NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
NGOẠI TRUYỆN 2
Kể từ đó, dân gian có thêm một nữ nhân điên.
Bà ta luôn trộm cướp con của người khác, hát những bài hát ru dịu dàng dỗ dành; nhìn thấy con cái nhà người ta bị mắng bị đánh, bà ta xông tới điên cuồng bảo vệ, cắn xé mắng chửi cha mẹ đứa trẻ; bà ta sẽ bê một tảng đá cho đứa trẻ gặp trên đường, bảo đối phương đập c.h.ế.t mình, hoặc là đứng bên bờ sông bờ hồ, gọi trẻ con đẩy mình xuống dìm chết... làm cho những người dân gần đó sợ hãi, căn bản không dám dẫn con ra ngoài, sợ gặp phải mụ điên kia.
Diệp phu nhân sợ bà ta gây chuyện, khóa lại nhốt bà ta trong tây uyển.
Khi Cố Lưu đẩy cửa ra, bên trong đã mọc đầy cỏ dại, nữ nhân điên ôm một cái túi vải rỗng lắc lư, vừa cười vừa hát đồng dao, hát xong đột nhiên lại sụp đổ khóc lớn: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên ném một đứa trẻ mới sinh xuống đất cả đêm. Cả đêm, lạnh biết bao."
Nếu A Đào nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ nghĩ gì.
Đáng tiếc ta đến không gặp xuân, đáng tiếc ta đi xuân đầy vườn.
Cố Lưu vi phục xuất tuần, đến Giang Nam đang mưa.
Thiếu gia nhà họ Lục, Lục Cẩm là một tên ăn chơi có tiếng trong thành, nhưng lại có dung mạo tuấn tú, cùng một đám người cưỡi ngựa đi qua trên phố, khiến các cô nương trong lầu xanh nhao nhao dựa cửa sổ vẫy khăn tay kinh hô, các thiếu phụ ven đường cũng len lén đỏ mặt nhìn theo.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy Cố Lưu đứng ngoài đám đông sau khi ngựa phi nước đại qua, nhất thời im lặng. Quá kinh diễm, ngược lại không dám lên tiếng quấy rầy.
Một công tử như ngọc mặc áo trắng, cách màn mưa m.ô.n.g lung, đối diện với thiếu gia nhà họ Lục.
Cố Lưu chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi. Lục Cẩm phía sau hắn không hiểu sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác chóng mặt mơ hồ giữa mộng cảnh và hiện thực.
Hắn vừa định đuổi theo chặn người kia lại, lại bị Lục lão gia tử tìm tới chặn bước. Lão gia tử cầm gậy chọc thẳng vào người hắn, tức giận lôi hắn về nhận lỗi.
Bởi vì hắn lại từ chối cô nương mà Lục phu nhân chọn, nhiều năm như vậy, trước sau không biết đã làm bao nhiêu cô nương giận dỗi bỏ đi, chắc hẳn sắp bị đưa vào danh sách đen của các bà mối trong thành, bài vở không chịu học hành, sổ sách cũng không chịu học xem, suốt ngày lông bông, chơi bời lêu lổng cùng đám bạn xấu.
Lão gia tử ấn hắn về nhà dỗ dành lão phu nhân, Lục Cẩm tuy hỗn hào, nhưng trước mặt cha mẹ vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đi theo, trước khi đi lại nhìn về phía nam tử kia một cái, người đã đi từ lâu.
Lục Cẩm mất mát một cách khó hiểu.
Cố Lưu biết đây là hoàng đệ cùng cha khác mẹ của mình, vốn dĩ nên c.h.é.m cỏ tận gốc, nhưng hắn trước đây, lại ngầm đồng ý cho A Đào giữ người lại.
Rốt cuộc là một cô nương như thế nào, khiến hắn dung túng như vậy?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cố Lưu xử lý công việc ở Giang Nam, còn gặp Liễu Hy Nghiên và Lý phu nhân.
Liễu Hy Nghiên và phu quân của nàng đi trên phố, bên chân theo một đứa trẻ mấy tuổi, Lý phu nhân mua kẹo hồ lô dỗ dành cháu trai, nhìn từ xa, tràn ngập ấm áp.
Đại tiểu thư kiêu căng ngày xưa, bây giờ trông đã chín chắn dịu dàng hơn rất nhiều, cũng không còn bài xích hôn sự do mẫu thân sắp đặt, nhìn về phía trượng phu ánh mắt tràn đầy yêu thương, cũng nhận ra sự trẻ con không hiểu chuyện ngày xưa, tự cho rằng mình thích Cố Cẩm, suốt ngày đuổi theo sau hắn, còn thường xuyên ghen tuông ghen tị hét to với Liễu Thiêm, thật là ấu trĩ.
Nhưng Liễu Hy Nghiên chưa bao giờ thực sự ghét Liễu Thiêm, mặc dù mỗi lần nàng ta gây sự, Liễu Thiêm đều có thể nhẹ nhàng chọc tức nàng ta đến phát nổ, nhưng ai bảo Liễu Thiêm quá đẹp, nàng ta ngủ một giấc tỉnh dậy nghĩ đến khuôn mặt của nàng ấy, liền tự mình hết giận.
Nói ra thì, sống quen cuộc sống bình lặng như nước, thỉnh thoảng vẫn sẽ nhớ những ngày tháng thiếu nữ ở kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/ngoai-truyen-2.html.]
Cố Lưu rũ mắt nhấp trà trên gác, một nhóm người phía dưới không nhìn thấy hắn, nói cười đi xa trong ánh đèn.
Xử lý xong việc vặt, Cố Lưu không vội về cung, tìm một khoảng thời gian rảnh rỗi đi về phía bắc ra khỏi quan ải, trên đường gặp mấy người dân mang thúc tu đến tư thục, tên của thầy giáo tư thục khiến hắn dừng chân một lát.
Là Liễu Tích Dung.
---
Mẹ ruột của nàng ở gần đó, các em trai em gái đều đã thành gia lập thất, nhưng nàng lại không muốn lấy chồng. Từ nhỏ nàng đã nổi tiếng tài hoa, nên mở một lớp học tư thục, trong nhà cũng không ai phản đối, đều giúp nàng quảng bá chiêu mộ học sinh. Giờ đây, nàng đã trở thành một tiên sinh nổi danh khắp vùng.
Cố Lưu không dừng lại lâu, tiếp tục đi về phía bắc đến biên ải. Gió cát cuốn theo cỏ khô táp vào mặt, Võ An Hầu và con gái của ông ta đã ra ngoài cổng thành từ sớm để nghênh đón bệ hạ.
Vệ Khinh Vũ đen hơn, tráng kiện hơn, khi cười toe toét để lộ hàm răng trắng bóc, dáng vẻ phóng khoáng bất kham, chẳng có chút nào liên quan đến vẻ ngoài yếu đuối, liễu yếu đào tơ của Liễu Thiêm. Thực tế cũng đúng như vậy, từ đầu đến cuối, giữa họ chỉ có duyên gặp mặt một lần.
Nhưng chính lần gặp gỡ này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Vệ Khinh Vũ. Có lẽ cả đời này nàng cũng không thể quên được, dù đó chỉ là một chuyến đi rất bình thường.
Một mỹ nhân áo xanh mộc mạc đứng bên đường, sau lưng là cấm vệ quân, khiến người ta không thể đoán được thân phận của nàng. Nếu là tiểu thư khuê các, sẽ không tự mình cưỡi ngựa. Nếu là thủ lĩnh đội hộ vệ, sẽ không mặc trường bào rộng rãi như vậy. Hơn nữa, cô nương này lại xinh đẹp đến mức khiến người ta quên đi thế tục.
Sau này, Vệ Khinh Vũ biết được thân phận của nàng, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều rất hợp lý. Ngự y vốn là chức quan không mấy nổi bật, chưa từng nghe nói có ai có thể khuấy đảo triều chính. Vậy mà đến cô nương này, tiên hoàng gần như nghe lời nàng răm rắp, còn ban cho nàng thượng phương bảo kiếm. Nghe nói hai vị hoàng tử trong cung đều thích nàng, sau này dù ai lên ngôi, khả năng cao nàng sẽ trở thành hoàng hậu. Những kẻ làm quan ở kinh thành đều là cáo già, cô nương này có thể trấn áp được đám cáo già ấy, tuyệt đối không hề yếu đuối vô hại như vẻ bề ngoài.
Ấy vậy mà nàng lại tùy tiện đưa thanh kiếm được ngự ban cho Vệ Khinh Vũ. Sau đó nghe nói tân đế vừa lên ngôi, nàng liền mất tích, cuối cùng cũng không trở thành hoàng hậu của ai cả.
Vệ Khinh Vũ đến nay vẫn không hiểu, rốt cuộc tất cả những chuyện này là vì sao?
Cũng không hiểu vì sao đường đường là thiên tử lại lặn lội đường xa đến đây, chỉ để hỏi thăm về một cô nương mà nàng chỉ gặp một lần.
Cố Lưu cũng không thể nói rõ bản thân mình đang làm gì.
Y như một tín đồ bị thần linh ruồng bỏ, lang thang khắp nơi chỉ để truy tìm những dấu vết thần tích còn sót lại.
Lại như một kẻ điên yêu người đã khuất, đáng thương thu thập từng mảnh ký ức rời rạc từ người khác, để ghép lại thành hình bóng hoàn chỉnh của người ấy.
Nàng trước khi rời đi đã xóa đi ký ức của hắn, tưởng rằng như vậy hắn có thể bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp mà không phải vướng bận.
Nào ngờ, cho dù làm lại từ đầu, cho dù không nhớ gì cả, Cố Lưu vẫn sẽ lại một lần nữa yêu nàng.
Hết lần này đến lần khác.
Yêu là bản năng.
Ban đầu là dẫn dắt nàng trưởng thành, sau đó là cùng nhau nương tựa, còn bây giờ chính là bản năng.
Mỗi người đều đang hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn cho mình, chỉ có y, như bị thời gian bỏ rơi, vẫn mắc kẹt trong quá khứ, không thể bước ra.