc công bố kết quả mới được rời đi.
Nữa giờ trôi qua, kết quả thi đấu được công bố, một dãi trường hồng xuất hiện trên cao, bên trên lơ lửng tên và thứ hạng của đệ tử tiến vào vòng tiếp theo.
Chữ Phong đầu tiên xuất hiện dọa Lâm Phong hết cả hồn, còn tốt là không phải tên của hắn mà là họ của gian thương, xem ra thanh niên này đã quyết tâm trở thành đệ tử chân truyền.
Phía sau họ và tên là thành tích, Phong Viêm luyện chế thành công 5 viên đan dược, toàn bộ đều là thượng phẩm, thành công chiếm lấy vị trí đầu tiên.
Từng cái tên nối đuôi nhau xuất hiện, đến số thứ tự thứ 54 thì hai chữ Lâm Phong hiện ra, như vậy là hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Tiểu Phong tử, làm tốt lắm.
Lâm Phong và Phong Viêm vừa ra tới đại môn, Phi Dao đã phóng tới, phía sau nàng còn có Hàn Băng cùng với tỷ muội Lý gia.
- Lâm sư đệ, chúc mừng.
- Đa tạ đa tạ.
Lý Tuệ Vân nhìn Phong Viêm đứng bên cạnh cũng nói vài lời chúc mừng làm cho gian thương cười không khép được mồm.
- Đi thôi, chúng ta mau đi lãnh thưởng.
Lãnh Phi Dao hưng phấn chạy đi, Lâm Phong vui vẻ đi theo nhưng hai con chim sẽ này làm sao biết được đại bàng đang ở phía sau bọn chúng, số linh thạch Hàn Băng bỏ ra còn nhiều hơn gấp mấy lần tổng số linh thạch của hai con chim sẻ cộng lại.
Ngày tiếp theo, đến lượt đệ tử Trận Cung xuất chiến, nơi thi đấu vẫn là Chủ Cung, khi mọi người đến nơi thì nhìn thấy một tòa tháp cao chọc trời không biết đã xuất hiện từ bao giờ.
- Đây chính là Vạn Trận Tháp sao?
Lâm Phong ngẩn đầu nhìn tòa tháp, có nhìn đến mỏi cổ cũng không thấy đỉnh tháp, thứ này không phải là một tòa tháp bình thường mà là một kỳ bảo được tạo ra dành riêng cho Thánh Cung đại hội.
Tuy được gọi là Vạn Trận Tháp nhưng bên trong chỉ có 999 tầng, tương ứng với 999 cái huyền trận, nghe nói từ khi Thánh Cung thành lập đến giờ vẫn chưa có đệ tử nào phá được toàn bộ số trận pháp trong một lần tiến vào.
- Lão đầu, nếu lão vào bên trong thì có thể phá được bao nhiêu cái trận pháp?
- Một hơi phá hết.
- Nè, lão thật sự không biết cái gì gọi là khiêm tốn sao?
Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ.
- Tiểu tử ngươi không biết trận pháp không tấn công khí linh sao?
- Ừ… ta quên mất.
Hôm nay chỉ có Lâm Phong đến xem, tiểu sư tỷ của hắn vừa kiếm được một đống linh thạch đã chạy đi đâu không biết, băng nữ phải chuẩn bị cho phần tranh tài ngày mai, gian thương thì không cần quan tâm.
Quy tắc hôm nay vô cùng đơn giản, toàn bộ đệ tử Trận Cung sẽ chia làm 10 nhóm tiến vào bên trong Vạn Trận Tháp, mỗi nhóm có một giờ để phá trận.
500 đệ tử phá được nhiều trận nhất sẽ tiến vào vòng tiếp theo, trường hợp có cùng số trận phá được thì xét trận nhãn, nếu số trận nhãn ngang nhau thì xét thời gian phá trận.
- Keng…
- Đệ tử tham gia tranh tài vào tháp.
Nhóm đệ tử đầu tiên bước vào bên trong, Vạn Trận Tháp có thể chứa tối đa 1000 đệ tử, từ bên ngoài có thể nhìn thấy toàn cảnh bên trong nhưng bên trong không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, cho nên đám đệ tử quan chiến có thể thoải mái hò hét cổ vũ khi thấy người gặp nạn.
- Nhìn kìa, bên kia có một tên đang bị chó đuổi.
- Tên bên kia còn thê thảm hơn, hắn bị treo ngược trên cây nửa giờ rồi.
- Nhìn kìa, có mỹ nữ đang tắm.
- Đâu…
Lâm Phong nghe nói có chuyện tốt liền chạy tới xem, thì ra là một nữ tử đang phá một cái thủy trận, y phục của nàng bị nước thấm ướt nhưng chỉ có một chút mà thôi.
- Nếu trời mưa thì tốt quá.
Lâm Phong vừa dứt lời thì một đầu thủy quái xuất hiện, nó há mồm nhắm ngay nữ tử phun nước.
- Hay…
- Hảo yêu…
- Cái gì mà hảo yêu, rõ ràng là một đầu sắc yêu.
Đám thanh niên trên kháng đài liên tục vỗ tay tán thưởng, bình thường nữ tử Thánh Cung ăn mặc rất bảo thủ, trường bào rộng lớn che hết phần thiên hạ, bây giờ chỉ nhìn thấy dáng người cũng đủ làm đám sắc lang mãn nguyện.
Lâm Phong nhìn xung quanh, sau khi xác định tỷ muội Lãnh gia không có ở đây thì tiến lên hô hào cùng đám huynh đệ, hôm nay hắn quyết định hoàn tục.
Cách đó không xa có hai nữ tử lặng lẽ quan sát trận đấu, một người lạnh lùng như băng, còn một người thì nóng bỏng như lửa.
- Lưu manh đáng chết.
Lãnh Hàn Băng nhìn thấy bộ dáng hò hét của Lâm Phong, giọng nói lạnh thêm vài phần.
Linh Mộng mỉm cười phụ họa.
- Muội nói không sai, nam nhân đều là một đám lưu manh háo sắc.
Hàn Băng đang ở trong phòng chuẩn bị cho trận thi đấu ngày mai thì bị Linh Mộng từ bên ngoài xông vào kéo nàng tới đây.
Mỗi lần Thánh Cung đại hội diễn ra, Linh Mộng phải có mặt quan sát để giúp sư phụ chiêu mộ huyết y vệ, kết quả là số nữ vệ tăng lên không kiểm soát.
Phần tranh tài của đệ tử Trận Cung có thời gian dài nhất từ khi bắt đầu đại hội nhưng đến khi công bố kết quả vẫn còn rất đông đệ tử ở lại cổ vũ.
- Tên Trình Đông này thật lợi hại.
Lâm Phong nhìn hai chữ Trình Đông đứng chễm chệ ở vị trí đầu tiên, số trận thanh niên này phá được nhiều hơn người đứng thứ hai đến 10 cái, đúng là đệ nhất thiên tài có khác.
Sau ba ngày thi đấu, số lượng đệ tử bên trong Thánh Cung dần vơi đi, phần lớn đệ tử bị loại đã trở về thành trì tu luyện hoặc đi làm nhiệm vụ, một ít vẫn ở lại đại hội quan sát để học hỏi kinh nghiệm.
Bên trong căn phòng dành cho nội môn đệ tử, một cái đan đỉnh lơ lửng trên không, hỏa quang bao phủ, từng gốc linh dược không ngừng bị luyện hóa.
- Tới lúc rồi… khai.
Đan đỉnh rung lên, 5 viên đan dược giống nhau y đúc từ trong lò bay ra, Lâm Phong cẩn thận thu toàn bộ vào bình ngọc.
- Lại thất bại rồi sao?
- Trong đỉnh vẫn còn một viên.
Lâm Phong nghe lão đầu nói liền chạy tới xem thử, đúng là vẫn còn một viên đan dược đen thui nằm bên trong đỉnh, rõ ràng là một viên phế đan.
- Muh ha ha ha ha ha… lão tử đúng là thiên tài.
- Tiểu tử ngươi sở hữu hai bộ tuyệt thế thuật pháp, vậy mà chỉ luyện ra được lục đan, còn dám xưng thiên tài.
- Chuyện gì cũng có quá trình, lão đừng quên thời gian ta học luyện đan vẫn chưa tới hai năm.
Lão đầu trầm mặt, chẳng lẽ cổ nhẫn có thể cảm nhận được thiên của tu sĩ, chắc là như vậy nên mới lựa chọn tên lưu manh này làm chủ nhân.
Lâm Phong đợi một lúc vẫn không thấy lão đầu phản hồi, vẻ mặt đắc ý, lần này đến cả lão đầu cũng phải công nhận tài năng của hắn.
- Đúng là sảng khoái.
Cảm giác sung sướng chưa kéo dài được bao lâu thì bị tiếng gõ cửa cắt đứt, thanh âm như chim hót từ bên ngoài truyền vào.
- Tiểu Phong tử, mau lăn ra đây cho ta.
Lâm Phong chạy ra ngoài thì thấy tiểu sư tỷ đã đứng đợi hắn trước cửa, xung quanh không còn ai.
- Hôm nay chỉ có sư tỷ thôi sao?
- Đúng vậy.
Tuệ Vân sư tỷ đã đi đến chỗ của đệ tử chân truyền luận bàn, hôm nay Như Nguyệt cũng tham gia tranh tài, còn tên gian thương kia thì Phi Dao chẳng thèm quan tâm.
- Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đi thôi.
- Còn sớm mà, đâu cần vội.
- Đệ quên là chúng ta còn phải đến chỗ đặt cược nữa sao?
Lãnh Phi Dao vừa chạy vừa nói, hôm qua nàng mãi mê mua sắm nên đã quên đặt cược cho tỷ tỷ, hôm nay phải đến đó đặt bù.
Khi hai người chạy đến chỗ đặt cược thì đã có rất nhiều đệ tử Thánh Cung tụ tập, đến khi nhìn thấy tỷ lệ đặt cược của Hàn Băng thì cả hai đều há hốc.
Lâm Phong nhỏ giọng nói.
- Đặt 10 ăn 1, lỡ thua thì toang.
- Đệ nói mớ gì đó, tỷ tỷ ta sẽ không thua.
Tỷ lệ đặt cược của Lãnh Hàn Băng không chỉ thuộc top cao nhất mà còn bị giới hạn số lượng đặt cược, nếu dùng điểm cống hiến thì chỉ có thể đặt tối đa 100 vạn, linh thạch thì 1 vạn trung phẩm.
Lâm Phong chỉ qua bên cạnh, nơi đó cũng có chỗ đặt cược dành cho Lãnh Hàn Băng nhưng tỷ lệ thơm hơn rất nhiều, đặt 3 ăn 1 nhưng không phải đặt băng nữ vào vòng trong mà là giành được ngôi vị đệ nhất thiên tài Pháp Cung.
- Ta thấy bên đó không được uy tín như bên đây.
Lãnh Phi Dao do dự một lúc vẫn quyết định đặt 10 ăn 1, tỷ tỷ nàng không thích tranh đấu, lỡ để tên nào đó về nhất thì lại mất oan mấy vạn linh thạch.
Sau khi đặt cược xong, hai người liền chạy tới nơi thi đấu, lúc đến nơi thì trận đấu đã sắp bắt đầu.
- Tiểu Phong tử mau nhìn, tỷ tỷ sắp bước vào đại trận.
- Đệ thấy rồi.
- Tỷ tỷ, cố lên…
- Hàn Băng sư tỷ, cố lên…
Lãnh Hàn Băng nghe được giọng nói quen thuộc, nàng xoay người nhìn về phía kháng đài thì thấy lưu manh và tiểu muội nhiệt tình cổ vũ, đôi môi khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lùng có thêm vài phần tiếu ý.
Quy tắc tranh tài hôm nay vẫn tương tự như Chiến Cung, chọn ra 500 đệ tử có thành tích xuất sắc nhất tiến vào vòng tiếp theo.
Khi bước qua đại trận, tu vi của toàn bộ đệ tử tham gia thi đấu lập tức bị phong ấn về tứ cấp đỉnh phong, nhìn qua thì có vẻ bất lợi với ngũ cấp, lục cấp tu sĩ nhưng thực tế thì bọn họ vẫn chiếm lợi thế, điều này giống như học sinh trung học làm bài tập của học sinh tiểu học vậy.
Bên trong trận tâm có đặt một cái hộp gỗ, khi tất cả đệ tử đã tiến vào vị trí, lão chấp sự bước tới mở hộp, bên trong hộp gỗ chính là đề thi.
- Yêu chỉ, mục tiêu là Ngọc Phong Sơn.
Ngọc Phong Sơn cách Chủ Cung hơn 10 dặm đi đường, trên đỉnh cự sơn đã đặt 499 ngân bài và 1 kim bài.
Đệ tử tham gia thi đấu phải điều khiển yêu thú chạy đến Ngọc Phong Sơn đoạt bài, chủ nhân của 500 tấm lệnh bài sẽ tiến vào vòng kế tiếp, phần tranh tài hôm nay không được sử dụng yêu cầm, thời gian không giới hạn.
- Thi đấu bắt đầu… keng…
Lão chấp sự vừa dứt lời liền gõ chuông, đệ tử bên trong đại trận đồng loạt lấy ra pháp châm, chuẩn bị tế luyện pháp chỉ.
- Tại sao lại không hạn chế thời gian nhỉ?
Lâm Phong nhỏ giọng hỏi tiểu sư tỷ, Lãnh Phi Dao mờ mịt lắc đầu, nàng cũng không biết.
- Đệ quan tâm chuyện đó làm gì, mau cùng ta cổ vũ, tỷ tỷ cố lên…
- Sư tỷ, hình như bên trong đại trận không nghe được người bên ngoài nói.
- Vậy sao?
Phi Dao nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của tên sư đệ, nàng trừng mắt nhìn lại.
- Tất nhiên là ta biết, quan trọng là tấm lòng có hiểu không? Chỉ cần thành tâm thì sư tỷ sẽ nghe được.
- Đệ biết rồi.
Lâm Phong chấp tay cầu nguyện, hi vọng băng nữ sẽ giành được chiến thắng nếu không mấy vạn trung phẩm linh thạch của hắn sẽ bay mất.
Nữa canh giờ trôi qua, một đầu bạch mã từ bên trong cấm trận phóng ra, thoáng cái đã chạy mất bóng, kế tiếp là hai đầu yêu lang, một lục một hồng đuổi theo phía sau.
Lâm Phong còn chưa kịp nhìn rõ hình dáng thì 3 đầu yêu thú đã chạy mất tích.
- Thế này thì xem bằng niềm tin a.
- Tiểu Phong tử, mau nhìn lên trên.
Trên cao xuất hiện 4 tấm gương khổng lồ, mỗi gương quay về phía một kháng đài, mặt gương hiện rõ hình ảnh của 3 đầu yêu thú vừa chạy đi.
- Bạch mã đó là của tỷ tỷ, quá lợi hại.
Phi Dao hưng phấn hét lên, Lâm Phong đứng bên cạnh vẫn chăm chú nhìn mấy tấm gương lớn.
- Lão đầu, đó là pháp bảo hay là thuật pháp vậy?
- Là một loại pháp bảo.
- Vậy mà ta còn tưởng là thuật pháp.
Nếu là thuật pháp thì Lâm Phong nhất định phải tìm và học hỏi, truy tung với phạm vi rộng như vậy dù đối thủ có mọc cánh cũng khó thoát.
Trong lúc Lâm Phong còn đang suy nghĩ thì bạch mã của Hàn Băng đã chạy đến gần Ngọc Phong Sơn, theo sát phía sau là mười mấy đầu yêu thú với đầy đủ màu sắc và hình dáng.
Đúng lúc này, một đám tu sĩ không biết từ đâu xuất hiện cản đường, trên tay mỗi tên đều cầm vũ khí, sẵn sàng lao vào tấn công đám yêu thú.
Đệ tử trên kháng đài nhìn thấy có biến thì trở nên hoang mang.
- Bọn chúng làm gì vậy?
- Có khi nào mấy tên đó tưởng nhầm là thú triều kéo đến không?
- Không phải đâu, ta nghĩ bọn chúng được thêm vào để tăng phần hấp dẫn cho trận đấu.
Trên kháng đài vinh dự, các vị trưởng lão vẫn ngồi yên quan chiến, rõ ràng là không có ý ngăn cản, chỉ có một nguyên nhân là bọn họ đã biết được đám đệ tử kia sẽ xuất hiện.
Bạch mã đi đầu trở thành mục tiêu đầu tiên bị công kích, hai tên đệ tử Thánh Cung phóng tới ngăn cản, bạch mã há miệng phun ra hai mũi băng tiễn khiến bọn chúng phải lách người né tránh.
- Đuổi theo.
Đệ tử Thánh Cung xuất hiện càng lúc càng nhiều, đám yêu thú còn chưa bước lên Ngọc Phong Sơn thì đã bị hơn 1000 tên đệ tử ngăn cản, chặn đường phía sau chắc chắn không dễ đi.
- Ngao…
- Hú…
- Méo…
Liên tiếp những đầu yêu thú bị chém thành từng mảnh, yêu thú ngã xuống, yêu chỉ cũng tan nát, đệ tử bên trong đại trận lại phải luyện chế thêm một tờ yêu chỉ.
- Thì ra là vậy.
Cuối cùng Lâm Phong cũng hiểu vì sao không giới hạn thời gian thi đấu, nếu giới hạn thời gian, chỉ sợ số yêu thú đến được Ngọc Phong Sơn sẽ không có bao nhiêu.
- Không xong rồi, bạch mã của tỷ tỷ đổi hướng rồi.
Lãnh Phi Dao đột nhiên hét lên, vẻ mặt lo lắng, sau khi dẫn đầu đột phá liên tục 5 cửa ải thì bạch mã đã đổi hướng chạy đi, rõ ràng là không chịu nổi công kích.
Đám yêu thú dẫn đầu lần lượt đổi hướng, bọn chúng không tiếp tục xông lên mà chờ đợi đám yêu thú phía sau, như vậy cơ hội đột phá sẽ cao hơn.
Trên đường đến Ngọc Phong Sơn, hàng vạn yêu thú cùng đệ tử liên tục chiến đấu, lợi thế dần nghiêng về đám yêu thú, số lượng đệ tử rút lui ngày một nhiều, nửa giờ trôi qua, đã có yêu thú trèo lên cự sơn.
- Nhìn kìa, người đó không phải là Ngạo Minh sư huynh sao?
- Phía sau Ngạo Minh sư huynh hình như là Tào Dật sư huynh.
- Đám người thủ sơn đều là đệ tử chân truyền.
Một thanh niên hoảng sợ hét lên, thủ sơn không ngờ lại là mấy chục chân truyền đệ tử của Chiến Cung, đây chẳng phải là nhị cung tuyên chiến sao?
Một đầu hỏa lang vừa xông lên Ngọc Phong Sơn liền bị Ngạo Minh chém thành hai nửa, cả ngọn cự sơn đều nằm bên trong đại trận, thực lực của đệ tử Chiến Cung cũng bị giới hạn giống như đệ tử Pháp Cung.
- Các huynh đệ, trong vòng hai canh giờ không được để một đầu yêu thú nào xông lên núi.
- Chúng ta phải cho đám pháp sư kia biết thế nào là thực lực.
- Xông lên…
Mấy chục chân truyền đệ tử lao thẳng vào mấy ngàn đầu yêu thú, cảnh tượng như đàn sói dữ giết vào bầy cừu non, thế như chẻ tre, không gì ngăn cản.
Ngạo Minh đang chém khí thế thì bị một đầu bạch mã tông trúng, cả người hắn phải lui lại phía sau.
- Đến rồi sao.
Đệ tử trên kháng đài đồng loạt đứng lên, đệ nhất thiên tài Chiến Cung sắp đối chiến với đệ nhất thiên tài Pháp Cung, vừa nghe thôi đã thấy hưng phấn.
- Không công bằng, tỷ tỷ chỉ dùng một tờ pháp chỉ sao có thể là đối thủ của Ngạo Minh.
- Đúng vậy.