NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 14
Đêm đó, ta từ Điện Cần Chính trở về, mơ thấy bản thân mình khi còn nhỏ, còn có Cố Lưu và Thập Ngũ khi còn niên thiếu.
Thiếu niên đẩy con ngựa bạch to lớn nghịch ngợm đang gặm tóc mình ra, thân hình cao ráo, ung dung đoan chính, ánh mắt luôn dừng lại trên người tiểu ăn mày đáng thương chật vật.
Hắn nói: "Đừng đánh nàng ấy."
Hắn còn nói: "Thập Ngũ, đi giúp nàng ấy tìm đi."
Sau đó hắn lên xe ngựa, biến mất trong đám đông.
Thập Ngũ rất thích cười, thân thiết như một người anh trai, huynh ấy cười trả lời đồng nghiệp: "Đương nhiên là sợ rồi, cho nên ta phải chạy trốn."
Nói xong liền chạy đi, hai người đuổi theo nhau, cũng biến mất trong đám đông.
Kể từ đó, thế sự xoay vần, năm tháng âm thầm trôi qua. Cố Lưu rực rỡ, và Thập Ngũ sống động, đều không còn được gặp lại.
Giống như lá rụng cuốn vào tà váy, khảm vào trong hồ, dưới sự chứng kiến của ánh trăng, biến mất không còn dấu vết.
19
Dường như khi vạn vật tiêu điều vào cuối thu, trời cũng luôn âm u.
Ta từ Điện Cần Chính trở về, đột nhiên cảm thấy trời quá lạnh, cái lạnh thấu tận xương tủy. Vì vậy, ta ôm con thỏ xám ở trong góc ra, ôm nó cuộn tròn đi ngủ.
Thỏ rất ngoan, mặc dù không quen, nhưng cũng không giãy giụa, mang đến từng chút ấm áp.
Ngày hôm sau, ta tìm gặp Liễu Tích Dung, hỏi thẳng nàng ta:
"Là tỷ mua chuộc cung nhân trong điện của Liễu Hy Nghiên, ép muội đi vào chỗ c.h.ế.t trước mặt Bệ hạ đang nổi giận, đúng không?"
Nàng ta không kịp trưng ra nụ cười dịu dàng như nước, bị ta hỏi một câu liền cứng đờ mặt mày, sau đó kinh ngạc nhìn ta: "Sao muội biết?"
Không phủ nhận, vậy chính là thừa nhận.
Cái lạnh lẽo của cuối thu lại dâng lên từng đợt, ta cảm thấy trái tim mình cũng thấm đẫm lạnh lẽo.