NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 35
Tóm lại vết thương của hắn, luôn là tự mình băng bó, lâu ngày thành quen, cũng coi như thành thạo, chỉ là thường để lại sẹo cong vẹo. Ngồi ở vị trí tôn quý nhất thiên hạ, lại giống như một con ch.ó hoang trốn trong góc tự l.i.ế.m láp vết thương.
Nhất là trạng thái thần trí không rõ ràng này, ai đến gần g.i.ế.c người đó, có điều hắn hình như không bài xích ta. Ta cẩn thận cởi áo ngoài của hắn, xử lý vết thương cho hắn, đốt than sưởi ấm người, hâm cháo nóng từng chút đút cho hắn, ánh mắt Cố Lưu dần dần trong trẻo, xuyên qua ánh nến vàng ấm áp đối diện với ánh mắt của ta, bát cháo nóng vẫn cầm trong tay ta.
Trong mắt hắn đều là hoảng hốt, thoáng chốc lướt qua tham lam và yếu ớt mang theo nhiệt độ.
Hắn ôm ta, rất lâu không nói chuyện, đến cuối cùng bát cháo đều nguội lạnh, hắn mới giọng khàn khàn nói: "A Đào, hay là nàng làm hoàng hậu của ta đi."
"Ta đuổi hết những người vô dụng khác trong cung đi, chỉ có nàng và ta. Trong triều kẻ có lòng tạo phản đều từng bước diệt trừ, mời những lão thần trung thần bị ta làm cho tức giận bỏ đi về, đối xử tử tế với giang sơn xã tắc, lê dân bách tính, dốc sức vì nước, sáng cùng nhật nguyệt, sau đó để cho bọn họ ca ngợi là bởi vì hoàng hậu hiền đức, quân vương cải tà quy chính..."
Có lẽ vào giờ khắc đó, dưới ánh nến ấm áp, hắn có một khoảnh khắc là có động lực cứu vớt chính mình.
Nhưng hắn nói rồi lại ho, ho càng ngày càng dữ dội, cuối cùng phun ra một ngụm m.á.u đen, nhiệt độ dưới đáy mắt nháy mắt tan biến, thần sắc cũng không còn hoảng hốt, biến thành u tối khó dò thường ngày.
Hắn đưa tay hất đổ bát cháo nguội lạnh, giữa mày đều là mệt mỏi và xa cách: "Nói đùa thôi, nàng không cần coi là thật."