NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

Chương 12

18.

Khi ta rơi vào đường cùng, có người đã kéo ta một cái, người đó, ta vĩnh viễn không quên.

Nhưng ta rất hổ thẹn, ta không nhận ra hắn.

Ta chưa từng nghĩ, hoàng đế hung ác, tàn bạo bất nhân trước mắt này chính là thiếu niên dung mạo như ngọc, cao quý lương thiện năm xưa.

Ta cuối cùng cũng hiểu, ngày đó ta bị người ta đẩy một cái, ngã nhào trước mặt hắn, tại sao hắn có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu ta không phải Liễu Hy Nghiên.

Ta không nhận ra hắn, nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ ta.

Hắn nhớ ta tên là A Đào.

A Đào là đứa trẻ không có cha, một mình bảo vệ người nương điên khùng, đây là điều mà Thập Ngũ đã từng nói với hắn.

Một đứa bé mồ côi cha, vì tìm kiếm người mẹ điên mà suýt c.h.ế.t đói trên đường phố, thảm thương như vậy, chật vật như vậy, làm sao có thể là cùng một người với Liễu Hy Nghiên từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên trong nhung lụa kia của Liễu gia chứ?

Khoảng thời gian này, chắc hẳn hắn đã sớm điều tra rõ ràng lai lịch của ta.

Ta tưởng rằng hắn sẽ lấy lại con d.a.o găm, dù sao đó cũng là di vật của cố nhân. Lưỡi d.a.o ngắn lạnh lẽo tỏa sáng nằm trong tay hắn, cho ta một loại ảo giác luân chuyển, vật về với chủ cũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận