NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN

CHƯƠNG 35

Tóm lại vết thương của hắn, luôn là tự mình băng bó, lâu ngày thành quen, cũng coi như thành thạo, chỉ là thường để lại sẹo cong vẹo. Ngồi ở vị trí tôn quý nhất thiên hạ, lại giống như một con ch.ó hoang trốn trong góc tự l.i.ế.m láp vết thương.

Nhất là trạng thái thần trí không rõ ràng này, ai đến gần g.i.ế.c người đó, có điều hắn hình như không bài xích ta. Ta cẩn thận cởi áo ngoài của hắn, xử lý vết thương cho hắn, đốt than sưởi ấm người, hâm cháo nóng từng chút đút cho hắn, ánh mắt Cố Lưu dần dần trong trẻo, xuyên qua ánh nến vàng ấm áp đối diện với ánh mắt của ta, bát cháo nóng vẫn cầm trong tay ta.

Trong mắt hắn đều là hoảng hốt, thoáng chốc lướt qua tham lam và yếu ớt mang theo nhiệt độ.

Hắn ôm ta, rất lâu không nói chuyện, đến cuối cùng bát cháo đều nguội lạnh, hắn mới giọng khàn khàn nói: "A Đào, hay là nàng làm hoàng hậu của ta đi."

"Ta đuổi hết những người vô dụng khác trong cung đi, chỉ có nàng và ta. Trong triều kẻ có lòng tạo phản đều từng bước diệt trừ, mời những lão thần trung thần bị ta làm cho tức giận bỏ đi về, đối xử tử tế với giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, dốc sức vì nước, sáng cùng nhật nguyệt, sau đó để cho bọn họ ca ngợi là bởi vì hoàng hậu hiền đức, quân vương cải tà quy chính..."

Có lẽ vào giờ khắc đó, dưới ánh nến ấm áp, hắn có một khoảnh khắc là có động lực cứu vớt chính mình.

Nhưng hắn nói rồi lại ho, ho càng ngày càng dữ dội, cuối cùng phun ra một ngụm m.á.u đen, nhiệt độ dưới đáy mắt nháy mắt tan biến, thần sắc cũng không còn hoảng hốt, biến thành u tối khó dò thường ngày.

Hắn đưa tay hất đổ bát cháo nguội lạnh, giữa mày đều là mệt mỏi và xa cách: "Nói đùa thôi, nàng không cần coi là thật."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đêm hôm đó Cố Lưu ngủ say bên giường ta, ngày hôm sau ta tỉnh lại người hắn đã không thấy đâu.

Sau này ta hỏi đến chuyện này, hắn cũng phủ nhận, không nhắc lại nữa.

Sau đó ta hiểu ra, lúc đó Cố Lưu đã có thể cảm nhận được mình sắp hết sức, thân thể của hắn suy sụp lung lay sắp đổ, ngụm m.á.u đen kia giống như một đòn cảnh cáo, nhắc nhở hắn không nên hy vọng xa vời.

Hơn nữa lúc đó giang sơn xã tắc từ lâu đã bị hắn làm cho rối ren, lê dân bách tính đối với hắn hận thấu xương, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có kết cục tốt đẹp, cho nên cũng không để lại cho mình đường lui, cục diện như vậy, không phải trong thời gian ngắn, nói xoay chuyển liền có thể xoay chuyển tốt đẹp.

Lúc đó, tất cả mọi người đều mong Cố Lưu mau chóng c.h.ế.t đi.

Liễu Thanh Thạch lại lấy mẹ ta uy hiếp, thúc giục ta mau chóng dùng thuốc độc hắn đưa cho, ta lần lữa mãi, sau đó có một ngày Liễu Thanh Thạch phát đại từ bi cho mẹ ta vào cung thăm ta, ta vừa đi qua đón người, liền nhìn thấy bà lấy ra vũ khí giấu kín xông về phía Cố Lưu, mà Cố Lưu, không chút do dự rút thanh đao của thị vệ bên cạnh ra, đ.â.m xuyên qua thân thể gầy yếu của mẹ ta.

Mẹ ta ngã xuống vũng máu.

Cố Lưu nghiêng đầu, nhìn thấy ta, hắn dừng một lát, lau m.á.u dính trên tay, nhìn ta, giọng nói nhàn nhạt.

"Hận ta sao?" Hắn hỏi.

Ta toàn bộ quá trình đều là trạng thái ngây dại, ngây dại đi lên thăm dò hơi thở của mẹ ta, rất yếu ớt, bà sắp c.h.ế.t rồi, rất rõ ràng đã cứu không nổi, lại ngây dại nhìn Cố Lưu.

Ta có thể đoán được là chuyện gì xảy ra, Liễu Thanh Thạch không biết dùng cách gì, để mẹ ta lấy trứng chọi đá đi ám sát Cố Lưu, thành công rồi đương nhiên càng tốt, thất bại rồi cũng không sao, có thể khiến ta hận Cố Lưu, ngoan ngoãn theo hắn sắp xếp, đi hạ độc bạo quân.

Nhưng Cố Lưu rõ ràng biết đó là mẹ ta, cũng không hề nương tay, không lưu lại chút tình cảm nào. Đây là điều ta không nghĩ thông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nguyen-quan-truong-menh-tue-tue-binh-an/chuong-35.html.]

Nhưng ta đợi rất lâu, Cố Lưu vẫn không giải thích.

Thi thể của mẹ ta bị kéo đi, ta lảo đảo trở về cung điện của mình, ôm đầu gối ngồi xổm ở góc, bất động, ngồi ngây ra rất lâu rất lâu, sau đó ta muốn đi tìm Vệ Khinh Vũ, như một hồn ma nhẹ nhàng đi đến cửa phòng nàng, lại bắt gặp một người đàn ông xa lạ ở bên trong.

Hai người vậy mà đang bí mật bàn bạc lúc tế trời không lâu sau sẽ ám sát bạo quân.

Cố Lưu đúng là lúc nào cũng bị đủ loại người ám sát hoặc là chuẩn bị ám sát, bạo quân ác danh vang xa, ai nấy đều hận không thể lột da rút xương róc thịt hắn.

Người đàn ông xa lạ phát hiện ra ta, lập tức né người đến trước mặt ta, kề d.a.o lên cổ ta, muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu.

Vệ Khinh Vũ ngăn cản hắn: "Ca, nàng ta không giống những phi tần khác, huynh bây giờ g.i.ế.c nàng ta bạo quân nhất định sẽ truy cứu, như vậy sẽ làm rối loạn kế hoạch. Giao cho muội, muội sẽ xử lý."

Người kia do dự một lát, nhìn ta một cái, gật đầu rời đi.

Vệ Khinh Vũ nói, đó là thứ huynh của nàng, làm quan trong cung, là tiểu thủ lĩnh của cấm vệ quân.

Nàng nói, nàng vào cung chính là vì ngày ám sát bạo quân, vì vậy cả nhà bọn họ đều nỗ lực rất lâu, cha nàng là Võ An Hầu tiên đế đích thân sắc phong, cả đời bảo vệ quốc gia, hiệp can nghĩa đảm, hận thấu xương tân đế g.i.ế.c cha g.i.ế.c anh, chà đạp bách tính, cũng vì xứng đáng với tước hiệu của mình, đánh cược tính mạng của cả gia tộc cũng muốn lật đổ bạo quân.

Nàng nói: "Liễu Thiêm, ngươi nếu còn chút lương tri thì sẽ biết nên lựa chọn như thế nào."

Vệ Khinh Vũ ngăn cản ca ca nàng, nói sẽ xử lý ta, nhưng thực ra nàng cái gì cũng không làm, đánh cược ta sẽ không cáo giác bọn họ.

Nhưng ta căn bản không biết nên lựa chọn như thế nào.

Cố Lưu là bạo quân, quả thực người người đều muốn giết.

Bọn họ được bách tính cung phụng, tự nhiên được giáo dục phải vì dân phân ưu, nhưng ta từ nhỏ bị đám dân đen cùng sơn ác thủy bắt nạt, ngoại trừ thím đã qua đời, thiên hạ bách tính đối với ta không có nửa phần ân trạch, ngược lại là bạo quân lần lượt cứu ta.

Cố Lưu g.i.ế.c mẹ ta, ta đáng lẽ phải hận hắn.

Người trên đời đều yêu mẹ ruột, bởi vì bọn họ lớn lên dưới sự yêu thương của mẹ, tự nhiên sẽ cho rằng đây là mối thù không đội trời chung, nhưng ta từ nhỏ bị mẹ đánh chửi mà lớn lên, bà hận không thể ta c.h.ế.t đi, cũng quả thực hứng lên liền muốn g.i.ế.c ta, ngược lại là bạo quân, đối với ta rất tốt rất tốt.

Hắn là ác mộng của tất cả mọi người, là ánh trăng của riêng ta.

Đạo lý trên đời đều dạy ta phải vì dân trừ hại, nhưng cũng dạy ta phải biết ơn báo đáp.

Ai nấy đều kiên định căm hận Cố Lưu bây giờ, bao gồm cả bản thân hắn, cũng không quan tâm đến mình, chỉ có mình ta tiến thoái lưỡng nan.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận