NGUYỆN QUÂN TRƯỜNG MỆNH, TUẾ TUẾ BÌNH AN
CHƯƠNG 1 + 2
Ta nhặt được một kẻ sắp c.h.ế.t từ trong đống ăn mày, hắn tàn tạ, què quặt, đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, nằm rạp xuống đất xin ăn như một con chó.
Một tên ngốc mà người người ngoài thành đều ghét bỏ.
Chỉ có ta biết, người trước mắt này, từng là thiên chi kiêu tử chói mắt nhất Đế Kinh, từng là thiếu niên lang tiên y nộ mã.(chỉ những người nhà giàu mang quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ)
1
Việc đầu tiên ta làm sau khi trọng sinh chính là đến ngôi miếu hoang ngoài thành kia, nhặt Cố Lưu về.
Trời vừa mưa xong, góc miếu hoang dột nước, trên đất nằm một người, áo quần rách rưới, tóc tai rối bời, bẩn thỉu không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Trên người toàn là máu, hai mắt nhắm nghiền, chỉ thấy hơi thở ra nhiều hơn hít vào.
Cách đó không xa, một đám ăn mày vây quanh đống lửa, ồn ào cá cược xem hắn bao giờ thì tắt thở. Trên đất bày mấy cái bánh bao cứng ngắc.
Không ai quan tâm hắn sống hay chết, chỉ coi như một trò cười.
Mặc dù dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t của Cố Lưu lúc này, thực ra là do bọn chúng hại.
Ngay ngày hôm trước, một đám người ăn xin bên đường, có tên ác bá sỉ nhục một cô nương nhà lành, bọn chúng nghĩa phẫn điền ưng mà hô hào Cố Lưu cùng lên ngăn cản, kết quả Cố Lưu vừa tiến lên, đám ăn mày phía sau liền chạy tán loạn.
Chỉ có Cố Lưu bị bắt lại, đánh cho thừa sống thiếu chết.
Đám ăn mày này chỉ là muốn lừa hắn đến chỗ chết, mua vui mà thôi.
Cố Lưu mình đầy m.á.u nằm bên đường nửa ngày, nha dịch tuần tra chê hắn làm xấu hình ảnh phố phường, ném người ra ngoài thành.
Hôm đó trời mưa như trút nước, Cố Lưu ý thức mơ hồ, gắng gượng chút hơi tàn, tự mình từng chút từng chút bò về ngôi miếu hoang này, sau đó sốt cao lại thêm vết thương, hôn mê bất tỉnh cho đến tận bây giờ.
Hắn rách rưới nằm trong góc tối tăm ẩm ướt, mấy con chuột đang chờ hắn c.h.ế.t để rỉa xác, đám ăn mày hôi hám tụ tập lại lạnh mắt đứng nhìn.
Ai mà ngờ được, không lâu trước đây hắn vẫn là thiên chi kiêu tử chói mắt nhất Đế Kinh, từng là thiếu niên lang tiên y nộ mã.
Nếu không phải hắn từ trên cao ngã xuống, thành nhỏ hẻo lánh nghèo khó này, cả đời hắn cũng không cần phải đặt chân đến.
2
Cố Lưu vốn là Thái tử tôn quý vô cùng trong Hoàng Thành.
Phụ hoàng của hắn vốn chỉ là một hoàng tử không mấy nổi bật, nhờ có sự trợ giúp của Diệp Hoàng hậu lúc bấy giờ là con gái của Đại tướng quân, mới có thể đăng cơ trở thành quân vương của một nước.
Diệp Hoàng hậu khi còn trẻ vì Hoàng đế mà đích thân khoác chiến bào ra trận, cùng với cha ruột lập công, đao kiếm vô tình, làm tổn thương thân thể, cả đời này chỉ có một đứa con là Cố Lưu.
Hoàng đế cảm niệm ân tình của Hoàng hậu, hậu cung vẫn luôn không có phi tần, trong dân gian một thời lưu truyền giai thoại.
Cố Lưu từ nhỏ đã được lập làm Thái tử, thân là dòng dõi duy nhất của Hoàng đế, mầm non duy nhất trong cung, đương nhiên là lớn lên với muôn vàn sủng ái. Bản thân hắn cũng rất có chí, văn võ song toàn, mọi phương diện đều ưu tú không thể bắt bẻ, được bách tính và triều thần yêu mến.
Ngay cả ta ở vùng núi thôn quê hẻo lánh xa xôi này, cũng từng nghe nói đến Thái tử điện hạ hoàn mỹ không tì vết trong Hoàng Thành kia.
Thiếu niên tiên y nộ mã, danh kiếm rọi sương, vó ngựa qua nơi, lầu son rủ màn.
Hoa tươi gấm vóc, dầu sôi lửa bỏng.
Nhân vật được chúng tinh phủng nguyệt.
Cho đến vài tháng trước, Hoàng thượng tra ra Diệp gia có ý đồ mưu phản.
Thế gia trăm năm Diệp gia trong đêm bị tịch thu, Diệp Hoàng hậu độc sủng mười mấy năm bị đày vào lãnh cung rồi tự sát, nuốt vàng mà chết.
Thái tử Cố Lưu bị phế, giáng làm thứ dân, lưu đày ngàn dặm.
Thế nhân đều cảm thán Đại tướng quân hồ đồ, mưu phản không thành ngược lại bị tru di, còn liên lụy đến con gái và cháu ngoại.
Nhưng ta biết, Diệp gia chưa từng nghĩ đến chuyện mưu phản, đó chẳng qua chỉ là cái cớ qua cầu rút ván của Đế vương, Hoàng đế chung quy vẫn là sợ Diệp gia công cao lấn chủ.
Huống chi, ông ta không yêu Diệp Hoàng hậu, độc sủng nhiều năm như vậy, đều là giả vờ.
Ông ta có thanh mai trúc mã từ nhỏ, giấu giấu diếm diếm, ẩn nhẫn mười mấy năm, trong ngoài triều đình đã đứng vững gót chân, cuối cùng có thể đạp đổ Diệp thị, quang minh chính đại đón người phụ nữ ông ta thật sự yêu thương trở về.
Diệp gia sụp đổ không lâu, Hoàng đế liền mang về một người phụ nữ và một đứa trẻ, phong làm Quý phi và An Vương, trong kinh không còn ai nhắc đến Diệp gia từng một thời hiển hách, cũng không còn ai nhắc đến Thái tử đã từng được chúng tinh phủng nguyệt.
Tôn Quý phi đố kỵ hận Diệp Hoàng hậu mười mấy năm, bây giờ người đã chết, oán hận đều đổ lên người Cố Lưu, dưới sự dung túng ngầm đồng ý của Hoàng đế, bà ta ra hiệu cho đám quan viên áp giải "quan tâm" nhiều hơn đến tội dân họ Cố.
Một đường gió tuyết, không ai biết Cố Lưu đã trải qua những gì, đợi đến khi hắn đến Lương Thành hẻo lánh này, thiếu niên phong hoa đoạt mục ngày xưa, đã thành một bộ dạng khác.
Bị đánh gãy một chân, tàn tạ què quặt, đầu tóc rối bù, thường xuyên bị ép buộc không còn chút tôn nghiêm nào mà nằm rạp xuống đất xin ăn như một con chó.
Tên ngốc mà người người ghét bỏ.
Trong một đêm từ Hoàng tử tôn quý biến thành tội dân, mẫu thân, tổ phụ, tộc nhân đều c.h.ế.t hết, trở thành chó rơi xuống nước ai cũng có thể giẫm một chân. Sự chênh lệch to lớn đủ để đánh sụp bất kỳ ai.
Ai mà ngờ được, Cố Lưu sa cơ lỡ vận như vậy, sau này còn có thể Đông Sơn tái khởi, trở về kinh thành, lật đổ Tôn gia, ép Hoàng đế cũ thoái vị, trở thành tân đế của nước Triệu.
Chỉ tiếc thay...
Là một bạo quân.
3
Ta bước qua ngưỡng cửa cũ nát của ngôi miếu hoang, trong tay xách một chiếc rìu nặng trịch.
Trong khoảnh khắc bước vào, đám ăn mày đồng loạt nhìn qua, thấy ta chỉ là một cô nương đơn độc đến, liền cười vang đầy ác ý.