Thiên La
Chương 68 THÔNG THIÊN TAM BẢO Mới
Lãnh Hàn Băng đi vài vòng quan sát xung quanh, tuy nàng không hiểu nhiều về đan đạo nhưng cũng biết những thứ này có giá trị liên thành, ánh mắt nàng chợt dừng lại trên một bình ngọc.
- Băng Linh Đan.
Đây là loại đan dược đại bổ đối với tu sĩ sở hữu băng linh thể, đáng tiếc là đã quá hạn sử dụng, không chỉ Băng Linh Đan mà toàn bộ đan dược bên trong phòng đều đã hết hạn sử dụng, chẳng khác gì phế đan.
Nhìn mười mấy bình thiên cấp đan dược hóa thành tro bụi, Lâm Phong cảm giác tim gan đau nhói, số đan dược này một khi bán ra thì linh thạch thu về có thể chất cao như núi.
- Nếu ta có thể sinh ra sớm vài vạn năm thì tốt biết mấy.
- Tốt cái gì, tiểu tử ngươi muốn giống như mấy gốc linh dược kia sao?
Bên trong mấy cái hộp ngọc chỉ còn lại chút tro bụi, mấy chục vạn năm trôi qua, linh dược đã sớm trở về với cát bụi.
- Tiểu Phong tử, mau tới đây.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh cổ đỉnh, hưng phấn hét lên.
- Hình như cái đỉnh này còn dùng được.
- Thật hả?
Lâm Phong lập tức chạy tới, hắn thử truyền linh lực vào bên trong cổ đỉnh, vẻ mặt hưng phấn dần trở nên cổ quái.
- Thứ này hình như không phải là đan đỉnh.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Lãnh Phi Dao gật đầu phụ họa, linh lực của nàng có thể tiến vào bên trong cổ đỉnh nhưng hỏa khí thì không thể, cho nên cái thứ này chắc chắn không thể luyện đan.
Cả hai cùng nhìn về phía người còn lại, Lãnh Hàn Băng khẽ lắc đầu, nàng cũng không biết đây là thứ gì, Lâm Phong hết cách lại phải cầu cứu lão đầu.
- Tiền bối có biết đây là thứ gì không?
- Luyện Linh Đỉnh.
Công dụng chủ yếu của cái đỉnh này là dùng để luyện linh, bất kỳ thiên địa linh vật nào sau khi bỏ vào đỉnh đều sẽ biến thành thiên địa linh khí.
- Có loại bảo vật như vậy sao?
- Khi linh thạch chưa xuất hiện thì Luyện Linh Đỉnh khá phổ biến, gần như cường giả nào cũng mang theo một cái, bây giờ thì không cần nữa.
Mấy chục vạn năm trước, tu sĩ dựa vào linh khí của linh mạch để tu luyện, một khi tiến vào những nơi không có linh khí thì chỉ có thể dùng đan dược để khôi phục linh lực, vô cùng tốn kém.
Cho nên người ta chế tạo ra Luyện Linh Đỉnh để đề phòng, bây giờ linh thạch đầy đường, muốn tu luyện lúc nào chẳng được.
Tỷ muội Lãnh gia sau khi nghe Lâm Phong giải thích, ít nhiều có chút thất vọng, nhất là Lãnh Phi Dao, thứ này mà là một cái thiên cấp đan đỉnh thì nàng phát tài rồi.
Lâm Phong đột nhiên phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng, nơi này có cả đống bảo vật nhưng chẳng có thứ gì thích hợp với hắn.
- Không phải xui vậy chứ?
- Yên tâm, nhân phẩm của tiểu tử ngươi hôm nay rất tốt.
Giọng nói lão đầu giống như thần dược làm cho tinh thần Lâm Phong sống dậy, hắn đi tới bên cạnh một cái giường làm bằng hắc thạch, đây là chỗ tu luyện của chủ nhân nơi này, bên trên khắc đầy hoa văn kỳ lạ.
Lâm Phong ngồi lên giường, nhắm mắt vận công, từng đường văn trên hắc thạch dần chuyển động, sau đó kết nối với nhau thành một bức trận đồ.
Kim quang lóe sáng, một cái kim đỉnh từ bên trong trận đồ hiện ra, bức tường phía sau Lâm Phong cũng xuất hiện từng hàng cổ văn.
Lâm Phong bật dậy, hắn nhìn kim đỉnh trước mặt, ánh mắt tràn đầy hưng phấn, thứ này chính là một cái đan đỉnh hàng thật giá thật.
Hoàng kim cổ đỉnh không chút tổn hại, thân đỉnh chạm khắc long văn, sống động như thật, kim quang mờ ảo tỏa ra khí tức cổ xưa, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.
- Tiểu tử đừng nhìn nữa, mau xem bên trong đỉnh có thứ gì không.
Bên trong đan đỉnh còn có một cái đồng bài, nhìn rất phổ thông, không giống bảo vật đáng giá.
- Lão đầu, đây là thứ gì vậy?
- Thông Thiên Lệnh.
- Tên nghe kêu dữ, chắc lợi hại lắm hả?
- Đương nhiên.
Hoàng kim đỉnh gọi là Thông Thiên Đỉnh cùng với Thông Thiên Lệnh chính là hai món trong Thông Thiên Tam Bảo, dù là mấy chục vạn năm trước, nơi có thần khí xuất thế thì cũng được xem là tuyệt thế bảo vật.
- Nói như vậy vẫn còn một món Thông Thiên bảo vật?
- Thứ còn lại gọi là Thông Thiên Giới Chỉ.
- Thì ra là vậy.
Lâm Phong gật đầu, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán, lão đầu nói nơi này là chỗ ở chủ nhân lúc trước của lão, vậy cái cổ nhẫn trên tay hắn có khi nào là…
- Lão đầu, cái Thông Thiên Giới Chỉ kia lão có biết hình dáng thế nào không?
- Tiểu tử ngươi cũng không ngốc, thứ ngươi đang đeo chính là Thông Thiên Giới Chỉ, lão phu chính là Thông Thiên Giới Linh.
- Thật không đó, nếu lão là Thông Thiên Giới Linh sao lại không ở chung với đám bảo vật này, đừng nói là giận chủ nhân nên bỏ nhà đi bụi à nha.
- Chuyện kể dài lắm, hôm nào lão phu kể cho nghe.
Lâm Phong ném cho lão ánh mắt khinh bỉ.
- Ta đoán câu chuyện của lão chắc chắn không hơn 60 từ, có gì thì nói nhanh đi, đừng câu giờ nữa.
- Nếu tiểu tử ngươi đã thành tâm muốn biết thì lão phu sẽ sẵn lòng trả lời.
Chuyện là mấy chục năm trước, chủ nhân Thông Thiên Các trong một lần tiến vào di tích đã bị phục kích, Thông Thiên Giới Chỉ bị thất lạc nên chỉ còn lại Thông Thiên nhị bảo.
- Thấy ta đoán chuẩn không?
Trong lúc Lâm Phong đang đắc ý thì giọng nói hưng phấn của Lãnh Phi Dao truyền đến.
- Cái đỉnh này quá lợi hại, có thể tinh thuần được cả hỏa lực.
Hỏa linh thể của Phi Dao so ra kém Vương Lăng một chút nhưng khi sử dụng Thông Thiên Đỉnh thì hỏa lực của nàng được tinh thuần hơn mấy phần, hoàn toàn không thua kém gì Vương Lăng.
- Ta muốn cái đỉnh này.
- Không được.
Lâm Phong lập tức phản đối, hắn chính là truyền nhân của Thông Thiên Các, sao có thể để Thông Thiên bảo vật lọt ra bên ngoài.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn tên sư đệ.
- Có gì không được?
- Đỉnh này là đệ phát hiện trước, tất nhiên phải là của đệ.
- Đỉnh này nằm trong tay ta thì là của ta.
Hai tỷ đệ trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ, Lâm Phong chỉ số thư tịch trên kệ rồi nói.
- Toàn bộ thư tịch ở đây tỷ có thể lấy hết nhưng cái đỉnh này không được lấy.
- Đệ nói thật đó hả?
Lãnh Phi Dao đảo mắt, vẻ mặt hiện lên nụ cười cổ quái, cái đỉnh này thuộc về nàng hay Lâm Phong thì cuối cùng đều thuộc về Lãnh gia, nếu mang toàn bộ thư tịch ở đây đưa cho gia gia thì số linh thạch thu được còn nhiều hơn nàng luyện đan mấy chục năm.
- Đây là đệ nói, không được nuốt lời.
- Quân tử nhất ngôn.
- Trả lại cho đệ.
Lâm Phong tiếp nhận Thông Thiên Đỉnh, đây chính là tài vật của hắn, có lão đầu ở bên cạnh thì đống thư tịch kia có hay không cũng như nhau.
Trong lúc Lâm Phong đắc ý vì lừa được muội muội thì tỷ tỷ của nàng lại lên tiếng.
- Ta muốn đồng bài bên trong kim đỉnh.
- Kim đỉnh là của đệ, đồng bài nằm bên trong kim đỉnh nên cũng là của đệ, không thể đưa cho sư tỷ được.
- Vậy ta sẽ lấy kim đỉnh.
- Không thể a.
Lâm Phong liều mạng ôm chặt kim đỉnh, để băng nữ lấy được kim đỉnh thì lần này hắn chắc chắn tay không rời đi.
Lãnh Phi Dao đứng bên cạnh đột nhiên xen vào.
- Của hắn hay của tỷ chẳng phải đều là của Lãnh gia sao? Hai người còn giành nhau làm gì?
- Im miệng.
Lãnh Hàn Băng chỉ muốn phong ấn cái miệng của tiểu muội ngay lập tức, nha đầu này vì mấy chục quyển thư tịch lại giúp người ngoài mà không giúp người nhà, đúng là tức chết nàng.
Lâm Phong nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của băng nữ, diễm lệ động nhân, làm cho tên nào đó mê mẩn, không ngờ nữ tử lạnh lùng một khi e thẹn lại xinh đẹp đến như vậy.
- Hừ.
Hàn Băng xoay người rời đi, nếu còn đứng đây chỉ sợ nàng sẽ nhịn không được mà động thủ với hai tên này mất.
Lãnh Phi Dao nhìn tỷ tỷ bị nàng chọc lui, ánh mắt tràn đầy đắc ý, từ nay về sau chỉ cần có Lâm Phong ở bên cạnh thì nàng không cần phải sợ tỷ tỷ.
- Tiểu Phong tử, bây giờ chúng ta tiếp tục đi tầm bảo hay trở về?
- Làm người không thể quá tham, đệ nghĩ bao nhiêu đây đã đủ rồi.
Lâm Phong thu toàn bộ số thư tịch vào cổ nhẫn, riêng Luyện Linh Đỉnh thì hắn thu vào túi trữ vật để đưa cho mấy lão chấp sự.
Sau khi trở lại bên ngoài di tích, Lâm Phong đi xung quanh tìm thêm vài món bảo vật, đến lúc chấp sự kiểm tra thì hắn hào phòng tặng hết cho Thánh Cung.
- Tiểu Phong tử, số thư tịch kia đâu rồi?
Lãnh Phi Dao đi bên cạnh tò mò hỏi, rõ ràng lúc chấp sự kiểm tra, nàng không nhìn thấy quyển thư tịch nào.
Lâm Phong ném cho tiểu sư tỷ một cái túi trữ vật, bên trong là toàn bộ đan thư đã tìm được.
- Sư tỷ có muốn kiểm tra lại không?
- Hì hì… không cần, ta tin đệ.
Lãnh Phi Dao chỉ lấy một nửa số thư tịch, nửa còn lại nàng để riêng cho tỷ tỷ, tuy bình thường nàng làm việc thiếu suy nghĩ nhưng vẫn hiểu được đạo nghĩa giang hồ, chỉ cần có mặt là có phần.
Theo lời của lão đầu thì phần lớn tàn tích Thông Thiên Các đã bị khai phá, những thứ quan trọng đã bị lấy đi, dù có ở lại cũng không tìm được thứ gì nên Lâm Phong quyết định rời đi.
Vài ngày sau, bên trong một tòa thành thuộc Vô Cực Thánh Cung, một nam hai nữ đi trên đường thu hút ánh mắt của không ít người.
Nam nhân tương đối bình thường, trên gương mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười nham nhỡ, không đáng chú ý.
Nhưng nữ tử lại vô cùng nổi bật, Lãnh Phi Dao dáng người nhỏ nhắn, hoạt bát linh động, đôi mắt xinh đẹp hữu thần, nụ cười tỏa nắng như tinh linh trong truyền thuyết, chỉ có một khuyết điểm là đường nét chưa rõ ràng.
Tuy Hàn Băng đã che đi dung mạo, dáng người hoàn hảo ẩn sau trường bào nhưng chỉ cần đôi mắt màu lam và khí chất lạnh lùng kia cũng đủ khiến cho người đi bên cạnh phải kinh hồn.
- Tiểu Phong tử, còn bao lâu nữa thì tới Thương Vân Thành?
- Theo địa đồ thì còn hai lần truyền tống nữa là đến.
Lâm Phong miễn cưỡng trả lời, có mỹ nữ đi chung là chuyện vui nhưng không làm ăn được gì thì hết vui, nếu không phải băng nữ quá lợi hại thì hắn đã sớm trốn đi một mình.
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội mê chơi đến quên đường đi, trong lòng có chút hối hận, mấy ngày trước nàng đã quyết định mang nha đầu này trở về, cuối cùng bị một câu nói của Phi Dao làm cho do dự.
- Không có muội đi theo thì tỷ lấy lý do gì để ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Đêm đến, vài bóng đen lặng lẽ di chuyển bên trong thành, bọn chúng dừng lại nơi đám người Lâm Phong nghỉ chân, mấy tên hắc y nhân trao đổi ám hiệu với nhau rồi rời đi nhưng bọn chúng không biết tất cả hành động đều bị Lãnh Hàn Băng nhìn thấy.
Lãnh Hàn Băng nhìn đám hắc y nhân biến mất, nàng lặng lẽ đuổi theo, mấy hôm nay nàng luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi, nhất định là có liên quan đến đám người này.
Trong lúc Lãnh Hàn Băng đuổi theo đám hắc y nhân thì có một tên phục vụ đi tới trước cửa phòng Lâm Phong.
- Khách quan, ngài có bên trong không?
- Chuyện gì?
- Bên ngoài có người nói muốn gặp khách quan.
Cửa phòng mở ra. Lâm Phong còn chưa ló mặt thì tên tiểu nhị đã động thủ, đáng tiếc là tốc độ của hắn quá chậm.
Lâm Phong xuất hiện phía sau tên tiểu nhị, hắn dùng chân đạp đối phương vào phòng, sau đó khóa luôn cửa phòng.
Tên tiểu nhị vừa bò dậy thì đã thấy một thanh đao kề ngay lên cổ.
- Không ngờ trong thành cũng có hắc điếm, ngươi hành nghề lâu chưa?
- Hừ, ta là sát thủ, không phải điếm tặc.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt tùy ngươi xử lý của đối phương liền mỉm cười.
- Cũng không tệ há, là ai sai ngươi đến giết ta?
- …
- Không nói hử? Có tin lão tử một đao chém chết ngươi không?
- Muốn chém muốn giết tùy ngươi nhưng ngươi cũng sẽ nhanh chóng đến Minh Giới gặp ta, ha ha ha… khục khục…
Tên thích khách vừa há miệng cười liền bị Lâm Phong bỏ mấy viên đan dược vào, đây là loại đan dược Lâm Phong vừa luyện chế, đúng lúc có chỗ thử nghiệm.
Huyễn Hồn Đan dùng để rèn luyện linh hồn nhưng dùng với số lượng lớn sẽ dẫn đến thần thức rối loạn, Lâm Phong tiếp tục bỏ thêm vài viên vào miệng đối phương, rồi bắt đầu tra hỏi.
- Ngươi tên gì? Đến từ đâu? Ai bảo ngươi đến giết ta?
- Ta tên Đoạn Nhân, ngoại môn đệ tử Ma Giáo, thủ lĩnh phái ta tới bắt các ngươi.
- Bắt bọn ta?
Lâm Phong nghe đến đây liền cảm giác không ổn, hắn lập tức xông ra ngoài, hướng phòng của tỷ muội Lãnh gia chạy đi.
Vừa đến trước cửa phòng liền nghe được tiếng hét hưng phấn của Lãnh Phi Dao từ bên trong phòng truyền ra.
- Sư tỷ…
Lâm Phong vừa bước vào thì nhìn thấy tên thích khách đang nằm thở gấp trên sàng, tiểu sư tỷ tay cầm một thanh đại chùy không ngừng đánh đập đối phương, miệng hét lớn.
- Dám có ý đồ với bản tiểu thư, đánh cho ngươi chết.
- Sư tỷ đừng đánh nữa, Hàn Băng sư tỷ đâu?
- Tỷ tỷ nói là có chuyện cần giải quyết nên đã ra ngoài rồi.
Lãnh Phi Dao đá tên thích khách một cái rồi chạy tới chỗ Lâm Phong.
- Tiểu Phong tử, có chuyện gì vậy?
- Mau đi tìm Hàn Băng sư tỷ, có chuyện không hay rồi.
Lâm Phong nhìn tên đệ tử Ma Giáo nằm bất động, hắn đành phải trở về phòng tra hỏi tên còn lại, nhưng tên kia vì dùng thuốc quá liều đã hôn mê bất tỉnh, dù hắn có lắc kiểu gì thì đối phương cũng không phản ứng.
- Tiểu tử ngươi đừng có tốn công vô ích, nha đầu kia có thể đã rời thành, ngươi mau chạy tới truyền tống trận xem thử.
Lâm Phong lập tức hướng truyền tống trận chạy đi, đám người Ma Giáo chắc chắn không dám làm lớn chuyện bên trong thành trì, có thể bọn chúng muốn dụ băng nữ ra ngoài Hoang Nguyên để phục kích.
Lãnh Phi Dao nhìn tên sư đệ đột nhiên bỏ chạy liền đuổi theo.
- Tiểu Phong tử, đợi ta với.
Bên trong Hoang Nguyên, Lãnh Hàn Băng bị một đám hắc y nhân bao vây, tên đầu lĩnh mỉm cười đắc ý.
- Lãnh đạo hữu, tôn giả có chuyện muốn gặp, mời đạo hữu theo bọn ta một chuyến.
- Nếu ta không đi thì sao?
- Ta biết đạo hữu lợi hại nhưng hai tên bên cạnh đạo hữu thì sao?
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, bên trong thành trì thì lưu manh còn ứng phó được nhưng ra bên ngoài Hoang Nguyên thì không ổn, nghĩ đến đây nàng liền xoay người rời đi.
- Đạo hữu xin dừng bước.
- Cút.
Đám hắc y nhân tất nhiên sẽ không để Hàn Băng rời đi, nhiệm vụ của bọn chúng là cầm chân nàng, chờ đợi hai tên còn lại sa lưới.
Hai bên lao vào giao chiến, lần này Ma Giáo huy động mười mấy tên lục cấp tu sĩ, trong đó có một nửa dùng để đối phó Lãnh Hàn Băng, số còn lại thì đi bắt đồng bọn của nàng.
Tuy Hàn Băng lợi hại nhưng một mình nàng đối phó gần chục tên đồng cấp, nhất thời không thể phá được vòng vây, đám người Ma Giáo cũng không làm gì được nàng, hai bên rơi vào thế giằng co.
Cách đó không xa, Lâm Phong và Lãnh Phi Dao cũng bị một đám Ma Giáo bao vây, tình thế vô cùng bất lợi, số lượng và chất lượng đều thua xa đối thủ.
- Sư tỷ, chút nữa đi theo phía sau đệ, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tách ra có biết không?
- Ta biết rồi, đệ yên tâm đánh trận, ta sẽ ở bên cạnh cổ vũ.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt của tiểu sư tỷ không có gì là lo lắng, bên trong đôi mắt còn mang theo một chút hưng phấn làm cho hắn cảm giác vô cùng hoang mang.