NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 37
Ta lên xe ngựa, nhìn Liễu Tích Dung đứng sững tại chỗ càng lúc càng xa, bóng dáng của nàng, mang theo vô vàn tiếc nuối và mất mát.
Chúng ta đi về phía nam, cuối cùng đến một hòn đảo không ai biết, vốn là cuối đông đầu xuân, hoa ở phía nam đã nở rộ.
Đó là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp yên bình, tách biệt với thế giới, xây dựng những căn nhà ấm áp, bên trong có một khoản tiền lớn Cố Lưu để lại cho ta, còn có những người do hắn đích thân huấn luyện để bảo vệ ta.
Mẹ ta cũng ở đây, sống sờ sờ ở đây. Ta mới biết, lúc đó Liễu Thanh Thạch vốn định dùng một người thế thân dịch dung thành mẹ ta, để người đó c.h.ế.t dưới kiếm của Cố Lưu để kích thích ta, Cố Lưu biết trước được, không biết hắn đã dùng cách gì, người thế thân đến đã đổi thành mẹ ruột của ta, hắn đ.â.m một nhát kiếm vào chỗ không nguy hiểm đến tính mạng, khiến tất cả mọi người đều tưởng rằng mẹ ta đã chết.
Thật ra là kế ve sầu thoát xác, hắn đã cứu mẹ ta ra, từ nay không còn phải chịu sự trói buộc của người khác.
Hắn đã để lại cho ta, một con đường lui hoàn chỉnh.
Ta ôm đốt xương ngón tay khóc ở cửa.
Sau này bên ngoài cục diện ra sao, ta cũng không biết nữa, Vệ Khinh Vũ cũng ở lại, nàng nói đã hứa với Cố Lưu sẽ chăm sóc tốt cho ta, không chịu đi.
Ta không biết Cố Lưu đã làm thế nào mà khiến một người vốn chỉ có địch ý với mình, trở nên cố chấp nghe theo lời hắn như vậy.
Sau này ta mới hiểu, Vệ Khinh Vũ đã đ.â.m ta một kiếm, suýt chút nữa khiến ta mất mạng trong tay nàng, trong lòng nàng, luôn cảm thấy áy náy.
Bánh ngọt Vệ Khinh Vũ làm luôn rất ngọt, đó là bởi vì cha nàng trên chiến trường, có một lần hết sạch lương thực, dựa vào bánh ngọt mà mẹ nàng nhét cho để duy trì mạng sống, từ đó mẹ nàng đều làm bánh ngọt rất ngọt, cũng dạy nàng như vậy.
Nàng từng nói, hồi nhỏ nàng theo mẹ học làm bánh ngọt, là bởi vì nàng muốn trở thành nữ tướng quân, trấn giữ biên cương, mang bánh ngọt ra chiến trường là truyền thống tốt đẹp của nhà nàng, sợ không có ai làm bánh ngọt cho nàng, dứt khoát tự học tự làm. Sau này nàng vào cung, vẫn luôn trì hoãn, sau đó nàng theo ta đến hòn đảo nhỏ hẻo lánh, lại vẫn luôn trì hoãn.
Trì hoãn mãi, tuổi tác trôi qua, đến c.h.ế.t nàng cũng không thể quay lại biên cương nơi mình lớn lên hồi nhỏ.
Kiếp trước hai chúng ta đều sống rất lâu, trong tháng năm dài đằng đẵng, ta giữ chặt ký ức quá khứ, vẫn luôn không thể thoát ra.
Trước kia mỗi lần Cố Lưu bị thương, trúng độc, ta đều hận bản thân mình, tại sao ta không biết y thuật, không thể cứu y khỏi nỗi đau vô biên?
Thế là sau này ta đi học y, đọc khắp thiên hạ y thư, đi khắp núi sông biển cả, cứu người vô số.
Nhưng người mà ta muốn cứu nhất ban đầu, lại không còn cơ hội nữa.
Trong mỗi đêm khuya giật mình tỉnh giấc, ta đều tưởng tượng đi tưởng tượng lại, tưởng tượng ngày Cố Lưu c.h.ế.t ta quay về quá khứ cứu hắn.
Nhưng sau này ta phát hiện không có ý nghĩa, đều không có ý nghĩa.
Cho dù ngày đó Cố Lưu không chết, thân thể hắn tàn tạ, cũng không thể sống được bao lâu nữa.
Cho dù ngày đó không xảy ra bạo loạn, có lẽ vài ngày sau, có lẽ vài tháng sau, sớm muộn cũng sẽ có người dẫn đầu, lớp sau tiến lên, đi lật đổ bạo chúa.
Cho dù không có ai tạo phản, làm loạn, Cố Lưu vẫn sẽ tự trói buộc mình, không có kết cục tốt đẹp.
Bởi vì bên trong hắn đã đổ nát, hắn vẫn luôn tự làm mình sa đọa.
Giống như người đàn ông trưởng thành lang thang trên phố, người ngoài chỉ thắc mắc tại sao hắn không tùy tiện tìm một việc làm, ít nhất có nơi nương thân, sẽ không biết, thứ họ thiếu không phải là thân thể cường tráng, mà là sinh cơ bên trong, thiếu đi động lực sống tốt.
Trong truyện nữ chính cứu vớt phản diện dễ dàng như vậy, yêu đương là có thể giải quyết mọi khó khăn.