NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 8

13

Lúc Liễu Thanh Thạch đến, ông ta giả vờ vác cành gai, làm ra vẻ phụ kinh thỉnh tội.

Thật giả tạo.

Khiến ta nhớ lại nửa tháng trước, lần đầu tiên nhìn thấy người cha ruột này, ông ta cũng trưng ra nụ cười hiền từ, dùng bộ dạng giả tạo như vậy, nói muốn đón ta và nương về nhà.

Năm đó là năm Gia Hòa thứ nhất, hoàng thành ở phương xa phong vân biến đổi, nhưng ngôi làng nhỏ vẫn luôn yên bình.

Đây là năm thứ mười tám ta và nương sống nương tựa lẫn nhau trong thâm sơn, ta lén học thêu thùa từ nương, học theo dáng vẻ của bà ấy thêu đồ cho tiệm vải, cùng với đồ nương thêu đem đi đổi tiền. Ta giấu bà ấy, dành dụm rất lâu mới đủ tiền đồng, mua một chiếc bánh gạo thơm phức ở đầu phố, hớn hở mang về muốn cho nương một bất ngờ.

Vừa về đến nhà, lại phát hiện nương không thấy đâu.

Bên cạnh chiếc bàn cũ nát trong nhà, ngồi một người đàn ông mặc y phục gấm vóc, mỉm cười ôn hòa, ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái: "Có nhận ra bổn quan không?"

Ta cảnh giác nhìn ông ta, không trả lời.

Người đàn ông không giận, tiếp tục nói: "Bổn quan là cha của con, tể tướng đương triều, đến đón con và nương về kinh thành."

Ta đương nhiên biết ông ta chính là người cha ruột chưa từng gặp mặt của ta, liếc mắt một cái liền nhận ra, dù sao ta và ông ta cũng có vài phần giống nhau. Nhưng ta không quan tâm ông ta là ai, ông ta đến làm gì.

Ta chỉ quan tâm: "Nương ta đâu?"

Ông ta lảng tránh không trả lời, tự ý sai người mang đến rất nhiều vàng bạc châu báu, nói là quà gặp mặt cho ta, nói xong liền muốn dẫn ta đi: "Lạc Thành quá mức hẻo lánh, trên đường vào kinh phải mất rất nhiều thời gian, không thể chậm trễ, tối nay phải lên đường về kinh ngay."

Một thôn nữ nghèo khó lớn lên ở làng quê hẻo lánh, đột nhiên phát hiện mình lại là con gái của quan lớn, cha ruột không những hiền từ, còn tặng rất nhiều quà quý giá khi gặp mặt, nhất định sẽ vô cùng vui mừng, làm gì có đạo lý từ chối?

Nhưng thôn nữ nghèo khó đó lại là ta, vừa không hiểu chuyện lại vừa ngang bướng cố chấp.

Ta chỉ lo lắng cho sự an nguy của nương, không muốn vô duyên vô cớ rời đi cùng một người xa lạ.

Người đàn ông cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, xé bỏ lớp mặt nạ hiền lành giả tạo, lạnh mặt, nửa giận dữ nửa uy hiếp: "Nương con đã trên đường đến kinh thành rồi, nếu con muốn bà ấy bình an vô sự, tốt nhất nên nghe lời một chút."

Ông ta sai người cưỡng chế mang ta đi.

Một đám người làm căn nhà nhỏ của chúng ta trở nên hỗn loạn, chiếc bánh gạo ta dành dụm rất lâu mới mua được bị ném xuống đất, không biết là ai đã giẫm lên một cái, chiếc bánh trắng như tuyết dính đầy bùn đất, bị người ta ghét bỏ đá ra xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-8.html.]

Bọn họ đều là quý nhân từ kinh thành đến, trong mắt chỉ có hòm vàng bạc châu báu kia mới đáng trân quý, không ai thèm để ý đến căn nhà cũ nát dột mưa này, hay gói bánh thô sơ rẻ tiền mà ta rất lâu mới dám mua một lần.

Ở kinh thành Liễu gia, ta quả thật đã gặp được nương, Liễu Thanh Thạch chỉ cho ta nhìn thoáng qua từ xa, liền đuổi ta đi. Ông ta sắp xếp cho ta ở trong một hậu viện, không gặp được mấy người.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng từ những lời nói vụn vặt của hạ nhân, ta cũng dần dần chắp vá được tình cảnh của mình.

Năm đó, Liễu Thanh Thạch vứt nương ta ở trong căn nhà tranh giữa núi sâu tự sinh tự diệt, đi nơi khác nhậm chức, sau đó một đường thi cử, một đường thăng quan, thi đỗ trạng nguyên, lại cưới quý nữ thế gia, con đường làm quan thuận lợi, một bước lên chức tể tướng.

Liễu Thanh Thạch là hiền thần nổi danh gần xa.

Dân chúng, quan lại, tiên đế đều khen ông ta tài đức vẹn toàn, một lòng vì dân.

Còn khen ông ta là người chồng, người cha hiếm có khó tìm.

Ông ta gặp gỡ phu nhân hiện tại trong một lần du xuân, tài tử giai nhân lấy thơ làm quen, vừa gặp đã yêu, trong kinh đồn đại là một giai thoại.

Sau đó Liễu Thanh Thạch cầu hôn quý nữ kia, hơn nữa luôn kiên trì không nạp thê thiếp, chỉ một lòng một dạ với phu nhân. Sau này phu nhân mang thai, không may rơi xuống nước, sinh non ra một bé gái, tổn thương thân thể, từ đó về sau không thể sinh con được nữa. Ông ta vẫn trước sau như một với phu nhân, đối với phu nhân và đích nữ duy nhất cưng chiều hết mực, cưng chiều đến mức ai ai cũng biết.

Mọi người đều ca ngợi Liễu tướng si tình chuyên nhất, mọi người đều ngưỡng mộ Liễu phu nhân gặp được một lang quân tốt.

Sau đó quyền lực thay đổi, bạo quân kế vị, hộ bộ chọn tú nữ, đích nữ của thừa tướng thân phận cao quý, đương nhiên cũng có tên trong danh sách.

Đích nữ đó tên là Liễu Hy Nghiên.

Liễu Thanh Thạch ngay trong đêm đến Lạc Thành hẻo lánh, bắt nương ta đi, dùng để uy h.i.ế.p khống chế ta, để ta thay nàng ta nhập cung.

Liễu Hy Nghiên là trẻ sinh non, từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, phần lớn thời gian đều tĩnh dưỡng ở biệt viện ngoại ô, người gặp nàng ta không nhiều, chúng ta lại có vài phần giống nhau, muốn trộm long tráo phụng, là chuyện quá dễ dàng.

Tân đế tàn bạo, hoàng cung khắp nơi nguy hiểm, Liễu Thanh Thạch không nỡ để đích nữ từ nhỏ được nuông chiều của mình chịu khổ, cho nên mới nhớ tới ta.

Nhìn xem, ông ta không phải không biết sự tồn tại của ta, ông ta chỉ là, đợi đến khi ta có giá trị lợi dụng, mới nhớ tới ta.

Nhưng hắn tính toán ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, tất cả mọi người đều qua mặt được, nhưng tân đế vừa gặp ta lần đầu tiên đã vạch trần màn kịch của ông ta.

Đây chính là tội khi quân.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận