NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 39
Ta ở Giang Nam chọn một gia đình tốt, hai ông bà già cuối đời con cháu gặp nạn qua đời, đang lo không có người bầu bạn chăm sóc, nhìn thấy Cố Cẩm rất vui mừng, nói muốn coi hắn như con ruột đối đãi.
Chén rượu độc kia, không phải dùng để lấy mạng người, mà là khiến người ta mất đi ký ức quá khứ.
Bây giờ Cố Cẩm, là tiểu thiếu gia của một gia đình viên ngoại ở Giang Nam, con cầu con khẩn, cha mẹ song toàn, ấm cúng hòa thuận. Người nhà nói hắn bị đập đầu mất trí nhớ, hắn sờ sờ đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Ta trên đường trở về kinh thành lướt qua Vệ Khinh Vũ đang cưỡi ngựa, khi Võ An Hầu giúp tiên hoàng hồi kinh, Vệ Khinh Vũ cũng có mặt trong đội ngũ, còn lập được chút công lao, được phong làm quan nhỏ, bây giờ phải theo đại quân trở về biên quan. Nàng ấy kề sát bên cha mình, như con chim không chịu trói buộc, muốn bay đến trời cao đất rộng tự do.
Kiếp trước, Vệ Khinh Vũ là người ở bên cạnh ta lâu nhất, chúng ta cùng nhau già đi, tóc bạc trắng, c.h.ế.t vào tháng ba xuân quang rực rỡ. Thoáng chớp mắt đã năm năm trôi qua, kiếp này nàng ấy cuối cùng cũng đã được như ý nguyện.
Ta đứng bên đường nhìn nàng ấy, con đường lớn rộng rãi hoang vu, ta và mấy tùy tùng đứng đó, thật khó để không thu hút sự chú ý.
Vệ Khinh Vũ cũng nhìn sang, ánh mắt giao nhau với ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một lát sau, ta bước tới, cài đóa hoa duy nhất trên đầu lên yên ngựa của nàng ấy, lại cảm thấy lễ vật quá đơn sơ, thuận tay nhét thanh trường kiếm trong tay cho nàng ấy.
Vệ Khinh Vũ mặt đầy kinh ngạc, sau đó dở khóc dở cười nói: "Vị cô nương này, ta cũng là nữ."
Triều đại này phong khí cởi mở, nữ tử nhà ai trên đường thấy nam tử mình thích, thường sẽ đem khăn tay hoặc đồ trang sức trên người, không thì tuỳ tiện lấy ít trái cây bánh ngọt tặng cho người kia để bày tỏ ái mộ.
Vệ Khinh Vũ một thân trang phục này, anh tư hiên ngang, không phân biệt được nam nữ, e rằng bị người khác nhận nhầm thành thiếu niên tướng quân đã quen rồi, vừa mới từ Kinh Thành ra, trên người ngựa đã treo đầy đồ các cô nương tặng, riêng trái cây trong túi cũng đủ cho nàng ấy ăn mấy ngày. Nàng ấy chắc hẳn cho rằng ta cũng là thiếu nữ ái mộ nhìn nhầm nàng ấy thành nam tử.
Ta khẽ cười với nàng ấy: "Ta biết mà."
Nói xong, lại chẳng giải thích gì, xoay người lên ngựa, dứt khoát thúc ngựa rời đi.
Ta đi xa rồi, Vệ Khinh Vũ mới thu hồi tầm mắt, rút trường kiếm trong tay ra xem, lại là Thượng Phương Bảo Kiếm được ngự ban.
Thứ trân quý vô cùng, có thể bảo vệ cả gia tộc đời đời vinh hoa.
Gần đây các đời hoàng đế, chỉ ban ân huệ trọng đại này cho một người, đó chính là Liễu đại nhân đứng đầu Thái Y Viện được tiên đế sủng tín nhất, cũng là người duy nhất trong lòng tân đế sắp đăng cơ được đồn đại dưới các triều thần.
Thân phận của ta không cần nói cũng biết.
Kiếp này ta và Vệ Khinh Vũ không có giao tình, nàng ấy e rằng vĩnh viễn cũng không hiểu được, tại sao gặp thoáng qua một lần, ta lại đem thứ quan trọng như vậy tùy tiện tặng cho nàng ấy.
Trở lại Kinh Thành, ta gặp được nữ quyến Liễu gia bị giam giữ sau khi tịch thu tài sản, Liễu Hy Nghiên nhờ đi theo mẫu thân về lại Lý gia, tránh được một kiếp, nhưng Liễu Tích Dung lại ở trong đó.
Ta gần đây mới biết, nàng ta là quân cờ chính trị, bị Liễu Thanh Thạch gả cho một lão già quyền cao chức trọng làm thiếp, vì hắn trải đường. Sau khi Liễu gia sụp đổ, lão già kia nhát gan sợ bị liên lụy, liền đêm đưa Liễu Tích Dung trả lại, mặc cho nàng ta cùng các nữ quyến khác bị giam giữ, không lâu sau sẽ bị sung làm quan kỹ. Vốn dĩ nàng ta đã gả ra ngoài, không cần phải bị đưa về.
Ta không thích cách trừng phạt sung làm quan kỹ này, Cố Lưu biết, nên cũng đang tranh cãi với đám lão thần kia, từng bước thay đổi lễ pháp. Trước kia nữ tử triều đại này thậm chí không thể đọc sách, không thể làm quan, năm đó cũng là Diệp Hoàng hậu nhất quyết kiên trì, mới có được phong khí cởi mở như bây giờ.
Đương nhiên đó đều là chuyện sau này, ta nhìn các nữ quyến chen chúc trong một gian ngục không còn chút thể diện nào, nhẹ nhàng chỉ về phía Liễu Tích Dung ở góc: "Đưa cô ta ra."
Ta quay đầu bước ra khỏi nơi âm u tăm tối này, đợi ngục quan áp giải Liễu Tích Dung ra, một đám người lạ vây quanh nàng ta, nước mắt lưng tròng kéo nàng ta ân cần hỏi han.
Liễu Tích Dung ngỡ ngàng, nghi hoặc, lại hoảng sợ nhìn bọn họ, sau đó lại nhìn về phía ta.
Nàng ta không nhận ra ta.
Những người bên cạnh nàng ta, là mẹ ruột của nàng ta, trượng phu của mẹ ruột nàng ta, còn có các đệ đệ muội muội cùng mẹ khác cha. Mẹ ruột của nàng ta sau khi bị đuổi ra khỏi Liễu gia, đã gả cho một gia đình không giàu có, nhưng ân thực chăm chỉ, ta phái người tìm bọn họ ra, nghe được tin tức của nữ nhi ruột, hai vợ chồng ngồi xe lừa mười mấy ngày, cả gia đình từ nơi rất xa đến, đón nàng ta trở về.
Một gia đình tràn đầy tình yêu thương, nơi chốn mà Liễu Tích Dung hai kiếp cầu mà không được.
Khi nàng ta được vây quanh hỏi han ân cần, ta cất bước đi xa, tùy tùng đưa cho nàng ta một bọc vàng bạc châu báu. Liễu Tích Dung hoàn hồn, nàng ta không hiểu tại sao một người xa lạ, lại giúp nàng ta.
Nàng ta lảo đảo chạy tới: "Đợi đã! Đợi đã, đợi đã!"
Ta không hề để ý, không quay đầu rời đi.
Trong hoàng cung, Cố Lưu đang thử long bào do tú nương vừa thêu xong, cả cung điện đều bận rộn vì đại điển đăng cơ, người đến người đi, ta xuyên qua đám cung nhân bận rộn, còn chưa đi đến gần, Cố Lưu liếc mắt đã nhìn thấy ta.
Lang quân tuyệt mỹ, nhất thời mày mắt cong cong.
Hắn mỉm cười hỏi ta thấy y phục trên người thế nào.
Long bào chuẩn bị cho điển lễ, phức tạp long trọng, tinh mỹ tuyệt luân, chỉ là con rồng vàng năm móng cuộn tròn trên đó, thiếu mất đôi mắt, như ngọc đẹp có tì vết, khiến người ta tiếc nuối.
Cố Lưu hiếm khi đòi hỏi ta điều gì, hắn muốn ta vì y phục có ý nghĩa trọng đại này, điểm thêm đôi mắt.
Ta tự mình cũng sắp quên mất, ta thêu thùa, một chút cũng không thua kém các tú nương trong cung, đôi tay này của ta, cầm kim châm, cầm kim thêu, đều khéo léo thuần thục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-39.html.]
Ta đương nhiên đồng ý, gật đầu, tối đó liền phối chỉ thêu, chỉ một đôi mắt, lại tốn rất nhiều thời gian, Cố Lưu liền dọn bàn sang một bên xử lý công việc, canh giữ bên ta.
Ánh nến lay động, yên tĩnh ấm áp.
Nhưng ta đột nhiên đau tim, đau dữ dội, kim đ.â.m vào đầu ngón tay, bất ngờ ngất đi.
Đây không phải lần đầu tiên ta đau ngất gần đây, tâm bệnh của ta phát tác càng lúc càng thường xuyên, cũng càng lúc càng đau, mấy lần đều đột nhiên ngất xỉu, mấy lần trước không ai phát hiện, lần này lại ngã ngay trước mặt Cố Lưu.
Khi tỉnh lại, mắt Cố Lưu đỏ hoe vì thức đêm, canh giữ bên giường ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cố gắng vô ích ủ ấm bàn tay lạnh ngắt của ta.
Thấy ta tỉnh lại, Cố Lưu ôm chầm lấy ta, giọng nói trầm khàn:
"A Đào, từ trước đến nay, ta đều biết nàng có rất nhiều chuyện giấu ta, nàng không muốn nói, ta liền không hỏi, nàng không muốn người khác biết, ta liền không dò xét, đợi ngày nào đó nàng chủ động nói với ta."
"Những chuyện khác nàng giấu ta cả đời cũng không sao, nhưng nàng bệnh rồi, chuyện này, ta thật sự không thể làm như không thấy."
"Những ngày gần đây, những việc nàng làm, những lời nàng nói, đều giống như đang giao phó hậu sự và di ngôn. Điều này làm sao ta có thể không hoảng loạn..."
Chuyện tâm bệnh, ta đã đè xuống không cho người dưới truyền ra ngoài, Cố Lưu có chút nhận ra, nên cố ý bảo ta thêu mắt rồng, giữ ta ở trong cung để quan sát kỹ hơn. Không ngờ, tối đó ta lại đột nhiên ngất xỉu.
Hắn tràn đầy dáng vẻ bất an, còn ẩn giấu đau lòng, khiến ta chột dạ. Cố Lưu rất ít khi bộc lộ cảm xúc, y bây giờ không giống chính hắn nữa rồi.
Ta mặt không đổi sắc lừa gạt hắn: "Ta đúng là gần đây có phát tâm bệnh, nhưng không cần lo lắng, ta tự mình là thầy thuốc giỏi nhất, biết nên chữa trị thế nào, từ từ điều dưỡng sẽ ổn thôi."
Cố Lưu cúi đầu nhìn tay hai ta đang nắm, không biết là tin hay không tin.
Thời gian sau đó, hắn đều ở bên cạnh ta không rời nửa bước, tự tay chăm sóc ta từng bữa ăn giấc ngủ.
Ta có chút bất lực, thêu xong đôi mắt kia, lại đi tham dự hôn lễ của Liễu Hy Nghiên.
Khi tin tức Cố Cẩm c.h.ế.t truyền đến, nàng ta khóc lóc thảm thiết, nói cả đời không lấy chồng đi tu, mẹ nàng ta quyết đoán làm chủ, bắt nàng ta cưới tiểu thị vệ bên cạnh làm phu lang, làm xong hôn sự hai người cùng bị ném tới nhánh chi thứ ở Giang Nam, bảo nàng ta dầm mưa cho tỉnh táo lại.
Liễu Hy Nghiên bây giờ trông đã tỉnh táo hơn nhiều, không còn đau khổ tuyệt vọng nữa, hồng y rực rỡ, trông hân hoan vui vẻ, thấy ta, sắc mặt lại đột ngột thay đổi.
Khi không có ai, nàng ta cuối cùng cũng hỏi ra miệng: "Liễu Thiêm, ngươi là người, không có tim sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"Cố Cẩm thích ngươi như vậy, nhất kiến chung tình. Hắn c.h.ế.t rồi, ngươi một chút phản ứng cũng không có, cho dù là một con chó, vẫy đuôi lấy lòng ngươi lâu như vậy, ngươi cũng nên tiếc thương một chút chứ?"
Ta bình thản: "Trên đời làm gì có nhất kiến chung tình, hắn và những người khác không có gì khác biệt, chỉ là thích dung mạo của ta mà thôi."
Liễu Hy Nghiên càng thêm bất bình: "Có lẽ ban đầu y bị vẻ đẹp của ngươi thu hút, nhưng sau này hắn thật sự rất thích rất thích ngươi, hắn sẽ nhắc tới ngươi trước mặt ta, hắn nhìn thấy rất nhiều điểm sáng trên người ngươi, hắn thích con người ngươi, không phải khuôn mặt này của ngươi."
Trên người ta... rất nhiều điểm sáng sao?
Ta nhớ lại rất lâu trước kia, ta sống trong núi mười mấy năm, đột nhiên bị ném vào hoàng cung thay người khác làm cung phi, đội lốt thân phận của người khác, ngay cả tên chính thức cũng không có, ta hoang mang sợ hãi đứng giữa đám quý nữ, không hiểu đầu đuôi câu chuyện của bọn họ, lạc lõng không thích ứng, sau đó liền bị đẩy ra ngoài, bị cha ruột tính kế muốn diệt khẩu.
Xa hơn một chút, ta là một tiểu ăn mày, bẩn thỉu gầy gò, nằm trên phố sắp c.h.ế.t đói, ai ai cũng ghét bỏ bịt mũi đi đường vòng, còn có người ở nơi khác chịu khí lại đá ta trút giận, ta va phải xe ngựa quý nhân, đờ đẫn chờ bị đánh c.h.ế.t ném ra bãi tha ma ngoài thành sinh giòi bốc mùi.
Mà ta bây giờ, lễ nhạc xạ nghệ, cầm kỳ thi họa, y thuật nữ công, , tâm tư kín đáo, sát phạt quyết đoán, thong dong đúng mực, không cần phải che giấu dung mạo của mình nữa, cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Một người nội tâm bình hòa sung túc, không cần phải luồn cúi trong tình yêu cầu người khác ban ơn.
Hình như đúng là có rất nhiều điểm sáng.
Tim ta đột nhiên nhói đau, nước mắt bất giác rơi xuống, đột nhiên rất muốn rất muốn, lập tức ôm lấy Cố Lưu.
Ta nhìn Liễu Hy Nghiên với ánh mắt phức tạp, nói những lời nàng ta căn bản không hiểu: "Ngươi không hiểu, hắn rất thích rất thích, là Liễu Thiêm."
Mà Cố Lưu thích, là A Đào.
Cho dù là ta trong vũng bùn, hay là ta lấp lánh, cho dù là y tàn bạo bất nhân, hay là quang minh lỗi lạc.
Người đời đều yêu Liễu Thiêm, Cố Lưu luôn gọi ta là A Đào.
Giống như kiếp trước lão thần dạy ta viết chữ đã từng cảm khái, bao gồm Cố Cẩm và hắn, bao gồm vô số người khác từng bày tỏ chân tâm với ta, nếu bọn họ gặp ta sớm hơn, ta vẫn là một tiểu ăn mày, hoặc là tiểu cô nương trong núi lớn mùa đông vẫn mặc áo mỏng cũ kỹ, bọn họ căn bản sẽ không chú ý đến ta.
Là Cố Lưu nhìn thấy ta từ trong vũng bùn, nên ta mới có thể được bọn họ nhìn thấy, được rất nhiều người nhìn thấy.