NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 4

Lúc đó đang gặp hạn hán, nhiều nơi xảy ra nạn đói, đến mức phải đổi con mà ăn, ta đi ngang qua một vùng thiên tai, tiền bạc và mấy cái bánh trên người đều bị cướp sạch. Ta sờ sờ lớp tro bụi trên mặt, không dám đuổi theo đòi lại.

Nương xinh đẹp, có thể nói là tuyệt sắc. Ta còn có phần hơn.

Ta sợ có người lau mất lớp tro bụi trên mặt ta.

Ta bôn ba lần theo dấu vết, đến một tòa thành huyên náo phồn hoa, cảnh tượng hoàn toàn khác với vùng thiên tai. Ta rách rưới, bẩn thỉu, trên người không có chút đồ ăn nào, buộc phải vừa đi vừa ăn xin, vứt bỏ tôn nghiêm, chỉ vì một chút thức ăn ôi thiu.

Nhưng ta quá gầy yếu, không tranh giành được với những kẻ ăn mày và dân chạy nạn khác.

Ta sắp c.h.ế.t đói rồi, mơ mơ màng màng, đi trên đường đ.â.m sầm vào một chiếc xe ngựa lộng lẫy, phu xe vung tay quất ta một roi, ngạo mạn vô cùng, mắng chửi:

"Ăn mày ở đâu ra, không có mắt à? Làm kinh động đến quý nhân, ngươi gánh vác nổi không?"

Ta bị quất ngã xuống đất, trên tay một vệt máu, lập tức tỉnh táo lại.

Nhìn chiếc xe ngựa sang trọng trước mặt, ta cảm thấy mình xong đời rồi, hôm nay có lẽ sẽ bị đánh c.h.ế.t vứt ở bãi tha ma.

Phu xe còn muốn quất ta thêm một roi, nhưng bị ngăn lại. Có người bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt lên roi, hắn vén rèm bước ra khỏi xe ngựa, giọng nói trong trẻo dễ nghe cũng lọt vào tai ta.

"Đừng đánh nàng ấy."

Hắn nói.

7

Khoảnh khắc đó ta rất muốn khóc.

Từ khi ta biết nhớ, bị thương nhiều như vậy, chưa từng có ai nhẹ nhàng nói một câu, đừng đánh nàng ấy.

Chỉ là một câu nói rất đơn giản mà thôi.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Cố Lưu.

Thiếu niên đứng cạnh con tuấn mã cao lớn, áo trắng tinh, cao quý chói mắt, dung nhan yêu kiều như ngọc, đôi mắt sâu thẳm, rũ mắt nhìn ta trên mặt đất.

Khác với gã phu xe chó cậy thế chủ, bản thân quý nhân không hề có chút ngạo mạn của kẻ bề trên, ngược lại ngữ khí ôn hòa. Hắn bảo tùy tùng đi mua một cái bánh bao, tự tay đưa cho ta.

Ta ngơ ngác nhận lấy cái bánh bao vừa to vừa thơm, lại ngơ ngác nhìn hắn.

Lúc đó ta không biết thân phận của hắn, chỉ biết là một quý nhân hiếm thấy.

Ngón tay ta run run.

Đột nhiên quỳ xuống dưới chân hắn, nắm lấy một góc áo của quý nhân, cả gan giữ bước chân hắn, trong mắt trào ra hai hàng nước mắt trong veo, dùng tư thái yếu đuối đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn, ai oán nói:

"Cầu công tử cứu tiểu nữ một mạng!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận