NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 8

13

Lúc Liễu Thanh Thạch đến, ông ta giả vờ vác cành gai, làm ra vẻ phụ kinh thỉnh tội.

Thật giả tạo.

Khiến ta nhớ lại nửa tháng trước, lần đầu tiên nhìn thấy người cha ruột này, ông ta cũng trưng ra nụ cười hiền từ, dùng bộ dạng giả tạo như vậy, nói muốn đón ta và nương về nhà.

Năm đó là năm Gia Hòa thứ nhất, hoàng thành ở phương xa phong vân biến đổi, nhưng ngôi làng nhỏ vẫn luôn yên bình.

Đây là năm thứ mười tám ta và nương sống nương tựa lẫn nhau trong thâm sơn, ta lén học thêu thùa từ nương, học theo dáng vẻ của bà ấy thêu đồ cho tiệm vải, cùng với đồ nương thêu đem đi đổi tiền. Ta giấu bà ấy, dành dụm rất lâu mới đủ tiền đồng, mua một chiếc bánh gạo thơm phức ở đầu phố, hớn hở mang về muốn cho nương một bất ngờ.

Vừa về đến nhà, lại phát hiện nương không thấy đâu.

Bên cạnh chiếc bàn cũ nát trong nhà, ngồi một người đàn ông mặc y phục gấm vóc, mỉm cười ôn hòa, ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái: "Có nhận ra bổn quan không?"

Ta cảnh giác nhìn ông ta, không trả lời.

Người đàn ông không giận, tiếp tục nói: "Bổn quan là cha của con, tể tướng đương triều, đến đón con và nương về kinh thành."

Ta đương nhiên biết ông ta chính là người cha ruột chưa từng gặp mặt của ta, liếc mắt một cái liền nhận ra, dù sao ta và ông ta cũng có vài phần giống nhau. Nhưng ta không quan tâm ông ta là ai, ông ta đến làm gì.

Ta chỉ quan tâm: "Nương ta đâu?"

Ông ta lảng tránh không trả lời, tự ý sai người mang đến rất nhiều vàng bạc châu báu, nói là quà gặp mặt cho ta, nói xong liền muốn dẫn ta đi: "Lạc Thành quá mức hẻo lánh, trên đường vào kinh phải mất rất nhiều thời gian, không thể chậm trễ, tối nay phải lên đường về kinh ngay."

Một thôn nữ nghèo khó lớn lên ở làng quê hẻo lánh, đột nhiên phát hiện mình lại là con gái của quan lớn, cha ruột không những hiền từ, còn tặng rất nhiều quà quý giá khi gặp mặt, nhất định sẽ vô cùng vui mừng, làm gì có đạo lý từ chối?

Nhưng thôn nữ nghèo khó đó lại là ta, vừa không hiểu chuyện lại vừa ngang bướng cố chấp.

Ta chỉ lo lắng cho sự an nguy của nương, không muốn vô duyên vô cớ rời đi cùng một người xa lạ.

Người đàn ông cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, xé bỏ lớp mặt nạ hiền lành giả tạo, lạnh mặt, nửa giận dữ nửa uy hiếp: "Nương con đã trên đường đến kinh thành rồi, nếu con muốn bà ấy bình an vô sự, tốt nhất nên nghe lời một chút."

Ông ta sai người cưỡng chế mang ta đi.

Một đám người làm căn nhà nhỏ của chúng ta trở nên hỗn loạn, chiếc bánh gạo ta dành dụm rất lâu mới mua được bị ném xuống đất, không biết là ai đã giẫm lên một cái, chiếc bánh trắng như tuyết dính đầy bùn đất, bị người ta ghét bỏ đá ra xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận