NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 37

Ta lên xe ngựa, nhìn Liễu Tích Dung đứng sững tại chỗ càng lúc càng xa, bóng dáng của nàng, mang theo vô vàn tiếc nuối và mất mát.

Chúng ta đi về phía nam, cuối cùng đến một hòn đảo không ai biết, vốn là cuối đông đầu xuân, hoa ở phía nam đã nở rộ.

Đó là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp yên bình, tách biệt với thế giới, xây dựng những căn nhà ấm áp, bên trong có một khoản tiền lớn Cố Lưu để lại cho ta, còn có những người do hắn đích thân huấn luyện để bảo vệ ta.

Mẹ ta cũng ở đây, sống sờ sờ ở đây. Ta mới biết, lúc đó Liễu Thanh Thạch vốn định dùng một người thế thân dịch dung thành mẹ ta, để người đó c.h.ế.t dưới kiếm của Cố Lưu để kích thích ta, Cố Lưu biết trước được, không biết hắn đã dùng cách gì, người thế thân đến đã đổi thành mẹ ruột của ta, hắn đ.â.m một nhát kiếm vào chỗ không nguy hiểm đến tính mạng, khiến tất cả mọi người đều tưởng rằng mẹ ta đã chết.

Thật ra là kế ve sầu thoát xác, hắn đã cứu mẹ ta ra, từ nay không còn phải chịu sự trói buộc của người khác.

Hắn đã để lại cho ta, một con đường lui hoàn chỉnh.

Ta ôm đốt xương ngón tay khóc ở cửa.

Sau này bên ngoài cục diện ra sao, ta cũng không biết nữa, Vệ Khinh Vũ cũng ở lại, nàng nói đã hứa với Cố Lưu sẽ chăm sóc tốt cho ta, không chịu đi.

Ta không biết Cố Lưu đã làm thế nào mà khiến một người vốn chỉ có địch ý với mình, trở nên cố chấp nghe theo lời hắn như vậy.

Sau này ta mới hiểu, Vệ Khinh Vũ đã đ.â.m ta một kiếm, suýt chút nữa khiến ta mất mạng trong tay nàng, trong lòng nàng, luôn cảm thấy áy náy.

Bánh ngọt Vệ Khinh Vũ làm luôn rất ngọt, đó là bởi vì cha nàng trên chiến trường, có một lần hết sạch lương thực, dựa vào bánh ngọt mà mẹ nàng nhét cho để duy trì mạng sống, từ đó mẹ nàng đều làm bánh ngọt rất ngọt, cũng dạy nàng như vậy.

Nàng từng nói, hồi nhỏ nàng theo mẹ học làm bánh ngọt, là bởi vì nàng muốn trở thành nữ tướng quân, trấn giữ biên cương, mang bánh ngọt ra chiến trường là truyền thống tốt đẹp của nhà nàng, sợ không có ai làm bánh ngọt cho nàng, dứt khoát tự học tự làm. Sau này nàng vào cung, vẫn luôn trì hoãn, sau đó nàng theo ta đến hòn đảo nhỏ hẻo lánh, lại vẫn luôn trì hoãn.

Trì hoãn mãi, tuổi tác trôi qua, đến c.h.ế.t nàng cũng không thể quay lại biên cương nơi mình lớn lên hồi nhỏ.

Kiếp trước hai chúng ta đều sống rất lâu, trong tháng năm dài đằng đẵng, ta giữ chặt ký ức quá khứ, vẫn luôn không thể thoát ra.

Trước kia mỗi lần Cố Lưu bị thương, trúng độc, ta đều hận bản thân mình, tại sao ta không biết y thuật, không thể cứu y khỏi nỗi đau vô biên?

Thế là sau này ta đi học y, đọc khắp thiên hạ y thư, đi khắp núi sông biển cả, cứu người vô số.

Nhưng người mà ta muốn cứu nhất ban đầu, lại không còn cơ hội nữa.

Trong mỗi đêm khuya giật mình tỉnh giấc, ta đều tưởng tượng đi tưởng tượng lại, tưởng tượng ngày Cố Lưu c.h.ế.t ta quay về quá khứ cứu hắn.

Nhưng sau này ta phát hiện không có ý nghĩa, đều không có ý nghĩa.

Cho dù ngày đó Cố Lưu không chết, thân thể hắn tàn tạ, cũng không thể sống được bao lâu nữa.

Cho dù ngày đó không xảy ra bạo loạn, có lẽ vài ngày sau, có lẽ vài tháng sau, sớm muộn cũng sẽ có người dẫn đầu, lớp sau tiến lên, đi lật đổ bạo chúa.

Cho dù không có ai tạo phản, làm loạn, Cố Lưu vẫn sẽ tự trói buộc mình, không có kết cục tốt đẹp.

Bởi vì bên trong hắn đã đổ nát, hắn vẫn luôn tự làm mình sa đọa.

Giống như người đàn ông trưởng thành lang thang trên phố, người ngoài chỉ thắc mắc tại sao hắn không tùy tiện tìm một việc làm, ít nhất có nơi nương thân, sẽ không biết, thứ họ thiếu không phải là thân thể cường tráng, mà là sinh cơ bên trong, thiếu đi động lực sống tốt.

Trong truyện nữ chính cứu vớt phản diện dễ dàng như vậy, yêu đương là có thể giải quyết mọi khó khăn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng mà...

Nhưng mà một người bên trong không có chút sinh cơ, làm sao có thể được cứu vớt bởi tình yêu hời hợt đây?

Cho nên lúc đó ta đã hiểu ra, nếu thật sự có thể quay về quá khứ, ta muốn Cố Lưu vẫn yêu bản thân, yêu người, vĩnh viễn không từ bỏ chính mình.

Giống như, hắn đã từng chút từng chút một dạy ta.

35

Ta tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhìn thấy trong điện chỉ còn lại Cố Cẩm và Liễu Hy Nghiên, hai người hẳn là thay phiên nhau canh giữ bên giường ta, Liễu Hy Nghiên nằm gục ở cuối giường ngủ thiếp đi, Cố Cẩm chống tay lên bàn, đầu gật gù.

Phát hiện ta tỉnh lại, Cố Cẩm đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến bên giường: "Tiểu Liễu cô tỉnh rồi!"

"Cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, dọa c.h.ế.t ta rồi, vết thương của cô có đau không? Liễu Hy Nghiên con nhóc c.h.ế.t tiệt này, về ta sẽ bảo cha nàng cấm túc ba trăm năm, nợ hai trăm năm. Đúng rồi, ngự thiện phòng đang hầm cháo kê, cháo trắng và các loại điểm tâm, đói chưa? Muốn ăn gì, ta sai người mang đến..."

Ta nói muốn uống nước ấm, cắt ngang lời nói lảm nhảm của hắn, Cố Cẩm vội vàng ân cần bưng trà rót nước, không có chút dáng vẻ hoàng đế nào, nhìn ta từ từ uống nước, ánh mắt của hắn chợt tối sầm lại.

"Tiểu Liễu, thái y nói vết thương của cô không đáng ngại, nhưng mà, nhưng mà bọn họ nói cô có bệnh tim, khi phát tác đau đớn khó chịu, hơn nữa rất khó chữa trị. Ta chưa từng thấy cô biểu hiện ra, sao cô lại phải chịu đựng như vậy..."

Ta giả vờ không nghe rõ lời hắn nói, đặt chén trà xuống, thần sắc tự nhiên chuyển chủ đề: "Đưa Liễu Hy Nghiên về đi, muộn như vậy rồi, mẫu thân nàng ấy chắc chắn lo lắng lắm."

Chủ yếu là muốn đuổi Cố Cẩm đi, không muốn nghe hắn nói lảm nhảm nữa, ta vốn đã rất mệt mỏi.

Cố Cẩm nghe lời làm theo, nghĩ đến điều gì đó, hắn đặc biệt giải thích với ta: "Tiểu Liễu, ta chỉ coi A Nghiên là muội muội. Thật ra nàng ấy không phải thích ta, nàng ấy chỉ là không phân biệt được đâu là thích, đâu là tình bạn và tình thân. Cha nàng ấy từ nhỏ đã cố ý dẫn dắt, nhồi nhét vào đầu nàng ấy tư tưởng, chính là nàng ấy phải trở thành hoàng hậu tương lai, nàng ấy chỉ có một lựa chọn là ta. Người nàng ấy thích là người khác, nàng ấy vẫn chưa nhận ra."

"Ta biết." Ta không quan tâm đến những chuyện vốn không liên quan đến mình, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-37.html.]

Ta biết Liễu Hy Nghiên thích người bên cạnh nàng, tiểu thị vệ lớn lên cùng nàng từ nhỏ, kiếp trước ta và nàng gặp nhau trong hẻm nhỏ, nàng ôm bình tro cốt không biết của ai, mắt khóc đến sưng đỏ, thần tình ngây dại, giọng nói trầm thấp. Sau này ta nghe nói, nàng đã gả cho một người chết, mặc áo trắng thủ tiết mấy chục năm.

Cái bình tro cốt đó, chính là tiểu thị vệ đã c.h.ế.t để cứu Liễu Hy Nghiên trong trận động loạn đó.

Kiếp trước sau khi Liễu Thanh Thạch tưởng rằng mẹ ta đã chết, cũng thất hồn lạc phách như vậy, hối hận không kịp.

Sau khi Liễu Thanh Thạch rời khỏi Lý phu nhân, cũng không cam lòng, nỗ lực níu kéo rất nhiều lần, bị từ chối liên tiếp, gã đã sa sút một thời gian dài.

Bao gồm cả Liễu Tích Dung và phụ hoàng của Cố Lưu…

Quá nhiều người, luôn phải sau khi mất đi mới biết trân trọng, mới muộn màng hối hận.

Giờ khắc này, ta bỗng nhiên rất muốn gặp Cố Lưu.

Khi vết thương đã lành được một nửa, ta làm một chiếc đèn cầu phúc, lại viết lên đó một câu—— Nguyện quân, trường mệnh bách tuế, tuế tuế bình an.

Đèn cầu phúc chầm chậm bay lên bầu trời đêm, đêm nay trăng sáng, không gió không tuyết, cũng chẳng phải ngày vui gì, trong màn đêm bao la, chỉ có một chiếc đèn cô độc, từ từ bay lên, bay về phía vầng trăng sáng.

Người nay và người xưa, cùng ngắm một vầng trăng sáng.

Người trong cung và người ngoài cung ngẩng đầu, đều có thể nhìn thấy một chiếc đèn cô độc trong bóng tối.

Ngày hôm sau, ta bị tiểu cung nữ lay tỉnh, nàng ấy hưng phấn nói: “Liễu đại nhân, ngài mau ra ngoài xem, tráng lệ quá!”

Ta bước ra ngoài, đập vào mắt là vô số ngọn đèn sáng, trôi nổi giữa không trung, từng điểm sáng lấp lánh, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Tiểu cung nữ bên cạnh đột nhiên ngất đi, Cố Lưu từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, mái tóc đen nhánh rủ xuống vài lọn trên áo bào màu tím thanh tú xuất trần, long chương phượng tư, bàn tay thon dài như ngọc, xách theo một chiếc đèn cung đình.

“Nàng thích không?” Hắn khẽ hỏi.

Ta gật đầu.

Cố Lưu kéo ta lên: “Đi, ta đưa nàng đến tòa lầu cao nhất trong cung để ngắm.”

Hắn xách đèn, dẫn ta đi từ con đường nhỏ vắng vẻ, tối đen, vòng vèo đến Quan Tinh Lâu.

Cùng lúc đó, đại quân đã sẵn sàng từ lâu lặng lẽ tiến vào hoàng đô, nhanh chóng phá vỡ cổng thành, bao vây hoàng cung, cùng bị vây còn có Nhiếp Chính Vương phủ vừa mới thay biển hiệu bên cạnh.

Trong lúc Tôn Thái hậu và Nhiếp Chính Vương mới nhậm chức còn đang mơ mộng nắm giữ thiên hạ, thì tiên hoàng mà bọn chúng tuyên bố đã băng hà, dưới sự hộ tống của Võ An Hầu, khí thế hùng hổ, sắc mặt khó coi trở về.

Cục diện trong nháy mắt trở nên căng thẳng, biến hóa khôn lường.

Mà Cố Lưu, kẻ đứng sau thao túng tất cả, kéo ta lên nóc nhà Quan Tinh Lâu, nếu để lão già Khâm Thiên Giám biết được, sợ rằng sẽ tức đến mức nhảy dựng lên.

Trên cao lạnh lẽo, Cố Lưu như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc túi chườm nóng có nhiệt độ vừa phải, nhét vào lòng bàn tay ta, rồi cởi áo khoác ngoài, bọc ta kín mít.

Ta vốn bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, bây giờ lại bắt đầu thấy nóng.

Cố Lưu nói hắn lạnh, ôm chặt lấy ta qua lớp áo dày, ôm thật chặt, dựa sát vào nhau. Hắn đắc ý cong khóe miệng, đuôi mắt như phát sáng, rực rỡ như mây.

“A Đào, ta sẽ cố gắng sống đến một trăm tuổi, nàng sẽ luôn ở bên ta, đúng không?”

Chiếc đèn cầu phúc kia, xem ra lại bị hắn nhặt về rồi.

Tim ta nhói đau, nhẹ nhàng nói dối: “Sẽ mà.”

Đêm nay đế đô lãng mạn mà lại tanh máu, một bên là vạn ngọn đèn sáng, như dải ngân hà rơi xuống nhân gian, có thể chạm tới, một bên là khói lửa nổi lên bốn phía, tranh quyền đoạt lợi, một màn kịch hoàng quyền kinh tâm động phách.

Mặt trăng treo cao trên chín tầng trời, cúi nhìn nhân gian bi hoan.

Một đêm trôi qua, Liễu Thanh Thạch bọn chúng đương nhiên thất bại, sau khi bọn chúng lộ ra át chủ bài, lòng đầy cho rằng có thể xoay chuyển cục diện, kết quả ám binh vẫn luôn thuận theo bọn chúng lại trở mặt ngay tại chỗ, mấy kẻ thấy tình thế đã rồi, quyết đoán lựa chọn bỏ chạy.

Với sự cố ý nương tay, Liễu Thanh Thạch trong lúc hỗn chiến đã bắt giữ được Tề Mẫn Đế, lấy đó uy h.i.ế.p Võ An Hầu đang chỉ huy quân đội, yêu cầu cung cấp một chiếc xe ngựa, và không được phái binh lính đi theo.

Võ An Hầu không dấu vết liếc mắt về phía này, ta và Cố Lưu đứng ở góc khuất không ai chú ý, Cố Lưu khẽ nâng tay.

Võ An Hầu đáp ứng yêu cầu của chúng, ngoan ngoãn tìm một chiếc xe ngựa, trơ mắt nhìn Liễu Thanh Thạch bắt giữ tiên hoàng, nghênh ngang rời đi, cũng quả thực không đuổi theo.

Cho rằng đã thoát khỏi hiểm cảnh, sớm muộn gì cũng có thể Đông Sơn tái khởi, Liễu Thanh Thạch cùng đám người vội vàng rời đi, không hề phát hiện, dưới gầm xe ngựa thực ra có giấu một người.

Thập Ngũ đích thân ra trận, trốn dưới gầm xe, để lại ký hiệu dọc đường.

Mà mấy người trong xe bận rộn đổ lỗi cho nhau, căn bản không có thời gian kiểm tra xe ngựa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận