Thiên La

Chương 56 ĐAN ĐẤU Mới

Phi Dao dùng ánh mắt sùng bái nhìn tỷ tỷ, tốc độ ra tay của Hàn Băng nhanh khủng khiếp, ngay cả Tuệ Vân bên cạnh có cùng tu vi cũng không nhìn rõ động tác của nàng, ánh mắt Lý Như Nguyệt chỉ còn lại hình bóng lạnh lùng kia giữa thiên địa rộng lớn.

- Đi thôi, chúng ta mau tới Thực Vi Hiên.

Lý Tuệ Vân khẽ lắc đầu.

- Tỷ còn có chuyện cần giải quyết, mọi người đi chơi vui vẻ.

- Không sao, khi nào thắng cược muội lại mời tỷ đi ăn.

Sau khi tỷ muội Lý gia rời đi, đám người còn lại vẫn tiếp tục đi tới Thực Vi Hiên, Phong Viêm đi phía sau lén giơ ngón cái với Lâm Phong, lúc bị Lãnh Hàn Băng đánh thì hắn đã hiểu ra mọi chuyện.

Thực Vi Hiên là tửu điếm lớn nhất Cửu Huyền Thành, nơi này dùng yêu thú và linh dược để chế biến thức ăn nên giá cả cao kinh người, không có 1000 khối trung phẩm linh thạch trong túi thì đừng hòng bước qua đại môn.

Lãnh Phi Dao đặt một bàn lớn có 4 chỗ trên tầng thứ nhất, nhìn từng món ăn được mang lên, hai mắt nàng tỏa sáng lấp lánh.

- Đúng là một nơi tốt để đốt linh thạch.

Lâm Phong vừa nốc một chén linh tửu vừa cảm thán, cảm giác linh lực bên trong cơ thể lại tăng thêm một chút, loại linh tửu này là dùng linh dược để luyện chế có tác dụng tương đương với dược tề nhưng mùi vị thì khác hẳn.

Trên thực tế, thịt của yêu thú và linh dược đều có chứa linh khí thiên địa nhưng phải qua chế biến mới có thể phát huy tối đa hiệu quả, giống như linh dược phải luyện thành linh đan thì thịt của yêu thú cũng phải chế biến thành yêu thiện.

Linh khí bên trong thịt của yêu thú còn chất lượng hơn cả linh thạch, nhưng sẽ không có tu sĩ nào dùng thịt yêu thú để thay thế linh thạch, làm như vậy vừa tiêu tốn gấp nhiều lần tài nguyên vừa tốn thời gian để giảm cân.

Lâm Phong nhìn gian thương bên cạnh ăn uống như thục nữ, liền hỏi thăm.

- Phong Viêm sư huynh không sao đấy chứ?

Lúc nãy Phong Viêm trúng một đòn của băng nữ, tốc độ quá nhanh nên không ai biết gian thương có bị gì hay không.

Lãnh Phi Dao bĩu môi.

- Không có Tuệ Vân sư tỷ ở đây tất nhiên là người nào đó ăn không ngon rồi, đỡ tốn.

- Tình yêu đến như phép màu nào ai đoán ra được đâu, nhất định sẽ có một ngày Tuệ Vân sư tỷ hiểu được tâm ý của Phong sư huynh.

Phong Viêm cười khổ, hắn ăn không vô không phải vì Tuệ Vân mà là vì một đòn lúc nãy của Lãnh Hàn Băng đến giờ còn thốn, hàn khí trong cơ thể vẫn chưa giải hết.

- Ngày đó sẽ không bao giờ đến đâu.

Phi Dao lại đâm cho gian thương thêm một đao, nàng còn ghi hận chuyện tên này nói xấu phụ mẫu.

- Nếu ta là Tuệ Vân sư tỷ thì ta cũng chọn Vương Lăng sư huynh.

Lâm Phong nhíu mày.

- Ta thấy Phong Viêm sư huynh cũng không tệ, so với Vương Lăng sư huynh thì đan thuật kém một chút, dung mạo kém một chút, gia thế cũng chỉ kém một chút mà thôi.

- Vậy hắn hơn Vương Lăng sư huynh ở chỗ nào?

- Chuyện này… tạm thời đệ vẫn chưa nghĩ ra.

- Khục khục…

Phong Viêm nhìn chằm chằm hai tên trước mặt, trong lòng có xúc động muốn mang hai tên này xuống bếp cho lên đĩa, đúng là khinh người quá đáng.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt kiềm nén của Phong Viêm, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Nhưng đệ cảm thấy Phong sư huynh không phải đã hết cơ hội.

Phong Viêm nghe Lâm Phong nói liền thay đổi sắc mặt, tên sư đệ này của hắn không phải loại tầm thường, biết đâu có chủ ý hay nào đó.

- Lâm sư đệ có cao kiến gì không?

- Cổ nhân có câu, nữ nhân muốn hạnh phúc thì phải lấy nam nhân yêu nàng chứ không phải là chọn nam nhân nàng yêu, về mặt tình cảm thì đệ nghĩ Phong sư huynh sẽ chiếm được ưu thế.

- Sao đó thì sao?

Lâm Phong ngẩng mặt nhìn lên, bộ dáng cao thâm có bảy phần giống với lão đầu.

- Thánh Cung đại hội lần này chính là cơ hội tốt dành cho Phong sư huynh, nếu tận dụng thành công thì không chỉ Tuệ Vân sư tỷ mà tương lai của sư huynh cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Lãnh Phi Dao nhìn thấy bộ dáng như thần côn của tên sư đệ, không hiểu sao lại cảm thấy ngứa tay.

- Tiểu Phong tử, có ý kiến gì thì nói mau, đừng câu giờ nữa.

Lâm Phong nháy mắt với tiểu sư tỷ, hai người hợp tác đã lâu liền hiểu ý, thái độ của Phi Dao lập tức thay đổi.

- Tiểu Phong tử, thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.

- Đã trễ rồi sao?

Phong Viêm nhìn Lâm Phong chuẩn bị bỏ đi liền kéo hắn lại.

- Lâm sư đệ thiên phú hơn người nhất định có thể tiến vào tốp 100, ở lại thêm một chút cũng không sao.

- Cổ nhân có câu, cẩn tắc vô ưu, hơn nữa đệ cùng sư tỷ còn phải đến Vạn Bảo Các mua mấy gốc linh dược.

- Đệ yên tâm, chuyện linh dược để sư huynh lo.

Lâm Phong dùng vẻ mặt khó xử nhìn Phi Dao, chuyện này hắn đâu thể quyết định.

Lãnh Phi Dao lắc đầu.

- Mấy gốc linh dược đó rất khó tìm, ta nghe nói Vạn Bảo Các vừa nhập về mấy lô linh dược, nếu không nhanh chân sẽ bị người khác lấy mất.

Phong Viêm do dự một lúc, hắn lấy ra một tờ thư tịch đặt lên bàn.

- Lâm sư đệ cần linh dược gì thì ghi hết vào đây, ta sẽ nhờ người mua giúp đệ.

- Đê ta để ta.

Lãnh Phi Dao vội dành lấy, sau đó nàng ghi một lần mười mấy thứ vào thư tịch rồi đưa lại cho gian thương.

Phong Viêm nhìn qua vài lần, mày kiếm khẽ nhíu.

- Ngọc Phượng Châu Sa, đây là loại linh dược gì vậy?

- Đó là nữ y không phải linh dược, chuyện đơn giản như vậy mà ngươi cũng không biết, hèn gì sư tỷ không thích ngươi.

- Chẳng phải nói chỉ mua linh dược thôi sao?

Lãnh Phi Dao nghe vậy liền kéo Lâm Phong rời đi.

- Ngươi không giúp thì ta tự đi mua.

- Đạo hữu xin dừng bước.

Nếu ngày mai không diễn ra tranh tài thì Phong Viêm có thể tìm cơ hội khác để dụ dỗ tên sư đệ này, bây giờ mà không tận dụng thì phải đợi thêm 5 năm nữa, lúc đó Thánh Cung đại hội lần tiếp theo mới diễn ra.

Phong Viêm lấy ra một thanh phi kiếm có kích thước tương tự như ngón tay, hắn lấy tờ thư tịch buộc vào rồi mở cửa sổ ném lên trời.

- Phi kiếm truyền thư, thứ này của Vạn Bảo Các không phải dễ tìm đâu.

Lãnh Phi Dao vừa nhìn liền nhận ra lai lịch thanh tiểu kiếm vừa rồi, Lâm Phong thì mù tịt.

- Sư tỷ, phi kiếm truyền thư là thứ gì?

- Phi kiếm truyền thư vốn có một cặp, chỉ cần đệ kích hoạt một trong hai thanh phi kiếm thì thanh phi kiếm bị kích hoạt sẽ bay tới chỗ thanh phi kiếm còn lại.

Nguyên lý hoạt động của thứ này khá giống với Âm Dương Ma Trận của Lâm Phong nhưng bất tiện hơn rất nhiều.

- Bên trong Cửu Huyền Thành có nhiều kiến trúc như vậy, thanh phi kiếm kia có thể tự tránh hết sao? Lỡ như có người bắt được thì sao?

- Vạn Bảo Các để phi kiếm truyền thư ở tầng cao nhất nên sẽ không gặp vật cản, bên trong tòa thành này làm gì có tên ngốc nào đi trộm đồ của Vạn Bảo Các.

Bên trên mỗi thanh phi kiếm đều có ấn ký của Vạn Bảo Các, dù có bị trộm đi thì sớm muộn cũng tìm ra, loại phi kiếm này được luyện chế theo cặp, chủ yếu dùng để truyền tin, chỉ lấy được một thanh cũng không có tác dụng gì.

Phong Viêm nhìn hai tỷ đệ tán chuyện, bộ dáng không có gì là vội, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác quen thuộc, giống như lúc hắn giao dịch với đồng môn, chỉ là bây giờ hắn không phải là kẻ đi săn mà là con mồi.

- Từ bao giờ ta lại dễ bị lừa như vậy?

Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, trước tiên phải làm chính sự.

- Lâm sư đệ, chuyện lúc nãy đệ vẫn chưa nói hết.

- Chuyện gì? À, đệ nhớ rồi, số linh dược này ngày mai sư huynh giao đến cũng được, nhất định phải đến trước khi trận đấu diễn ra.

- Đệ yên tâm, đêm nay sư huynh sẽ mang linh dược đến, còn chuyện của Tuệ Vân sư tỷ thì sao?

Lâm Phong ngẩng mặt nhìn trời, lại khôi phục bộ dáng cao nhân giống lão đầu.

- Thánh Cung đại hội lần này sư huynh nhất định phải tận dụng cơ hội, phát huy hết sở trường của bản thân để Lưu trưởng lão nhìn thấy, như vậy trưởng lão sẽ thu huynh làm chân truyền đệ tử, huynh có làm được không?

- Trở thành chân truyền đệ tử không khó, làm vậy thì có lợi ích gì?

- Lúc đó sư huynh sẽ trở thành sư đệ của Tuệ Vân sư tỷ, có thể ngày ngày ở bên cạnh sư tỷ, cùng sư tỷ luyện đan, đi dạo, thí luyện… đây là thời gian để sư huynh và sư tỷ bồi đắp tình cảm, phát triển đan đạo, đúng là nhất cữ lưỡng tiện.

- Thật sự có hiệu quả sao?

Phong Viêm nhíu mày, tên sư đệ này nói nghe cũng có lý, lửa gần rơm thì sớm muộn cũng cháy chuồng thôi.

- Tất nhiên là có hiệu quả, cổ nhân có câu, nhất cự li nhì tốc độ, huynh có nghe qua chưa?

Lãnh Phi Dao ngồi bên cạnh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tên sư đệ.

- Tiểu Phong tử, không ngờ đệ lại đọc nhiều cổ thư như vậy a.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tiểu sư tỷ, trong lòng thầm đắc ý, hắn có học gì đâu, toàn là nghe lão đầu nói lại, lão đầu sống mấy chục vạn năm, gọi lão một tiếng cổ nhân cũng không sai.

- Sự lợi hại của đệ làm sao sư tỷ có thể hiểu được.

- Tất nhiên là ta hiểu, mỗi lần đệ gặp Linh Mộng tỷ tỷ chẳng phải đều dùng hết bản lĩnh hay sao?

Lãnh Phi Dao mỉm cười, giọng nói châm chọc.

- Vậy mà vẫn bị đánh cho không ngốc đầu lên được.

- Quân tử không đánh nữ nhân, đệ không thích so đo với nàng ta.

- Hảo sư đệ, ta sẽ chuyển nguyên văn của đệ đến chỗ Linh Mộng tỷ tỷ.

- Sư tỷ tốt, chuyện gì cũng có thể thương lượng…

Phong Viêm đột nhiên bị ném qua một bên, hắn chỉ có thể tự mình chui vào.

- Lâm sư đệ, lỡ như Lưu trưởng lão không chấp nhận ta thì sao?

Lâm Phong không trả lời mà nhìn qua tiểu sư tỷ bên cạnh.

- Chuyện này ngươi không cần lo, ta sẽ nói với sư phụ giúp ngươi.

Lãnh Phi Dao vỗ ngực đảm bảo, nàng không phải loại người vô trách nhiệm, đã nhận linh thạch nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

- Vậy xin đa tạ.

- Ta lại sắp có thêm một tên sư đệ, hì hì.

Phong Viêm nhìn vẻ mặt tươi cười của Phi Dao, sau này hắn phải gọi nha đầu dở hơi này là sư tỷ sao?

Sau khi ăn uống thỏa thích, người ở lại trả linh thạch đổi thành Phong Viêm, theo lời của Phi Dao thì đây là tiệc mừng sư đệ sắp nhập môn, tất nhiên phải do gian thương chi trả.

Phong Viêm nhìn hóa đơn lên đến 3000 khối trung phẩm linh thạch, âm thầm mặt niệm.

- Hi vọng lần này thành công, nếu không lỗ to rồi.

Sáng hôm sau, toàn bộ đệ tử Thánh Cung lại tập trung về Chủ Cung, hôm nay là ngày đệ tử Đan Cung thi đấu, số lượng đệ tử tham gia tranh tài so với hôm trước không tới một phần nhưng số lượng đệ tử tới ủng hộ vẫn không suy giảm.

Bên trên kháng đài danh dự, toàn bộ trưởng lão Đan Cung đều có mặt đầy đủ, một vài vị trưởng lão ở các cung khác cũng đến tham dự, chỉ là hôm nay cả Thánh Mẫu và Thánh Chủ đều không có mặt.

- Cả hai đều vắng mặt sao? Không biết có phải là trùng hợp không đây, hắc hắc…

Lâm Phong cười mờ ám, ánh mắt không ngừng đảo xung quanh, tuy tổng số đệ tử Đan Cung không bằng các cung khác nhưng chất lượng lại hơn hẳn, đặc biệt là mỹ nữ.

Đan sư là chức nghiệp ngồi mát ăn bát vàng, có thể nói là việc nhẹ lương cao nên điều kiện của nữ tử Đan Cung hơn hẳn những cung khác, tất nhiên là phải chăm chút cho bản thân nhiều hơn.

- Lão đầu, nhìn bên kia xem, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đúng kiểu lão tử thích.

- Tiểu tử ngươi không phải thích Liễu nha đầu sao? Cẩn thận cháy nhà như chơi đấy.

- Yên tâm, lão tử tứ hải là nhà, làm sao cháy hết.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía đệ tử chân truyền, nơi đó có một nữ tử mặt hồng y bó eo, dáng người thướt tha, chỉ là nàng quay lưng về phía hắn nên không thấy được gương mặt.

- Sao càng nhìn càng thấy quen nhỉ?

Hồng y nữ tử xoay người, một gương mặt quen thuộc hiện ra, Lâm Phong trợn mắt há mồm, không ngờ nữ tử ăn mặc như thục nữ này lại là tiểu sư tỷ dở hơi của hắn.

Lãnh Phi Dao lúc này hoàn toàn như một người xa lạ, bộ dáng dịu dàng, lặng lẽ đứng im phía sau sư phụ của nàng, từ lúc Lâm Phong nhìn thấy tiểu sư tỷ đến giờ thì nàng vẫn chưa hé môi nói một câu.

- Không lẽ tiểu sư tỷ còn có tỷ muội song sinh?

Lãnh Phi Dao ngẩn đầu nhìn về phía đám đệ tử chuẩn bị tham gia thi đấu, khi lướt qua chỗ Lâm Phong thì hung hăng trừng mắt cảnh cáo, sau đó lại khôi phục bộ dáng ngoan hiền.

Lúc này một lão chấp sự đứng lên hô lớn.

- Đệ tử Đan Cung tham gia thi đấu vào trận.

Vài ngàn đệ tử cùng lúc bước vào đại trận, tu vi lập tức bị phong ấn về tứ cấp đỉnh phong.

Lão chấp sự nhìn tất cả đã vào vị trí liền cầm lấy một chiếc hộp mở ra, bên trong có một viên đan dược.

- Đan dược luyện chế hôm nay là huyền cấp Hóa Linh Đan.

Lâm Phong vừa nghe xong tên đan dược thì ngẩn người, Hóa Linh Đan thuộc hàng đan dược khó luyện chế bên trong huyền cấp đan dược nhưng không đủ làm khó hắn, đều làm hắn kinh ngạc là đan dược dùng để thi đấu lại là một trong 3 loại mà Phong Viêm đã dự đoán.

- Lần này trúng tủ rồi, không muốn thắng cũng khó.

Mỗi một đệ tử sẽ được phát một túi trữ vật, bên trong là mấy chục gốc linh dược có chất lượng khác nhau cùng với một tờ đan phương, muốn đạt được kết quả tốt nhất thì phải chọn ra được linh dược phù hợp nhất để luyện chế.

Mỗi đệ tử tham gia thi đấu chỉ có hai canh giờ để luyện chế đan dược, tiêu chí xếp hạng sẽ là số lượng, chất lượng và thời gian.

Hai bên cùng số lượng thì sẽ xét chất lượng của đan dược, cùng chất lượng thì người nào có thời gian ngắn hơn sẽ giành chiến thắng.

Dựa theo kết quả của những lần đại hội trước, Lâm Phong chỉ cần luyện chế thành công 4 viên thượng phẩm đan dược và thời gian hoàn thành nằm trong tốp 100 đệ tử đầu tiên thì nhất định sẽ vượt qua vòng sơ loại.

- Tiểu Phong tử, cố lên.

Lãnh Phi Dao ở trên kháng đài âm thầm cổ vũ, nàng đứng phía sau các vị trưởng lão nên không thể lớn tiếng hò hét, Lâm Phong mà thắng trận thì nàng sẽ bỏ túi 21 vạn trung phẩm linh thạch, vừa nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.

Ở một nơi gần đó, Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn xuống sân đấu khiến cho mấy tên đệ tử yếu vía lạnh cả sống lưng.

Linh Mộng ngồi bên cạnh mỉm cười, sau khi bị sư phụ kéo đi một thời gian thì khí tức trên người của nàng so với lúc trước đã có thêm vài phần khó đoán.

- Muội đang lo cho tên kia sao?

- Ta chỉ lo mất linh thạch.

- Muội mất bao nhiêu thì ta đền cho muội gấp 10 lần có được không?

- Ta không có thói quen dùng đồ vật của người khác.

Linh Mộng liếc nhìn xuống sân đấu, một lúc sau nàng lại nở nụ cười.

- Tên đó bản lĩnh không tệ, vòng này không làm khó được hắn.

- Vậy sao?

- Muội đừng quên ta cũng từng là một đan sư.

Bên dưới sân đấu, Lâm Phong đã chọn xong linh dược, những gốc linh dược này giống nhau đến tám, chín phần, chỉ cần sơ xuất một chút sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và tốc độ luyện chế đan dược.

- Đã đến lúc lão tử xuất thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận