NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

NGOẠI TRUYỆN 2

Kể từ đó, dân gian có thêm một nữ nhân điên.

Bà ta luôn trộm cướp con của người khác, hát những bài hát ru dịu dàng dỗ dành; nhìn thấy con cái nhà người ta bị mắng bị đánh, bà ta xông tới điên cuồng bảo vệ, cắn xé mắng chửi cha mẹ đứa trẻ; bà ta sẽ bê một tảng đá cho đứa trẻ gặp trên đường, bảo đối phương đập c.h.ế.t mình, hoặc là đứng bên bờ sông bờ hồ, gọi trẻ con đẩy mình xuống dìm chết... làm cho những người dân gần đó sợ hãi, căn bản không dám dẫn con ra ngoài, sợ gặp phải mụ điên kia.

Diệp phu nhân sợ bà ta gây chuyện, khóa lại nhốt bà ta trong tây uyển.

Khi Cố Lưu đẩy cửa ra, bên trong đã mọc đầy cỏ dại, nữ nhân điên ôm một cái túi vải rỗng lắc lư, vừa cười vừa hát đồng dao, hát xong đột nhiên lại sụp đổ khóc lớn: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên ném một đứa trẻ mới sinh xuống đất cả đêm. Cả đêm, lạnh biết bao."

Nếu A Đào nhìn thấy cảnh này, không biết sẽ nghĩ gì.

Đáng tiếc ta đến không gặp xuân, đáng tiếc ta đi xuân đầy vườn.

Cố Lưu vi phục xuất tuần, đến Giang Nam đang mưa.

Thiếu gia nhà họ Lục, Lục Cẩm là một tên ăn chơi có tiếng trong thành, nhưng lại có dung mạo tuấn tú, cùng một đám người cưỡi ngựa đi qua trên phố, khiến các cô nương trong lầu xanh nhao nhao dựa cửa sổ vẫy khăn tay kinh hô, các thiếu phụ ven đường cũng len lén đỏ mặt nhìn theo.

Sau đó, mọi người liền nhìn thấy Cố Lưu đứng ngoài đám đông sau khi ngựa phi nước đại qua, nhất thời im lặng. Quá kinh diễm, ngược lại không dám lên tiếng quấy rầy.

Một công tử như ngọc mặc áo trắng, cách màn mưa m.ô.n.g lung, đối diện với thiếu gia nhà họ Lục.

Cố Lưu chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi. Lục Cẩm phía sau hắn không hiểu sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, một cảm giác chóng mặt mơ hồ giữa mộng cảnh và hiện thực.

Hắn vừa định đuổi theo chặn người kia lại, lại bị Lục lão gia tử tìm tới chặn bước. Lão gia tử cầm gậy chọc thẳng vào người hắn, tức giận lôi hắn về nhận lỗi.

Bởi vì hắn lại từ chối cô nương mà Lục phu nhân chọn, nhiều năm như vậy, trước sau không biết đã làm bao nhiêu cô nương giận dỗi bỏ đi, chắc hẳn sắp bị đưa vào danh sách đen của các bà mối trong thành, bài vở không chịu học hành, sổ sách cũng không chịu học xem, suốt ngày lông bông, chơi bời lêu lổng cùng đám bạn xấu.

Lão gia tử ấn hắn về nhà dỗ dành lão phu nhân, Lục Cẩm tuy hỗn hào, nhưng trước mặt cha mẹ vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đi theo, trước khi đi lại nhìn về phía nam tử kia một cái, người đã đi từ lâu.

Lục Cẩm mất mát một cách khó hiểu.

Cố Lưu biết đây là hoàng đệ cùng cha khác mẹ của mình, vốn dĩ nên c.h.é.m cỏ tận gốc, nhưng hắn trước đây, lại ngầm đồng ý cho A Đào giữ người lại.

Rốt cuộc là một cô nương như thế nào, khiến hắn dung túng như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận