NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 15

Xét theo một góc độ nào đó, Liễu Tích Dung mới là người giống Liễu Thanh Thạch nhất, giả nhân giả nghĩa lại giỏi tâm kế.

Còn Liễu Hy Nghiên, lại giống mẹ ta hồi trẻ, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn, kiêu căng, ngu xuẩn, ác độc, lại tùy hứng.

Nữ quan trong cung muốn nhốt Liễu Tích Dung lại, ả ta giãy giụa thoát khỏi bọn họ, hung hăng giẫm lên những chiếc khăn bị xé nát kia, nhìn ta cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.

"Liễu Thiêm, Liễu Thiêm, ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, không ai quan tâm đến ngươi và những thứ rách nát của ngươi cả, ngươi từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là một con sâu đáng thương không ai cần!"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ả ta bị mang đi, ta lặng lẽ đi qua, nhặt chiếc khăn bẩn thỉu rách nát bị giẫm lên, chôn dưới gốc cây không tên trong sân, sau đó bị giục lên xe ngựa về nhà thăm người thân.

Hàng năm trong cung đều sắp xếp cho các phi tần và cung nhân về nhà thăm người thân trước Tết, ta và Liễu Hy Nghiên cùng ngồi một xe trở về, nàng ta không ưa ta, suốt đường đi hằm hằm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đến nơi, sắc mặt lại không tự chủ được mà vui mừng, chạy nhanh xuống xe nhào vào lòng Liễu phu nhân, giống như chim non dựa vào chim lớn, thân mật làm nũng.

Mà Liễu phu nhân và Liễu Thanh Thạch, cũng đầy mắt yêu thương cười nàng ta mãi không lớn.

Ta đứng trong gió lạnh một lúc lâu, mới đợi được bọn họ nói xong chuyện, Liễu Thanh Thạch cuối cùng cũng nhớ ra sự tồn tại của ta, quay đầu nhìn ta, cau mày:

"Liễu Thiêm, còn không mau qua đây gặp mẫu thân của con?" Ông ta chỉ Liễu phu nhân, trên danh nghĩa ta chỉ có thể gọi bà ta là mẫu thân.

Ta tiến lên thỉnh an Liễu phu nhân, bà ta thái độ lạnh nhạt, tháo chiếc vòng tay thuần vàng bách phúc trên tay xuống tặng cho ta, đây là lễ tiết thường dùng của trưởng bối trong gia tộc lớn khi gặp vãn bối.

Liễu Hy Nghiên đến viện của Liễu phu nhân, Liễu Thanh Thạch dẫn ta đến thư phòng, hỏi ta chi tiết về việc đi Điện Cần Chính ngày hôm đó.

Ông ta không quan tâm Liễu Tích Dung và Liễu Hy Nghiên có vai trò gì trong đó, ông ta chỉ quan tâm tại sao bạo quân không g.i.ế.c ta.

Ta ấp úng trả lời, ông ta đi qua đi lại trong thư phòng một lúc, hất tay áo đi đến trước mặt ta, quan sát kỹ dung mạo của ta, sau đó đưa ra kết luận: "Nữ nhi của ta, con sinh ra xinh đẹp như vậy, nói không chừng vị kia thực sự đã để ý con."

Ông ta lấy ra mấy gói thuốc độc, yêu cầu ta đi lấy lòng tiếp cận bạo quân, sau đó bỏ độc vào thức ăn của hắn, "Thứ độc này không màu không mùi, vào miệng là mất mạng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-15.html.]

"Thiên hạ khổ vì bạo quân đã lâu, trong ngoài triều đình đều ca ngợi phụ thân hiền đức, vị trí hoàng đế này nếu để phụ thân ngồi, đối với con và ta, đối với bách tính đều là chuyện tốt. Nếu con có thể g.i.ế.c hắn, đợi phụ thân thành tựu đại nghiệp, con chính là công chúa tôn quý nhất, mẹ con chính là nương nương được người người quỳ lạy, vinh hoa phú quý cả đời."

Thấy ta ngây người, ông ta giơ tay muốn xoa đầu ta, giống như cha con bình thường nhất, nhưng đặt vào hai người chúng ta, ông ta giơ tay cứng ngắc, ta cũng không tự chủ được mà lùi lại né tránh.

Ông ta lúng túng đặt tay xuống: "Mẹ con đã lâu không gặp con, đi gặp bà ấy đi."

Dùng phú quý vinh hoa làm mồi nhử, dùng tính mạng của mẹ ruột để uy hiếp.

Ông ta đường hoàng thể hiện dã tâm trước mặt ta, bởi vì nắm chắc điểm yếu của ta, cho nên không sợ ta tiết lộ ra ngoài.

Ta nhận lấy mấy gói thuốc độc kia, ngoan ngoãn lui ra ngoài, đi theo hạ nhân đến viện của mẹ ta, đi đến nửa đường, chỗ hoa cỏ rậm rạp, len lén chui vào, dựa theo lộ tuyến đã ghi nhớ quay trở lại thư phòng của Liễu Thanh Thạch.

Ta đứng bên cửa sổ phía sau thư phòng, nhìn thấy cung nữ thân cận của ta đang báo cáo tình hình của ta trong cung cho Liễu Thanh Thạch, Liễu Thanh Thạch cảm thán: "Ban đầu còn tưởng rằng nó là một quân cờ bỏ đi vô dụng, suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t nó, may mà không thành công. Hai lần rồi, nó đều sống sót trong tay vị kia, ở chỗ hắn, Liễu Thiêm chắc chắn là khác biệt."

Ta không tự chủ được mà mở to mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Thì ra ngày đó, đẩy ta ra khỏi đám đông chính là cung nữ này do Liễu Thanh Thạch sắp xếp, ông ta muốn ta vừa vào cung đã bị xử tử vì mạo phạm bệ hạ, như vậy chuyện ông ta dùng ta thay thế Liễu Hy Nghiên sẽ không bị người khác phát hiện.

Cha ruột của ta, lần đầu tiên gặp ta ở Lạc Thành, đã không định để ta sống.

Mà bây giờ, ông ta vẫn đang lên kế hoạch để ta đi chịu chết, để hoàn thành dã tâm của ông ta.

Không nói rõ được trong lòng cảm giác gì, ta mơ mơ màng màng rời đi, bẻ hai cành hoa mai mới nở, sau đó gặp được tỳ nữ dẫn đường đang tìm ta gần đó.

Ta giả vờ ngạc nhiên: "Ta trên đường ngửi thấy mùi hoa mai, muốn đi hái mấy cành tặng cho nương, không ngờ lại lạc đường, may mà ngươi tìm được ta."

Trong đại trạch viện, chín khúc hành lang, vốn dĩ lộ tuyến phức tạp, cộng thêm nàng ta có thể đã được Liễu Thanh Thạch ra hiệu, không muốn để ta nhớ vị trí của thư phòng, lúc đi cố ý dẫn ta đi vòng vèo mấy vòng, lạc đường là chuyện rất bình thường. Nàng ta không ngờ, ta có thể ghi nhớ tất cả lộ tuyến, còn có thể đi đường tắt.

Tỳ nữ hiển nhiên là tin rồi, nghi ngờ tan biến, tiếp tục dẫn ta đến viện của nương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận